BÍ MẬT - CHƯƠNG 64

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Nhìn qua vuông kính, bé gái ngồi lẻ loi trên ghế, bên cạnh là hai cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục, một trong số đó là nữ, đang mỉm cười nói gì đó với cô bé. Có thể thấy cô ta đang cố gắng biểu hiện sự thân thiện.

Cách đó chừng bốn năm bước, một người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm cô bé, trông vừa lo sợ vừa bực dọc. Bên cạnh ông ta là một cảnh sát tuổi tương đối lớn, đã chuẩn bị sẵn để làm công tác trấn an bất kì lúc nào.

"Chính là bé gái này. Năm nay bảy tuổi, nửa cuối năm mới vừa vào lớp một. Có thể tìm được con bé cũng là trùng hợp." Đội trưởng Lý đứng bên cạnh Thẩm Quyến, vừa quan sát tình hình bên trong vừa nói, lại ra hiệu chỉ vào người đàn ông trung niên, "Đó là ba của con bé."

"Bé gái này hai ngày trước tham gia một cuộc thi thư pháp, có một vòng bỏ phiếu. Người nhà con bé không mấy gì quan tâm, nhưng giáo viên lại rất xem trọng, đã kêu gọi bình chọn giúp con bé trong danh sách bạn bè. Hết người này đến người khác chia sẻ bài, cuối cùng bị một đồng nghiệp của chúng tôi thấy. Tác phẩm thư pháp của cô bé này chính là câu nói mặt sau ảnh chụp."

Nói đoạn, đội trưởng Lý lại móc điện thoại, mở tác phẩm của bé gái lên cho Thẩm Quyến xem: "Đã giám định rồi. Là cùng một người viết với nét chữ trên ảnh."

Thẩm Quyến liếc mắt nhìn qua. Câu nói kia được xếp thành thể thơ, nét chữ cũng ngay ngắn hơn nhiều.

"Đáng yêu lắm đúng không?

Tuy có hơi luyến tiếc

Nhưng nếu là chia sẻ với chị

Tin chắc cô ấy cũng nguyện ý."

Cố Thụ Ca cũng nhón qua xem, vừa nhìn đã nghĩ ngay đến bức ảnh cùng bình tiêu bản kia, cả người lập tức sởn gai ốc: "Giáo viên của con bé không cảm thấy những lời này quái dị sao?"

Chỉ có Thẩm Quyến nghe được tiếng cô nàng, đội trưởng Lý không thể. Nên là anh ta tiếp tục nói: "Chúng tôi đã liên hệ với giáo viên hướng dẫn của cô bé rồi, đang trên đường đến."

Thẩm Quyến nhìn vào phòng. Đây là một gian phòng khách hẹp. Đối với nhân chứng nhỏ tuổi như vậy, cảnh sát đương nhiên sẽ không đưa vào phòng lấy lời khai. Nữ cảnh sát đã sắp cười đến cứng hết cơ mặt nhưng cô bé vẫn không có dấu hiệu mở miệng. Ánh mắt em lộ vẻ sợ hãi cùng bối rối không biết theo ai nhưng đôi môi nhỏ vẫn mím thật chặt, ý từ chối hết sức rõ ràng.

"Quan hệ của con bé với người nhà rất nhạt." Thẩm Quyến nói.

Cố Thụ Ca cũng phát hiện. Con người ta khi ở trong hoàn cảnh xa lạ, nguy hiểm thường sẽ hướng đến người thân thiết để tìm kiếm sự che chở theo bản năng. Cô bé này tuy sợ hãi nhưng từ đầu tới cuối đều không nhìn người cha đang đứng cách đó không xa lấy một lần.

Bé gái này là nhân vật mấu chốt. Trước khi Thẩm Quyến đến, đội trưởng Lý đã tìm hiểu về gia đình, trường học cũng như những thói quen hàng ngày của em.

"Ba con bé ly dị với mẹ nó lúc nó mới năm tuổi, sau đó nhanh chóng có gia đình mới. Kết hôn lần hai chưa đến mười tháng đã có đứa con gái sau. Đàn ông mà, chủ yếu vẫn là kiếm tiền, không quá quan tâm đến chuyện trong gia đình. Tan làm về nhà, nhìn thấy con gái lớn không thiếu tay thiếu chân, cũng chẳng thiếu ăn thiếu mặc thì cũng không thèm hỏi han tình hình của con nữa." Người nọ thiên về vợ mới hơn. Hòa thuận là trên hết. Vì thanh tịnh nên cũng không thể nào đi nói chuyện cùng vợ mới về vấn đề đối xử với con gái mà vợ trước để lại.

