BÍ MẬT - CHƯƠNG 95

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Điện thoại đương nhiên là không gọi. Kính Vân đại sư đã đủ mệt, nên để ông được nghỉ ngơi.

Hai người trở lại phòng ngủ, nằm lên giường. Cố Thụ Ca có đầy một bụng những lời muốn nói, nhưng mở miệng ra lại không thể thốt lên thành câu. Vì thế, cô bắt lấy ngón tay Thẩm Quyến, nhìn chị, nhìn đến mức Thẩm Quyến phải đỏ mặt, phải cúi mắt, hàng mi khẽ rung động.

Tay cô lạnh, mang theo một chút âm khí, là kiểu lạnh mà không thể nào ủ ấm nổi. Đầu ngón tay Thẩm Quyến lại nóng dần, khiến Cố Thụ Ca cũng cảm thấy mặt mình như đang bỏng cháy, như thể có máu xộc thẳng lên đó.

Rõ ràng chỉ nhìn thôi mà đã rung động đến vậy.

Hai người cứ đỏ mặt, thi thoảng lại nhìn nhau một cái, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến lại vội dời đi, lảng sang nơi khác như điện giật. Rồi lại nhịn không được mà muốn nhìn về phía đối phương một lần nữa. Ngượng ngùng mà rung động hệt như lúc vừa mới ở bên nhau.

Trời vừa hửng sáng, Thẩm Quyến đã dậy, nói: "Chúng ta... đi đến chùa Quảng Bình một chuyến."

Khó khăn lắm mới chờ đến hừng đông, Cố Thụ Ca cũng có cùng suy nghĩ: "Vậy... mình nhanh lên."

Sở dĩ là đi mà không phải gọi điện hay kêu Kính Vân đại sư đến là bởi vì ngộ nhỡ đại sư đang tập trung nghiên cứu sách cổ, tìm kiếm biện pháp thì sao? Không nên ngắt ngang suy nghĩ của đại sư.

Cứ cẩn thận suy xét, lo trước lo sau như vậy, nhưng Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Qua một đêm, cánh nhà báo ngoài cửa nhà gần như đã rút hết. Suy cho cùng thì Thẩm Quyến không phải ngôi sao hay diễn viên, mức độ quan tâm tuy cao nhưng hạ nhiệt cũng nhanh chóng. Huống chi đám truyền thông ấy cũng sợ chọc giận Cố thị, cho dù thật sự chụp được gì đó đi nữa thì chỉ cần Thẩm Quyến không vui, một cú điện thoại gọi đi thì vẫn không thể viết hay tung ra một chữ nào. Nếu đã vậy, cần gì phải ở đây lãng phí thời gian? Chỉ vài nhà truyền thông cần tin nóng, không cần lâu dài còn ngồi xổm bên ngoài.

Thẩm Quyến ngồi trong xe, nhìn mấy người bị bảo vệ ngăn lại nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định giơ camera, trong đầu lại nghĩ có lẽ nên đổi một chỗ ở khác. Nơi tọa lạc của nhà họ Cố không phải trong khu dân cư, còn thiết lập nhiều chốt gác, có bảo vệ tuần tra suốt hai tư giờ, nhưng vẫn là không tiện. Tốt nhất nên tìm một nơi mà không ai quen biết các cô. Dù sao cũng đã có quá nhiều người từng gặp qua Tiểu Ca. Thẩm Quyến âm thầm tính toán.

Cô ngồi trên băng sau, song song với Cố Thụ Ca. Hôm nay Thẩm Quyến không muốn lái xe, chỉ muốn ngồi bên cạnh Tiểu Ca, còn lại cái gì cũng không bận tâm.

Cố Thụ Ca cũng nhìn ra cửa sổ. Cô khôi phục ký ức, trong mắt đã không còn vẻ tò mò mỗi khi ra ngoài mà trở nên ổn trọng hơn nhiều. Thấy mấy phóng viên, cô không thật sự vui vẻ, nhưng vừa chuyển đầu, nhìn đến Thẩm Quyến thì ánh mắt lại lập tức mềm đi. Cô khẽ nhích người, ghé vào tai Thẩm Quyến, nhỏ giọng thì thầm:

"Bọn họ canh ở đây làm gì? Cho dù thật sự chụp được đi chăng nữa thì trước khi tung ra không phải cũng cần báo cho bộ phận quan hệ xã hội của Cố thị hay sao? Không cho đăng thì cũng chẳng được đăng đấy thôi?"

"Chùa Quảng Bình xa ghê."

