BÍ MẬT - CHƯƠNG 88

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Thẩm Quyến cầm khăn lông lau phần đuôi tóc hai bên. Tiểu Ca muốn tu luyện ra thực thể hẳn không thể nào nhanh vậy được, cần thỉnh giáo Kính Vân đại sư xem phải làm sao để đổi quần áo cho em. Trời nắng nóng, cũng không thể mặc áo lạnh dày cộm như thế mãi.

Tóc Thẩm Quyến rất mềm, tản ra khi lau, thi thoảng lại phất lên vai Cố Thụ Ca, xuyên qua, rồi rơi xuống. Cố Thụ Ca phát hiện, bèn đến gần Thẩm Quyến hơn chút. Một lọn tóc phất ngang khẽ lướt qua mặt, Cố Thụ Ca được như ý nguyện, bèn nhấp miệng cười cười, hệt như thật sự có thể chạm đến mái tóc mềm mại của Thẩm Quyến.

Khóe mắt Thẩm Quyến thấy cô nàng cười cười, lòng thầm khó hiểu. Rõ ràng lúc ra khỏi trại giam thì trông vẫn tâm sự nặng nề, sao giờ đã vui vẻ rồi? Tiểu Ca trước kia tuy cũng mau quên nhưng lúc buồn bực ít nhiều cũng cần cô dỗ một chút. Giờ mất trí nhớ, ngay cả dỗ cũng không cần đã tự mình điều chỉnh xong.

Ngây ngốc. Thẩm Quyến thầm đánh giá một câu trong lòng, cũng không để ý khóe môi mình đã cong lên một góc độ thật dịu dàng.

“Mới rồi em sao vậy? Nghĩ gì đó?” Thẩm Quyến hỏi.

Bất thình lình nghe được câu hỏi, Cố Thụ Ca sửng sốt, ý cười cũng lập tức biến mất, giọng trầm hẳn: “Em cảm thấy em hơi bị lạc lõng.”

Thẩm Quyến thả chậm động tác, nghiêng đầu lắng nghe, ý bảo Cố Thụ Ca nói tiếp.

Cố Thụ Ca giật người, nhích ra xa một chút, không nhìn Thẩm Quyến mà cúi đầu nói: “Người kia…” Cô dừng giây lát, ngẫm lại tên người nọ rồi tiếp, “Chúc Vũ ấy, cô ta kể lại những chuyện mình đã làm. Mới đầu, em nghe mà phẫn nộ không thôi, nghĩ sao trên đời lại có người xấu xa đến thế. Tới đoạn sau, cô ta kể xong Mạc Doanh, bắt đầu nói đến em, em cũng rất phẫn nộ. Nhưng ngoại trừ không thích cô ta gọi em là Tiểu Ca thì còn lại vẫn hệt lúc nghe kể về Mạc Doanh, đều như đang nghe nói đến chuyện bất hạnh của một người xa lạ.”

Ngay cả việc không thích Chúc Vũ gọi Tiểu Ca cũng chẳng phải vì cô có nhận thức mãnh liệt với cái tên ấy, mà là bởi vì Thẩm Quyến gọi cô như vậy. Cô không thích bất kì ai bắt chước Thẩm Quyến, huống chi còn là loại người không xứng được sống trên đời như Chúc Vũ.

Thẩm Quyến nghe, rồi gác khăn lông lên đùi, dịu giọng nói: “Em không nhớ được chuyện quá khứ, đương nhiên sẽ không đồng cảm nhiều. Từ giờ trở đi, chúng ta có thể tích góp kỉ niệm, để sau này nhớ lại vẫn ngập tràn hồi ức.”

“Vâng.” Cố Thụ Ca ứng tiếng, chân phải lại cọ cọ trên mặt đất, nào ngờ cọ mạnh quá, bất cẩn lún hết chân xuống sàn nhà. Cô vội liếc mắt nhìn Thẩm Quyến, nở nụ cười xấu hổ, sau đó rút chân ra.

Thẩm Quyến thật sự muốn xoa xoa Tiểu Chanh.

“Em biết, em cũng định như vậy. Chỉ cần ở bên chị thì hồi ức gì đó có thể tích góp một lần nữa.” Cố Thụ Ca rất tin tưởng vào điểm này, “Nhưng mà, rõ ràng chị bị cô ta chọc trúng miệng vết thương, chính là lúc cô ta nói em bị xe đụng đến mặt mũi hoàn toàn biến dạng ấy. Tuy chị lấy lại bình tĩnh rất nhanh nhưng vẻ thất thố trong giây phút đó cũng là thật sự.”