Trong mắt đội trưởng Lý hiện lên vẻ thương hại: "Có điều cô cũng thấy rồi đấy. Cô bé này không hề thân thiết với ba nó, bình thường ở nhà chắc cũng chẳng ai quan tâm, chăm sóc. Mẹ kế đối xử với nó ắt hẳn cũng không thể xem là tốt."

Bạo lực lạnh trong thời gian dài cùng với nhiều lần thất bại trong việc tìm kiếm sự giúp đỡ mới có thể khiến cô bé dù ở trong hoàn cảnh lo lắng hãi hùng như vậy nhưng vẫn không hề tìm kiếm sự an ủi từ cha, dù chỉ là một ánh mắt.

"Con bé vừa đến, chúng tôi đã đưa ảnh chụp cho nó nhìn, hỏi chữ viết mặt sau có phải của nó hay không, ai kêu nó viết. Nhưng con bé vẫn không chịu nói chuyện. Tôi đoán quá nửa là đã hứa hẹn gì đó với hung thủ rồi."

Đội trưởng Lý lắc đầu, cười nói: "Con bé không biết nó càng im lặng thì lại càng chứng tỏ mình có liên quan đến bức ảnh đó. Hiểu biết của nó về hung thủ chắc chắn là rất nhiều."

Đó là sự ngây thơ của trẻ con, cho rằng không nói gì hết là sẽ không làm lộ bí mật. Cô bé không biết rằng đối với người lớn tinh vi thì chỉ riêng thái độ của em đã có thể thuyết minh rất nhiều vấn đề.

"Có mời chuyên gia về tâm lý trẻ em đến chưa?" Thẩm Quyến hỏi.

"Đang đến. Chúng tôi định sẽ để cô giáo của con bé thử trước. Cô ta chắc sẽ tới ngay thôi." Đội trưởng Lý nói.

Cố Thụ Ca cảm thấy làm vậy được. Từ việc kêu gọi bình chọn giúp cô bé đã có thể nhìn ra cô giáo này sợ là còn quan tâm tình huống của cô bé hơn cả người làm cha mẹ nhiều. Mà một bạn nhỏ lớp một thiếu thốn tình cảm, khi đối mặt với cô giáo vẫn luôn rất quan tâm mình, nhất định sẽ sinh ra cảm xúc ỷ lại.

Chưa đến năm phút sau, một cô gái trẻ tuổi đã chạy từ ngoài vào. Đội trưởng Lý thấy được, bèn tiến lên, hỏi: "Là cô giáo Chu sao?"

Cô gái trẻ thở hồng hộc, liên tục gật đầu: "Là tôi. Đồng Đồng đâu?"

"Hứa Đồng ở trong phòng khách. Nếu tiện thì tôi muốn nói chuyện với cô một chút." Đội trưởng Lý nói, rồi duỗi tay làm thế mời, không đợi cô giáo Chu trả lời đã dẫn cô ta đến một văn phòng gần đó.

"Em đi xem." Cố Thụ Ca nói một tiếng, được Thẩm Quyến gật đầu đồng ý mới bay qua.

Cô Chu có vẻ rất căng thẳng. Vừa bước vào đã hoảng hốt đưa mắt đánh giá văn phòng không một bóng người, đôi bàn tay cũng xoắn lấy nhau, hỏi: "Đồng chí cảnh sát, vụ án là chuyện thế nào? Đồng Đồng chỉ là một đứa trẻ, sao lại thành nhân chứng mấu chốt?"

Giọng điệu đội trưởng Lý vẫn ôn hòa. Anh ta mỉm cười thân thiện: "Trong điện thoại không thể nói rõ. Chuyện tôi muốn nói với cô chính là vấn đề này." Vừa nói, anh ta vừa lấy từ túi ra ra một bao niêm phong trong suốt, bên trong là một tấm ảnh chụp, đưa cho cô giáo Chu.

Cô Chu nhận lấy, rồi hít một hơi, tay run lên, suýt chút nữa đã đánh rơi túi xuống đất.

