BÍ MẬT - CHƯƠNG 6

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Cố Thụ Ca lúc nhỏ rất thích ăn kẹo. Thời ấy đang lưu hành việc sử dụng tên tiếng Anh, mẹ nói căn cứ vào sở thích ăn kẹo thì có thể đặt cho cô nguyên một bộ tên. Tên thân mật Cố Ngọt Ngào, tên chính Cố Thụ Ca, tên tiếng Anh thì là Sugar.

Vì bộ tên ấy thật sự quá tùy tiện nên trải qua sự kháng nghị mãnh liệt của ba Cố thì chỉ còn lại tên chính Cố Thụ Ca. Nhưng Cố Thụ Ca lúc ấy ngây thơ lại cảm thấy Cố Ngọt Ngào cũng khá hay, vừa nghe đã biết mình ăn rất ngon.

Nhưng sự ngọt ngào ấy cũng không phủ hết toàn bộ thời thơ ấu của cô. Năm cô tám tuổi, ba mẹ gặp tai nạn máy bay qua đời, trụ cột nhà họ Cố ngay lập tức sụp đổ. Cố Dịch An thân là con trai lớn bị ép phải trưởng thành, đối mặt với đám họ hàng chú bác tham lam.

Đến tận bây giờ, Cố Thụ Ca vẫn hay nghĩ, nếu không có Thẩm Quyến mà chỉ có hai người cô cùng Cố Dịch An, chỉ sợ cuộc sống của họ sẽ càng khó khăn, gian khổ. Thẩm Quyến là con gái người bạn cũ của ba. Khi Cố Thụ Ca sinh ra thì Thẩm Quyến đã có ở nhà họ Cố. Cha mẹ chị mất vì bệnh, gia sản lại bị họ hàng tranh giành đến tan tác, chỉ còn lại bé gái mồ côi một thân một mình. Ba Cố mang Thẩm Quyến về nhà, xem như con gái ruột.

Thẩm Quyến bằng Cố Dịch An, lớn hơn Cố Thụ Ca bảy tuổi. Từ bé, cô đã cảm thấy Thẩm Quyến rất mạnh mẽ. Cố Dịch An có thiên phú kinh doanh di truyền từ cha, trưởng thành rất nhanh, chưa được mấy năm đã có thể một mình gánh vác trọng trách. Nhưng so với Cố Dịch An, Thẩm Quyến lại càng giỏi xã giao, chuyện làm ăn cũng thành thạo hơn hẳn.

Vì cô còn nhỏ, gì cũng không biết nên Cố Dịch An thân làm anh trai không thể không để tâm săn sóc. Nhưng anh dù sao cũng là con trai, ít nhiều có chỗ không tiện. Cho nên chẳng lâu sau, trọng trách chăm sóc cô cũng giao cho Thẩm Quyến.

Cố Thụ Ca rất thích Thẩm Quyến. Lúc nhỏ gọi chị gái, lớn hơn một chút kêu chị, đến sau này, khi Thẩm Quyến đã gả cho anh trai, cô vẫn không sửa miệng.

Nhưng Thẩm Quyến sẽ không để ý những chuyện đó.

Cố Thụ Ca vẫn luôn cảm thấy đối với cô, Thẩm Quyến chưa bao giờ đặt ra giới hạn. Chị đối xử với cô vô cùng tốt, đặc biệt là sau mười sáu tuổi. Sự quan tâm của Thẩm Quyến gần như là trải rộng khắp mọi phương diện, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng hết sức dịu dàng.

Thế nên cô mới sinh lòng ấp ủ, cho rằng Thẩm Quyến cũng có tình cảm tương tự với mình.

Mãi cho đến bốn năm trước, khi cô mười tám tuổi, vô tình nghe thấy Cố Dịch An cầu hôn Thẩm Quyến. Lúc ấy là cuối tháng chín, cô đỗ vào trường đại học trong thành phố, bắt đầu cuộc sống sinh viên. Vì nhà gần nên cô không ở lại trường. Chiều hôm ấy, cô hẹn Thẩm Quyến đi dùng cơm.

Mười tám tuổi, đúng là lúc quan tâm đến hình tượng bản thân nhất. Cho dù mỗi ngày đều gặp nhau nhưng ở trước mặt Thẩm Quyến, cô vẫn luôn rất chú ý mỗi lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ, từ chuyện lớn như quần áo mặc đến chuyện nhỏ như một cái hoa tai, ngay cả son màu gì cũng có thể lựa suốt một buổi sáng.

