BÍ MẬT - CHƯƠNG 35

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Vừa nghe Cố Thụ Ca có được thực thể, Thẩm Quyến đâu còn lòng dạ nào bận tâm những đường lượn sóng, vội hỏi: "Khi nào?"

Cố Thụ Ca lúc ấy không xem giờ, chỉ có thể nhắm chừng rồi viết: "Lúc hừng đông nhưng trời còn chưa sáng rõ."

Thẩm Quyến thoáng trầm tư, trong đầu đã có một khoảng thời gian đại khái, hẳn là chừng sáu giờ sáng.

"Em phát hiện mình có thực thể thế nào?" Thẩm Quyến lại hỏi.

Cố Thụ Ca còn đang mải suy nghĩ mối liên quan giữa thực thể và số máu hôm qua vừa uống, nghe Thẩm Quyến hỏi vậy liền buộc miệng đáp: "Chính là em hôn trộm..." Còn chưa nói dứt câu, cô đã vội che miệng, trợn to mắt nhìn Thẩm Quyến.

Thẩm Quyến có thể cảm giác được sự tồn tại và động tác của Cố Thụ Ca. Vì thế, cô thầm nghĩ, đưa tay che miệng là có ý gì?

Cố Thụ Ca nuốt nước bọt. May mà Thẩm Quyến không nghe thấy cô nói chuyện, cũng nhìn không đến. Cô buông tay, nhẹ nhàng thở ra, hai vai cũng dần buông lỏng.

Còn thở phào. Thẩm Quyến tiếp tục im lặng quan sát.

Cố Thụ Ca vắt óc suy nghĩ một câu trả lời vừa không thể xem như nói dối, đồng thời cũng không để lòi đuôi. Cô viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến: "Lúc ấy em chạm đến chị, liền phát hiện mình có thực thể."

Thì ra là đụng tới mình mới phát hiện thực thể. Thẩm Quyến ngẫm nghĩ một chút, cảm giác những lời này đọc lên thấy rất bình tĩnh, hệt như không có chuyện gì.

Che miệng, thở phào xong lại tỏ ra không có chuyện gì. Thông qua ba bước trên, trực giác Thẩm Quyến cảm thấy Cố Thụ Ca có chuyện giấu mình. Nếu em thật sự có gạt cô điều gì thì hẳn chính là câu "Lúc ấy em chạm đến chị" này. Thẩm Quyến âm thầm phân tích, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, nhẹ giọng hỏi: "Em chạm đến chỗ nào của chị?"

Nghe câu ấy, Cố Thụ Ca nhớ đến chuyện hôn được Thẩm Quyến ban sáng, rồi lại nhìn chị chẳng hay biết gì lúc này, không hiểu sao mà cô vừa cảm thấy chột dạ vừa có một cảm giác hưng phấn khó tả, tim cũng bắt đầu nổi trống dồn dập.

Thẩm Quyến còn đang chờ câu trả lời thì bất chợt bị vô số đường lượn sóng xuất hiện bao quanh. Cô gắng dằn lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Sao em cứ bao lấy chị bằng những đường lượn sóng vậy?"

Đường lượn sóng gì cơ? Cố Thụ Ca không hiểu. Vì thế, cô vẽ một dấu chấm hỏi lên lòng bàn tay Thẩm Quyến, lại rất nhanh trí mà nghĩ vừa lúc có thể kéo sang chuyện khác, bèn viết: "Hẳn là do máu của chị, chỉ không biết cụ thể là liên quan thế nào."

Cô cố ý viết thật chậm rãi. Một câu viết suốt mười phút, thầm nghĩ hẳn là có thể lảng đi. Thứ Thẩm Quyến quan tâm nhất chính là thực thể của cô.

Quả nhiên, Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi nói: "Có liên quan đến máu, nhưng e là không chỉ mỗi máu." Cô bình tĩnh phân tích, "Nếu chỉ cần máu là có thể khiến vong hồn có được thực thể thì ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng quá mơ hồ."

Cho dù là phương pháp "Dùng máu dưỡng hồn" kia thì cũng có điều kiện hà khắc. Hoặc là phải có máu của ngàn vạn người không ngừng ồ ạt đổ vào củng cố hồn thể, hoặc là kết hợp với dùng linh khí nuôi dưỡng, còn tốn thời gian ngàn năm. Tất cả đều không phải chuyện có thể dễ dàng thực hiện. Trong khi hôm qua cô chỉ cho Tiểu Ca một ly máu đã khiến em có được thực thể bốn mươi lăm giây, vậy không khỏi quá đơn giản.