Có thể khiến người bình tĩnh, giỏi kiềm chế như Thẩm Quyến thất thố, vậy bóng ma đó phải lớn thế nào, miệng vết thương phải sâu bao nhiêu?

Đó cũng là nguyên nhân Cố Thụ Ca ngắt lời Chúc Vũ. Cô không muốn Thẩm Quyến bị dẫn dắt để nhớ lại vụ tai nạn giao thông đáng sợ kia. Miệng vết thương của chị khó khăn lắm mới hơi khép lại một chút, Cố Thụ Ca tuyệt đối không cho phép bất kì ai động đến vết sẹo ấy.

Tuy chỉ là một con quỷ thật vô dụng, nhưng cô vẫn muốn dốc toàn lực bảo vệ Thẩm Quyến.

Cũng chính vì Chúc Vũ khiêu khích làm Thẩm Quyến thất thố nên Cố Thụ Ca mới phát hiện mình giống như một người ngoài cuộc. Cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra khi đó, không biết Thẩm Quyến đã vượt qua nó thế nào. Đó vốn nên là nỗi thống khổ của hai người các cô, giờ lại do một mình Thẩm Quyến gánh chịu.

“Em như kẻ gia nhập vào cuộc sống của chị giữa chừng chứ không phải vẫn luôn ở bên chị ngay từ đầu.” Cố Thụ Ca nói.

Thẩm Quyến hiểu ý cô nàng.

Cố Thụ Ca hít một hơi thật sâu, tiếp: “Chị lấy nhật ký cho em xem đi.”

Cô để lại bảy quyển nhật ký, chôn dưới gốc cây đại thụ trong công viên. Thẩm Quyến tìm được chúng. Cô đã xem qua ba quyển, biết được một số việc trong quá khứ. Nhưng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng do chính tay mình viết ra, còn là viết về cuộc sống của bản thân mình, nhưng cô đọc lại không hề cảm thấy quen thuộc. Càng xem, nó lại càng nhắc cho cô nhớ rằng mình đã quên hết toàn bộ quá khứ với Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca xem được ba quyển đã chán ghét đám sổ mà Thẩm Quyến xem như báu vật ấy.

Nhưng với tình hình trước mắt, ngoại trừ số nhật ký ghi lại quá khứ của hai người ấy ra thì hình như cũng không còn cách nào khác có thể giúp cô biết được chuyện trước kia.

Nhật ký được Thẩm Quyến cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp. Hộp lại được đặt trong ngăn tủ ở phòng sách. Cố Thụ Ca tận mắt thấy chị cất đi.

Thẩm Quyến nghe xong, không lập tức đứng dậy đi lấy nhật ký mà suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Bên phía Kính Vân đại sư hẳn là không nhanh như vậy. Ngày mai chị dẫn em ra ngoài một chút nhé?”

Cố Thụ Ca nghi hoặc, hỏi: “Đi đâu?”

“Đi đến nơi mà trước kia chúng ta từng cùng nhau đi qua.” Thẩm Quyến cười nói. Tiểu Ca không thích những quyển nhật ký kia, bằng không đã chẳng xem mỗi ba quyển là không chịu đụng đến nữa. Nhưng chuyện cũ, không nhất thiết phải thông qua giấy bút ghi chép. Đó là hồi ức của hai người bọn cô. Tiểu Ca đã quên, nhưng cô còn nhớ rõ. Cô sẽ kể em nghe những chuyện đã qua.

Cố Thụ Ca ngơ ngác một lúc mới hiểu ra dụng ý trong lời Thẩm Quyến nói. Hai mắt cô lập tức sáng rỡ. Nụ cười có làm sao cũng không che được.

Mà trong chùa Quảng Bình, Kính Vân đại sư được Cố Thụ Ca và Thẩm Quyến nhắc đến lại không mấy gì dễ chịu.

Trời đã sẩm tối. Cuối xuân đầu hạ, trăng lên sớm. Ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn mà vầng trăng đã treo cao nơi chân trời. Kính Vân ngồi quỳ trên chiếc đệm một bên. Trụ trì ngồi đối diện, không chút dao động với bất kì lí do nào Kính Vân đưa ra.

