Bí Mật Showbiz Hôn Em

Chương 18: 18 Chịu Trách Nhiệm

Phó Hi Du ngồi đối diện Lam Khê.

Hai người đều im lặng uống trà sữa, bên ngoài giống như đang đợi cơn mưa ngừng rơi để đi đến thư viện.

Nhưng thật ra, cả hai đều đang vắt óc suy nghĩ: Làm cách nào để bắt chuyện với đối phương bây giờ?

Phó Hi Du muốn tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng chuyện này thật sự là quá sức với một người ít giao tiếp như cậu.

Hơn nữa, trong lòng cậu còn đang vướng bận một chuyện khác khiến cho cậu bị phân tâm.

Dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận được sự ngứa ngáy ở sâu bên trong lòng mình.

Đến lúc không nhịn được nữa, cậu liền cố gắng làm mình như đang ở trong trạng thái tự nhiên nhất rồi mới hỏi Lam Khê: “Cậu có bạn trai rồi à?”

Lam Khê hơi ngạc nhiên, liền nhìn chăm chăm vào Phó Hi Du ở trước mặt.

Câu hỏi được đưa ra đột ngột quá nên Lam Khê vẫn chưa biết nên trả lời thế nào.

Trong khi đó, Phó Hi Du sợ Lam Khê nghĩ mình có ý gì nên liền vội vàng giải thích.

“Vừa nãy tôi nghe cậu nói với cái người kia rằng mình có bạn trai rồi, cho nên tôi mới hỏi thôi.”

Lam Khê nghe vậy thì “À” một cái, sau đó không thèm kiêng dè mà trả lời: “Đấy là vì tớ muốn từ chối anh ta thôi.

Hơn nữa cậu thử nghĩ xem, nếu tớ có bạn trai rồi thì chủ nhật tớ sẽ phải đi hẹn hò chứ làm gì có chuyện ở đây cùng cậu, đúng không?”

Phó Hi Du gật đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Đúng nhỉ.”

“Mà này!” Lam Khê thấy Phó Hi Du dễ nói chuyện thì cũng thoải mái hẳn, liền không thèm để ý mà nói ra điều mình nghĩ.

“Cậu cũng chưa có bạn gái đúng không?”

Phó Hi Du nghe xong còn chưa kịp phản ứng thì Lam Khê đã tiếp tục: “Ngày chủ nhật không đi hẹn hò mà còn ở đây với tớ, chắc chắn là cũng chẳng có người yêu rồi!”

Nói tới đây, Lam Khê còn khuyến mại thêm một tràng cười vô cùng tự nhiên trước số phận độc thân của mình và Phó Hi Du.

Tuy nhiên, đến khi tràng cười kết thúc thì cô cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người lúc này có gì đó là lạ.

Đúng lúc này, anh nhân viên quán trà sữa đi tới, đặt lên bàn của hai người một chiếc bánh kem nhỏ, bên trên còn có một hình trái tim đỏ xinh được vẽ rất cẩn thận.

Lam Khê và Phó Hi Du không hẹn mà cùng nhau tròn mắt nhìn vào chiếc bánh.

Đang định nói rằng anh nhân viên đưa nhầm bàn rồi thì anh ấy liền nói: “Mỗi ngày, quán anh đều làm một suất “bánh kem tình nhân” miễn phí dành tặng cho một cặp đôi ngẫu nhiên, không cần trả thêm tiền.

Chúc hai em ngon miệng!”

Nói xong, anh nhân viên cũng không cho Lam Khê và Phó có cơ hội giải thích mà liền lập tức quay về làm việc, chỉ để lại cho hai người một bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng.

Một lúc sau đó.

Phó Hi Du nhìn chiếc bánh kem nhỏ xinh vẫn còn nguyên vẹn trên bàn thì hỏi Lam Khê: “Cậu không ăn à?”

Lam Khê hồn nhiên đáp: “Tớ đợi cậu ăn trước.”

“Cậu ăn đi.

Tớ không thích đồ ngọt.”

“Tớ ăn không hết.” Lam Khê nói dối.

