Bí Mật Phù Thủy

Chương 51: Em và anh, chúng ta là kẻ thù

Đối diện với nó như thế này, một quốc vương như cha hắn cũng cảm thấy lo sợ. Nhìn thấy nó, ông ta nhớ đến quốc vương và hoàng hậu của vương quốc huyền bí. Cũng chính vì vậy, ông ta cảm thấy nơm nớp lo sợ, sợ việc mình đã từng gây ra lúc trước sẽ bị vạch trần. Ông ta cũng tự hỏi nó là ai, thân thế ra sao? Nếu xét thời gian thì lúc đó nó cũng khoảng bảy, tám tuổi. Liệu lúc đó nó có chứng kiến hay biết được chuyện gì vào đêm hôm đó hay không?

Thấy nó đối diện với mình, khuôn mặt lẫn ánh mắt đều rất đổi bình thản, ông ta tự nhủ chắc nó chẳng hay biết bất cứ điều gì về bí mật mà ông ta đã giấu kín bao lâu nay đâu. Nhẹ hít thở sâu, ông ta trấn tĩnh lại bản thân mình. Khuôn mặt lúc này đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt, vô cảm, nhưng còn chút hoảng loạn nên ông ta cố ý tránh nhìn thẳng vào nó, lên tiếng:

– Cô đến đây cũng rất đúng lúc. Ta có việc cần phải giải quyết với cô đây.

Nghe cha hắn nói vậy, Monika mỉm cười khiêu khích nhìn nó, cô ta chắc mẩm lần này nó sẽ không còn cơ hội nào bám víu hắn nữa rồi.

Nó nhìn cha hắn, vẫn bình thản như không nở nụ cười nhẹ. Cha hắn cảm thấy có chút gì đó chột dạ, ông ta hắng giọng, nói tiếp:

– Ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn.

Liếc mắt nhìn nó một cái, ông ta tiếp tục:

– Ta đã chọn Monika làm con dâu của ta. Ta cũng đã chọn xong ngày để tổ chức lễ đính hôn cho con trai ta và Monika đó chính là vào đêm trăng tròn tới đây. Ta không biết rốt cuộc cô Ryu đây và con trai ta đang có quan hệ gì, là thật hay là đùa, mà ta cũng không cần quan tâm đên điều đó. Hai người thích vui chơi gì cũng được, chỉ cần Ren hứa với ta vào lễ đính hôn nó sẽ xuất hiện và chấp nhận hôn ước này. Còn bằng không…

Ông ta cố ý ngừng câu nói. Nó vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, hỏi:

– Bằng không… thì sao ạ?

Ông ta liếc mắt nhìn nó. Là nó thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu hàm ý đe dọa trong lời nói của ông ta??? Khẽ hừ lạnh một tiếng, cha hắn nói:

– Ta chắc chắn sẽ không để cô sống yên ổn trong thế giới phép thuật này. Và ta cũng chắc chắn rằng, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này nếu cứ cứng đầu không chịu ngoan ngoãn buông bỏ con trai ta.

– Ông dám?

Hắn nghiến răng đáp trả lời đe dọa của cha mình.

Anh, Saphia, Gin và Kai cũng đều cảm thấy tức giận trước những lời cha hắn nói nhưng họ là người ngoài, không tiện xen vào, chỉ có thể nắm chặt tay đầy tức giận.

Nó đặt tay lên vai hắn. Hắn hơi bất ngờ, quay sang nhìn nó. Nó mỉm cười với hắn, ánh mắt vân rất ảm đạm, bình thản, tựa hồ như nó chưa từng nhận được lời đe dọa nào. Hắn cũng nhẹ thở ra, hắn hiểu, nó đang muốn hắn bình tĩnh lại, đừng tỏ ra tức giận như vậy.

Nhận một cái cười từ hắn, nó đã yên tâm hơn. Nó tiến tới, bước lại gần cha hắn.

Ông ta cũng khá bất ngờ trước hành động này của nó, rốt cuộc, nó đang định làm gì???

Nó tiến đến ngay cạnh cha hắn, từ từ mở miệng nói, giọng nói rất nhẹ, chỉ đủ cho nó và cha hắn nghe được mà thôi:

– Ngài định giải quyết tôi,… giống như… đã từng ra tay giải quyết… hoàng tộc của vương quốc huyền bí sao???

Lời nói rất nhẹ nhàng cũng rất đơn giản nhưng đã ngay lập tức làm mặt cha hắn hoàn toàn biến sắc. Ông ta run run, cảm giác đứng không vững. Theo phản xạ tự nhiên, cha hắn lập tức xô nó về phía trước khiến nó lảo đảo, toang ngã xuống đất. Thế nhưng, hắn đã nhanh tay đỡ lấy nó, giúp nó lấy lại được thăng bằng.

Cha hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Tay ông ta run run, đưa tay chỉ thẳng vào mặt nó, giọng nói có phần xúc động:

– Mày… mày… rốt cuộc… mày là ai?