“Đệ không cần phải nói với ta cái gì mà nhìn xem ‘lòng người so với âm quỷ thì tốt đẹp hơn được bao nhiêu’. Ta đương nhiên biết lòng người xảo quyệt, không phải ai cũng có cái tâm lương thiện. Nhưng quỷ thì bất cứ con nào cũng có khả năng làm ác.” Trụ trì khăng khăng.

Kính Vân thật sự không hiểu: “Sư huynh việc gì cũng khoan dung, sao cố tình lại giữ mãi thành kiến với quỷ quái?”

Trụ trì không thể tán đồng với lời Kính Vân, hỏi lại: “Cái gì gọi là thành kiến? Chẳng lẽ không phải trong lòng âm quỷ còn ác, rất có khả năng khiến ác niệm bộc phát hay sao?”

“Sư huynh nói không sai, nhưng ác niệm của tiểu quỷ kia đã bị áp chế.”

“Ngộ nhỡ áp chế không được? Ngộ nhỡ nó lại trỗi dậy thì thế nào? Sao sư đệ có thể đảm bảo cô ta tuyệt đối sẽ không biến thành ác quỷ?” Trụ trì hỏi lại. Kính Vân vừa hé miệng, trụ trì đã vội ngắt lời, nói tiếp, “Ta trông đệ trở về, là mong đệ có thể cùng ta gánh áp lực từ nhà họ Cố, không phải để đệ đứng về phía âm quỷ kia mà đến thuyết phục ta.”

Trụ trì cố chấp như thế, Kính Vân không còn cách nào, đành nói thẳng: “Không thuyết phục sư huynh thì có thể làm gì? Chìa khóa Tàng Kinh Các nằm trong tay sư huynh. Ta muốn vào, cần phải được huynh phê chuẩn.”

Lời ấy đã xem như tỏ vẻ yếu thế, nhưng trụ trì cũng không đắc ý mà ngược lại còn lộ ra một chút mất tự nhiên. Kính Vân thấy vậy, chậm rãi lắc đầu: “Lần đó sư huynh làm Thẩm thí chủ đến chùa Bạch Long tìm cách hấp thu linh khí, bảo rằng chùa Bạch Long có nhiều điển tịch nhất, chính là nói dối.”

Mấy ngàn năm trước, chùa Quảng Bình và chùa Bạch Long có quan hệ rất chặt chẽ. Cả hai đều là những ngôi chùa lớn rất giàu truyền thống. Mà xét về thanh danh trong Phật môn, danh vọng của chùa Quảng Bình thậm chí còn nhỉnh hơn một bậc, từng có không ít cao tăng đắc đạo. Các cao tăng hàng yêu phục ma, tích lũy qua bao nhiêu thế hệ, nên Tàng Kinh Các có rất nhiều điển tịch liên quan đến tu luyện, Chùa Bạch Long cũng thế.

Sau này thế sự biến ảo, chùa Quảng Bình ở trong núi sâu, đường đi cách trở, khách hành hương thưa thớt dần. Mà chùa Bạch Long ở trong thành, hương khói ngày càng thịnh, thậm chí đã một lần trở thành chùa miếu hoàng gia của vương triều phong kiến. Người nhiều, ích lợi nhiều, chuyện hỗn độn cũng đến. Sáu trăm năm trước, chùa Bạch Long ra một tà tăng. Tà tăng chỉ vì cái trước mắt, lại còn cực kì mê luyến quyền thế nhân gian. Vì đi lối tắt, hắn đã tìm một quyển tâm pháp tà tu từ Tàng Kinh Các của chùa, tự tu hành tà đạo, còn mê hoặc đế vương, thành quốc sư của vương triều, hưởng hết vinh hoa phú quý, làm ác trong chốn nhân gian, giết hại vô số trung lương và bá tánh. Sau này, mấy cao tăng trong chùa Quảng Bình và chùa Bạch Long đồng loạt ra tay mới hàng phục được hắn. Mà chùa Bạch Long, vì sau khi tà tăng lên cầm quyền đã điên cuồng hãm hại sư huynh đệ trong chùa mà trở nên điêu tàn.

Để tránh cho xuất hiện thêm một tà tăng nữa, trụ trì chùa Bạch Long và trụ trì chùa Quảng Bình bàn luận một phen, quyết định chuyển hết điển tịch có liên quan đến tu luyện trong chùa sang cất chứa ở Tàng Kinh Các của chùa Quảng Bình. Để phòng có người trộm sách, mấy quyển điển tịch đặc biệt quan trọng được khóa vào tráp, chìa khóa do trụ trì chùa Bạch Long bảo quản.

