BÍ MẬT - CHƯƠNG 3

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Hiện trường hết sức bình thường, chẳng khác nào một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Đội trưởng Trần đi theo bên cạnh Thẩm Quyến, những cảnh sát khác vẫn cúi đầu bận rộn công việc.

Xem xét chừng một giờ vẫn không phát hiện được chỗ nào bất thường. Cố Thụ Ca không cảm thấy kì quái. Cô cũng cho rằng đây là một vụ tai nạn đơn thuần. Chuyện cô về nước chưa từng thông báo cho ai. Bánh kem tuy đã đặt trước nhưng cô nhớ rất rõ, vì muốn bí mật trở về, tạo cho Thẩm Quyến một sự bất ngờ nên cô chẳng những không kể với ai mà ngay cả chuyện nhỏ như đi lấy bánh cũng là đích thân làm, không mượn tay người nào cả.

Không ai biết cô sẽ đến tiệm bánh này, càng đừng nói đến chuyện sắp đặt vụ tai nạn vô cùng hoàn hảo sau đó.

Trời dần ngả xế, Cố Thụ Ca tính một chút, hẳn là khoảng năm giờ chiều. Bên phía cảnh sát cũng chuẩn bị rút đi. Những chứng cứ cần thiết đều đã thu thập xong hết, cô phỏng đoán sở dĩ còn nhiều cảnh sát ở lại hiện trường như vậy quá nửa là do Thẩm Quyến vẫn còn đây, vì nể mặt tập đoàn Cố thị.

Thẩm Quyến cũng chuẩn bị rời đi. Lúc này, một chiếc ô tô bình thường trờ đến, thả một nữ cảnh sát xuống. Cố Thụ Ca quan sát vẻ mặt cô ta một chút. Gương mặt thả lỏng, bước đi nhẹ nhàng, không có gì gấp gáp, hẳn là không phải phát hiện ra manh mối nên mới cố ý đến thông báo.

Thẩm Quyến cũng nhìn thoáng qua người nọ, hẳn là có suy đoán tương tự cô nên chỉ liếc mắt một cái, chị đã không để ý đến nữa.

Cậu cảnh sát trẻ tuổi, hiếu động lúc nãy vừa thấy đã vội chạy qua, vỗ vai người kia, cười hỏi: "Sao chị lại đến đây? Không phải tan ca rồi sao?"

Nữ cảnh sát đánh trả một chút, cười hì hì nói: "Chị mới làm ghi chép xong nên tới đây xem thử. Mọi người có tra được gì không?"

Hai người trẻ tuổi thanh xuân dạt dào cứ vậy mà chụm đầu nói chuyện với nhau.

Cố Thụ Ca đi theo bên cạnh Thẩm Quyến, khoảng cách này vừa vặn có thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Nữ cảnh sát không để ý xung quanh, cố tình đè thấp giọng, nói một cách thần bí xen lẫn cảm thán: "Người tài xế gây tai nạn kia cũng thật quá xui xẻo. Nhà bọn họ rất tội. Con gái ông ta bị bệnh tim bẩm sinh, thân thể vô cùng yếu ớt. Vợ ổng phải chăm sóc con gái nên không thể ra ngoài làm việc. Sức khỏe của cha mẹ cũng không tốt, chỉ có thể làm chút chuyện vặt, nhưng thu nhập có hạn, ngay cả tự lo thân cũng là vấn đề. Có thể nói toàn bộ áp lực kinh tế đều đè nặng trên vai một mình ông ta. Bây giờ ông ta vì mệt mỏi mà đụng chết người, không thoát được tù dưới ba năm đâu. Cái nhà kia chắc cũng xong rồi."

Cậu cảnh sát trẻ tuổi nghe vậy cũng thổn thức không thôi, sau đó nhanh chóng trưng ra vẻ mặt nhiều chuyện, nói: "Làm gì có chuyện dưới ba năm dễ dàng như vậy. Chị biết người ông ta đụng phải là ai không? Em đoán nói không chừng ông ta phải ở tù mọt gông, hoặc tàn nhẫn hơn một chút thì đẩy sang hướng cố ý mưu sát, trực tiếp phán tử hình luôn cũng có thể."

Nữ cảnh sát bị khơi dậy hứng thú, lập tức hỏi lại: "Là ai?"

Cậu cảnh sát trẻ tuổi đang hưng phấn lại không trả lời. Cậu ta nhìn đến Thẩm Quyến đang đi về phía mình, lo lắng đưa khuỷu tay chọt chọt người bên cạnh một chút. Nữ cảnh sát nhận ra điều bất thường, cũng lập tức im lặng.

