Từ xưa người quỷ đã khác đường, quỷ cùng một chỗ với người, làm sao sẽ có kết cục tốt? 

Đúng giờ đúng địa điểm cung cấp dương khí, đã là đầy đủ, Sở Tuyên thầm nghĩ, hắn còn chưa nghe nói qua nhà ai có minh hôn, là phải lên giường với quỷ. 

Cái này hơi bị quá mức quỷ dị. 

Hiện tại xem ra, hoặc là quỷ này không tầm thường, hoặc là cuộc sống ở chung của bọn họ, có chỗ sai. 

Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu, Sở Tuyên nghĩ mãi không ra. Giữa trời đất dường như chỉ có mình hắn gặp phải loại chuyện này, không có chỗ tâm sự, không có chỗ cầu xin giúp đỡ. 

Càng nghĩ càng buồn, sóng cuộn trong lòng càng lúc càng lớn. 

Sở Tuyên xuống giường, hắn đi vào phòng tắm xả một chậu nước. 

Chỉ thấy trong chậu có một bàn chải, một cái khăn lau. 

Bốn chữ đỏ tươi đập vào mắt, Sở Tuyên dùng ngón tay quét qua, đặt dưới mũi ngửi ngửi, hình như có mùi chu sa. 

Hắn thở dài một hơi, nói: “Về sau không được như vậy, nếu thật sự tức giận, có thể nói thẳng cho tôi biết. Không cần phải ghi loại chữ kinh khủng này lên tường, quan hệ giữa chúng ta không phải là thù địch, vẫn luôn không phải.” 

Bỏ ra hơn mười phút, dùng sức lau sạch bức tường, Sở Tuyên có chút mệt dọn dẹp mọi thứ, quay lại tắt đèn đi ngủ. 

Đến nửa đêm hắn vẫn còn nghĩ, Hoắc Vân Thâm có tới giày vò mình hay không, nhưng mà không có. 

Sáng hôm sau, Sở Tuyên ngủ dậy phát hiện, không thấy cánh tay của Hoắc Vân Thâm đâu, chỉ có cây lược gỗ trơ trọi đằng kia. 

Có thể thấy được là một người rất nóng nảy, lại quật cường. 

Sở Tuyên trừng mắt nhìn cây lược, thầm nói: “Cậu cứ bướng bỉnh đi, xem cậu bướng bỉnh tới khi nào.” 

Hắn cảm thấy mình không nên quan tâm vớ vẩn, dù sao cánh tay bị đứt cũng không phải của mình. 

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, ngày mai Sở Tuyên nghỉ phép, vừa vặn tránh khỏi những con quỷ xanh xanh đỏ đỏ kia. 

Hôm nay quả nhiên bác sĩ Bạch chưa đi làm, nghĩ đến con quỷ vô hại của cô, Sở Tuyên đột nhiên hâm mộ. 

Nếu lúc trước quỷ kết minh hôn với mình, cũng dễ đối phó như vậy, thật tốt biết bao? 

Đáng giá vui mừng hôm nay chính là không phải trực ca đêm, năm rưỡi chiều, Sở Tuyên có thể tan ca đúng giờ. 

Toàn bộ buổi sáng hôm nay, trong đầu Sở Tuyên toàn nghĩ về quỷ hôm qua giận dỗi với mình, tâm tình làm thế nào cũng không tốt được. 

“Được rồi, mình cùng với quỷ so hơn thua cái gì…” Sở Tuyên thì thầm một câu, dời bước đi về phía chợ bán đồ ăn, đi mua nguyên liệu tối nay nấu, thuận tiện mua một con gà trống. 

Kỳ thật mười lăm tháng này còn chưa tới, không cần phải cúng máu gà cho Hoắc Vân Thâm. Nhưng mà, Sở Tuyên lo lắng y, muốn bồi bổ cho y, dù sao tối hôm qua cũng không muốn tinh khí của mình, cũng không biêt tình huống hiện tại như thế nào. 

Hết lần này đến lần khác đối phương một chút động tĩnh cũng không có, rất áp lực. 