"Em không vào chùa được. Bọn họ có kết giới cản em lại."

"Em không muốn bị tách khỏi chị, một lúc thôi cũng không muốn."

Trong xe còn có tài xế, cô nàng ỷ vào việc chỉ Thẩm Quyến nghe được mình nên chốc chốc lại hộc ra một câu. Giọng rất mềm mại, nói đến chỗ xấu hổ còn khẽ khàng nhỏ tiếng đi. Thẩm Quyến cảm thấy giọng Tiểu Ca tựa như móng vuốt của một chú mèo con, nhẹ nhàng cào vào lòng cô.

Thật đáng sợ. Rõ ràng hai người đã biết nhau từ khi Tiểu Ca mới chào đời, rõ ràng thời gian ở bên nhau không hề ngắn ngủi, nhưng tình yêu chẳng những không vơi đi mà ngược lại còn đong đầy hơn mỗi ngày, yêu em hơn mỗi ngày. Cố Thụ Ca thủ thỉ một số chuyện rất bình thường. Nhưng Thẩm Quyến lại cảm thấy mỗi câu đều khiến lòng cô phải rung động.

Đến chân núi, Thẩm Quyến xuống xe, dặn tài xế chờ bên dưới còn mình dẫn Cố Thụ Ca lên. Kính Vân đại sư hôm qua mới lấy được chìa khóa, lúc về đến chùa cũng đã chạng vạng, cho dù nghiên cứu trắng đêm thì cũng chỉ mới tìm mười mấy tiếng. Cố Thụ Ca lòng thấp thỏm, vừa lo Kính Vân đại sư còn chưa xem hết sách cổ, vẫn chưa tìm ra manh mối, lại lo ông ta đã xem hết rồi những vẫn bó tay không có cách. Bước trên con đường dẫn lên núi, cô đã an tĩnh lại, không còn thi thoảng nói mấy câu như lúc trên xe nữa.

Thẩm Quyến cũng có nỗi lo tương tự. Cô vươn tay để Cố Thụ Ca bắt lấy. Cố Thụ Ca mím môi, nhìn sang, lại nắm chặt ngón tay Thẩm Quyến, vẻ mặt kiên quyết. Thẩm Quyến nhìn mà mỉm cười.

Thấy Thẩm Quyến cười, nỗi lo lắng trong lòng tiểu quỷ cũng dần dần phai nhạt, chỉ còn nhớ mỗi một chuyện là nhìn Thẩm Quyến. Thẩm Quyến cúi mắt, xem đường núi, song đầu ngón tay lại bắt đầu nóng lên.

Cả quãng đường lên núi gập ghềnh bị tâm tư của hai người nhuộm đầy mơ màng ửng đỏ. Cố Thụ Ca cũng dần thả lỏng lại, cảm giác được một loại ấm áp bình tĩnh sau khi mọi chuyện đã đâu vào đấy.

Đến cửa chùa, Thẩm Quyến trấn an Cố Thụ Ca, để cô nàng chờ bên ngoài một lúc. Cố Thụ Ca không muốn tách ra, nhưng cô cũng hiểu nặng nhẹ, bèn gật đầu nói: "Em sẽ chờ chị ra."

Thẩm Quyến cười cười, bỏ lại một câu: "Ngoan quá." Rồi đi gõ cửa vào chùa. Để lại Cố Thụ Ca vì câu 'ngoan quá' ấy mà khóe môi không kiềm được, phải vểnh lên. Cô đứng tại chỗ một chốc, rồi tiến lên hai bước, sắp đến cửa lại đụng phải bức tường vô hình kia. Cô có chuẩn bị, bèn vươn tay, dùng lòng bàn tay dán lên đó, thử sờ soạng. Kín kẽ, kiên cố đến không thể dao động. Nhưng giờ cô không còn hoảng loạn đến mất lí trí vì không nhìn đến Thẩm Quyến như lần đầu nữa. Cố Thụ Ca lui lại mấy bước, đứng tại nơi xa hơn một chút, yên lặng chờ Thẩm Quyến trở ra.

Vẫn thấp thỏm, vẫn sợ cuối cùng cả Kính Vân đại sư cũng phải bó tay, nhưng trong lòng đã có thêm mấy phần tự tin. Cô thậm chí không biết sự tự tin đó xuất phát từ đâu, có căn cứ gì.