"Cô nhìn mặt sau đi." Đội trưởng Lý nhắc nhở.

Cô Chu lật ảnh, nhìn đến câu nói phía sau, hai mắt dần trợn to: "Này..."

"Chúng tôi đã giám định chữ viết. Đây là chữ của Hứa Đồng."

Cô Chu gật đầu. Cô ta là giáo viên dạy thư pháp cho Hứa Đồng, đương nhiên nhận ra chữ viết của cô bé.

"Bức ảnh này là hung thủ gửi cho người nhà nạn nhân. Chữ viết của Hứa Đồng có trên đó nghĩa là thế nào, chắc cô cũng hiểu. Hung thủ nhất định đã quấy nhiễu tư tưởng của Hứa Đồng. Con bé giờ đây rất không hợp tác, cái gì cũng không chịu nói."

Không cần đội trưởng Lý tiếp tục thuyết giảng, cô Chu đã nói ngay: "Tôi sẽ khuyên Đồng Đồng hợp tác."

Đội trưởng Lý mỉm cười, nói: "Vậy cảm ơn cô."

Cô Chu đáp lại bằng một nụ cười cứng đờ. Cô ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Đồng Đồng là một đứa bé rất ngoan. Tuy có hơi lầm lì nhưng con bé vẫn luôn khát khao được hòa nhập vào tập thể. Vụ án này tôi biết, báo đài đã đưa tin rất nhiều. Chúng tôi là công dân, cũng có nghĩa vụ giúp đỡ cảnh sát phá án. Nhưng mà Đồng Đồng còn nhỏ, bị liên lụy vào những chuyện thế này suy cho cùng cũng không hay lắm. Tôi muốn xin cảnh sát hãy giữ bí mật. Con bé còn nhỏ như vậy, làm sao phân biệt được tốt xấu. Nói thẳng ra thì người khác lừa một chút đã có thể dỗ nó viết ra. Về thương tổn gây cho người nhà nạn nhân, tôi làm cô giáo, nguyện ý tạ lỗi thay con bé."

Tạ lỗi thay con trẻ hẳn là chuyện của người giám hộ, Cố Thụ Ca thầm nghĩ. Cô Chu này chắc chắn là biết tình huống gia đình Hứa Đồng nên mới nói như vậy, muốn hạ ảnh hưởng của chuyện này đến Hứa Đồng xuống mức thấp nhất.

Đội trưởng Lý hứa hẹn: "Cô yên tâm, sẽ không tiết lộ cho báo đài."

Cô Chu thở phào nhẹ nhõm, còn cảm ơn mấy tiếng.

Bọn họ bước ra, sang phòng khách đối diện. Thẩm Quyến còn đứng ngoài, cạnh bên là một nữ cảnh sát. Cô Chu không biết Thẩm Quyến là ai, chỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy cửa bước vào.

Cố Thụ Ca cũng theo sau.

Thẩm Quyến nhìn qua, Cố Thụ Ca liền chớp chớp mắt. Thẩm Quyến cũng trông sang cô nàng, thoáng bất đắc dĩ.

Cố Thụ Ca theo cô Chu vào trong. Cửa vừa mở, Hứa Đồng lập tức nhìn lên. Vừa thấy rõ người tiến vào, cô bé đã vội đỏ mắt, vụt đứng dậy chạy qua, ôm lấy cánh tay cô Chu.

Thái độ này khác một trời một vực với khi đối diện cha.

Cô Chu ôm Hứa Đồng, trấn an một lúc mới nhìn vào mắt cô bé, nói: "Chú cảnh sát mời chúng ta đến là muốn chúng ta giúp đỡ bắt kẻ xấu. Nếu không bắt được kẻ xấu thì sẽ có rất nhiều người tốt bị hại. Đồng Đồng có thấy mặt người kêu con viết chữ không?"

Hứa Đồng bất an giật giật người, nhưng vẫn không né tránh ánh mắt cô Chu. Cô bé mím chặt môi, có vẻ rất chần chừ, do dự.

Cố Thụ Ca đứng nhìn bên cạnh. Ngay lúc cô cho rằng còn phải tốn chút công sức để dỗ cô nhóc thì Hứa Đồng đã gật đầu.

