Hắn đẩy Monika đang bám dính lấy mình ra, ánh mắt rất đỗi khó chịu, khuôn mặt vô cảm, giọng nói cũng lạnh lùng:

– Tôi không đi.

Monika cong môi lên, phồng hai má, tỏ vẻ nũng nịu:

– Anh Ren. Sao lại không đi cơ chứ?

Monika khoang tay, tỏ vẻ giận dỗi, nói tiếp:

– Anh đã chấp nhận đính hôn với em rồi mà giờ lại làm vậy là sao? Anh nhất định phải cùng em đi chọn trang phục đính hôn.

Hắn vẫn vô cảm, bình thản đáp:

– Tôi chỉ đồng ý việc đính hôn. Những việc còn lại, tôi không hề nói là tôi cũng đồng ý, cô nên biết rõ điều đó Monika.

Monika giận dữ, toang nói gì đó nhưng đột nhiên, cô ta thay đổi hoàn toàn thái độ. Không chút tức giận, không chút trách móc, Monika mỉm cười hết sức dịu dàng, ôm lấy cánh tay hắn lay lay, giọng dịu dàng:

– Được rồi, được rồi. Anh đã không thích thì không cần phải đi chung với em làm gì.

Monika quan sát sắt mặt hắn một lúc rồi mỉm cười nói tiếp:

– Nhưng nếu anh không đi chọn trang phục thì lễ đính hôn phải tính làm sao đây?

Hắn gạt tay Monika ra, giọng băng lãnh:

– Cô tự giải quyết hết đi, thích làm sao thì làm, tôi không quan tâm.

Trước thái độ của hắn, Monika chỉ cười cười. Bàn tay vừa bị hắn gạt ra lúc này lại tiếp tục bám chặt lấy cánh tay của hắn. Monika làm dáng vẻ đáng yêu hết mức có thể, giọng nói cũng rất điệu đà, đầy nũng nịu:

– Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không ép anh nữa. Em sẽ chọn trang phục đính hôn giúp anh luôn được chứ???

Hắn khó chịu trước hành động của Monika, khẽ nhíu mày rồi lạnh lùng đáp lại:

– Tùy cô.

Monika thấy hắn đồng ý như vậy tỏ vẻ rất vui vẻ, rất thích thú. Monika nhảy cẩng lên rồi lao đến ôm chầm lấy hắn.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu và bực tức như lúc này, hắn thực sự đang rất muốn giết người. Mà người hắn muốn giết lúc này không ai khác chính là Monika.

Hắn rất ghét bị người khác chạm vào người mình như thế này, nhất là người đó lại là nữ giới. Trong cuộc đời này, hắn chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là nó. Vậy mà hôm nay, Monika lại năm lần bảy lượt tỏ ra vô cùng thân thiết với hắn, hệt như hắn và cô ta từ rất lâu đã là một đôi. Thử hỏi, nếu không có cái thỏa thuận khốn kiếp kia, hắn làm sao có thể để yên cho con nhỏ Monika kia cứ thế được nước lấn tới.

Hắn cố gắng kiềm chế hết mức có thể, lên tiếng:

– Tôi mệt. Cô mau đi chọn trang phục gì đó của cô đi, tôi muốn được nghỉ ngơi ngay bây giờ.

Monika lưu luyến buông hắn ra. Dù sao thì hắn cũng đã đồng ý đính hôn với cô, thứ cô muốn cuối cùng cũng đã đạt được nên hắn đối xử lạnh nhạt một chút cũng không sao.

Monika mỉm cười đầy dịu dàng với hắn, giọng nói ngọt ngào:

– Vậy anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Em sẽ đi chọn trang phục cho lễ đính hôn của chúng ta. Nhất định sẽ không làm anh thất vọng.

Nói rồi, Monika còn nuối tiếc ôm hắn thêm một cái nữa rồi mới sải bước đi ra ngoài.

Hắn lúc này vẫn đứng yên trong phòng, vẻ mặt hết sức khó coi.

Hắn ngẫm nghĩ lại câu nói cuối của Monika: “Nhất định sẽ không làm anh thất vọng”. Hắn khẽ bật cười chua xót.

Không làm hắn thất vọng ư? Đính hôn với Monika là quyết định ngu ngốc nhất của hắn từ trước đến nay. Liệu còn gì thất vọng hơn khi người mà hắn sẽ đính hôn không phải là nó mà là một người con gái khác? Còn gì thất vọng hơn khi người mà hắn yêu thương nhất lại không thể mãi mãi bên cạnh hắn???

Hắn đang tự hỏi, Monika có thể làm gì để hắn không phải thất vọng đây???

===

Thời gian không chờ đợi bất kì một ai, nó cứ trôi qua ma không có chút suy tư cũng như không chút ngần ngại.

Dù có muốn hay không thì cuối cùng, cái ngày mà hắn phải cùng Monika đính hôn với nhau cũng đã đến rồi.