Cố Thụ Ca đi theo Thẩm Quyến lướt qua bọn họ, mắt vẫn nhìn thẳng. Cô tương đối lạnh nhạt, lúc còn sống thì mức độ làm lơ đối với những lời nói ra nói vào của người khác đã rất cao, bây giờ càng không lí nào lại đi tức giận vì chuyện chẳng đáng như vậy. Cô chỉ lo lắng nhìn về phía Thẩm Quyến. Thẩm Quyến trông vẫn hết sức bình tĩnh, hệt như chẳng nghe thấy bất cứ điều gì.

Cũng đúng, cô còn chưa giận, Thẩm Quyến ổn trọng hơn cả cô, sao lại để ý những lời đàm tiếu ấy cho được? Cố Thụ Ca nhìn sườn mặt Thẩm Quyến, rất muốn đưa tay vuốt ve, nhưng cô không dám. Cho dù biết chắc Thẩm Quyến sẽ không cảm nhận được, cô vẫn không dám.

Ngồi lên xe, Lâm Mặc đi chào đội trưởng Trần cũng đã trở lại. Thẩm Quyến khép mắt. Cố Thụ Ca cho rằng chị muốn nghỉ ngơi một chút nên cũng học theo mà nhắm mắt lại, thử hít thở. Sau đó, cô phát hiện thì ra quỷ cũng có thể hô hấp.

"Cậu tìm một thám tử tư, đi điều tra một chút gã tài xế gây tai nạn kia, đặc biệt là bệnh tình của con gái ông ta." Trong bóng tối, Cố Thụ Ca nghe được giọng Thẩm Quyến.

Cô choàng mở mắt, thoáng kinh ngạc. Thẩm Quyến cho rằng vụ tai nạn có điểm kì quái sao? Hiện trường rõ ràng không có bất luận dấu hiệu nào ám chỉ sự cố ý mà. Chẳng lẽ là hoàn cảnh gia đình của tài xế khiến chị sinh lòng nghi ngờ? Nhưng mà loại chuyện vì tiền giết người thế này, trong phim ảnh thì rất thường thấy nhưng thực tế ở ngoài đời, rất khó để vượt qua được rào cản đạo đức.

Lâm Mặc đáp lời: "Vâng."

Hiệu suất làm việc của cậu ta rất cao, năm xưa tự tin đề cử bản thân cho cô cũng có lí do. Vừa dứt lời, cậu ta lập tức lấy điện thoại liên hệ người. Chưa đến năm phút sau, Lâm Mặc đã xác định được một thám tử, còn báo cáo lí lịch của người nọ cho cấp trên nghe.

Đọc xong, Lâm Mặc giương mắt nhìn vào kính chiếu hậu, hơi hoãn giọng: "Chủ tịch, tôi đã liên hệ một công ty mai táng rồi. Hậu sự của cô Cố sẽ làm ở đâu? Có thể bố trí nơi để linh cữu trước."

Cùng với những lời đó, bầu không khí trong xe trầm xuống hẳn.

Thẩm Quyến giật mi. Cố Thụ Ca cảm nhận được sự bi thương của chị tựa như máu lan tỏa khắp các huyết quản. Trái tim cô cũng theo đó mà co rút đau đớn.

Thẩm Quyến không đáp lời mà chỉ nói: "Về nhà."

Tài xế từ đầu đến cuối vẫn im lặng như không hề tồn tại, lúc này thuần thục khởi động xe, vững tay lái ra ngoài.

Lâm Mặc ấp úng do dự mãi, thoạt trông như muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Cố Thụ Ca thầm sốt ruột. Cô trừng mắt nhìn Lâm Mặc, muốn cho cậu ta nói đại gì đó cũng được, đừng để một mình Thẩm Quyến chìm đắm trong sự đau khổ. Nhưng cuối cùng Lâm Mặc vẫn thu lại vẻ do dự, an phận lấy điện thoại ra, gửi đi mấy tin nhắn, bắt đầu bận chuyện công việc.

Không khí trong xe lại càng nặng nề.

Cố Thụ Ca cứ ngơ ngác nhìn thẳng. Cô hiểu rằng mình không tồn tại, không ai nhìn thấy được, cho nên có làm gì cũng vô dụng.

