Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 16: Không phải kẻ tầm thường

Từ Nam Phương không đoán ra, dẫu sao, cô cũng không hiểu rõ thế giới của anh ta.

Giám đốc Lư nhìn người đàn ông, cố gắng nghiền ngẫm xem mấy chữa “đi dạo” xem có ý gì, nhưng còn chưa nghĩ ra đã bị hai tên kéo ra ngoài. Người đàn ông lại nhìn xung quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng trên người Từ Nam Phương, sau đó, anh ta kéo kính râm lên, nói với Jim: “Tôi để lại hai người ở đây…” .

Anh ta chưa nói dứt lời đã thấy Jim xua tay, Thượng Quân Trừng lúc này mới định thần lại, giãy dụa ra khỏi hai người đang dìu mình. Anh ta trợn mắt quát người đàn ông kia: “Cút! Tôi không muốn nhìn thấy mấy người!” .

Anh nhìn Từ Nam Phương, ánh mắt như lửa khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Người đàn ông kia nhìn Thượng Quân Trừng, khóe môi nhếch lên thấp thoáng sự giễu cợt: “Vậy thì thiếu gia hãy dưỡng thương cho tốt.” Nói xong, anh dẫn đám người bỏ đi.

Thượng thiếu gia? Từ Nam Phương hiểu được sức nặng của cách xưng hô này, nhưng vẫn chưa định thần lại được. Còn đang ngơ ngác, bỗng nhiên toàn thân cô được nhấc bổng lên. Hóa ra Thượng Quân Trừng đang bế cô.

Từ Nam Phương kinh ngạc, giãy dụa một chút. Thượng Quân Trừng vốn dĩ đã sức cùng lực kiệt, gắng gượng chạy tới bên cạnh Từ Nam Phương đã không dễ dàng gì, lúc này cô lại dãy người một cái, anh giữ thăng bằng không nổi, ngã nhào xuống người cô. Anh không hề nổi giận mà gượng đứng dậy, dù toàn thân đầy thương tích nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Thở dốc một hồi, Thượng Quân Trừng đã lấy lại được chút sức lực, anh lại bế cô lên, đi ra ngoài.

Ở gần anh thế này, Từ Nam Phương mới nhìn ra khóe mắt anh đã bầm tím, máu ở khóe môi khô cứng lại: “Anh làm gì thế? Bỏ tôi xuống !”

Giọng nói của Thượng Quân Trừng đã khàn đặc: “Đừng nói nữa!” Anh nhìn trán cô, trong mắt hiện lên vẻ xót thương, “Cô đúng là đồ ngốc, không muốn sống nữa à…”

Hơi thở yếu ớt của anh khiến Từ Nam Phương cảm thấy bất cứ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống.

Cô nói: “Tôi không sao! Tôi thực sự không sao…”

Thượng Quân Trừng không thèm để ý tới lời cô, cứ thế bế cô ra khỏi cửa. Chủ nhà hàng rốt cục cũng chịu xuất đầu lộ diện, anh ta chạy đến định nói gì đó nhưng bị Thượng Quân Trừng phớt lờ. Jim muốn chắn xung quanh cũng bị anh gạt đi. Anh bế Từ Nam Phương ra đến ngưỡng cửa đã trông thấy bên ngoài bị rất nhiều người vây lại.

Jim vội chạy lên nói: “Đi cửa sau đi! Cảnh sát tới rồi.” Thượng Quân Trừng đành phải đi theo lối cửa sau, nhưng vẫn không quên an ủi Từ Nam Phương: “Cố gắng chịu dựng một chút!”

Trông thấy khuôn mặt đầy thương tích của anh Từ Nam Phương cảm thấy anh lúc này còn yếu hơn cả mình.

Jim chạy ra ngoài định lái xe lại nhưng Thượng Quân Trừng đã nhanh tay vẫy được một chiếc taxi, anh để mặc Jim đứng bên ngoài, nói với tài xế: “Đến bệnh viện gần nhất.”

Tài xế liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Từ Nam Phương, giữa màn đêm trông lại càng kì quái. Thượng Quân Trừng gắt lên với tài xế: “Lái xe đi! Nhanh lên.”