Sở Tuyên về nhà giết gà, được một chén máu, đi đến trước bài vị của Hoắc Vân Thâm, hai tay dâng lên. 

Xét về việc y bị thương, Sở Tuyên thật sự không muốn tức giận với y, giọng điệu liền mềm mỏng rất nhiều: “Hoắc Vân Thâm, ra dùng máu gà đi, có lợi với vết thương của cậu. Tôi không phải lo lắng cho bản thân, là quan tâm cậu.” 

Thắp một nén nhang, thuận tiện tách bưởi, cho Hoắc Vân Thâm mấy múi. 

“Cậu thích ăn quả gì, nói cho tôi, tôi mua cho cậu. Còn quần áo, đủ mặc hay không? Muốn kiểu dáng màu sắc gì, tôi lại để anh Từ cắt cho cậu.” 

Thân là một thẳng nam, kỹ thuật dỗ người của Sở Tuyên hoàn toàn không ra gì giống trước đây, nhưng mà thắng ở chân thành, dụng tâm. 

Sau một lúc lâu, có lẽ dụng tâm của hắn phát huy tác dụng,  chén máu gà đỏ thẫm trước bài vị kia, vậy mà chậm rãi biến thành màu đen, trong khoảnh khắc giống như bị biến chất. 

Sở Tuyên vội vàng nịnh nọt không ngớt, lột bưởi: “Ăn thêm mấy múi bưởi, ông chủ nói đây là bửu mật, rất ngọt.” 

Bưởi đã được lột vỏ, từng thịt bưởi óng ánh trong suốt, dưới mí mắt của Sở Tuyên, dần trở nên ảm đạm không sức sống, héo hắt khô nước. 

“Ăn ngon không?” Sở Tuyên hỏi, để nghiệm chứng bưởi ăn có ngon không, hắn cũng lột cho mình một múi. 

Tép bưởi mọng nước, mùi vị ngọt ngào. 

“Cũng không tệ lắm, vậy cậu cứ từ từ ăn, tôi đi nấu cơm.” 

Sở Tuyên liền xử lý con gà, làm cho mình tô canh gà nhân sâm, bồi bổ thân thể. 

Hôm nay bầu trời đầy mây, bên ngoài rất nhanh liền tối đen. 

Hơn tám giờ, gió mạnh thổi tới, thổi tung tấm rèm trong nhà Sở Tuyên. 

“Trời muốn mưa sao?” Sở Tuyên buông bát, chạy tới đóng cửa sổ. 

Tay vừa vươn ra, cúi đầu nhìn thấy một vật mắc trên lưới bảo vệ. Cẩn thận nhìn kỹ, vật kia như thế nào giống một cánh tay khô héo? 

Sở Tuyên vội vàng ‘kịch’ một tiếng đóng cửa lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh. 

Trên khuôn mặt teo tóp, có hai con mắt xanh biếc, thế nhưng so với người bình thường lớn hơn gấp hai lần. 

Chỉ vừa nhìn thoáng qua, Sở Tuyên bỗng trở nên hỗn loạn, khi thì tỉnh, khi thì mơ hồ. 

Hoắc Vân Thâm bay tới cạnh hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đó trống không, chẳng có gì. 

Nhìn thấy Sở Tuyên quay lại ăn cơm, dường như không bị ảnh hưởng gì, Hoắc Vân Thâm dừng một chút, lần nữa biến mất. 

Đêm 00:00 giờ, Sở Tuyên bật dậy, đi toa lét một chuyến. Về đến cửa phòng, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, đi đến cửa nhà. 

Sở Tuyên mở cửa, vậy mà đi ra ngoài. 

Hắn không nhanh không chậm đi đến cầu thang, đi thẳng lên trên. 

Hoắc Vân Thâm không biết hắn muốn làm gì, ở phía xa theo sát hắn. 

Y nhìn thấy Sở Tuyên lên sân thượng, trèo lên rào chắn… không đúng, vậy mà hắn muốn nhảy lầu! 

