BÍ MẬT - CHƯƠNG 90

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Tiểu Ca trở nên dạn dĩ, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Quyến. Sau đó, cô đã không rảnh ngẫm nghĩ nữa.

Người đặt nơi đầu quả tim, hương vị quen thuộc đến khắc ghi vào cốt tủy. Sự cọ xát giữa môi kéo dài vô cùng tận. Chẳng biết tự bao giờ, Cố Thụ Ca đã ôm eo cô, chặt chẽ, kiên định.

Không có kỹ xảo gì, chỉ một lòng nhiệt tình và săn sóc.

Cố Thụ Ca biết thời gian thực thể của mình có giới hạn, thế nên phải tận dụng mỗi phút mỗi giây, khiến Thẩm Quyến cảm nhận được hương vị của chanh nhất định ngon hơn đào.

Thẩm Quyến không còn một chút trấn định, bình tĩnh nào, cứ vậy mà để Tiểu Chanh khuấy đảo đến ý loạn tình mê.

Mãi lâu sau, đến khi Thẩm Quyến thở không nổi, lồng ngực mới trống rỗng, thực thể biến mất. Ngực Cố Thụ Ca phập phồng, khóe mi ửng hồng, trong mắt ẩn chứa ánh nước mê mang mà nhìn Thẩm Quyến, có phần mờ mịt. Tiểu quỷ chưa kịp phản ứng vì mình trở lại trạng thái hồn thể, còn hơi ấm ức. Cô còn chưa phát huy hết toàn bộ thực thể đâu.

Thẩm Quyến chịu không nổi ánh nhìn tức tưởi lại nóng cháy của cô nàng, đành chuyển mắt. May mà đang là cuối tuần, vườn trường không có ai. Trên môi còn vương hương vị của Cố Thụ Ca. Mềm, thoạt tiên là mát, mát đến gần như lạnh lẽo, không có độ ấm, sau đó được nhiệt độ từ cô lan đến mới dần ấm lên, được kéo về nhân gian.

Đã từng, Tiểu Ca đã từng có máu, có thịt, có bạn bè, có sự nghiệp, có chuyện thích làm. Mà hiện tại, chỉ còn có cô.

Nghĩ đến đây, dù chuyện trôi qua đã bao lâu đi nữa, Thẩm Quyến vẫn không ngăn được nỗi đau lòng. Nhớ lại xúc cảm lạnh băng ấy, cô thầm nghĩ khi nào Tiểu Ca mới có được cuộc sống như người bình thường.

“Lần sau có thực thể là khi nào ha?” Cố Thụ Ca lí nhí nói, rõ là vẫn còn dư vị nhưng đã nôn nóng mong chờ lần tiếp theo.

Thẩm Quyến đang thương cảm, nghe tiểu quỷ nói vậy lại nhịn không được mà cười cười, ánh mắt trở nên nhu hòa, nhìn cô nàng, nói: “Không ăn được kem ốc quế rồi.”

“Không ăn kem ốc quế.” Cố Thụ Ca khẳng định.

Môi Thẩm Quyến đỏ bừng, là dấu vết nhiệt tình của Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca thấy, lúc này mới đỏ mặt xấu hổ. Song, trong lòng lại dâng lên một nỗi tự hào không biết đến từ đâu. Cô cố nén ngượng ngùng mà tuyên bố: “Mỗi lần có thực thể đều phải ăn Tiểu Chanh.”

Thẩm Quyến cười bước tiếp, không đáp.

Cố Thụ Ca vội đuổi theo, hỏi: “Được không chị?”

Thẩm Quyến vẫn không nói lời nào. Cố Thụ Ca muốn tiếp tục truy vấn, nhưng thấy cụ ông phòng chuyển phát bước ra đành im lặng. Cô biết, nếu Thẩm Quyến trả lời cô vào lúc này, trong mắt người khác chính là tự hỏi tự đáp, là hành vi rất kì quái.

“Đi sao?” Cụ ông mở cửa, hỏi.

“Dạ đi. Cảm ơn bác. Bác giữ gìn sức khỏe.” Thẩm Quyến nói.

Cụ ông ơi một tiếng, đưa đến cửa: “Sau này phải thường trở về đấy.”

Thẩm Quyến ứng tiếng, rồi chào tạm biệt.

Hai người đi thật xa, cụ ông còn đứng ngoài cổng trường dõi theo. Cố Thụ Ca cũng liên tục quay đầu, như không nỡ.