Chứ thật ra có cho thêm một cái nữa, cô cũng đủ sức đánh bay.

Chẳng qua là vì Phó Hi Du đã trả tiền trà rồi, bây giờ cô lại một mình ăn bánh thì thấy cũng ngại.

Hơn nữa nghe anh nhân viên nói rằng đây là bánh kem cho các cặp đôi, tức là phần dành cho hai người ăn.

Nếu Lam Khê một mình ăn hết, vậy chẳng phải cô ăn nhiều gấp đôi người khác sao?

Không được! Không thể nào làm vậy được.

“Hay là tớ với cậu mỗi người một nửa nhé!”

Phó Hi Du nghe Lam Khê nói vậy thì miễn cưỡng gật đầu.

Mặc dù cậu không thích ăn đồ ngọt là thật, nhưng không hiểu sao cậu lại chẳng thể nào từ chối Lam Khê, đành phải chia bánh làm hai phần rồi ăn một ít.

Kết quả ăn đến miếng thứ hai thì cậu đã thấy ngọt đến không chịu nổi, trong khi Lam Khê lại thấy rất ngon miệng.

Phó Hi Du thầm nghĩ: Sao ngay cả khẩu vị của mình cũng nhạt nhẽo đến như vậy.

Thế là cậu lại ăn thêm một miếng, rồi lại một miếng nữa vì không muốn Lam Khê phải mất hứng.

Cho đến khi Lam Khê thấy ly trà sữa của mình đã gần hết, còn ly trà sữa của Phó Hi Du mới vơi đi một phần thì cô mới nhận ra: Quả thật cậu không thích đồ ngọt.

Mưa ngừng rơi.

Phó Hi Du cùng Lam Khê tới thư viện thành phố.

Đến lúc học xong là 11h trưa, Phó Hi Du lại hỏi: “Chiều nay có học không?”

Lam Khê thật sự không ngờ Phó Hi Du lại có tinh thần hiếu học như vậy.

Các môn xã hội dù khiến cậu rất đau đầu nhưng cậu rất nghiêm túc và cố gắng, quả thật khiến cho Lam Khê vô cùng cảm động động.

Vì thế, Lam Khê vui vẻ đáp: “Học nữa chứ! Dù sao bị đình chỉ học, cậu cũng rất rảnh đúng không? Thế cho nên từ nay, lúc nào có thời gian rảnh tớ cũng sẽ học với cậu.

Ngày mai đi học về, tớ cũng sẽ đến đây, cậu nhớ phải đến đúng giờ nhé!”

Phó Hi Du gật đầu, kìm nén không để khóe miệng mình cong lên.

Nhưng nhớ ra gì đó, cậu lại hỏi: “Cậu đi học cùng tôi, bố mẹ cậu có đồng ý không?”

Thấy Lam Khê nghe vậy thì dừng lại một chút, sau đó lắc đầu, Phó Hi Du cũng không để ý nhiều.

Đến lúc xuống nhà xe, cậu mới đề nghị: “Đằng nào chiều nay cũng đi học, vậy để tôi chở cậu về rồi chiều đến đón cậu cho tiện nhé!”

Được thế thì còn gì bằng.

Lam Khê thầm nghĩ tự nhiên có người đưa đón, đỡ phải đạp xe mệt nhọc thật sự là quá tốt luôn ấy.

Nhưng đột nhiên, cô lại nhớ ra chuyện khi mới lên cấp ba lúc vẫn còn học ở trường cũ.

Hôm ấy, xe đạp cô bị hỏng, một bạn nam ngỏ lời muốn đưa cô về, nhưng vì chưa thân quen với cậu ta nên cô cảnh giác từ chối.

Ấy thế mà lúc này đây, cô đã thân quen với Phó hi Du chưa? Tính đến nay, cô mới biết cậu có mấy ngày mà hôm qua đã về nhà cùng cậu? Lại còn là về nhà vào buổi tối nữa chứ!

Nghĩ tới đây, Lam Khê dường như không tin tưởng nổi vào bản thân mình.

Tại sao càng lớn, sự cảnh giác của cô với người khác lại càng giảm vậy?