Làn da Thẩm Quyến tái nhợt, gần như là trong suốt. Cố Thụ Ca vẫn luôn biết chị có nước da trắng nõn. Lúc bé cô rất thích vươn ngón tay chọc chọc mặt chị rồi nói mai mốt lớn lên em cũng muốn được trắng trẻo như vậy. Mà khi lớn lên rồi, tuy vẫn rất thân thiết với Thẩm Quyến nhưng đối với chị, ngay cả nhìn thẳng lâu một chút cô cũng chưa từng. Không phải không muốn, mà là không dám. Bây giờ có thể thoải mái ngắm chị, nhưng nỗi sợ đã hình thành qua bao nhiêu năm ấy vẫn như bản năng, dung nhập vào thân thể. Cô chỉ nhìn Thẩm Quyến một chốc đã mất tự nhiên dời mắt.

Cô không tồn tại, Cố Thụ Ca nghĩ. Cho nên có nhìn Thẩm Quyến thêm lần nữa cũng không sao, sẽ không ai phát hiện, dù là Thẩm Quyến. Cô thử thuyết phục bản thân như vậy. Nhưng đôi mắt vẫn như bị đóng chặt vào một hướng, có làm cách nào cũng không thể quay đầu nhìn chị thêm lần nữa.

Cố Thụ Ca cứ không ngừng lặp đi lặp lại cái vòng lẩn quẩn ấy. Thuyết phục bản thân, rồi thất bại, lại tiếp tục thuyết phục, tiếp tục thất bại.

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà. Lâm Mặc bước xuống, mở cửa xe.

Cố Thụ Ca không cần đi cửa. Cô bây giờ di chuyển rất tự do, xuyên tường cũng đơn giản như đi qua không khí. Nhưng cô cũng không chọn xuyên qua Thẩm Quyến để xuống cùng chị mà đi cửa bên kia, trực tiếp bay ra ngoài.

Ra ngoài rồi, cô vẫn cảm thấy hết sức thần kì, vì thế lại vươn tay thử xuyên qua cửa xe, lại rút ra. Thứ đối với người bình thường là thể rắn thì đến chỗ này của cô chẳng khác nào không khí.

Có điều đối với người ta thì chắc cô cũng chỉ là không khí. Con người muốn xuyên qua thân thể cô cũng đơn giản hệt như cô đi qua cánh cửa này.

Thẩm Quyến bước vào nhà. Lâm Mặc cùng tài xế đều ở lại bên ngoài. Cố Thụ Ca đi theo sau Thẩm Quyến, lại quay đầu nhìn, thấy tài xế cùng Lâm Mặc đều đang khá lúng túng, không biết tiếp theo phải làm gì.

Về nhà đi chứ, Cố Thụ Ca nghĩ. Ngoài về nhà ra thì còn làm gì được nữa? Rồi cô lại quay đầu, theo Thẩm Quyến vào trong.

Nhà cô ở nội thành, vị trí rất gần trung tâm thành phố. Theo lí thì nơi này hẳn phải rất phồn hoa, nhộn nhịp, nhưng khi đời trước nhà họ Cố xây dựng thì đã thiết kế một kiểu kiến trúc tĩnh lặng giữa chốn huyên náo, thông qua cây xanh trong vườn cùng sự phân bố các kiến trúc xung quanh mà chắn hết những tiếng ồn cùng bụi bẩn bên ngoài, khiến nơi này yên tĩnh như một chốn thế ngoại đào nguyên.

Nhà ở là kiểu châu Âu nhưng không hoàn toàn Tây hóa mà vẫn giữ lại một chút phong cách cổ điển, rất hài hòa, khá giống thời Dân quốc, khi làn gió phương Tây vừa du nhập, người ta tiếp thu cái mới nhưng vẫn giữ gìn những nét truyền thống.

Khu vườn này đã có lịch sử hơn năm mươi năm, từng được sửa chữa rất nhiều lần nhưng vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết mà năm tháng để lại. Lịch sử luôn là cách tô điểm tốt nhất đối với những nhà giàu sang, quyền thế.

Nhưng vào phòng thì lại là một phong cảnh hoàn toàn khác.

Cố Thụ Ca đi theo Thẩm Quyến đến phòng khách. Đã hai năm cô chưa về nước nhưng vào nhà lại không hề cảm thấy xa lạ. Tất cả mọi thứ ở đây vẫn hệt như lúc cô đi.

Phòng khách được trang hoàng giản dị mà sang trọng. Vị trí của sô pha, cách bày biện bàn trà, một bình hoa, một bức tranh, bất luận món đồ nào cũng như được thiết kế riêng, ngay ngắn đặt ở chỗ tốt nhất, kết hợp hài hòa với cả ngôi nhà này, hình thành một sự tinh xảo cùng tỉ mỉ mà chỉ những ngôi nhà xa hoa bậc nhất mới có. Nhưng trong sự tinh xảo ấy cũng không có vẻ trịch thượng của những nhà quyền quý mà ngược lại, hết sức giản dị, ấm áp.