Gió trên tầng hai mươi, gào như mãnh hổ, thổi khiến Sở Tuyên lảo đảo muỗn ngã, hắn rốt cuộc tỉnh táo một chút, hoảng sợ phát hiện tình cảnh chung quanh, sao có thể như vậy? 

Quay đầu lại, nhìn thấy một lệ quỷ đang đánh về phía mình. 

“Đừng!” 

Sở Tuyên hết lớn, dùng sức cản con quỷ kia tới gần, kêu lên: “Cút! Cút!” 

“Sở Tuyên…” Giọng nói khàn rít như tiếng chuông từ địa ngục, phát ra từ cổ họng lệ quỷ, gần như nghe không rõ chữ. 

Nhưng cũng đủ khiến mặt Sở Tuyên tái nhợt, như gặp phải kẻ địch, hắn lại lần nữa đối mặt với tử vong, đối tượng cuối cùng có thể nghĩ tới, dĩ nhiên là Hoắc Vân Thâm. 

Y ở đâu? y có thể đối phó với lệ quỷ như vậy sao? 

“Không…” Sở Tuyên lắc đầu, hắn quyết định nhắm mắt ngã về sau, dùng cái chết của mình để chấm dứt những thứ này. 

Hoắc Vân Thâm dùng sức ôm chặt hông Sở Tuyên, kéo hắn vào lại sân thượng, mỗi một lần Sở Tuyên giãy giụa, y lại dùng sức hơn một chút. 

Trên sân thượng, một lệ quỷ mắt màu xanh lục đứng đấy, âm trầm tà ác, mặt lộ vẻ thèm thuồng. 

Hoắc Vân Thâm quyết định thật nhanh, đánh ngất Sở Tuyên. 

… 

Sở Tuyên sờ phần gáy đau đớn, bò dậy khỏi mặt đất. Mọi thứ xung quanh đều mờ tối, gió thổi tóc hắn tán loạn, ngăn cản tầm mắt. 

Đưa tay vén qua một bên, một hình ảnh khiến người ta sợ hãi đập vào mắt. 

Sở Tuyên trừng to mắt nhìn thấy, lệ quỷ mắt màu xanh lục bắt được thân thể gầy còm của Hoắc Vân Thâm, dùng sức cấu xé… trong nháy mắt tứ chi tách rời, nghiền nát tại chỗ. 

“Vân Thâm!” 

Lệ quỷ mắt xanh lục nghe thấy tiếng kêu của Sở Tuyên, quay đầu nhìn Sở Tuyên. 

“Mày chết đi!” Biết rõ là đi chịu chết, Sở Tuyên vẫn nhào tới, làm việc nghĩ không được phép chùn bước. (*nghĩa vô phản cố)

Lệ quỷ mắt xanh lục ném Hoắc Vân Thâm trong tay, sự xuất hiện của Sở Tuyên hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nó, đây là người mà nó muốn có được. 

Khi Sở Tuyên đến trước mặt, nó quả nhiên không chút lưu tình bóp cổ Sở Tuyên, dùng sức bóp. 

Sở Tuyên kêu thảm một tiếng, trong thống khổ nhìn thấy thân hình sau lưng lệ quỷ, hắn hoảng sợ biến sắc, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc, sợ hãi. 

Lúc này đây, hắn rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt của Hoắc Vân Thâm, là một khuôn mặt cực kỳ xấu xí. 

Chỉ thấy mặt y lộ vẻ hung tàn, há mồm cắn về phía cổ lệ quỷ. Lệ quỷ kia phản ứng kịch liệt, quay người bắt được đầu Hoắc Vân Thâm, hai quỷ lần nữa lao vào đánh nhau. 

Sở Tuyên nhìn thấy, Hoắc Vân Thâm gãy một cánh tay, chân trái biến dạng nghiêm trọng, dường như không sử dụng được nữa. 

Về sau bị lệ quỷ kia bẻ đầu, cổ càng lệch ra. 