Anh khăng khăng ôm lấy hai vai cô, ánh mắt nhìn cô lúc này dường như chỉ toàn là áy náy và thương cảm: “Cô sẽ không sao đâu, đừng lo, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô.”

Thấy Thượng Quân Trừng căng thẳng quá mức, Từ Nam Phương muốn cười mà cười không nổi. Thế này coi như là cô đã tiến thêm được một bước vào trái tim anh ư? Dùng máu của mình để đổi lấy sự hổ thẹn và sốt sắng của anh, nhưng cô lại không hề cảm thấy có một chút vui vẻ nào của kẻ thắng lợi.

Thượng Quân Trừng siết chặt tay cô, lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi.

“Tôi không sao!” Từ Nam Phương nhìn anh như vậy, cảm thấy thực sự không đành lòng, “Anh đừng như vậy!”

“Được rồi! đừng nói nữa… Cô đúng là đồ ngốc.” Giọng nói của anh rất êm tai, lúc anh gọi cô là “đồ ngốc”, cô chợt thấy khoảng cách của họ xích gần lại.

Nhưng khi trông thấy dôi mắt anh đã nhòa đi, cô vẫn quyết dãy giụa ra khỏi lòng anh, nhìn anh và nói: “Tôi thật sự không sao.” Cô giơ tay lên lau vệt đỏ trên trán.

Thượng Quân Trừng trông thấy vậy, đang định ngăn cô, nhưng tay anh đột ngột khựng lại. Vị trí mà Từ Nam Phương vừa lau vệt màu đỏ đi, hoàn toàn không có vết thương nào.

“Cô…” Sự quan tâm trong mắt anh biến mất, nhường chỗ cho nỗi kinh ngạc. Anh nâng cánh tay cô lên, băng gạc một màu đỏ sẫm nhưng không hề có mùi máu.

Từ Nam Phương không muốn tiếp tục gạt Thượng Quân Trừng nữa: “Máu là giả, chất đỏ này là nước ở trong tảng đá chảy ra. Tôi giả vờ thôi.”

Thượng Quân Trừng ngây người nhìn cô, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc, khó tin. Mãi tới khi anh rút lại cái nhìn đó, Từ Nam Phương chợt mơ hồ cảm nhận được điều bất thường.

Xe dừng lại, tài xế có lẽ không nhận ra được Thượng Quân Trừng, ông ta chỉ nhắc nhở: “Tới bệnh viện rồi.” Nhưng Thượng Quân Trừng không có ý định xuống xe, anh nói với tài xế: “Đến khu Dốc Viên Bô.”

“Đi đâu? Anh không vào khám vết thương của anh sao?”, Từ Nam Phương dò hỏi, cô không làm sao, nhưng thương tích của anh không phải là nhẹ.

Thượng Quân Trừng quay đầu lại mỉm cười với cô, nụ cười rất đẹp nhưng khiến cô cảm thấy có phần khiên cưỡng.

“Về nhà! Tôi không sao!”

Nói tới đây, hàng long mi khẽ giật, anh liền quay đầu đi chỗ khác.

*

Thượng Quân Trừng đưa cô về ngôi biệt thự ở Dốc Viên Bô. Lúc xuống xe, anh ôm lấy vai cô đi lên nhà, trọng lượng nửa người cô đều dồn lên người cô. Từ Nam Phương muốn thoát ra nhưng lại sợ anh quá yếu không đi nổi nên không dám buông tay.

“Hay là cứ đến bệnh viện đi.”

Thượng Quân Trừng nheo mắt, hàng mi dày che khuất đôi mắt sáng mê hồn; ngay cả khi anh đang ở trong bộ dạng tiều tụy thì đôi mắt đó vẫn rất hút hồn: “Không cần, chúng ta về nhà.”

Bàn tay đang đặt trên vai cô của anh khẽ nhéo cô một cài. Từ Nam Phương run lên, liếc nhìn cánh tay chằng chịt những vết thương, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Hai người đi vào thang máy, Thượng Quân Trừng ấn nút đợi đóng cửa lại.

“Cô biết dùng thang máy không?”