Hôm nay, tâm tình Monika phải nói là cực kì vui vẻ, vui hơn hẳn những ngày thường.

Monika vận trên mình bộ đầm màu trắng cúp ngực, chiếc eo, để lộ ra dáng người khá chuẩn. Bộ đầm của Monika được làm một cách rất tinh tế, từ kiểu dáng đến họa tiết đều phải nói là hoàn hảo, không chê vào đâu được.

Mái tóc nâu đỏ của Monika hôm nay được búi lên, trước mặt để chừa lại vài lọn tóc được uốn rất đẹp mắt. Trên đầu Monika còn được cài thêm một chiếc vương miệng nhỏ xinh.

Đúng là người đẹp vì lụa. Bình thường Monika cũng khá xinh đẹp nhưng cũng không được đạt đến giới hạn gọi là quốc sắc thiên hương nhưng hôm nay, Monika như được lột xác, đẹp hơn hẳn ngày thường.

Còn hắn, hắn vẫn giữ nguyên gương mặt không chút cảm xúc cùng dáng vẻ lạnh lùng, khó gần của mình.

Hắn khoác trên người bộ comple đen lịch lãm, khí chất vương giả, quý tộc cũng được bộc lộ hết sức rõ ràng. Mái tóc bạch kim vẫn chỉ để như thường ngày, phải nói, hắn tỏ ra vô cùng đơn giản. Thế nhưng, sự đơn giản đó không che bớt đi vẻ hoàn mỹ của hắn mà chỉ càng làm cho sự hoàn mỹ đó càng được nhân lên.

Ngày đính hôn hôm nay là một sự kiện trọng đại của vương quốc bóng tối, tất cả mọi người đều rất xôn xao và nhộn nhịp. Ai cũng mong chờ được nhìn thấy hoàng tử của họ sánh đôi cùng người vợ tương lai của mình.

Mới chỉ là buổi chiều nhưng khắp cung điện đều tất bật, rộn rã. Người người qua lại nườm nượp. Dù buổi lễ này đã được báo trước, đã được chuẩn bị từ một thời gian khá lâu nhưng hôm nay, sự rộn rã vẫn không vơi bớt.

Ánh mặt trời dần dần tắt lịm, lui về sau những dãy núi xa xăm. Khách đến dự lễ đính hôn của hắn và Monika cũng đã bắt đầu kéo đến. Thực sự là rất đông. Và trong số những vị khách đó cũng xuất hiện những con người quen thuộc, đó chính là nó, anh, Saphia, Gin và Kai. Tất cả đều đến tham dự buổi lễ đính hôn này.

Nó từ lúc hắn đi cứ mãi vùi đầu vào luyện tập phép thuật. Thế nhưng, nó vẫn biết hôm nay lễ đính hôn của hắn và Monika sẽ diễn ra nên nó tạm ngưng việc luyện tập, trở về lại kí túc xá để cùng anh và mọi người chuẩn bị tham dự lễ đính hôn của hắn.

Lúc đầu, không thấy nó trở về, anh, Saphia, Gin và Kai còn tỏ ra hết sức vui mừng. Như vậy cũng tốt, nó sẽ không phải đau lòng, không phải tổn thương. Thế nhưng, cả anh lẫn tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng, đến cuối cùng nó vẫn xuất hiện để cùng với họ tham dự vào lễ đính hôn này của hắn.

Nó còn tỏ ra rất bình thản và vui vẻ khiến tâm trạng mọi người càng lo lắng hơn. Ai nấy đều hết mực khuyên can, viện đủ lí do nhưng đến cuối cùng vẫn không cản được nó, đành bất lực để nó tham dự lễ đính hôn này.

Mặt trăng cũng đã lên cao, soi sáng bầu trời đêm huyền ảo cùng vô vàng vì tinh tú lấp lánh.

Buổi tiệc hôm nay được chuẩn bị vô cùng chu đáo, cách trang trí cũng hết sức đẹp mắt.

Nó đến tham dự buổi lễ này nhưng vẫn không quên choàng lớp áo choàng đen bên ngoài, che đi khuôn mặt mình bởi lẽ nó không muốn sự xuất hiện của mình sẽ gây ra náo loạn, ảnh hưởng đến buổi lễ.

Lúc này, nó chỉ có một mình.

Thật ra nó đi cùng anh, Saphia, Gin và Kai nhưng cả bốn người họ đều không phải là dân thường, đều có gia thế rất khủng khiếp nên không được phép tách rời khỏi người trong gia tộc của mình.

Nó lẳng lặng chọn một góc khuất nhất trong buổi lễ đính hôn.

Cuổi cùng, buổi lễ cũng chính thức bắt đầu.

