BÍ MẬT - CHƯƠNG 1

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Cố Thụ Ca chết rồi. Gặp tai nạn giao thông trên đường về nhà.

Hiện giờ cô đang đứng bên cạnh thi thể mình. Thi thể nằm trong vũng máu với tư thế vặn vẹo quái dị. Cách đó không xa là một chiếc giày chỏng chơ, giày cao gót màu đen, là đôi cô thích nhất, hôm nay cố ý chọn mang.

Chiếc xe đụng phải cô đang dừng đằng trước, lốp kéo ra một vệt đỏ thẫm, trên đó còn lẫn một thứ sền sệt màu trắng, không biết là thịt nát hay tổ chức mô nào đó của cơ thể.

Cố Thụ Ca mờ mịt nhìn chung quanh. Bốn phía tụ lại đông dần. Một người đàn ông trung niên lao ra từ chiếc xe gây tai nạn. Ông ta kinh hoảng, hớt hải chạy đến cách thi thể ba bước, chân khuỵu xuống, quỳ rạp dưới đất. Mồ hôi lấm tấm nhỏ giọt trên trán.

Giờ đang là mùa đông cơ mà, Cố Thụ Ca đột nhiên có suy nghĩ không quá hợp tình huống ấy.

Người đàn ông run rẩy lục tìm điện thoại trong túi. Chỉ một động tác vô cùng đơn giản vậy thôi nhưng ông ta lọng cọng mãi mới xong. Một tay cầm điện thoại, tay còn lại hoảng loạn ấn trên màn hình cảm ứng.

Người này rất nhát gan, tay ông ta vẫn luôn run lẩy bẩy, gần như điện thoại cũng khó có thể cầm chắc được. Đôi mắt ông ta đỏ bừng, giăng đầy tơ máu. Quần áo thì nhăn nhúm, cổ tay áo dính dơ. Tóc vừa rối vừa bết, như đã lâu lắm rồi không được gội. Vừa trông đã biết là một người phải bôn ba, vất vả vì cuộc sống.

Cố Thụ Ca cũng không biết tại sao đã ra nông nỗi này rồi mà cô còn có thể quan sát tỉ mỉ như vậy. Nhưng sự thật chính là cô cảm thấy bản thân mình như một người ngoài cuộc, dù vẫn nhận ra được thi thể bị đụng đến nát bét trên mặt đất kia chính là mình.

Gã tài xế gây tai nạn ấp úng nói với bên kia điện thoại vị trí của bọn họ. Ông ta nói được vài ba chữ lại phải dừng lại hít thở một hơi. Trông ông ta như sắp khóc đến nơi, Cố Thụ Ca thầm nghĩ. Cho dù là người này đụng chết cô, cô cũng nhịn không được mà thấy tội cho ông.

Những người qua đường đứng xem hoặc nhỏ giọng xì xào, hoặc chỉ lặng im quan sát. Rất nhiều người lộ vẻ mặt không nỡ nhìn, vội che mắt, quay đầu đi.

Tình trạng thi thể của cô đúng là rất khủng khiếp. Khủng khiếp đến mức thậm chí chẳng cần đến gần xem xét, chỉ nhìn thoáng qua là biết nhất định đã tắt thở.

Gã tài xế gây tai nạn quỳ trên đất, bụm mặt nghẹn ngào rơi lệ. Cố Thụ Ca có thể loáng thoáng nhận ra ông ta đang không ngừng lẩm bẩm: "Tôi giết người rồi. Tôi giết người rồi."

Ông ta giết người rồi. Ông ta đụng chết cô. Cố Thụ Ca có thể nhận thức được chuyện ấy, nhưng cô không quá hiểu, nếu đã chết, vậy cô hiện tại đang là cái gì?

Cô có thể nghe được âm thanh, có thể nhìn đến hình ảnh. Cô thậm chí còn có thể cử động, không khác chút gì so với người bình thường.

Cố Thụ Ca nâng chân, chậm rãi tiến lên một bước. Cô muốn qua kia nhìn thi thể. Cô xác định đó là mình. Mặc quần áo của cô, mang ngoại hình của cô, bên cạnh còn có một hộp bánh kem bẹp dúm. Đó là bánh kem cô vừa lấy từ tiệm bánh ra chưa lâu. Hôm nay là sinh nhật Thẩm Quyến, bánh cô đã đặt từ hai ngày trước.

Cô muốn cho Thẩm Quyến một bất ngờ.

Có điều giờ xem ra bất ngờ này chắc không còn nữa.

Nỗi lòng bình tĩnh của Cố Thụ Ca cuối cùng cũng dao động.

Cô lại tiến lên một bước, muốn biết rõ rốt cuộc là chuyện gì. Tiếng còi cảnh sát vang vọng từ xa khiến cho người ta cảm thấy phiền lòng. Mọi người chung quanh đồng loạt tránh đường. Tiếng chân dồn dập vang lên từ phía sau. Cố Thụ Ca dừng bước, quay đầu. Một đám người mặc áo blouse trắng đang chạy về phía cô.