Nghe Thẩm Quyến nói thế, Cố Thụ Ca cảm thấy cũng đúng. Nếu dễ dàng như vậy thì e là âm phủ phải vắng tanh rồi. Tiểu quỷ đều ở lại dương gian, được người nhà nuôi nấng, trên đời này cũng không còn tử biệt nữa.

Nhưng cô vẫn không phục mà viết: "Đâu có giống. Đó là máu của chị."

Cũng không phải tùy tiện máu ai cũng được. Máu Thẩm Quyến rất đặc biệt, là vật chất duy nhất cô có thể chạm vào. Đối với cô mà nói chính là thứ vô cùng quý giá.

Mắt Thẩm Quyến thoáng ý cười, lại không đáp lời.

Rốt cuộc là vì cái gì đây? Cố Thụ Ca tuy không phục nhưng vẫn suy ngẫm thật sự nghiêm túc. Máu nhất định là có tác dụng rất quan trọng, vậy còn điều kiện gì khác hay không? Phật dưỡng hồn hẳn là cũng có tác dụng, chỉ không biết cụ thể là gì.

Trước mắt, những tin tức nắm được chỉ có hai điều này, vẫn quá ít, không cách nào phỏng đoán ra được nguyên nhân.

"Cho nên, rốt cuộc là em đụng tới chỗ nào của chị?" Thẩm Quyến bất thình lình vòng lại chỗ cũ.

Cố Thụ Ca ngơ ngẩn. Sao... sao lại quành về nữa rồi?

Thẩm Quyến không nói thêm gì khác, chỉ một mực chờ đợi Cố Thụ Ca trả lời. Tuy giọng điệu không phải quá kiên quyết nhưng rõ ràng chị đang bức thiết muốn nghe được đáp án của cô. Cố Thụ Ca biết mình tránh không khỏi, rối rắm viết: "Mặt, giữa mày." Cô cố ý để sót khóe môi. Mặt và giữa mày đã đủ ý ám chỉ, nếu còn thêm khóe môi là thật sự giấu không nổi nữa.

Thẩm Quyến rũ mi cười khẽ.

Cố Thụ Ca bị cười đến đỏ mặt, vội bồi thêm một câu: "Bất cẩn đụng đến."

Ý cười của Thẩm Quyến lại càng khắc sâu.

Mặt Cố Thụ Ca đỏ bừng, lại không biết nên làm sao. May mà Thẩm Quyến một vừa hai phải, không hỏi "Em là dùng cái gì chạm vào mặt chị" mà vẫn chừa lại mặt mũi cho Cố Thụ Ca, chỉ nói: "Chúng ta tiếp tục lật sách tìm cách đi."

Cố Thụ Ca cảm thấy như được giải thoát, vội viết: "Vâng!"

Viết xong, cô vừa định lượn đi thì lại nghe Thẩm Quyến nói: "Tiểu Ca đêm nay còn ngủ chung với chị nữa không?"

Cố Thụ Ca trợn tròn, không biết nên trả lời có hay không. Sau đó, cô thấy được ánh mắt ngập tràn ý cười của Thẩm Quyến, lập tức vỡ lẽ. Thật xấu, còn trêu cô! Cô viết một chữ không thật to rồi vụt chạy đi, vào Tàng Kinh Các tìm tư liệu.

Cố Thụ Ca lượn lờ giữa các kệ sách, phân biệt khu vực chưa tìm đọc mà bước qua. Cô tìm một chốc lại xuyên qua sàn nhà, nhìn thử xem Thẩm Quyến đang làm gì. Chị vẫn ngồi lật sách trước bàn. Cố Thụ Ca lại xuyên trở về gác trên.

Thật ra lúc ban đầu, Thẩm Quyến là muốn cho người sao chụp hết toàn bộ điển tịch trong Tàng Kinh Các một lượt. Phái thêm vài người, kiếm vài chiếc máy, cũng chỉ cần hai ba hôm. Nhưng chùa Bạch Long tại kiên quyết từ chối yêu cầu này, thậm chí còn không cho phép chụp ảnh, lí do là sẽ làm hư hỏng chất giấy của sách vở.