Sáu trăm năm trôi qua, chùa Quảng Bình và chùa Bạch Long trải qua bao thế hệ truyền thừa, không biết bắt đầu từ khi nào mà quan hệ dần dần phai nhạt, đến giờ đã hoàn toàn xa lạ. Cái tráp chứa điển tịch còn được giữ gìn cẩn thận trong Tàng Kinh Các của chùa Quảng Bình, nhưng chiếc chìa khóa do trụ trì chùa Bạch Long bảo quản đã chẳng biết nơi đâu.

Trụ trì làm người phụ trách chùa Quảng Bình thế hệ này, đương nhiên biết những chuyện ấy, cũng biết muốn tìm điển tịch tu luyện thì tốt nhất là bắt đầu tại bổn chùa. Kính Vân cũng chính vì nguyên do đó mới từ biệt Thẩm Quyến mà trở lại. Nhưng vì để Thẩm Quyến đi nhầm đường, trụ trì đã chỉ hướng chùa Bạch Long, ấy rõ là nói dối.

Trụ trì xanh mặt, im lặng không nói.

Kính Vân cũng biết nỗi khó xử của ông ta. Một mặt sợ quyền thế nhà họ Cố, sợ Thẩm thí chủ trong cơn giận dữ sẽ làm điều bất lợi cho ngôi chùa nhỏ tít trong núi sâu này, mặt khác lại thật sự lo lắng sẽ dung túng cho một con ác quỷ hình thành, thế nên chỉ có thể ậm ờ nước đôi.

Có một số lời, Kính Vân trước giờ chưa từng nói, sợ sư huynh nghe xong sẽ buồn, nhưng lúc này lại không thể không nhắc qua: “Sư huynh đệ chúng ta cùng nhau nhập môn, cùng tìm hiểu Phật hiệu, cùng tu Phật đạo. Ta có chút thành tựu, nhưng sư huynh vẫn luôn chững lại không tiến. Ấy là vì sao? Ta đã suy nghĩ rất nhiều năm, dù sao thì chúng ta hiểu Phật như nhau, cũng tu cùng một đạo. Sư huynh tâm tồn từ bi, thương xót thế nhân, chưa bao giờ lệch khỏi pháp chỉ của Phật.”

Trụ trì cứng đờ cả người, sống lưng căng chặt.

“Sau này, ta đi giữa thế tục, thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Ta lại nghĩ, có khi nào là do sư huynh mang chấp niệm quá sâu hay không? Vì Phật hiệu không thành mà kiêng kị quỷ quái. Vì kiêng kị quỷ quái mà dựng nên thành kiến, vi phạm pháp chỉ ngã Phật từ bi, chúng sinh bình đẳng. Từ đó mà Phật hiệu càng trì trệ, lâm vào một vòng lẩn quẩn.” Kính Vân chậm rãi nói.

Trụ trì nhìn Kính Vân bằng ánh mắt khó tin, run giọng nói: “Ngươi vì một tiểu quỷ mà nói chuyện với ta như vậy?”

Tu không thành Phật hiệu vẫn luôn là tiếc nuối của ông ta. Ông ta không ngừng khổ tu, tìm kiếm cơ hội đột phá, tiếc là mấy chục năm không hề tiến bộ. Đó vẫn luôn là một mảnh dằm ghim sâu trong lòng, giờ lại bị Kính Vân nói toạc.

Kính Vân lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ta đã muốn nói lâu rồi, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu. Mấy năm nay, sư huynh vừa cáng đáng chuyện trong chùa, lo toan phí tổn, vừa dựng nên thành kiến ngày càng lớn đối với quỷ quái. Ta nhìn mà nóng ruột, lại không dám nhắc nhở. Lần này chỉ là một cơ hội.”

“Những việc Thẩm thí chủ làm, huynh tuy ở trong núi nhưng hẳn cũng biết. Cô ta làm việc đại thiện, số người từng cứu chỉ sợ còn nhiều hơn cả hai ta cộng lại. Mà tiểu quỷ kia, lúc sống chưa từng làm ác, chết rồi lại nhát gan, càng không thể nào đi làm ác. Một người một quỷ ấy, chỉ có duy nhất một tâm nguyện, chính là quãng đời còn lại có thể làm bạn cùng nhau. Phật thương chúng sinh. Người trong cửa Phật như chúng ta, đạo tẫn hồng trần cũng chỉ là vì hành thiện tích đức, khuyên ác theo thiện mà thôi. Tâm nguyện nho nhỏ ấy của họ, chẳng lẽ chúng ta không thể vươn tay giúp đỡ hay sao?”