Không đúng! Lam Khê bỗng nhận ra không phải sự cảnh giác của cô giảm, mà là vì Phó Hi Du quá đẹp trai.

Cậu ấy đẹp trai tới nỗi cô không nghĩ đến việc cậu có ý đồ gì với mình.

Vì thế, cô có thể đi học riêng với cậu tới khi trời tối, lại còn để cậu đưa mình về nhà.

Ngày hôm nay, cô cùng cậu đi uống trà sữa rồi cùng nhau đi học.

Học xong, cậu nói muốn đưa cô về nhà thì cô còn cảm thấy mình thật hời.

Bây giờ nghĩ lại, cô nhận ra mối quan hệ giữa mình và cậu hình như có gì đó rất không bình thường.

Thử hỏi, có bạn học bình thường nào lại cùng nhau đi uống trà sữa, còn ăn bánh kem dành cho tình nhân không?

Không! Làm sao có thể chứ!

Làm sao mà cô lại có thể hồn nhiên làm những chuyện như vậy với Phó Hi Du chứ?

Làm sao mà đến tận bây giờ, cô mới nhận ra điều này?

Lam Khê nội tâm gào thét, mãi vẫn chưa trả lời lời mời về cùng với Phó Hi Du, trong khi Phó Hi Du lúc này vẫn rất bình tĩnh chờ đợi câu trả lời.

Đúng lúc này, một cặp đôi từ trong thư viện đi ra.

Chàng trai đi sát phía sau cô gái, cô gái đi ngay phía trước đang vô cùng bực bội, quát lớn.

“Anh không yêu em nữa rồi nên mới nhắn tin với con nhỏ đó!”

“Anh không có… Bây giờ anh sẽ chặn con bé đó ngay…”

“Anh im đi! Rõ ràng là anh không còn yêu em nữa.”

“Anh yêu em mà…”

“Anh nói dối!” Cô gái bật khóc, “Nếu không tại sao hôm nay em bảo anh đèo em đến thư viện, anh lại nói anh mệt, bảo hai chúng ta đi xe riêng?”

“Nhưng đó là vì anh mệt thật…”

“Nếu anh thật sự yêu em, thì anh có mệt cũng sẽ đèo em đi.

Chẳng phải trước đây anh hứa sẽ chỉ đèo một mình em, còn đèo em đi đến hết cuộc đời này hay sao?” Nói tới đây, cô gái véo tai chàng trai, “ Hay là anh cũng đã đèo con nhỏ đó rồi? Hả?”

Những gì cặp đôi kia nói tiếp sau đó, Lam Khê và Phó Hi Du đều không còn nghe rõ.

Phó Hi Du chỉ phát hiện ra rằng, từ trước đến nay ngoài Lam Khê ra, cậu chưa từng để người con gái nào khác ngồi lên xe của mình cả.

Mà Lam Khê thì không nghĩ đến, hóa ra con gái sẽ cảm thấy khó chịu nếu bạn trai mình có đèo người con gái khác.

Chắc là vì chưa có người yêu, nên Lam Khê chưa để tâm tới chuyện này.

Bây giờ nghĩ đến, nếu bạn trai mình cho đứa con gái khác ngoài mình ngồi lên xe, chắc cô cũng sẽ ghen lắm.

Nhưng mà… Còn mình ngồi lên xe Phó Hi Du thì sao?

Lam Khê vô thức quay đầu nhìn Phó Hi Du, lại đúng lúc bắt gặp khoảnh khắc cậu quanh sang nhìn mình.

Đôi tai hai người không biết vì sao cũng hẹn nhau đỏ lên cùng một lúc.

Trong đầu Lam Khê chợt có một suy nghĩ, cô thấy vui vui nên liền nói đùa cho bầu không khí bớt ngượng ngùng.

“Tớ ngồi sau xe đạp của cậu rồi, hay là để tớ chịu trách nhiệm với cậu được không?”

Nói xong, Lam Khê cũng thấy bầu không khí đỡ căng thẳng hẳn.

Nhưng không ngờ, Phó Hi Du lại nói:

“Được! Vậy chịu trách nhiệm đi!”.