Tất cả mọi người ngừng thở. Con bé thấy được! Không ngờ hung thủ lại lớn gan như vậy. Nhưng ngẫm lại thì mọi người cũng hiểu. Nếu không phải cô giáo Chu trùng hợp kêu gọi bình chọn cho Đồng Đồng, cảnh sát cũng trùng hợp ấn vào liên kết ấy thì chỉ dựa vào giám định chữ viết mà so sánh, muốn tìm ra người viết chẳng khác nào mò kim đáy bể, không có kết quả.

Cô Chu lại hỏi: "Vậy trông hắn thế nào?"

Đội trưởng Lý lập tức sai cấp dưới mang ảnh những người tình nghi vào để cô bé nhìn xem có trong đó không. Từng tấm ảnh được bày lần lượt trên bàn.

Cô Chu ôm Hứa Đồng bước qua. Cố Thụ Ca liếc mắt nhìn cha cô bé một cái. Người nọ vẫn ở nguyên chỗ cũ, có cảm giác như là người đứng ngoài cuộc, lúc này đang lẩm bẩm oán giận gì đó. Mà Hứa Đồng từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn anh ta lần nào.

Vì sao lại chọn Hứa Đồng? Cố Thụ Ca nghĩ. Có khi nào cũng liên quan đến tình huống gia đình của cô bé hay không?

Hứa Đồng không nhìn những bức ảnh mà chỉ nói với cô Chu: "Đây là bí mật của tụi con. Con đã hứa sẽ không nói cho bất kì ai."

"Nhưng hắn là kẻ xấu mà."

Hứa Đồng lắc đầu: "Chị đó không xấu."

Vì lo có quá nhiều người trong phòng khách sẽ khiến cô bé căng thẳng nên đội trưởng Lý và Thẩm Quyến đều ở bên ngoài. Bọn họ đưa lưng về phía cửa sổ. Đội trưởng Lý đang nhìn sườn mặt của Hứa Đồng và cô Chu, quan sát biểu cảm khi nói chuyện của họ. Thẩm Quyến cũng nhìn hướng đó, nhưng người cô tập trung chú ý lại chính là Cố Thụ Ca đứng cạnh bên. Như cảm nhận được ánh mắt Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca quay đầu, thấy Thẩm Quyến quả thật đang nhìn mình, lông mi cô nàng lập tức cong thành một vòng ấm áp, còn phất phất tay.

Thật ra nếu nhìn kĩ là có thể nhận ra sự khác biệt của Cố Thụ Ca với người khác. Trông em mờ hơn nhiều, hơi trong suốt, làn da còn ánh màu xám tro.

Cô nàng vẫy tay xong lại quay đầu lắng nghe hai cô trò kia nói chuyện.

Thẩm Quyến vẫn nhìn Cố Thụ Ca. Chẳng hiểu vì sao, cô cảm thấy như nhìn thế nào cũng không đủ, trái tim cũng hoảng loạn vô cớ.

"Rút dây động rừng." Thẩm Quyến nói.

Sự chú ý của đội trưởng Lý vẫn luôn tập trung vào phòng khách, đột nhiên nghe Thẩm Quyến lên tiếng, nhất thời không phản ứng kịp, phải qua hai giây mới nói: "Tôi đã xin chỉ thị với cục trưởng rồi. Chỉ cần Hứa Đồng vừa chỉ điểm là lập tức bắt người trước, lệnh bắt bổ sung sau."

Khoảng cách thời gian rất ngắn, hung thủ hẳn là không phản ứng nhanh đến vậy.

Nhưng Thẩm Quyến lại không lạc quan được như thế. Cô cảm thấy từ khi Hứa Đồng bị đưa tới cục cảnh sát thì e là cũng đã kinh động đến hung thủ.

"Con thấy bức ảnh kia chưa?" Cô Chu lấy túi niêm phong, đưa ảnh chụp cho Hứa Đồng xem. Hứa Đồng vươn tay bịt kín mắt. Cô Chu có vẻ không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm nói ra: "Chị trong hình này đã bị hại, bị hung thủ giết chết. Hung thủ còn chặt ngón tay của chỉ, gửi cho người nhà chị ấy, còn kêu Đồng Đồng viết thêm đằng sau, gây tổn thương càng nặng nề cho người nhà chị đó. Hung thủ này xấu xa như vậy, lại rất giảo hoạt. Chú cảnh sát đã cố gắng rất lâu, cuối cùng mới tìm được manh mối. Đồng Đồng không muốn bắt kẻ xấu sao?"