Trụ trì gồng cứng cả người, khóe miệng mím chặt, chòm râu bạc trắng khẽ run, có vẻ nản lòng.

Kính Vân không đành lòng, để lại một câu: “Sư huynh ngẫm lại cho kĩ đi.” Rồi dứng dậy, rời đi.

Ông ta quay về phòng của bản thân, không ngủ mà đả tọa suốt đêm. Hừng đông hôm sau, Kính Vân nghĩ nếu sư huynh vẫn không đồng ý, ông ta sẽ đến chùa Bạch Long tìm chiếc chìa khóa kia trước, để sư huynh tĩnh tâm mà suy nghĩ cho thấu đáo.

Chỉ là, chiếc chìa khóa kia rốt cuộc ở nơi nào, ông ta quả thật không hề có manh mối, e là phải cất công tìm kiếm một phen.

Kính Vân bước ra khỏi phòng. Không khí trong núi tươi mát. Mặt trời vừa lên, còn mang theo đôi phần lạnh lẽo. Ông ta hít một hơi thật sâu, vừa định ra sau núi luyện quyền thì điện thoại bất chợt vang lên.

Vì thế, giữa ngôi chùa trên núi cổ kính, Kính Vân mặc tăng bào xưa cũ, làm một hành động rất không hài hòa là móc ra một chiếc điện thoại đời cũ, ấn sáng màn hình. Là một tin nhắn, do Thẩm Quyến gửi đến.

Kính Vân mở tin, thấy trong đó viết: “Đại sư có cách nào đổi quần áo cho Tiểu Ca hay không?”

Kính Vân đọc xong, cứ nghĩ mình hoa mắt nhìn lầm. Tiểu quỷ không bị lạnh hay nóng, quần áo lại càng không dơ, sao phải đổi? Ông ta dụi dụi mắt, đọc lại lần nữa. Vẫn là câu đó, không sai.

Kính Vân lại càng khó hiểu. Sao Thẩm thí chủ lại muốn thay quần áo cho tiểu quỷ làm gì?

Ông ta thả điện thoại trở vào túi, vừa đi hướng sau núi vừa ngẫm nghĩ nguyên nhân. Sau đó, ông ta nhớ ra lúc còn dạo giữa trần thế, có lần ông ta đi vào một trung tâm thương mại, nhìn thấy một nữ thí chủ đang đổi quần áo, mũ nón, còn mang các loại trang sức, phụ kiện cho nhân vật trong điện thoại. Nghe nữ thí chủ kia nói chuyện với người bạn đi cùng thì họ gọi nó là game thời trang.

Hay Thẩm thí chủ cũng đang chơi game thời trang?

Aiz, một người một quỷ, âm dương cách trở, cũng quá đáng thương. Kính Vân rất cảm thông, bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách để tiểu quỷ thay quần áo.

Thẩm thí chủ tận trong thành phố còn chưa biết Kính Vân đại sư chất phác đã nghĩ hành động của cô lạc xa đến độ nào. Cô vừa dậy, buông điện thoại. Tiểu Chanh nằm bên cạnh còn tiếp tục đề tài dang dở trước lúc ngủ tối qua, không ngừng truy vấn: “Rốt cuộc chị thích ăn đào hay là chanh?”

Thẩm Quyến thật sự hết cách. Chanh chua như vậy, làm sao mà nuốt trôi? Nhưng Tiểu Chanh một hai phải biết kết quả cho bằng được. Thẩm Quyến cuối cùng cũng nhớ ra, hôm qua Tiểu Ca thấy cây đào dưới chân núi, hỏi cô đào ăn ngon không, còn hỏi cô thích ngọt hay chua. Cô trả lời ngọt. Hẳn là Tiểu Ca cảm thấy mình thua quả đào ngọt ngào nên mới canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên.

“Chị thích ăn chanh hay đào? Sao không trả lời em?” Tiểu Chanh bám riết không tha.

Thẩm Quyến vừa nghe mấy chữ “ăn chanh” đã cảm thấy ê hết cả răng theo phản xạ có điều kiện. Nhưng khi cất lời, cô vẫn đáp hết sức trịnh trọng: “Chanh.”

_____________