Vì thế, hôm ấy, cô trốn tiết chiều, chạy về nhà trước, định thay bộ đồ mới. Cô bước vào cửa, lúc đi ngang phòng sách lại nghe được bên trong vang tiếng Cố Dịch An và Thẩm Quyến nói chuyện với nhau. Hai người họ đều rất bận rộn, thường sẽ chẳng có nhà vào giờ làm việc ban ngày thế này. Cô cảm thấy kì quái, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ định đẩy cửa vào hù cho hai người giật thót. Nhưng tay cô vừa đặt lên cửa đã nghe giọng anh trai cười nói: "Không mấy em gả cho anh đi."

Trong giây phút ấy, cô cảm thấy máu trong người đồng loạt xộc thẳng đỉnh đầu, hai tai ù đi bởi tiếng ầm vang dội, chẳng thể nghe được gì. Tiếng Thẩm Quyến vang lên rất rõ ràng. Chị không cười, nhưng giọng điệu cũng hết sức nhẹ nhàng, thoải mái: "Anh nghiêm túc với vấn đề của em một chút có được không?"

"Anh nghiêm túc mà. Anh đã suy xét lâu lắm rồi. Em gả cho anh, anh cưới em. Đây là lựa chọn tốt nhất."

"Dịch An..."

"Chúng ta vốn dĩ chính là người một nhà. Gả cho anh chỉ khiến quan hệ càng thêm thân mật thôi, ngoài ra không có gì thay đổi. Em suy nghĩ một chút đi, em có bài xích anh không?"

Cố Thụ Ca ngưng thở. Thẩm Quyến không trả lời ngay mà im lặng thật lâu. Trái tim Cố Thụ Ca cũng ngày càng rét lạnh theo sự im lặng ấy, như có tảng băng bị khảm trong ngực.

"Để em suy nghĩ một chút." Giọng Thẩm Quyến vang lên nhẹ nhàng mà êm dịu.

"Vậy em nghĩ đi, có câu trả lời phải lập tức nói cho anh. Chỗ Tiểu Ca, để anh nói." Giọng anh trai ngập tràn sung sướng, như đã nắm chắc đáp án của Thẩm Quyến.

Tiếng kéo ghế vang lên, Cố Thụ Ca vội tránh né, lắc mình trốn vào phòng bên cạnh. Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến thật rõ ràng. Cố Dịch An đi rồi, Thẩm Quyến còn ở lại phòng sách.

Cố Thụ Ca tựa lưng vào tường, chậm rãi trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất, trong đầu quanh quẩn đoạn đối thoại vừa rồi của Cố Dịch An và Thẩm Quyến. Cô lặp đi lặp lại từng câu chữ của bọn họ, ngay cả giọng điệu, cách nói chuyện cũng suy xét tới lui rất nhiều lần. Cuối cùng đưa ra đáp án chính là thì ra cô nghĩ sai rồi, Thẩm Quyến đối với cô không phải như những gì cô nghĩ.

Cố Thụ Ca không biết mình đã ngồi trên mặt đất bao lâu, đột nhiên điện thoại trong túi rung một chút. Cô thất hồn lạc phách lấy ra, nhìn lên màn hình, là tin nhắn WeChat Thẩm Quyến gửi đến.

Trái tim đột nhiên đau nhói.

"Em đến đâu rồi? Trên đường có kẹt xe không?"

Cố Thụ Ca nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, mãi sau mới gõ một câu đáp lại: "Em bận, không về."

Phòng bên cạnh có động tĩnh, tiếng bước chân chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng sách, càng lúc càng xa. Thẩm Quyến đi rồi.

Cố Thụ Ca đỡ tường đứng dậy. Chân giờ đây đã tê cứng nhưng cô lại không cảm thấy đau. Cô chậm rãi quay về phòng, tắm một cái, nằm lên giường. Đầu óc quay cuồng nặng trĩu. Cô không muốn nghĩ gì nhưng cách đối xử tốt đẹp của Thẩm Quyến dành cho cô vẫn cố chấp hiện ra, từng chút một.