Ông cụ này rất tốt, không ngại phiền toái, lại còn quan tâm học sinh. Năm đó Tiểu Ca đi học đã rất thích ông. Tuy giờ mất trí nhớ nhưng hẳn cũng sẽ cảm thấy thân thiết, khó rời xa.

Thẩm Quyến vừa định an ủi sau này có thể thường đến thì quay đầu đã thấy cụ ông quay về phòng chuyển phát. Cố Thụ Ca lập tức hỏi: “Được không chị?”

Hết sức tự nhiên mà nối lại cuộc đối thoại vừa rồi.

Thẩm Quyến nuốt lại lời an ủi, tiếp tục cất bước.

“Được không chị? Mỗi lần có thực thể đều phải ăn Tiểu Chanh.” Cố Thụ Ca hóa thân thành máy phát lại, không ngừng lải nhải bên cạnh Thẩm Quyến.

Mãi đến khi trở lại xe, cô nàng còn chưa có dấu hiệu ngơi nghỉ. Thẩm Quyến đành phải dạy cho Tiểu Chanh mất trí nhớ này một điều: “Không đáp lời nghĩa là đồng ý rồi.”

Cố Thụ Ca sửng sốt trong giây lát, rồi gật gật đầu, ý bảo mình đã nhớ, lại nhìn Thẩm Quyến mà cười.

Thẩm Quyến bị cô nàng cười đến cam chịu, thầm phản bác một câu Tiểu Chanh nhiệt tình như vậy, nào phải ăn Tiểu Chanh, rõ ràng là bị Tiểu Chanh ăn. Có điều lời này trước nhất là không thể giải thích rõ ràng cho Tiểu Chanh, hơn nữa cô sợ mình sẽ khơi gợi cho em điều gì đó, đến lúc ấy mình lại chịu không nổi, nên đành thôi.

Tiểu Chanh không biết suy nghĩ của Thẩm Quyến, còn rất đắc ý vì mình thông minh, gần như là tận dụng mỗi một giây, không hề lãng phí, dùng hết thời gian có thực thể vào việc thơm thơm. Sau này cũng phải thông minh như vậy.

Từ sau khi mất đi ký ức, ngoại trừ thi thoảng chơi vơi vì không biết rõ quá khứ thì Tiểu Ca đã phóng khoáng hơn nhiều. Thẩm Quyến biết nguyên nhân. Suy cho cùng thì quá khứ của các cô tuy ngọt ngào nhưng cũng nặng nề không kém.

“Em nghĩ đến kem ốc quế mà có cả thực thể. Kem ốc quế ăn ngon đến vậy sao?” Nắm lấy tay lái, Thẩm Quyến hỏi.

Cố Thụ Ca quả thật nhớ đến đoạn ký ức kia. Mỗi ngày, Thẩm Quyến đều mang kem ốc quế đến chờ cô trước cổng trường. Cô sẽ lao từ khu dạy học ra, chạy như bay về phía chị. Hương vị mùa hè và hương vị vườn trường hòa quyện vào nhau, trí nhớ ngập tràn vui sướng.

Nhưng thực thể của cô lại không phải vì nhớ đến kem ốc quế mà có.

“Thực thể là nhớ chị mới có.” Cố Thụ Ca đáp vội. Nói xong lại quay đầu nhìn ra cửa sổ xe phía mình, giọng lí nhí, “Em nhớ đến khoảng thời gian ấy, mỗi trưa tan học đều có chị chờ ngoài cổng trường. Em cảm thấy rất an tâm. Bắt đầu từ lúc ấy đã ấp ủ tình cảm khác với chị.”

Cố Thụ Ca phát hiện lúc ấy mình đã có dấu hiệu yêu thích Thẩm Quyến. Cô cảm thấy tìm được ký ức mấu chốt, thấy an tâm, cho nên mới xuất hiện thực thể.

Trước mặt là đèn đỏ, Thẩm Quyến đạp phanh, nhìn về phía Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca ngoảnh mặt đi, cố chấp nhìn ra cửa sổ, hệt như đang ngắm phong cảnh gì đó vô cùng động lòng, chỉ là lỗ tai lại đỏ như sắp chín. Mắt Thẩm Quyến ngập tràn ý cười, vươn tay toan chạm vào vành tai Tiểu Chanh xem có phải nong nóng hay không. Kết quả đầu ngón tay lại xuyên qua.