Vẻ mặt Hứa Đồng trở nên giãy dụa. Ánh mắt cô bé bất giác chuyển hướng tấm ảnh trong tay cô Chu. Lần này cô Chu chưa để cô bé thấy thi thể trên ảnh, chỉ quay mặt sau. Chữ trên mặt sau là do Hứa Đồng viết, em nhận ra được. Nước mắt cô bé rơi lã chã nhưng lại không khóc thành tiếng: "Chị kia nói ảnh này là giả, là đạo cụ dùng để đóng phim thôi."

Đây là điều nằm trong dự đoán của mọi người. Hung thủ chắc chắn đã viện ra cớ gì đó mới lừa được cô bé.

Cô Chu hỏi: "Chị kia có trong mấy bức ảnh này không?"

Hứa Đồng từ từ quay đầu, nhìn sang những tấm ảnh trên bàn trà. Ánh mắt cô bé dừng trên một bức. Cô Chu ngẩng đầu nhìn nữ cảnh sát đứng bên cạnh. Nữ cảnh sát khom người, cầm lấy tấm ảnh kia, vội vọt ra cửa, đưa đến tay đội trưởng Lý.

Người trong ảnh, là Chúc Vũ!

Cố Thụ Ca trở lại bên cạnh Thẩm Quyến, thoáng mờ mịt. Cứ vậy là tìm được hung thủ rồi sao?

Không ngờ lại là Chúc Vũ, thật sự là Chúc Vũ. Cô không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này là thế nào. Trước đó vẫn luôn thấy Chúc Vũ quái quái, nhưng hiện tại, khi Hứa Đồng chỉ điểm, cô lại cảm thấy Chúc Vũ không có lí do giết mình. Các cô không có mâu thuẫn, quan hệ trước kia thậm chí còn khá tốt. Chúc Vũ giúp cô thích ứng với cuộc sống tha hương nước ngoài, cô cho người nọ mượn ghi chép tất cả các môn học xem như cảm tạ.

Đội trưởng Lý vừa lấy được ảnh chụp đã lập tức đi bắt người. Thẩm Quyến để ý cảm xúc của Cố Thụ Ca, chỉ là lúc này quá đông, cô không thể an ủi, cũng không nói chuyện với em được. Vì thế đành dùng ngón trỏ, khẽ chạm lên đầu ngón tay Cố Thụ Ca.

Cố Thụ Ca cảm giác được, bèn cười cười trấn an, ý bảo mình không sao.

Thật sự là không sao. Cô cũng chẳng thương tâm gì lắm, chỉ là nghĩ không ra thôi.

Cuộc nói chuyện trong phòng khách vẫn còn tiếp diễn. Cố Thụ Ca dứt khoát quay trở lại nghe một chút xem Chúc Vũ chọn cô bé này như thế nào.

Với một đứa trẻ bảy tuổi thì năng lực diễn đạt của Hứa Đồng có thể nói là khá xuất sắc. Cô bé gặp được Chúc Vũ khi tan học. Chị đó cười với em, cùng em nói chuyện, còn mua cho em một cây kẹo que, dẫn em đi công viên chơi. Từ lời của cô bé, rất dễ hình dung ra tình huống khi đó. Hứa Đồng tan học không ai đón, phải tự mình đi về. Trong nhà cũng chẳng quan tâm em có về đúng giờ hay không. Nói không chừng mẹ kế còn mong em dứt khoát đi lạc không về nữa, vậy đỡ được một gánh nặng.

Muốn tìm một đứa trẻ, nơi tốt nhất chính là trường học. Chúc Vũ lượn lờ bên ngoài ngôi trường kia cả buổi, sau đó nhìn trúng cô bé im lặng, lầm lì, dáng người nhỏ gầy, đồng phục dơ cũ này. Phát hiện cô bé không có người đón, Chúc Vũ đã đi theo suốt một đường. Thấy cả quãng đường cũng không ai quen biết Hứa Đồng, thế nên cô ta ra tay.