Từ Nam Phương sửng sốt một chút, mất hồi lâu mới hiểu ra “thang máy” mà anh nói chính là căn phòng nhỏ mà hai người đang đứng này. Cô “ừm” một tiếng: “Hôm qua quan sát anh dùng, nhớ rồi.”

“Ờ.” Thượng Quân Trừng cười, có chút kì lạ.

Hai người vào nhà, sau đó Thượng Quân Trừng một mình đi vào phòng tắm, tiếng nước ào ào phát ra ngoài. Từ Nam Phương ngồi đợi bên ngoài, gỡ băng gạc trên tay. Cho dù khối đá sa mạc kia đặc biệt, nhưng vết thương trên tay cô vẫn không tránh khỏi bị rỉ máu.

Từ Nam Phương vào phòng mình chuẩn bị thuốc bôi, cô nhúng que tăm bong vào thuốc nước, lăn qua vết thương. Bỗng dưng cô phát hiện trong phòng nhiều thêm một đôi chân.

Từ Nam Phương ngẩng đầu lên đã thấy Thượng Quân Trừng đi ra. Anh mặc áo choàng tắm màu trắng, dây ngang lưng buộc lỏng, ngực nửa kín nửa trần, mái tóc vẫn còn ướt, nước nhỏ xuống từng giọt, dính trên hàng lông mi, dưới ánh đèn phòng càng trở nên long lanh.

Nhìn Thượng Quân Trừng vừa mới tắm gội xong, trái tim Từ Nam Phương đột ngột nhảy lên một nhịp, một lúc sau, ánh mắt mới rời khỏi khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Thượng Quân Trừng có vẻ như sẽ đoán được Từ Nam Phương sẽ ngượng ngùng, anh cười cười, ngồi xuống cạnh cô, không nói gì đã giằng lấy tăm bong giúp cô lau vết thương.

Từ Nam Phương cảm thấy mặt mình nóng ran, ngoái đầu nhìn Thượng Quân Trừng. Máu trên mặt anh đã được rửa sạch nhưng khóe mắt và khóe miệng vẫn bầm tím. Cô rút tay ra: “Để tôi xem vết thương giúp anh, trên người có bị bọn họ đá bị thương không?”

Thượng Quân Trừng đột nhiên tóm lấy tay cô, vừa cởi nút buộc dây lưng ram vừa đặt tay cô vào trong lớp áo choàng. Từ Nam Phương lập tức rụt tay lại, kinh ngạc nhìn Thượng Quân Trừng, ánh mắt có phần hoảng sợ: “Anh làm cái gì thế?”

Thượng Quân Trừng chỉ cười, nụ cười khiến Từ Nam Phương dựng tóc gáy. Anh bỗng dưng dịu dàng nói: “Thế này đi, em đi tắm đi, rồi ra xem vết thương cho anh, anh cũng xem vết thương cho em.”

Những lời này của Thượng Quân Trừng lọt vào tai Từ Nam Phương, nghe thế nào cũng không hợp lý: “Anh… Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô ôm lấy cánh tay mình, thân thể nghiêng về phía sau.

Thế nhưng, Thượng Quân Trừng lại càng ghé sát vào người cô, mùi sữa tắm trên người anh phảng phất như thuốc độc. Anh nâng cằm cô: “Ngoan! Đi tắm đi, anh ở trên giường đợi em.”

Từ Nam Phương đứng bật dậy, lùi lại hai bước, rốt cuộc đã hiểu rõ ý tứ của Thượng Quân Trừng, cô lạnh lùng nói: “Anh đi ra ngoài !”

Nhưng Thượng Quân Trừng không có ý định đi ra: “Sao thế? Mắc cỡ à? Mắc cỡ thật, hay là giả vờ?” Ánh mắt anh lóe lên tia lạnh băng, khiến toàn thân cô run lên, hóa ra cặp mắt sáng như sao này còn lạnh lẽo hơn cả băng lạnh.

Từ Nam Phương chỉ lạnh lùng nhìn Thượng Quân Trừng, không đáp.

Thượng Quân Trừng hờ hững cười: “Thôi nào, giờ em không cần diễn kịch nữa, chúng ta trực tiếp vào nội dung chính được không? Em đi tắm trước đi, tắm xong chúng ta lên giường, em muốn vui vẻ thế nào? Muốn làm mấy lần?” Anh dựa vào người Từ Nam Phương, miệng kề sát vào đôi môi đỏ thắm của cô. Từ Nam Phương lập tức tát Thượng Quân Trừng một cái: “Trơ trẽn! Bỉ ổi.”