Nhưng Hoắc Vân Thâm vẫn cắn chặt cổ lệ quỷ không tha, cánh tay hoàn hảo còn lại, thừa cơ đâm vào bụng lệ quỷ, hung ác tóm chặt cột sống nó, muốn vặn gãy xương lệ quỷ! 

Trái tim Sở Tuyên treo cao, nhìn thấy mà khẩn trương không thôi. Hắn nhìn chung quanh, đột nhiên cố gắng nâng lên một cục gạch, ném về phía lệ quỷ mắt xanh kia, cục gạch đập trúng sau ót nó. 

Sở trường của quỷ kia là mê hoặc lòng người, thấy mình không địch lại, lại muốn mê hoặc Sở Tuyên. 

Hoắc Vân Thâm không cho nó cơ hội, hung hăng xé xác quỷ kia, ngay cả da xương đều nuốt xuống. 

Bộ dạng xấu xí cùng hung ác đồng thời bại lộ, lại khiến Sở Tuyên bị dọa cho hoảng sợ, liên tục lùi về sau. Bởi vì bộ dạng đáng sợ của đối phương, khiến người ta không phân rõ được, y là Hoắc Vân Thâm hay là một lệ quỷ khác? 

“Cậu…cậu là, Hoắc Vân Thâm sao?” Giọng Sở Tuyên run rẩy, vẫn không ngừng lùi về sau, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ: “Cậu có phải Hoắc Vân Thâm không, cậu…” 

Hoắc Vân Thâm vừa ăn xong một lệ quỷ, trên khuôn mặt xấu xí xanh đen quỷ dị đáng sợ, răng nanh sắc nhọn. 

Sở Tuyên hít sâu một hơi, vội vàng lùi về sau, đồng thời uy hiếp: “Không được qua đây! Cậu lại đây… tôi liền nhảy xuống!” 

Phía sau hắn chính là rào chắn. 

Vào lúc này, Hoắc Vân Thâm ngừng lại, đứng ở phía xa, nhìn hắn. 

Qua thật lâu, rốt cuộc Sở Tuyên tỉnh táo lại, vẻ mặt bị dọa sợ buồn khổ không thôi, dường như sắp khóc. 

“Hoắc Vân Thâm, tôi chỉ là bị cậu dọa sợ, cậu để tôi yên một lúc, được không?” Sở Tuyên đưa tay che mắt, không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng xấu xí của quỷ, hắn tình nguyện tự gạt, Hoắc Vân Thâm đứng trước mặt mình, vẫn là Hoắc Vân Thâm không có mặt kia.. 

Nhưng đối với làn da xanh đen, răng nanh sắc nhọn, cứ lặp đi lặp lại trong đầu, tràn ngập tâm trí.

Sở Tuyên đột nhiên nhớ đến, bản thân từng hôn qua lệ quỷ răng nanh sắc nhọn kia, ánh mắt của hắn lại là một hồi tan vỡ, cuối cùng chịu không được mà ngổi xổm xuống, gập người nôn ọe. 

Quỷ kia ngơ ngác đứng đằng xa, cũng không dám tới gần. 

Qua thật lâu, Sở Tuyên rốt cuộc ngừng lại, mà trên sân thượng sớm đã trống không, chỉ còn mình hắn. 

Ngẩng đầu nhìn chung quanh, cảm thấy không có gì bất thường tồn tại. 

Y, đã đi rồi? 

Sở Tuyên thở phào một hơi, cho dù thế nào, hiện tại hắn vô cùng không muốn đối mặt với Hoắc Vân Thâm. 

Nhưng đồng thời, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, có một loại cảm xúc không tên tràn ngập, tê tái, cắt ngang trái tim sợ hãi của mình, tìm không ra lối thoát. 

Sở Tuyên hiểu rõ, những thứ này có liên quan đến Hoắc Vân Thâm, là bởi vì y mới có thể như vậy. 

“Cậu muốn tôi làm sao bây giờ? Tôi thật sự làm không được… tôi làm không được…” Sở Tuyên ôm đầu gối, ở trên sân thượng khóc rống lên.