Lí do ấy cũng hợp lí, chính đáng. Dù sao rất nhiều viện bảo tàng cũng không cho phép chụp ảnh hay mở đèn flash nhằm bảo vệ văn vật. Nhưng bọn họ quay đầu lại đồng ý yêu cầu vào ở năm ngày của Thẩm Quyến, như vậy những băn khoăn trước đó có vẻ vô cùng dối trá. Rõ ràng là cảm thấy sao chụp quá rầm rộ, để người ta biết được sẽ nói vào ra. Mà một mình Thẩm Quyến vào ở lại kín kẽ hơn nhiều, chỉ cần đừng rêu rao thì sẽ không ai biết.

Hôm nay vẫn không có thu hoạch gì, nhưng lại biết được rất nhiều chuyện có liên quan đến địa ngục. Địa Tạng Bồ Tát từng phát hồng nguyện "Địa ngục chưa trống, thề không thành Phật", thế nên địa phủ có liên quan rất lớn với Phật môn. Cũng có nhắc đến chuyện âm sai dựa vào âm sát mà tìm kiếm âm quỷ, bắt giữ về địa phủ để tiến hành thẩm ưu khuyết điểm cả đời, phán xem là phạt hay thưởng. Còn nói âm quỷ không sợ ánh sáng mặt trời, cũng không sợ ánh trăng. Nhưng ánh trăng sẽ sinh ra âm sát, dẫn quỷ sai đến. Những quỷ chưa tiếp xúc pháp môn, lại tương đối nhỏ yếu sẽ ngày hiện đêm ẩn, sợ bị ánh trăng chiếu đến. Nhưng quỷ lợi hại thì không sợ bị quỷ sai bắt đi, ngược lại còn sẽ lợi dụng âm sát để tăng cường tu vi.

Vì thế, suốt một ngày, thu hoạch duy nhất chính là Cố Thụ Ca phát hiện mình là một con quỷ yếu ớt chưa tiếp xúc pháp môn.

Đến khoảng sáu giờ chiều, cảm giác về sự tồn tại của Cố Thụ Ca mới biến mất. Hiện giờ, thời gian có thể cảm nhận được em đã dài hơn lúc không được. Thẩm Quyến vô cùng vui vẻ.

Trái ngược là tâm tình Cố Thụ Ca lại vì không hề có tiến triển mà trở nên uể oải. Cô lầu bầu: "Không thì mua đứt cả chùa Bạch Long luôn đi. Vậy Tàng Kinh Các sẽ là của tụi mình rồi, mình có thể cho người cùng tìm kiếm."

Cô lầm bầm xong còn viết những lời ấy ra giấy.

Thẩm Quyến bắt đắc dĩ: "Nói ngốc cái gì vậy. Chùa Bạch Long thuộc nhóm di sản văn hóa được chú trọng bảo vệ đầu tiên trong cả nước. Em muốn mua từ ai?" Nếu không phải vì vậy thì chùa Bạch Long nào dám cò kè thêm bớt với nhà họ Cố các cô.

Cố Thụ Ca vừa nghe đến di sản văn hóa được chú trọng bảo vệ liền im bặt, ngoan ngoãn tiếp tục ra sức tìm kiếm.

Tối đến, khi Thẩm Quyến đi nghỉ, Cố Thụ Ca vô cùng mạnh miệng mà từ chối không ngủ cùng, lí do đưa ra chính là cô không cần ngủ, phải tận dụng mỗi phút mỗi giây để lật hết một lượt số sách còn lại.

Thẩm Quyến cũng không miễn cưỡng, dù sao chuyện quan trọng nhất vẫn là thân thể của Tiểu Ca. Nhưng khi chập chờn trong giấc ngủ, cô lại cảm giác được bên cạnh có một tiểu quỷ đang nằm, tư thế vô cùng ngay ngắn, không hề cựa quậy mà tiếp tục bao lấy cô bằng vô vàn đường lượn sóng. Thẩm Quyến cứ vậy mà an tâm say giấc.

Cô nằm mơ, mơ thấy năm mình tốt nghiệp đại học, Tiểu Ca cầm máy ảnh chụp hình tốt nghiệp cho cô. Cô đứng dưới nắng, sau lưng là thư viện. Nụ cười của Tiểu Ca còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời hôm ấy, em nói với cô rằng: "Chị, chị cười một chút."

Cô mỉm cười làm theo, thời gian lập tức ngưng lại.

Bức ảnh kia rửa ra rồi được đặt trên đầu giường trong phòng ngủ Tiểu Ca, vẫn luôn ở đó rất nhiều năm, mãi đến khi em ra nước ngoài, mang theo cả ảnh lẫn khung. Chính vì vậy mà cô mới ấp ủ hy vọng, tính giờ chênh lệch mà gọi điện cho em suốt một năm ròng.