Cố Thụ Ca đợi thật lâu. Không có đồng hồ, cô yên lặng nhẩm đếm trong lòng, dùng cách ấy để tính toán thời gian đại khái. Đếm đến hơn một ngàn thì cô nhớ ra lần đầu tiên đứng đây chờ Thẩm Quyến, vì thời gian tách ra quá dài nên ác niệm còn xuất hiện bắt nạt cô. Nhưng hiện tại, ác niệm đã biến mất.

Thật ra, lúc ấy đã quá yếu ớt rồi, thế nên mới bị ác niệm chiếm cứ nhân cách chính. Cô vốn không thể nào quay lại. Ác niệm từ đầu đã thích ứng với thể chất của quỷ tốt hơn, chiếm được quyền chủ động rồi, nó có thể áp chế, thậm chí là chèn ép cô, khiến ý chí sót lại khi còn làm người là cô hoàn toàn bị thôn tính, triệt để dung hợp vào mặt ác.

Nhưng cuối cùng, nó lại rời đi, tự động biến mất. Nhờ vậy mới có không gian cho cô hồi phục.

Cố Thụ Ca biết nguyên nhân ác niệm rời đi. Vì không được Thẩm Quyến thích. Nó không muốn làm Thẩm Quyến không vui. Ác niệm rất xấu, nhưng trên phương diện ấy lại hoàn toàn thống nhất với cô. Nếu Thẩm Quyến không thích, các cô đều sẽ tránh đi thật xa, không để chị phải bối rối.

Cố Thụ Ca hoàn hồn, nhìn cửa chùa khép chặt, thầm nghĩ sao Thẩm Quyến còn chưa ra. Rồi cô lại cảm thấy vui vẻ. Ác niệm đã biến mất hoàn toàn, cô không còn khả năng trở thành ác quỷ nữa, không cần phải lo lắng mình sẽ mất khống chế mà làm tổn thương Thẩm Quyến. Cô sẽ luôn là một con quỷ tốt bụng, thiện lương.

Thẩm Quyến vào chùa Quảng Bình, được hòa thượng tiếp đãi dẫn đến Tàng Kinh Các. Cô không trực tiếp đi vào mà đợi bên ngoài trong chốc lát.

Kính Vân đoán được Thẩm Quyến chờ không kịp, hôm nay nhất định sẽ đến, nhưng lại không ngờ mới sáng sớm đã xuất hiện. Ông ta bước ra nghênh đón rất nhanh, vẻ mặt có phần thản nhiên, tự đắc, vừa mở miệng đã nói: "Tôi tìm được cách rồi."

Thẩm Quyến không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Đã đi qua con đường nhấp nhô, trắc trở, đột nhiên bước lên đại lộ rộng lớn, cô suýt chút nữa đã không tin vào tai mình, phải trấn tĩnh tâm trạng xong mới hỏi: "Phải làm sao?"

Kính Vân biết điều Thẩm Quyến vướng bận nhất là gì, cũng không khách sáo hàn huyên, mời người ngồi xuống lại sai đệ tử dâng trà mà trực tiếp đứng trước đình viện của Tàng Kinh Các, nói một lượt biện pháp mình vừa tìm ra.

Cách mà hòa thượng trụ trì nói ban đầu cũng không sai. Dù muốn tu thành quỷ tiên hay dưỡng ra thực thể thì đều phải dính đến tu luyện và linh khí. Nhưng trên thế giới này, linh khí đã sớm khô kiệt, muốn tìm được e là khó như lên trời. Có điều, một số pháp khí tiên khí được truyền lưu đến nay vẫn còn phong ấn một ít linh khí. Phật dưỡng hồn chính là một trong số đó.

Khác với những pháp khí kia, Phật dưỡng hồn chuyên môn dùng để tẩm bổ hồn phách. Bên trong nó là một tiểu thế giới, linh khí dư thừa. Cho nên sau khi Cố Thụ Ca trúng đạn, hồn thể suy yếu, bị hút vào Phật dưỡng hồn mới có thể được an dưỡng.

Trước đó, Kính Vân đã nêu ra vấn đề. Nếu muốn có thực thể thì cái khó nằm ở chỗ làm sao để tiểu quỷ tiến vào Phật dưỡng hồn được. Cách thức thật ra rất đơn giản, chỉ là không nghĩ tới.

Sở dĩ Phật dưỡng hồn lúc đó có thể hấp thu Cố Thụ Ca là bởi vì hồn thể của cô nàng suy yếu. Mà hồn thể suy yếu chính là lúc âm khí đại thịnh. Cổng Phật dưỡng hồn mở ra thông qua việc cảm ứng âm khí. Chỉ cần làm âm khí của tiểu quỷ mạnh lên, mạnh đến mức có thể tác động lên cửa vào là được. Mà lúc âm khí nặng nhất chính là khoảng thời gian gần ba giờ sáng, cũng chính là giờ Dần. Phơi ánh trăng, lại niệm một đoạn chú ngữ, châm thêm lá bùa khiến hồn thể suy yếu là được.