Thẩm Quyến vội thu tay. Cố Thụ Ca cảm nhận được gì đó, lập tức quay đầu, nhìn sang bằng ánh mắt nghi hoặc: “Sao vậy chị?”

“Không sao.” Thẩm Quyến đáp.

Cố Thụ Ca không tin. Rõ ràng là có gì đó.

“Lát nữa dẫn em đến trung tâm thương mại chịu không?” Thẩm Quyến hỏi.

Cố Thụ Ca bị đánh lạc hướng. Dạo gần đây cô xem rất nhiều tiết mục TV, trung tâm thương mại là chỗ nào, cô biết. Nơi đó có rất nhiều người, bán rất nhiều thứ. Cô có hứng thú, bèn đáp: “Được nha.”

Vì thế, suốt buổi trưa, Thẩm Quyến ở lại trung tâm thương mại với Cố Thụ Ca, xem một suất phim, thử mấy bộ quần áo, còn mua cho Cố Thụ Ca không ít.

Về đến nhà, Kính Vân đúng lúc gọi đến, chỉ Thẩm Quyến cách thay quần áo cho tiểu quỷ.

“Lấy quần áo cô ấy từng mặc lúc còn sống, niệm tên trước bài vị rồi đốt. Bài vị là thứ trung gian dẫn đường. Hương nhang có tác dụng kết nối âm dương. Cho nên lúc đốt còn phải châm một bó hương.” Kính Vân nói ngắn gọn.

Nghe có vẻ rất đơn giản.

Thẩm Quyến hỏi: “Bắt buộc phải là quần áo từng mặc lúc còn sống sao?”

Kính Vân đáp: “Phải. Vạn vật có linh. Đối với người, trả tiền, chuyển quyền sở hữu thì thứ ấy chính là của cô. Nhưng đối vật mà nói thì không thể hội được quá trình giao dịch ấy, nhất định phải dính hơi thở người nào đó mới có thể thuộc về người ấy. Quần áo tiểu quỷ từng mặc lúc còn sống đã dính hơi thở của cô ấy. Quần áo biết chủ nhân nó là ai. Sau khi đốt cháy ra linh, có bài vị và tên dẫn đường, đương nhiên sẽ đi tìm chủ nhân.”

Điện thoại mở loa ngoài, Cố Thụ Ca cũng nghe thấy. Cô hỏi: “Vậy hơi thở có thể che đi được không?”

“Được chứ. Sau khi đồ vật đổi chủ, chủ mới dùng nhiều thì hơi thở sẽ thay đổi, chủ nhân của vật cũng thay đổi.”

Cố Thụ Ca vỡ lẽ.

“Trong lúc đốt còn có thể nói một câu tưởng niệm. Linh của quần áo sẽ mang theo sự tưởng niệm ấy đến tay người chết. Người chết thu được quần áo, có thể cảm nhận ra.” Kính Vân nói bên kia đầu dây. Như rất nhiều người lớn tuổi không quen dùng điện thoại, ông ta cũng sẽ lo lắng người bên kia không nghe rõ mà nâng cao âm lượng, tỏ vẻ mới lạ với công nghệ khoa học kỹ thuật, “Có điều hai người có thể lược bỏ bước này.”

Đã nói rõ cách thay quần áo, Kính Vân đại sư liền cúp điện thoại. Ông ta đang ngồi trước tượng Phật trong Đại Hùng Bảo Điện, châm hương, cầm phật châu niệm kinh. Trụ trì nhốt mình trong phòng suốt một ngày, không hề lộ mặt. Kính Vân thả điện thoại trở lại túi, đỡ đệm hương bồ đứng lên, dạo bước ra sân sau.

Cửa phòng trụ trì vẫn khép chặt.

Kiính Vân dạo hai vòng trong sân lấy lại bình tĩnh, rồi bước đến trước cửa phòng, dán tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Cửa mở.

Kính Vân vội thẳng người, nói tỉnh rụi: “Sư huynh ra ngoài sao?”

Trụ trì thấy hết, lại không nói toạc mà ý bảo Kính Vân đưa tay. Kính Vân vươn tay phải, lòng bàn tay ngửa, một chiếc chìa khóa nằm yên trên đó.

Là chìa khóa Tàng Kinh Các.

Kính Vân cười, cất chìa khóa. Trụ trì xua tay, mặt nhăn nhó: “Mau đi đi. Dùng xong trả lại.”