Cái tát này không hề nhẹ, vết thương chưa lành trên mặt Thượng Quân Trừng lại rỉ máu. Cơn giận nổi lên trong đôi mắt anh: “Trơ trẽn bỉ ổi? Hay lắm! Tôi trơ rẽn bỉ ổi đấy, sao nào! Dù sao trong giới giải trí này cũng chẳng có người tốt. Tôi trơ trẽn bỉ ổi mới xứng đôi với kẻ lừa đảo như cô, không phải ư? Cô một mực bám theo tôi không phải chỉ vì ngày hôm nay sao? Nào, để tôi thỏa mãn cô.”

Từ Nam Phương đã tức giận đến toàn thân run rẩy, môi bặm chặt, nhấc chân đá Thượng Quân Trừng một cước khi anh đang định tiến đến trước mặt cô, khiến anh lảo đảo ngã xuống đất.

“Đúng! Tôi có chuyện giấu diếm anh, nhưng anh không cần phải dùng cách này tới nhục mạ tôi.”

“Nhục mạ?”, Thượng Quân Trừng đứng dậy, áo choàng đã bị tuột ra để lộ một nửa thân trên, “Sao đến lúc này rồi còn giả vờ làm liệt nữ? Mau dẹp hết mấy àn kịch giả dối của cô đi, tôi vừa nghĩ tới đã thấy buồn nôn.” Thượng Quân Trừng lững thững quay lại, ngả người trên giường: “Lẽ ra tôi nên đoán ra từ lúc ở Tây Sơn mới đúng! Mất công tôi tốt bụng muốn tìm cho cô một bệnh viện tâm thần. Cô rất bình thường, bình thường hơn bất kì ai trên thế giới này! Hơn nữa diễn kịch còn tài hơn cả tôi…”

Từ Nam Phương không giải thích, cô nên sớm nghĩ tới, Thượng Quân Trừng là một người suy nghĩ đơn giản, nhưng không phải kẻ ngốc. Trước mặt tên béo họ Lư kia, hành động của cô đã chứng tỏ cô vốn dĩ không hề yếu đuối, lại thêm màn kịch tự đập đầu vào tảng đá, càng khiến Thượng Quân Trừng nhìn ra ý đồ của cô.

Thượng Quân Trừng chán nản nằm trên giường, giọng nói của anh tràn ngập cự bi thương: “Các người đều coi tôi là kẻ đần độn, lừa dối tôi, các người vốn dĩ đều bẩn thỉu như vậy! Tất cả đều coi tôi là đứa trẻ con.”

Từ Nam Phương hiểu những gì anh muốn nói, anh đi con đường riêng của mình, thích âm nhạc của mình, cũng ngỡ rằng âm nhạc của mình cảm hóa được người khác nên mới thuận buồm xuôi gió trong sự nghiệp như vậy. Thế nhưng sự thật là, ai cũng không yêu thích anh cả, người ta chỉ nể gia thế của anh, sự thành công ngày hôm nay chẳng qua chỉ vì gia đình anh dùng tiền để dọn sẵn đường cho anh mà thôi.

Anh một mực cho rằng xung quanh mình rất thuần khiết, hóa ra anh đã quá ngây thơ, những người ở gần anh vẫn luôn dấu giếm anh. Hôm nay, ngay cả Từ Nam Phương cũng nhìn ra, làm sao anh còn không nhận thức được sựa thật?

Từ Nam Phương chợt thấy đồng cảm với Thượng Quân Trừng, đứng ở vị trí của anh mà nói, chẳng khác nào thế giới của mình đã bị đảo lộn, và sự lừa gạt của cô chính là đổ thêm dầu vào lửa.