Không ngờ lại đơn giản đến vậy. Thẩm Quyến vội hỏi: "Vậy phải bao lâu mới có thể thành công?"

Kính Vân nhẩm tính, đáp: "Cần dăm ba năm mới có thể hoàn toàn tu thành."

Thẩm Quyến sửng sốt. Chẳng lẽ cô và Tiểu Ca phải tách biệt khoảng thời gian dài đến dăm ba năm sao?

Kính Vân đoán được suy nghĩ của Thẩm Quyến, bèn mỉm cười, nói: "Cô nàng có thể ra mà, không nhất định phải ở bên trong suốt."

Ra? Thẩm Quyến hỏi: "Vậy khi đi vào lại phải làm cho hồn thể suy yếu, sẽ không kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

Kính Vân lắc đầu: "Sẽ không. Hồn thể suy yếu không phải thật sự suy yếu." Ông ta ngẫm nghĩ chốc lát rồi đổi một kiểu hình dung, "Có một loại bùa, đốt thành tro, làm nước bùa uống vào sẽ khiến dương khí của con người yếu đi, thân thể cũng bị ảnh hưởng, tiến vào trạng thái âm dương giao thoa. Lúc này, nếu có âm quỷ đi ngang qua là sẽ rất dễ bị nhập vào người."

Thẩm Quyến mím môi, không nói. Thứ nước bùa này, cô đã từng uống qua, biết rõ hiệu quả.

Kính Vân tiếp lời: "Nhưng đó chỉ làm người ta thay đổi trạng thái nhất thời. Hiệu quả trôi qua là sẽ khôi phục nguyên trạng. Tương tự, khiến hồn thể của tiểu quỷ suy yếu vào lúc rạng sáng cũng không phải suy yếu thật sự mà chỉ là tạo ra một loại trạng thái để đánh lừa cổng vào Phật dưỡng hồn mà thôi."

Thẩm Quyến nghe hiểu. Niềm vui trỗi dậy từ đáy lòng.

Vẻ mặt Kính Vân hiền từ, vui mừng gật đầu, lại nói: "Cô nàng ở bên trong càng lâu thì thời gian có được thực thể cũng sẽ dần dần dài ra. Mới đầu có thể chỉ vài phút, sau này sẽ là vài chục phút, vài giờ, vài ngày, vài chục ngày. Cứ từ từ, đừng nóng vội. Chờ tôi dạy cho tiểu quỷ thêm một thiên công pháp tu luyện dành cho âm quỷ nữa thì hiệu quả sẽ càng tốt. Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cô một câu."

Sắc mặt Kính Vân trở nên nghiêm túc, nhìn Thẩm Quyến. Thẩm Quyến chăm chú lắng nghe: "Đại sư mời nói."

"Mặc dù tu ra được thực thể nhưng cô ta vẫn chỉ là quỷ, không cách nào biến thành người. Lời lúc trước đã nói vẫn vậy. Cô ta có thể ở lại trên đời này bao lâu, tùy thuộc vào chấp niệm của hai người với nhau sâu đậm bao nhiêu. Chỉ cần một bên mất đi chấp niệm, dù là cô hay người kia, tiểu quỷ cũng sẽ lập tức rời đi, xuống Âm phủ, vào luân hồi."

Thẩm Quyến nghe hiểu, cũng ghi tạc trong lòng.

Thời gian vài ba năm, vừa đủ để Thẩm Quyến an bài rất nhiều chuyện, tỉ như làm Cố Thụ Ca dùng thân phận gì xuất hiện trước mặt người khác, ở lại bên cạnh cô.

Học công pháp và chú ngữ hòa thượng dạy xong, lại mang theo rất nhiều bùa về nhà, Thẩm Quyến vẫn không quá yên tâm, sợ làm sai, nên lại mời Kính Vân đại sư đến nhà ở một tháng. Mỗi khi Cố Thụ Ca tiến vào Phật dưỡng hồn đều từ ông ta coi chừng.

Một tháng trôi qua, tất cả vẫn an ổn, tình huống cũng dần ổn định. Thẩm Quyến lúc này mới yên tâm để Kính Vân quay lại chùa.