Nói đoạn liền đóng cửa.

“Cảm ơn sư huynh.” Kính Vân đại sư vội nói.

Trụ trì hơi khựng lại, nhìn sang Kính Vân, dặn dò: “Ta muốn bế quan ba năm để tìm hiểu Phật hiệu. Chuyện lớn nhỏ trong chùa giao hết cho đệ.”

Kính Vân nghe vậy bèn chắp tay trước ngực, cung kính ứng tiếng: “Vâng.”

Cửa đóng.

Kính Vân thẳng người, vui vẻ mỉm cười. Sư huynh chọn bế quan vào lúc này, có thể thấy đã tham ra điều gì đó tâm đắc trong một ngày đêm vừa qua. Ông ta cầm chìa khóa, đi đến Tàng Kinh Các.

Thẩm Quyến dẫn Cố Thụ Ca đến phòng chứa quần áo, để cô nàng tự chọn một bộ, sau đó lại lấy bài vị ra từ một chiếc hộp.

Cố Thụ Ca có bài vị.

Khoảng thời gian hạ táng di thể cũng là lúc Cố Thụ Ca trúng đạn biến mất. Thẩm Quyến một mặt nghĩ em nhất định vẫn còn, một mặt lại sợ em thật sự hồn phi phách tán. Cô đầu tiên là cất bài vị, rồi lại cảm thấy không may mắn mà lấy ra lau khô, đặt trở lại. Mãi đến lần trước về nước mới một lần nữa cất đi.

Cố Thụ Ca bay đến trước bài vị, ngơ ngẩn đứng nhìn.

Thẩm Quyến đang đốt nhang, bật lửa, cắm vào lư hương. Cố Thụ Ca còn đang nhìn, nhìn đến không thể dời mắt. Thẩm Quyến mím môi, gọi: “Tiểu Ca.”

Cố Thụ Ca hoàn hồn, vội quay đầu: “Chị.” Rồi cô lại nhìn sang bài vị.

Trên bài vị có hai hàng chữ, viết: Ái thê Cố Thụ Ca chi vị, thê Thẩm Quyến lập.

“Đừng nhìn, mình đốt quần áo thôi.” Thẩm Quyến nhẹ giọng nói.

Trên bia mộ của Tiểu Ca ở nghĩa trang không phải khắc chữ này mà là: Cố Thụ Ca chi mộ, Thẩm Quyến lập. Bởi vì sẽ có người ngoài nhìn đến. Thẩm Quyến không đành lòng để em biến mất rồi còn bị đàm tiếu, phỏng đoán. Nhưng bài vị, là do chính tay cô khắc ra trong rất nhiều ngày đêm tưởng niệm, ngóng trông Cố Thụ Ca quay về. Cô không khống chế được bản thân mình khắc lên hai chữ ái thê, cũng tự cho mình mang danh nghĩa vợ.

Hiện tại Cố Thụ Ca đã trở lại, Thẩm Quyến không khỏi cảm thấy mất tự nhiên. Cô yêu mãnh liệt, yêu toàn tâm toàn ý, nhưng yêu là chuyện vừa cá nhân lại tư mật, cho dù là đối với Cố Thụ Ca, cô cũng sẽ rất ngượng ngùng.

Yêu, không phải chuyện gì xấu xa, nhưng vẫn cứ vì động lòng, vì rụt rè, vì ẩn giấu, vì đủ loại lí do mà ngại lên tiếng.

“Vâng.” Cố Thụ Ca đáp lời.

Thẩm Quyến không nhìn cô nàng mà cúi đầu, cầm quần áo châm lửa.

“Chị ơi.” Cố Thụ Ca bất chợt lên tiếng.

Thẩm Quyến ngẩng đầu.

Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến thật sâu, rồi khẩn cầu nói: “Chị nói một câu chị thích em đi. Linh của quần áo sẽ mang cái thích của chị đến em. Em mặc nó thì mỗi ngày đều được chị bao bọc.”

Mỗi ngày đều được bao bọc bởi cái thích của Thẩm Quyến. Chuyện ấy hạnh phúc biết nhường nào.

Thẩm Quyến nghe vậy, mắt khơi dậy ánh sáng dịu nhẹ. Cô cúi đầu, nhìn quần áo đang cháy, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ca, chị yêu em.”

_____________

Á soft quáaa~