Nó nhếch mép cười mỉa mai:

– Tôi là Ryu, không phải… đó là điều mà ngài đã điều tra được hay sao?

Ông ta vội vã tiến lại, gạt phăng cánh tay đang giữ lấy nó của hắn, nắm chặt hai vai của nó khiến nó có cảm giác đau:

– Mày mau nói… thật ra… mày là ai? Thật ra… thân thế của mày là gì??? Nói… Mau nói!!!

Cha hắn đã không còn kiềm chế được nữa, nói cứ như đang hét lên, đầy phẫn uất cùng sợ hãi.

Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Câu hỏi duy nhất của mọi người là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao một người lạnh lùng, kiềm chế tốt như cha hắn lại đột ngột trở nên như vậy???

Nó lại một lần nữa nhếch mép cười:

– Thật sự… ông không nghĩ ra… tôi… là ai sao?

Cha hắn toàn thân như cứng đờ, ánh mắt đang rất hoảng loạn. Ông ta bỏ tay ra khỏi vai nó, bất giác giật lùi về sau, liên tục lắc đầu, làm nhảm trong miệng:

– Không… Không… Không thể nào.

Cha hắn gần như đã hét lên, không nói thêm lời nào nữa, bóng dáng ông ta đột ngột biến mất khỏi nơi này. Ông ta đã dịch chuyển đến một nơi khác.

Monika thấy cha hắn đột nhiên bỏ đi mất đột nhiên cảm thấy hoảng loạn. Monika đưa ánh mắt có vài phần sợ sệt nhìn nó. Rốt cuộc, nó đã làm gì mà cha hắn lại đột nhiên biến thành như vậy. Monika không cam tâm, kế hoạch của cô ta tuyệt vời như vậy, chắc mẩm có thể thành công, tại sao đến cuối cùng lại trở nên như vậy?

Cảm giác lúc này của Monika là cực kì tức giận. Cô ta tiến lại chỗ nó, giáng cho nó một cái tát thật mạnh khiến khóe miệng nó bật máu, cô ta nghiến răng, giọng nói đay nghiến:

– Con khốn. Mày rốt cuộc đã nói gì???

Nó đưa tay lau đi giọt máu nơi khóe miệng, ánh mắt đượm buồn, im lặng. Hắn đứng sau nó, dùng phép thuật, bóp chặt cổ Monika khiến Monika nghẹt thở, không ngừng cố gắng hít lấy không khí. Hắn từ từ tiến lại xem nó như thế nào rồi liếc nhìn Monika:

– Có phải… cô đang trách mình sao lại sống quá lâu?

Monika sợ hãi, liên tục lắc đầu. Hắn càng lúc càng siết chặt hơn khiến hô hấp của Monika lúc này lại càng khó. Anh, Saphia, Gin và Kai cũng đến bên xem nó có bị sao không, ai nấy đều quan tâm nó và ủng hộ việc hắn đang làm.

Nó thấy mọi người quan tâm đến mình nhẹ mỉm cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra đó là một nụ cười buồn. Rồi, nó quay sang hắn, nắm lấy bàn tay đang dùng phép thuật của hắn, nói:

– Đủ rồi. Anh tha cho cô ta đi. Làm vậy không đáng đâu.

Nếu là thường ngày, nhất định hắn sẽ giải quyết cô ta nhưng nó đã lên tiếng xin giùm Monika, đã vậy, hắn nhận ra nó đang buồn. Bất lực, hắn đành thôi dùng phép thuật, tha cho Monika thêm một lần.

Monika được hắn thả tự do, không ngừng ho liên tục, hít lấy hít để bầu không khí xung quanh. Được nó xin giúp như vậy, cô ta không những không biết ơn mà còn quay sang liếc nó bằng ánh mắt căm thù, lớn giọng:

– Chưa xong đâu, tao sẽ không để yên cho mày, Ryu.

Rồi Monika cũng lập tức dịch chuyển đi mất. Gin và Saphia nhếch mép cười. Gin nói:

– May cho cô nhanh chân, nếu không cô chết chắc với tôi rồi Monika à.

Saphia cũng thêm vào:

– Đúng vậy. Nếu để tôi gặp lại cô, cô chắc chắn sẽ không bình an được như bây giờ đâu.

Kai lắc đầu. “Thâm thù của Saphia, Gin và Monika từ bé đến giờ đúng là không thể nào xóa giải. Nhưng dù gì cũng là Monika tự chuốc lấy, nếu có lần sau, Kai này cũng sẽ tham gia cho cô ta một trận dù tấn công con gái thì không hay lắm nhưng hạng người như Monika thì đáng bị như vậy.” – Kai nghĩ.

Nó nhìn hắn rồi cúi đầu:

– Xin lỗi. Vừa rồi nói chuyện với cha anh, có lẽ em đã hơi quá đáng.

Hắn lắc đầu, nhỏ nhẹ:

– Chẳng có gì quá đang cả.