Muốn có được sự tin tưởng từ một đứa trẻ cô độc, vừa khó lại vừa dễ. Khó là khó ở chỗ trẻ con như vậy sẽ rất đề phòng. Mà dễ là bởi vì dù có đề phòng tới cỡ nào thì cô bé suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chúc Vũ có được sự tín nhiệm của Hứa Đồng rất nhanh chóng, hiểu rõ tình huống gia đình cô bé, sau đó xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà cô ta quyết định chính là Hứa Đồng.

Chúc Vũ từ từ tiết lộ nghề nghiệp của mình, là nhân viên chuẩn bị đạo cụ trong đoàn phim. Sau đó, cô ta lấy bức ảnh kia ra, cười tủm tỉm hỏi chị trong ảnh này đóng thi thể có giống không? Mặt sau còn thiếu một câu, em giúp chị viết nhé? Chờ phim quay xong, bọn chị sẽ cảm tạ em khi công chiếu.

Đứa trẻ cô độc không được xem trọng, vừa khát vọng tình thương lại khát vọng được người khác nhìn đến. Hứa Đồng động lòng, huống chi chị này còn rất tốt với em.

"Nhưng mà cho đến trước khi quay xong thì bọn chị phải giữ bí mật. Cho nên em hứa với chị nhé, không nói chuyện này với người nào khác, ai cũng không được nha." Người đó cười dặn dò Hứa Đồng. Chị cười lên đặc biệt đẹp, cũng rất dịu dàng, là một chị vừa xinh xắn vừa tốt bụng.

Hứa Đồng nhận lời, gật đầu thật mạnh: "Em sẽ không nói với ai hết!"

Chỉ tiếc là sau khi cô bé cảm nhận được tình yêu, lại làm một chuyện đối với em mà nói là rất trọng đại thì không cách nào bình tĩnh được. Em nhớ đến câu nói kia, nhịn không được mà viết ra. Em không xem nó như tác phẩm, là cô Chu vô tình nhìn đến, cảm thấy viết rất đẹp nên mới đưa đi tham dự cuộc thi thư pháp.

Cố Thụ Ca nghe hết toàn bộ quá trình. Cô một chút cũng không trách Hứa Đồng, ngược lại còn có phần lo lắng chuyện này sẽ để lại bóng ma trong lòng em. Suy cho cùng thì em vốn dĩ cho rằng thi thể trong ảnh là giả, là đóng phim, giờ biết đó là thật sự, lúc nhớ lại sẽ sợ hãi đến nhường nào.

Cố Thụ Ca lặng lẽ bay ra, đến bên cạnh Thẩm Quyến, nói: "Tụi mình liên hệ một chuyên gia tâm lý trẻ em đến giúp con bé đi."

Thẩm Quyến gật đầu, lấy điện thoại, cho người đi liên hệ một nhà tâm lý học rất nổi tiếng. Lúc này Cố Thụ Ca mới yên tâm. Cô lại quay đầu nhìn vào phòng khách. Hứa Đồng thút thít trong lòng cô Chu, từ khẩu hình có thể đoán ra được cô bé đang nói "Con xin lỗi". Bên cạnh, người cha mất kiên nhẫn mà oán giận con gái dây vào phiền toái, hỏi cảnh sát bọn họ có thể đi được chưa.

Cố Thụ Ca không muốn nhìn. Thẩm Quyến nhẹ giọng hỏi: "Em muốn giúp con bé sao?"

Cố Thụ Ca chần chờ gật đầu. Nhưng người giám hộ của Hứa Đồng vẫn còn. Cha cô bé có quyền nuôi dưỡng, chuyện này rất khó làm.

Thẩm Quyến không nói nữa, nhưng có thể nhìn ra cô đã ghi chuyện này vào lòng.

Bên đây đã không còn chuyện của các cô, Thẩm Quyến quyết định về nhà.

Bên ngoài cục cảnh sát có hai chiếc xe đang đỗ, một là của Thẩm Quyến, chiếc còn lại của vệ sĩ. Hôm qua, sau khi Cố Thụ Ca nhắc nhở, Thẩm Quyến đã bảo Lâm Mặc tìm vài vệ sĩ đến, đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, thân thủ rất tốt.

Thẩm Quyến lên xe, nghĩ thầm nếu đã điều tra được hung thủ thì vệ sĩ cũng không cần phải theo sát cô nữa. Có người ngoài đi theo dù sao cũng không quá tiện. Suy cho cùng thì bên cạnh cô còn một tiểu quỷ cần phải thường xuyên trò chuyện, vuốt ve.