Trong giấc mơ của Thẩm Quyến không có sự ly biệt và xa cách sau này, chỉ có ánh mặt trời tươi đẹp ngày ấy cùng bộ dáng Tiểu Ca đi theo sau, túm lấy góc áo cô.

Tỉnh dậy thì trời vừa hửng sáng, bên cạnh đã không còn Cố Thụ Ca. Thẩm Quyến hồi tưởng lại cảnh trong mơ, thầm nghĩ Tiểu Ca khi ấy thật đáng yêu. Giờ cũng đáng yêu, tuy có hơi khó hiểu một chút, nhưng cô đã dần thấu được em.

Thẩm Quyến xốc chăn ngồi dậy, bước ra khỏi phòng nghỉ, cảm giác Cố Thụ Ca không ở bên ngoài, hẳn là lại đi Tàng Kinh Các. Cô không để ý mà đi rửa mặt, bước ra thì Cố Thụ Ca đột nhiên lao từ trên xuống, sau đó dừng lại ngay gần chỗ cô, vươn ngón tay chọt một chút. Thẩm Quyến đoán hẳn là có thu hoạch gì, bèn vươn tay để cô nàng viết lên.

"Em phát hiện một hốc bí mật ở lầu ba." Cố Thụ Ca viết.

Hốc bí mật? Thẩm Quyến dằn lòng, nói: "Em dẫn chị đi."

Cố Thụ Ca gật đầu, tiến lên hai bước lại dừng. Cô còn không biết thời gian cảm nhận được mình bây giờ đã rất dài, vẫn cho rằng Thẩm Quyến không biết cô ở hướng nào, không thể dẫn đường.

Thẩm Quyến cũng nhận ra sự băn khoăn ấy, bèn nói: "Chị có thể cảm nhận được em."

Lúc này Cố Thụ Ca mới bước tiếp.

Cô phát hiện hốc bí mật kia trong lúc vô tình. Tàng Kinh Các có niên đại xa xưa, một số chỗ bên trong đã rất lâu chưa được tu sửa. Cô đang đi tới đi lui trong đó thì đột nhiên nhận ra trên sàn có một chỗ không thích hợp. Vân gỗ nơi ấy hình như không quá khớp với chỗ cạnh bên, trông có vẻ không phải cùng một khối.

Từ nhỏ, Cố Thụ Ca đã thích xem tiểu thuyết trinh thám, cũng không hề xa lạ với thứ gọi là hốc bí mật, thậm chí bản thân cô còn từng tạo một cái. Cô ỷ vào mình giờ là quỷ, không có quá nhiều băn khoăn, trực tiếp vói tay xuống sàn, sau đó dùng lòng bàn tay xem xét, sờ đến một thứ trông như cái hộp.

Đến lầu ba, Cố Thụ Ca đứng yên bên cạnh hốc bí mật. Cô đột nhiên nhớ ra hiện tại đã gần bảy giờ mà Thẩm Quyến vẫn còn cảm giác được mình. Những hôm trước, chỉ cần ghi lại thời gian tăng lên là Thẩm Quyến sẽ nói ngay, nhưng hôm qua chị không nhắc đến, hai người cũng không thảo luận vấn đề ấy.

Vì thế, cô dừng lại, viết một câu lên lòng bàn tay chị: "Thời gian cảm nhận được em hôm qua là bao lâu?"

Thẩm Quyến còn đang suy nghĩ trong ngăn ẩn sẽ có thứ gì, thấy Cố Thụ Ca dừng lại hỏi một câu như vậy, lập tức cảm thấy mất tự nhiên. Song, cô vẫn nói thật: "Đến sáu giờ chiều mới hết."

Lâu ghê nha. Cố Thụ Ca vui vẻ, cảm thấy rất có hy vọng. Nhưng chẳng mấy chốc, chuyện sáng hôm qua đã lại hiện lên. Nói vậy thì chẳng phải mấy động tác che mặt này nọ của cô, chị cũng cảm giác được hết rồi sao?

Nhưng chị lại không nói.

Đồng tử Cố Thụ Ca co rụt, nhìn sang Thẩm Quyến bằng ánh mắt khiếp sợ, tựa như đang nói không ngờ chị lại là người như vậy.

Thẩm Quyến bình tĩnh châm dầu vào lửa: "Còn tối qua nữa, em lén nằm bên cạnh chị, chị cũng cảm giác được."

_____________