Nó thở ra đầy mệt mỏi. Nó nhìn hắn, quay sang nhìn anh rồi lại nhìn Saphia, Gin và Kai. Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho nó, ai cũng trao cho nó ánh mắt quan tâm. Nó nói:

– Em thấy hơi mệt, giờ em về kí túc xá đây. Tối nay… em có chuyện muốn nói với anh, anh Ren.

Nói rồi, nó lập tức dịch chuyển đi mất. Hắn, anh, Saphia, Gin và Kai đều mang vẻ tò mò nhưng thấy điệu bộ nó như vậy, họ chắc chắn chuyện nó định nói rất quan trọng. Nó đã nói vậy rồi thì họ đành nghe như vậy. Cả năm người đi đến lớp học, tâm trạng cực kì tò mò, riêng hắn, hắn đang cảm thấy có chút bất an, giống như sắp có chuyện gì đó không lành xảy đến với nó và hắn.

Tối.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng nó. Nó biết chắc chắn là hắn, lên tiếng mời hắn vào. Hắn ngồi xuống giường, quan sát mọi cử động, ánh mắt của nó.

Nó ra lệnh cho bé Pi ra ngoài, mặt đối mặt nói chuyện với hắn.

Hắn im lặng nhìn nó, chờ đợi được lắng nghe điều nó muốn nói. Nó mang ánh mắt buồn thăm thẳm nhìn hắn, giọng nói cũng mang đầy nét buồn:

– Lúc đuổi theo thuộc hạ của Gurena, em đã gặp bà ta.

Hắn bất ngờ nhưng vẫn không lên tiếng, im lặng nghe nó nói tiếp.

– Bà ấy đã nói cho em biết một bí mật mà em không thể nào ngờ được. Và ngay sáng hôm nay, em đã chứng thực được, điều Gurena nói, hoàn toàn là sự thật.

Nó dừng lại, có vẻ nghẹn ngào. Hắn vẫn như cũ, im lặng nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi bất an vô hình. Nó lại tiếp:

– Bà ta đã cho em biết, chuyện xảy ra với hoàng tộc của em vào đêm đó, thủ phạm không chỉ có bà ta… mà còn có… một người khác.

Hắn hết thảy bàng hoàng, hỏi lại:

– Một… người khác???

Nó gật đầu, cúi mặt nhìn đất, giọt nước mắt khẽ rơi:

– Đúng. Và người đó, không ai khác… chính là… quốc vương vương quốc bóng tối… cha… của anh.

Từng lời nói của nó như mũi dao nhọn hoắc đâm sâu vào tim hắn, đau, rất đau. Hắn cũng biết không chỉ có hắn mà nó cũng đau như vậy, có khi nó còn đau hơn cả hắn nữa.

Nó thêm nghẹn ngào, mặt cho nước mắt cứ tuông rơi. Trong tiếng nấc đầy đau khổ, nó nói tiếp:

– Điều đó… cũng có nghĩa… em và anh…chúng ta… là kẻ thù.

Nó nói đến đây, nước mắt tuông rơi nhiều hơn. Còn hắn, hắn như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn ra, tan nát. Hắn khẽ nở nụ cười mia mai, đầy chua xót. Cũng đúng thôi, cha hắn là người đã tham gia vào việc sát hại hoàng tộc của nó, vậy hắn và nó, hai người không phải là kẻ thù thì còn là gì.

Hắn cười chua xót, đứng bật dậy, bước ra khỏi phòng nó. Từng bước của hắn lửng thửng, vô hồn, nước mắt cũng theo từng bước chân mà rơi xuống không ngừng. Không biết đây là lần thứ mấy hắn rơi nước mắt vì nó rồi. Hắn không muốn nó thấy hắn khóc nhưng hắn thật sự không thể kiềm chế được, nước mắt cứ không tự chủ mà tuông rơi.

Hắn tự hỏi hắn đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với hắn như vậy. Hắn đã không nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, thôi thì hắn cũng không cần. Nhưng tại sao giờ đây, đến người mà hắn yêu thương nhất lại cư nhiên biến thành kẻ thù với hắn? Tại sao sự bất hạnh mà nó đang phải chịu đựng lại một phần do người cha độc ác của hắn gây ra? Tại sao? Tại sao lại như vậy???

Vậy là, đến cuối cùng, hắn vẫn không có được thứ gọi là tình yêu. Đến cuối cùng, nó và hắn, hai người chỉ có thể là kẻ thù chứ không thể nào mãi mãi bên cạnh nhau được. Có lẽ… hắn phải trả giá, phải gánh chịu những gì mà cha hắn đã gây ra.

Thôi thì nếu số phận đã an bài như vậy thì hắn đành vui vẻ chấp nhận thôi. Cứ trở về như con người lạnh lùng, xa cách và tàn nhẫn như trước đây, cố gắng quên đi nó. Có lẽ đó chính là điều tốt nhất mà hắn có thể làm cho nó, và cũng là điều duy nhất hắn có thể làm để xoa dịu nỗi đau trong tim nó, xoa dịu những vết thương, những mất mát mà vì cha hắn, nó đã phải chịu đựng, phải kìm nén suốt bao năm qua.

===ENDCHAP51===