Ánh sáng xung quanh đều tắt hẳn, bóng tôi bao trùm lấy mọi thứ xung quanh. Nó lúc này cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi, nó rất sợ bóng tối bởi lẽ trong bóng tối, nó chẳng thấy được thứ gì, nó cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn, hoàn toàn lạc lõng. Nó có cảm giác mình không có gì cả, một sự trống trãi đến kì lạ cứ hiện hữu trong tâm trí lẫn trong trái tim nó. Nó ôm chặt tim mình, hơi thở gấp gáp, run lên vì sợ hãi.

Thật may mắn, cuối cùng ánh sáng cũng xuất hiện.

Ánh sáng rất nhỏ nhoi, chỉ chíu sáng một khoảng nhỏ nhưng đủ để nó trấn tĩnh lại và cảm thấy yên tâm hơn.

Theo sau luồng ánh sáng đó, hắn và Monika xuất hiện. Hai người khoác tay nhau, sánh đôi đi theo ánh đèn. Tuy ngồi ở góc khuất nhưng nó có thể nhìn rõ khuôn mặt Monika hết sức vui vẻ, thỏa mãn, ý cười không những trên môi mà còn hiện hữu khắp cả khuôn mặt.

Nó cũng nhìn thấy, hắn lạnh lùng, không có chút cảm giác gì, hàng lông mày khẽ chau lại, ánh mắt không như bình thường. Nó hoàn toàn khẳng định được lúc này hắn đang rất khó chịu, rất không vừa lòng.

Tim nó khẽ nhói lên, cảm giác xót xa tràn ngập.

Giá như… người đang sánh bước bên hắn là nó.

Giá như… nó có thể cùng hắn tiếp tục con đường tình yêu.

Giá như…

Nghĩ đến đây, nó khẽ lắc đầu. Nó mỉm cười, thầm chúc phúc cho hắn: “Mong anh sẽ hạnh phúc”.

Nó không hề biết rằng, ở phía xa kia, hắn cũng đang có những ý nghĩ như nó.

Hắn cũng ước ao, giá như người hắn đang sánh bước lúc này là nó chứ không phải Monika thì hay biết mấy. Giá như, nó và hắn không phải kẻ thù thì tình yêu của cả hai đã không tan vỡ như vậy. Giá như hắn có thể bên nó trọn đời…

Hai người, hai vị trí khác nhau nhưng có chung một suy nghĩ, chung một cảm xúc. Đáng lẽ, họ sinh ra là dành cho nhau nhưng đến cuối cùng, họ lại phải chia đôi mỗi người một con đường, để rồi cả hai người, không ai có được cho mình hạnh phúc thực sự.

Buổi lễ đính hôn diễn ra hết sức rôm rả, dưới sự chứng kiến của hết thảy mọi người. Và buổi lễ, đã diễn ra rất thành công. Cuối cùng thì, Monika đã đường đường chính chính được công nhận là vị hôn thê của hắn.

Từ đầu đến cuối buổi lễ, Monika đều tươi cười hết sức vui vẻ, còn hắn vẫn giữ nguyên một bộ mặt lạnh lùng, vô cảm.

Nó không ở đó lâu, chỉ nhìn hai người là hắn và Monika trao nhẫn đính ước cho nhau xong, thầm nói khẽ:

– Anh và Monika, mong hai người mãi hạnh phúc.

Rồi, nó lẳng lặng bước đi, rời khỏi buổi tiệc mà không ai hay biết.

Anh, Saphia, Gin và Kai tuy tham dự buổi tiệc náo nhiệt này nhưng tâm trạng không tốt chút nào. Ai cũng giữ nguyên tâm trạng lo lắng cho nó, suốt buổi cứ dáo dát tìm kiếm bóng hình nó, xem nó đang ở đâu, đang cảm thấy thế nào nhưng bất lực. Chẳng ai biết được nó đã đi đâu, đang ở chỗ nào và họ cũng chẳng thể rời đi để tìm nó vì sự hiện diện của gia đình mình.

Cha hắn hôm nay tâm trạng cũng rất vui, rất hài lòng.

Tại khu vường vắng trong cung điện, ông ta mỉm cười vui vẻ:

– Thằng nhóc đó đã đính hôn với Monika rồi, quyền lực trong tay anh đã thêm vững chắc.

Bên cạnh ông ta lúc này là một người phụ nữ, bà ta cười ma mị:

– Rất tốt. Vậy thì sự hợp tác giữa chúng ta…

Cha hắn bật cười:

– Gurena, quyền lực của anh đã thêm vững chắc. Vậy nên, cuộc chiến sắp tới đây, lực lượng của chúng ta sẽ đông thêm. Con nhãi đó chắc chắn sẽ không may mắn lần nữa mà thoát khỏi bàn tay của chúng ta đâu.

Bà ta bật cười, đưa ly rượu đang cầm trên tay mình chạm vào ly rượu của cha hắn:

– Chúng ta đúng là rất thích hợp hợp tác cùng nhau.

Cả hai cùng cười lớn. Cả cha hắn và Gurena đều hết sức đắc ý, mong chờ cho trận chiến sinh tử sắp sửa diễn ra.

===ENDCHAP56===