Thẩm Quyến thật sự tốt với cô quá. Năm ba mẹ vừa đi, cô tám tuổi, Thẩm Quyến khi ấy cũng chỉ mới mười lăm, nhưng chị lại gánh trên vai trách nhiệm chăm sóc cho cô. Trẻ con tám tuổi phiền toái, tùy hứng đến độ nào, Cố Thụ Ca giờ nhớ lại còn phải đỏ mặt. Nhưng Thẩm Quyến chưa từng nổi giận với cô dù chỉ một lần, ngay cả một câu nói nặng cũng không có.

Bài vở của cô là do Thẩm Quyến phụ đạo. Họp phụ huynh sẽ là Thẩm Quyến đi dự. Trại hè cũng chính Thẩm Quyến đưa cô lên xe. Cô làm bài thi không tốt, Thẩm Quyến sẽ an ủi, giảng giải từng chút những chỗ sai. Cô phát sinh mâu thuẫn với bạn học, Thẩm Quyến thay cô đi giải thích, rồi dạy cô nên giảng hòa thế nào mới có thể khiến hai bên không khó xử.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm ngây thơ đã dần chớm nở.

Không phải cô chưa từng dằn vặt. Dù sao Thẩm Quyến ưu tú như vậy, chị làm cái gì cũng giỏi nhất, lại còn vô cùng xinh đẹp. Trong khi cô chỉ vừa mới thành niên, còn trên ghế nhà trường, là một học sinh hết sức bình thường, không hề thu hút.

Nhưng mà cô nghĩ, nếu Thẩm Quyến cũng thích mình thì sự chênh lệch ấy sẽ không còn quan trọng đến thế nữa. Bởi cô cũng đang cố gắng hết sức, khoảng cách có thể bị thu hẹp.

Cô mở to mắt, nhìn lên chiếc đèn treo trên trần. Màn đêm đã âm thầm buông xuống tự bao giờ, phòng ngủ hoàn toàn chìm trong bóng tối. Ánh sáng từ đèn đường bên ngoài xuyên qua song cửa hắt vào trong.

Điện thoại reo.

Cô không muốn nghe. Người bên kia dường như cũng biết được suy nghĩ của cô, rất thức thời mà dập máy.

Cố Thụ Ca quay đầu, nhìn đến khung ảnh bày nơi đầu giường. Đó là ảnh chụp Thẩm Quyến, năm chị tốt nghiệp đại học, mặc đồ cử nhân, đứng trước thư viện trường, nở nụ cười nhã nhặn, nhìn vào ống kính. Ánh mắt chị như chứa đựng cả một hồ nước suối, trong suốt mà dịu dàng.

Bức ảnh này là do cô chụp, rửa ra xong vẫn đặt ở đầu giường đến giờ. Cô còn chụp rất nhiều hình của Thẩm Quyến. Chụp bằng điện thoại, chụp bằng máy ảnh, nhiều đến mức cả quyển album cũng không thể nào chứa đủ. Mới đầu Thẩm Quyến phát hiện ống kính còn sửng sốt một chút mới mỉm cười, sau này quen rồi thì chỉ nhìn cô thật dịu dàng, chưa bao giờ ngăn cản.

Hẳn chính sự dung túng và nuông chiều quá mức ấm áp ấy đã khiến cô hiểu sai.

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại lại vang lên, lần này người bên kia rất cố chấp. Cố Thụ Ca nhận cuộc gọi, đưa đến bên tai, giọng Thẩm Quyến lập tức truyền ra từ loa đàm thoại. Cố Thụ Ca vẫn động lòng, chỉ nghe tiếng chị thôi mà tim đã đánh dồn dập.

"Tiểu Ca?" Giọng Thẩm Quyến vang lên cùng tiếng gió.

Cố Thụ Ca nghĩ, chị đang ở đâu? Đến nhà hàng nơi các cô đã hẹn trước sao? Cô vốn định hôm nay sẽ tỏ tình với Thẩm Quyến.

Không nghe được tiếng đáp lời, Thẩm Quyến lại gọi một lần nữa.

Mắt Cố Thụ Ca ngấn lệ. Cô vội dùng mu bàn tay gạt đi, nhẹ giọng "Dạ" một tiếng.

Nghe được tiếng cô, ngữ điệu Thẩm Quyến lại thả lỏng, cười hỏi: "Em bận xong chưa? Chị đang chờ trước cổng trường em."