“Xin lỗi! Nhưng không ai coi anh là trẻ con cả, họ chỉ muốn tốt cho anh…” Cô còn chưa nói hết câu, Thượng Quân Trừng đã đứng phắt dậy, vành mắt đỏ rực như hai đốm lửa: “Muốn tốt cho tôi? Vậy còn cô, vì sao cô làm thế? Ở Thái Nguyên cô giả vờ ngu ngốc, còn tính kế khiến tay mình bị thương, ở nhà hàng, cô dũng cảm đứng ra chịu chết, là vì mục đích gì? Muốn có được sự đồng cảm của tôi, muốn tôi thương hại cô, yêu cô?

Từ Nam Phương bị nói trúng tim đen, ngậm ngùi thừa nhận: “Đúng, tôi vốn định làm thế.”

“Vốn định?”, Thượng Quân Trừng cười nhạt, “Vậy thì về sau cô lại thay đổi kế hoạch thế nào?”

“Tôi biết anh là người tốt, tôi không muốn lợi dụng anh. Tôi đã từng muốn nói sự thật với anh nhưng mà sợ anh không tin.” Từ Nam Phương biết dùng sắc để dụ dỗ là vô dụng, nhưng đáy lòng cô dường như bỗng chốc trở nên trống rỗng. Nếu như mọi khi, cô nhất định sẽ nghĩ kế khác, nhưng lần này, đột nhiên cô không buồn nghĩ gì nữa.

“Tôi thừa nhận tôi có mục đích, tôi cần tiền, nhưng tôi không quen biết người giàu có nào khác ngoài anh.” Đây là những lời thật lòng của cô, nhưng lọt vào tai Thượng Quân Trừng lại trở thành những lời dối trá.

“Ồ, vì vậy nên cô nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tiếp cận tôi, ngay từ lúc xuất hiện ở trường quay cho tới khi nói dối trước mặt phóng viên! Được, cô cần bao nhiêu tiền? Cô muốn bán mấy đêm của mình?”

Từ Nam Phương mấp máy môi, cô muốn bỏ đi, nhưng chợt nghĩ tới khối thiên thạch, đi được hai bước liền dừng lại: “Một trăm năm mươi triệu tệ.”

“Một trăm năm mươi triệu?”, ngay cả cười, Thượng Quân Trừng cũng không còn sức lực nữa, “Cô mà cũng đáng giá ấy sao? Đúng là tự đề cao mình quá rồi! Cô tưởng mình là ai chứ? Nữ hoàng Anh hay Thiên hậu Nhật Bản?”

Từ Nam Phương xoay người lại, lạnh lùng nhìn Thượng Quân Trừng: “Tôi đáng giá bao nhiêu, trong lòng tôi biết rõ. Hôm nay tôi đã nói hết sự thật với anh, cũng không dự định tiếp tục lừa gạt anh nữa. Anh sỉ nhục tôi như vậy đủ lắm rồi, tôi cũng chưa khiến anh chịu thiệt thòi cái gì.”

Những lời này của cô đương nhiên không lọt lỗ tai Thượng Quân Trừng. Anh đang căm tức đến nỗi không nói nên lời, có lẽ sự lừa dối của cô đối với anh còn ghê tởm hơn của Jim vạn lần.

Anh sỉ nhục cô, lăng mạ cô, nhưng giường như vẫn chưa đủ để anh cởi bỏ sự phẫn nộ trong lòng. Anh nhấc cái túi du lịch lên, nhét vào tay Từ Nam Phương: “Cút! Cút khỏi đây cho tôi.”

Đôi mắt Thượng Quân Trừng ngập sự giận dữ. Từ Nam Phương nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đáy lòng thở dài một hơi. Cô cầm túi, không nói gì nữa, đi thẳng ra khỏi cửa.

Khi cô vừa đi qua căn phòng chưa nhạc cụ của Thượng Quân Trừng, một tiếng “rầm” đột ngột vang lên. Cánh cửa căn phòng cô vừa đi ra đã bị đóng lại. Âm thanh khiến cửa lớn của căn hộ cũng bị cộng hưởng.

Từ Nam Phương không nhìn nữa, xách túi rời khỏi nhà Thượng Quân Trừng, nhẹ nhàng đóng của lại.

Lúc một mình xuống dưới tòa nhà đi qua cửa lớn của chung cư, cô bị bảo vệ trực đêm nhìn chằm chằm như vật thể lạ.