Một ngày, quá nửa thời gian là Cố Thụ Ca ở trong Phật dưỡng hồn, chỉ khi tối đến mới ra một chốc. Cô nàng không mấy vui, nhưng chẳng còn cách nào khác. Thẩm Quyến đành phải dỗ: "Em xem như là đi làm trong khối ngọc đen này đi. Em đã lớn vậy rồi, hẳn cũng nên làm việc. Mỗi ngày vào đó tám tiếng, vậy có được không?"

Cố Thụ Ca không quá vui. Cô càng muốn ở bên Thẩm Quyến mỗi phút mỗi giây. Nhưng Thẩm Quyến nói đúng. Cô đã lớn vậy rồi, sao có thể chẳng làm gì mà chỉ biết đeo bám chị cho được? Vì thế, cô nói: "Vậy chị phải luôn mang theo khối ngọc này bên mình."

Như vậy, chẳng khác nào mang theo cô một tấc không rời.

Chuyện này, dù Cố Thụ Ca không nói, Thẩm Quyến cũng sẽ làm như vậy, đương nhiên đồng ý ngay.

"Lúc em đây tan tầm, chị phải ôm em một cái." Cố Thụ Ca tiếp tục đưa ra yêu cầu.

"Được, ôm em một cái." Tan tầm chính là lúc cô nàng vừa từ Phật dưỡng hồn ra. Thẩm Quyến đáp ứng.

Cố Thụ Ca im lặng. Thẩm Quyến cho rằng cô nàng đã đồng ý. Nào ngờ, tiểu quỷ lại nghĩ đến câu chuyện cổ tích xem trong TV khi còn mất trí nhớ. Hoàng hậu đặt Công chúa bị phù phép biến thành tí hon vào túi xách, đi đâu cũng mang theo, còn gọi nàng là tiểu bảo bối. Tim Cố Thụ Ca nóng lên, được voi đòi tiên mà tung thêm một điều kiện: "Chị còn phải gọi em là tiểu bảo bối nữa." Cô đã muốn nghe Thẩm Quyến gọi như vậy từ lâu rồi, chỉ là trước kia không có ký ức, không quá tự tin nên chưa dám nhắc thôi. Giờ, cô nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng này của bản thân.

Đáy mắt Thẩm Quyến dậy ý cười, vẫn đồng ý: "Được."

Cố Thụ Ca vừa lòng, nhìn Thẩm Quyến, lại đỏ mặt, nói: "Vậy chị... chị gọi một tiếng trước đi."

"Tiểu bảo bối." Thẩm Quyến cười gọi.

Màu đỏ lập tức lan từ mặt ra đến thính tai. Cố Thụ Ca nói một câu: "Em chuẩn bị đi làm đây." Rồi nhanh chóng lượn đi.

Thẩm Quyến nhìn cô nàng chạy trốn, trong lòng ấm áp.

Ngày hôm sau, cô làm hết mọi việc, nắm chặt Phật dưỡng hồn trong lòng bàn tay, chờ đêm đến, chờ Cố Thụ Ca trở ra. Tuy không muốn rời khỏi Thẩm Quyến, vào Phật dưỡng hồn nhưng khi vào rồi, Cố Thụ Ca lại rất có kiên nhẫn. Mang suy nghĩ muốn mau chóng có được thực thể, thời gian cô nàng ở bên trong nhiều hơn tám tiếng mà ban đầu quy định rất nhiều. Thẩm Quyến nhìn đồng hồ, dần cảm thấy nóng ruột. Rõ ràng chính cô đã trấn an Tiểu Ca, để em ngoan ngoãn vào ngọc, nhưng giờ cô lại nhớ em như vậy, chỉ muốn gặp ngay.

Cố Thụ Ca là ba giờ sáng đi vào, đến hơn sáu giờ chiều mới ra tới. Cô nàng ở bên trong mười lăm tiếng đồng hồ.

Hơn một tháng trôi qua, thực thể của Cố Thụ Ca chỉ có thể duy trì hai mươi phút. Cô nàng vừa ra, Thẩm Quyến đã lập tức ôm chầm lấy, khẽ gọi bên tai một tiếng: "Tiểu bảo bối."

Cố Thụ Ca nhảy nhót không thôi, vòng tay ôm đáp lại Thẩm Quyến thật chặt.

Không còn chuyện gì có thể chia cắt các cô.

Hai người sẽ luôn ở bên nhau, mãi đến khi sinh mệnh chấm dứt.

_____________

Còn mụt chương phiên ngoại mai nốt.