Cổ họng lập tức thắt nghẹn. Cố Thụ Ca nói không nên lời, cũng không dám nói, chỉ sợ vừa mở miệng ra sẽ là tiếng nức nở. Vẫn nhìn chằm chằm vào khung ảnh đầu giường, nước mắt cô lã chã tuôn rơi. Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, ít nhất cũng phải nhịn cho qua cuộc nói chuyện này, nhưng nước mắt chỉ càng lúc càng dâng tràn.

Thẩm Quyến đợi một lúc, giọng thoáng vẻ quan tâm: "Sao em không nói gì?"

Không thể im lặng nữa, Cố Thụ Ca hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: "Em..." Giọng cô nghẹn ngào, mới thốt lên một chữ thôi mà cô biết ngay Thẩm Quyến chắc chắn đã phát hiện ra sự khác thường. Cô nhấp môi dưới, tiếp tục nói, "Em không sao."

Thẩm Quyến không lập tức đáp lời. Lát sau, chị mới hỏi: "Em sao vậy?" Giọng chị nhẹ nhàng mà êm dịu, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mạnh mẽ, quyết đoán khi ở công ty. Mỗi lần nghe được tiếng chị, Cố Thụ Ca đều cảm thấy rất ngọt ngào. Dù là ngay lúc này, cô vẫn muốn nghe Thẩm Quyến nói với mình thêm nữa. Cô cảm thấy khó xử, vội tìm đại một lí do để ứng phó: "Em nhớ ba mẹ."

Cô không biết Thẩm Quyến có tin hay không, quá nửa là không tin rồi. Dù sao chị nhạy bén như vậy, hiểu cô như vậy, sao có thể nghe không ra cô đang nói dối cho được? Nhưng lúc ấy cô không cách nào nghĩ quá nhiều.

*

Cố Thụ Ca chúc mừng sinh nhật xong là lập tức chuyển mắt, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Quyến nữa.

Bốn năm trước, cách ứng đối cô nghĩ ra được chính là rời đi. Khoảng cách xa, thời gian dài, tình cảm rồi sẽ dần phai nhạt. Nhưng bốn năm trôi qua, cô biết mình vẫn không làm được.

Thẩm Quyến không tổ chức hôn lễ với anh trai, chỉ đi đăng ký. Hai năm trước, anh trai bị ung thư gan, từ khi phát hiện đến lúc mất chỉ vỏn vẹn một tuần, nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp.

Di sản của anh trai vốn dĩ nên thuộc về người vợ là Thẩm Quyến, nhưng chị không lấy dù chỉ một đồng mà chuyển hết sang danh nghĩa cô, chỉ chừa lại một nửa quyền sở hữu căn nhà này.

Còn hai phút nữa là mười hai giờ, Cố Thụ Ca đứng dậy. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là phải làm sao để Thẩm Quyến biết được trước đó cô từng gặp "tử kiếp". Trước sau hai lần sự cố gộp lại có thể khẳng định có người đứng sau hãm hại. Không biết người đó có mục đích gì. Nếu chỉ đơn thuần nhằm vào cô thì còn đỡ, sợ là sợ ngay cả Thẩm Quyến cũng bị liên lụy.

Trong đầu Cố Thụ Ca hiện lên một số cách để giao tiếp với quỷ mà lúc trước từng thấy trong sách truyện, phim ảnh. Cô ngẫm nghĩ xem cách nào tương đối đáng tin, có thể thử một lần.

Thẩm Quyến đứng dậy. Trên mặt còn vương lệ nhưng ánh mắt đã rất tĩnh mịch. Cô cất bước đi về phía cầu thang. Cố Thụ Ca không đi theo. Cô nghĩ mình vẫn nên ở dưới lầu thì hay hơn.

Bước đến trước cầu thang, Thẩm Quyến dừng lại. Cố Thụ Ca không hiểu nên giương mắt nhìn sang.

Thẩm Quyến xoay người, ánh mắt đánh về phía này, nhìn thẳng vào mắt cô. Cố Thụ Ca hít một hơi khí lạnh. Chị nhìn một lúc rồi chậm rãi bước đến, dừng trước mặt. Cố Thụ Ca cứng đờ từ đầu đến chân, thậm chí ngưng cả thở, một cử động cũng không dám.

Thẩm Quyến hơi hé miệng, rồi cất tiếng gọi tên cô như chị đã từng gọi vô số lần: "Tiểu Ca."

Cố Thụ Ca trợn to mắt. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy mình gần như bị hù đến toát ra thực thể.

_____________