Bộ dạng cô lúc này quả thực có phần nhếch nhác, vệt đỏ trên trán vẫn còn, áo cũng dính máu, lại còn xách theo một cái túi lớn, nửa đêm ra khỏi nhà, dáng vẻ khổ sở, tiều tụy không gì tả nổi.

Cứ như vậy đi ra ngoài, trong người không một xu, cô bỗng thấy mình hoàn toàn mất phương hướng, không biết phải đi về đâu.

Bất chợt, một chiếc xe có rèm che dừng lại trước mặt cô. Người lái x era ngoài, mua cho cô một bát sủi cảo nóng hổi. Tâm trạn vốn bề bộn của cô dần hồi phục lại.

Người lái xe không ai khác chính là Diệp Phi Vũ. Đêm thu có chút lạnh, Từ Nam Phương ăn một bát sủi cảo, uống một ngụm canh, cảm thấy dạ dày ấm dần lên.

Diệp Phi Vũ nói: “Sợ cô không ăn quen mấy thứ khác, sủi cảo là món ăn truyền thống, tôi nghĩ cô sẽ không từ chối.”

Từ Nam Phương hờ hững cười: “Tôi rất thích sủi cảo.” Công bằng mà nói thì Diệp Phi Vũ rất tâm lý, chững chạc, cô chỉ có thể bộc lộ nỗi khổ xuyên qua bốn trăm năm của mình cho anh ta nghe, cũng chỉ có anh ta mới hiểu những gì cô nói, hiểu nỗi lòng của cô. Nhưng vì anh ta dụng tâm quá lớn, mỗi lần ở cạnh anh ta, Từ Nam Phương đều cảm thấy mệt mỏi hơn cả khi một mình.

“Thích là được rồi.” Diệp Phi Vũ nói.

“Anh chưa về Tây Sơn à?” Từ Nam Phương bang quơ hỏi, lẽ ra cô nên đoán được, hôm qua Diệp Phi Vũ nói vậy với Thượng Quân Trừng chẳng qua chỉ là viện cớ.

“Không phải, tôi về thu xếp chút việc ở công ty, buổi tối lại đến đây.”

Từ Nam Phương dựa người về sau, toàn thân như rã rời: “Tôi nghĩ, anh không cần phải sắp xếp gì đâu, tôi bị Thượng Quân Trừng vạch mặt rồi, kế hoạch kia chỉ sợ không thể tiến hành được nữa. Tôi cũng không giúp nổi anh cái gì.”

Diệp Phi Vũ cười, trong thấy Từ Nam Phương xách túi ra khỏi nhà Thượng Quân Trừng vào lúc này là anh ta đã đoán được kết cục rồi. Nhưng anh ta vẫn chậm rãi chạy xe, để Từ Nam Phương có thể ăn sủi cảo. Anh ta lên tiếng: “Tôi đưa cô tới một nhà nghỉ ở tạm một thời gian đã. Những chuyện khác, đợi sau này nói tiếp.”

Từ Nam Phương kinh ngạc nhìn Diệp Phi Vũ: “Vì sao anh còn giúp tôi? Thượng Quân Trừng biết tôi lừa anh ấy rồi, tôi nói gì cũng không lấy lại được lòng tin của anh ấy nữa. Anh còn giúp tôi làm gì?”

“Tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ giúp cô lấy lại khối thiên thạch đó.” Diệp Phi Vũ đều giọng nói, chắc như đinh đóng cột. Không phải Từ Nam Phương không tin lòng tốt của anh ta, nhưng trực giác mách bảo cô, người đàn ông này tuyệt đối có mục đích riêng.

Ví như, anh ta vì sao vừa vặn xuất hiện ở khu nhà Thượng Quân Trừng, vì sao anh ta lại không hề tỏ ra thất vọng hay bất ngở trước việc cô bị Thượng Quân Trừng đuổi khỏi nhà?

Trước kia, Diệp Phi Vũ nói sẽ giúp cô, hợp tác với cô, thứ anh ta muốn là Ngô Thi Hủy, nhưng hiện tại chiêu dùng sắc dụ dỗ của cô đã thất bại, đối với Diệp Phi Vũ mà nói đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Vậy thì vì sao anh ta vẫn nhiệt tình với cô như thế