Trên bức tường phía đông treo một tấm ảnh, ảnh chụp biển mây từ đỉnh núi cao. Trong biển mây mênh mông vô tận, những tòa nhà cao ngất lộ ra phần chóp nhọn, tựa những đảo nhỏ cô lập giữa đại dương. Mây mù lượn lờ nhẹ trôi, siêu phàm thoát tục, trông như tiên cảnh.

Đó là ảnh do cô tiện tay chụp, may mắn bắt được ý cảnh. Sau đó cho dù có cố tình canh góc thế nào đi nữa, cô cũng chụp không ra tấm thứ hai. Thẩm Quyến mang ảnh đi rửa rồi treo lên tường, bao nhiêu năm qua chưa từng gỡ xuống.

Bên dưới chiếc sô pha giá trị xa xỉ từng có một cái hốc. Là cô khi còn bé học theo cách giấu đồ vật trong tiểu thuyết trinh thám mà đào trên sàn nhà. Bên trong chứa những phiếu bé ngoan cô có được từ nhà trẻ. Sau, cái hốc ấy bị phát hiện, ba sai người sửa sàn nhà, lại chặn trên đó một chiếc sô pha, miễn cho cô phá hư lần nữa.

Từ sau lần đó, tuy không đào hốc trên sàn nữa nhưng cách giấu đồ vật học từ tiểu thuyết ấy vẫn để lại cho Cố Thụ Ca ấn tượng rất sâu. Vậy nên sau này lớn lên, cô vẫn muốn giấu thứ quan trọng nhất với mình ở một nơi tuyệt không ai có thể phát hiện, biến nó thành một bí mật vĩnh hằng.

Đây là nơi cô lớn lên, còn lưu giữ rất nhiều dấu vết. Cố Thụ Ca cảm thấy mỗi một góc đều ngập tràn hoài niệm.

Thẩm Quyến vừa bước vào phòng đã lập tức ngồi xuống sô pha. Cố Thụ Ca nhìn quanh một vòng, cuối cùng vẫn lướt qua ngồi đối diện.

Chị đang nghĩ gì?

Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến. Nhưng cô cũng không nhìn quá lâu, chẳng mấy chốc đã dời mắt, cúi đầu, ngắm sàn nhà trước mặt. Gương mặt Thẩm Quyến lại hiện hữu trong đầu cô. Đôi mắt, cái mũi, cái miệng, nét mặt hết sức rõ ràng nhưng lại ẩn đôi chút lạ lẫm, xa xăm.

Hẳn là vì đã quá lâu chưa trò chuyện cùng chị, ngắm chị thật kĩ, Cố Thụ Ca chán nản nghĩ. Rõ ràng là người gần gũi nhất với nhau nhưng một cái nhìn chăm chú cũng không dám.

Các cô cứ ngồi đối diện nhau như vậy.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển tối, đèn phòng khách lại không bật lên. Đèn trong vườn là tự động, vừa đến giờ sẽ tự sáng. Ánh sáng ấy chiếu vào phòng khách, khiến gương mặt Thẩm Quyến một nửa được rọi sáng, một nửa vẫn chìm trong bóng đêm.

Không ai quấy rầy các cô. Bốn phía im ắng đến mức tưởng chừng như ngay cả thời gian cũng ngưng lại, các cô có thể sống mãi trong khung cảnh tranh tối tranh sáng này.

Đây là một trạng thái tương đối an toàn. Vì thế, Cố Thụ Ca cũng có thời gian để thử tìm hiểu một chút về tình trạng hiện tại của bản thân. Cô giơ tay, thử sờ lên mặt ngoài chiếc ghế, không bất ngờ khi nó xuyên thẳng qua. Nhưng hiện tại cô đang ngồi trên sô pha, cả người lại không chìm hẳn vào trong. Cô có thể thực hiện động tác "ngồi" này.

Cố Thụ Ca lại cẩn thận cảm nhận một chút. Cô phát hiện kiểu ngồi của mình hiện giờ không quá giống với kiểu của người bình thường. Khi vẫn còn là con người, cô ngồi xuống sẽ cảm nhận được một thể rắn kiên cố bên dưới đỡ lấy cơ thể, khiến cô thực hiện được hành động ngồi. Nhưng giờ đây, cô như đang lơ lửng, không hề cảm nhận được sự tồn tại của sô pha, nhưng vẫn có thể bay sát mặt ngoài chiếc ghế trong tư thế ngồi.

Thật quá thần kì.

_____________