Tiểu quỷ ngồi trên ghế phụ lái, quay đầu ngó chiếc xe đằng sau, hỏi: "Bọn họ có súng không?"

"Súng ở đâu ra?" Thẩm Quyến bất đắc dĩ nói.

Cố Thụ Ca à một tiếng, nghĩ thầm cũng phải. Trong nước quản lý súng đạn nghiêm ngặt, muốn kiếm súng cũng không dễ.

Hai người lái xe về nhà, được nửa đường thì đội trưởng Lý gọi đến.

Chúc Vũ mất tích!

"Trong nhà cô ta không có người, cũng không ai thấy cô ta. Điện thoại tắt máy, không liên hệ được. Cô ta mất tích rồi!" Đội trưởng Lý nói, "Bên cô phải chú ý an toàn. Nếu cần, tôi giúp cô xin lệnh bảo hộ."

Thẩm Quyến uyển chuyển từ chối.

Đội trưởng Lý nghĩ vệ sĩ chủ tịch Thẩm tìm được chỉ sợ còn lợi hại hơn cảnh sát bọn họ nhiều, nên cũng không lắm lời nữa.

Nghe đội trưởng Lý nói, Cố Thụ Ca đột nhiên cảm thấy trong lòng thấp thỏm, bèn lầu bầu: "Nhất định là lúc Hứa Đồng bị cảnh sát mang đi thì cô ta cũng đã chạy."

Hứa Đồng gặp qua Chúc Vũ, chắc chắn sẽ chỉ điểm ra.

Thẩm Quyến cũng nghĩ vậy, cho nên lúc ấy cô mới nói đội trưởng Lý rút dây động rừng.

"Em vẫn nghĩ không ra em đắc tội cô ta chỗ nào." Cố Thụ Ca thở dài.

Thẩm Quyến quan sát tình hình giao thông, nhín thời gian vươn tay sang. Cố Thụ Ca lập tức bắt lấy ngón trỏ của Thẩm Quyến.

"Chờ bắt được cô ta sẽ biết." Tội phạm giết người, chưa hẳn đã do nạn nhân làm sai điều gì. Chuyện đổ lỗi cho người bị hại đúng ra nên bị xóa bỏ từ lâu. Thẩm Quyến tuyệt đối không tin Tiểu Ca nhà các cô sẽ ăn hiếp ai đến nỗi bị người ta ghi hận mà trả thù.

Đến nhà họ Cố, Thẩm Quyến dừng xe ngay cửa rồi bước xuống. Cố Thụ Ca lơ lửng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Vì thế, cô nhìn khắp chung quanh, rồi thấy được một người đứng ẩn sau chỗ rẽ. Trong tay người nọ cầm một khẩu súng, họng súng chỉa về phía này.

Đồng tử Cố Thụ Ca co rụt. Cô gọi một tiếng: "Chị!"

Thẩm Quyến nghe được, cũng nhìn về phía ấy.

Tiếng súng vang lên. Cố Thụ Ca không kịp bận tâm bất kì điều gì, vội nghiêng mình che trước người Thẩm Quyến.

Điều kì diệu chính là thời gian dường như bị kéo dài vô số lần. Cố Thụ Ca thấy viên đạn kia xuyên qua không khí, bay vụt đến, thấy nó găm vào ngực mình. Cô cảm giác được một cơn đau khủng khiếp, bén nhọn bao trùm, cảm giác cả người rét run, ý thức trống rỗng.

Cô chết rồi.

Cố Thụ Ca nghĩ.

Thẩm Quyến. Thẩm Quyến. Thẩm Quyến.

Đầu óc trống rỗng hệt như si ngốc mà không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ ấy. Cố Thụ Ca gắng gượng quay đầu. Thẩm Quyến có ổn không? Cô muốn xác nhận chị không sao.

Một tiếng thanh thúy khi viên đạn rơi xuống đất vang lên. Cố Thụ Ca nhìn đến Thẩm Quyến. Khóe mắt Thẩm Quyến như muốn nứt. Nỗi sợ hãi đến điên cuồng hiện rõ trên dương mặt chị. Chị như bị mất tiếng, nhưng khẩu hình rõ ràng đang 1 2 »