Cố Thụ Ca muốn né sang một bên theo phản xạ, nhưng các bác sĩ đi quá gấp, cô không tránh kịp, đã sắp đụng phải.

Cố Thụ Ca đột nhiên ngưng thở, ấy là nếu cô vẫn còn thở... Các bác sĩ đâm xuyên qua thân thể cô.

Tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân, tiếng xì xào bàn tán của mọi người chung quanh đột nhiên đan chặt lấy nhau, vang dội bên tai Cố Thụ Ca khiến trời đất như quay cuồng trước mắt.

Các bác sĩ chạy đến bên thi thể cô. Người dẫn đầu thụp xuống, dùng ống nghe thử áp lên ngực cô để nghe nhịp tim. Gần như chỉ vừa chạm đến là ông ta đã lắc đầu với những đồng nghiệp phía sau.

Các bác sĩ đã quen với cảnh sống chết. Bọn họ chỉ khẽ thở dài, sau đó lui sang một bên dưới sự cho phép của cảnh sát, để bên cảnh sát tiến lên thu thập chứng cứ. Động tác ấy thuần thục đến mức dường như đã kinh qua vô số sự cố tương tự.

Cố Thụ Ca cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay. Cuối cùng cô cũng nhận ra sự khác thường của mình. Cô chỉ là một bóng dáng, như hình chiếu thực tế ảo trong không khí, có thể nhìn ra bộ dáng nhưng lại không có thật thể. Thân thể của cô rất nhẹ, nói đúng ra thì cô không cảm giác được trọng lượng của bản thân, cứ trôi nổi như có thể biến mất bất kì lúc nào.

Vậy cô bây giờ là cái gì? Quỷ? Hồn phách?

Cảnh sát bắt đầu chăng dây phân cách chung quanh. Một người chụp ảnh, hai người lúi cúi bên cạnh thi thể. Gã tài xế gây tai nạn bị khống chế. Ông ta vẫn còn bụm mặt khóc, tiếng khóc nức nở khiến Cố Thụ Ca nghe mà phiền lòng. Các bác sĩ nâng thi thể cô lên xe.

Cố Thụ Ca không biết phải làm sao, cô vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã chết.

Cũng không biết có phải rời khỏi thân thể thì cảm xúc của người ta sẽ nhạt đi, tình cảm sẽ yếu bớt hay không mà trong lòng cô rất hoảng loạn, nhưng cái kiểu hoảng loạn ấy lại khá trừu tượng. Cô không rõ mình đang lo sợ điều gì, chỉ đơn thuần cảm thấy hoảng vậy thôi.

Mọi người chung quanh còn đang xì xào bàn tán. Những từ như "tai nạn giao thông", "đáng thương" không ngừng rót vào tai Cố Thụ Ca, trở thành những tạp âm lộn xộn vây kín, khiến cô càng thêm bực bội. Gã tài xế gây tai nạn bị dẫn lên xe cảnh sát. Một người nói: "Mau điều tra thân phận người chết, thông báo cho người nhà biết."

Nghe được hai chữ "người nhà", Cố Thụ Ca cuối cùng cũng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn. Cô cảm nhận được nơi trái tim đang co rút vô cùng đau đớn.

Thẩm Quyến.

Đáy lòng cô thầm gọi.

Thi thể đã được nâng lên xe, các bác sĩ cũng ngồi xuống hết. Cố Thụ Ca nhìn vết máu trên mặt đất, trong thân thể đột nhiên sinh ra một loại bản năng, thôi thúc cô đi theo thi thể của mình. Cô bước về phía xe cấp cứu, rồi lên xe theo băng ca.

Trong giây phút cửa xe đóng lại, Cố Thụ Ca cảm nhận được dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía này. Cô quay đầu, nhưng chỉ thấy được những gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Tài xế đóng cửa xe từ bên ngoài, tầm mắt Cố Thụ Ca bị chặn lại.

"Thật đáng thương. Còn trẻ tuổi như vậy." Cô nghe một bác sĩ nữ nhỏ giọng nói.

Một bác sĩ nam khác thở dài, tiếp lời: "Mau nghĩ cách thông báo cho người nhà đi. Cũng không biết họ sẽ đau khổ cỡ nào."

Tiếp theo, bọn họ lại cảm thán đến đời người vô thường. Cố Thụ Ca thật sự nghi ngờ, không biết có phải mỗi khi xảy ra tình huống tương tự thì họ lại cảm thán như vậy một lần hay không.

Trong xe rất chật chội, nhưng đối với cô mà nói lại không có vấn đề gì. Thân thể cô trôi nổi, nửa bên còn trùng với cô bác sĩ kia.

Cô bác sĩ không cảm nhận được gì khác lạ, còn đang sôi nổi tán chuyện. Đề tài đã chuyển từ "còn trẻ như vậy, thật đáng thương" sang "tối nay ăn gì, đang chiếu một bộ phim cũng hay lắm, đi xem chung không".

Cố Thụ Ca nghiêm mặt, nhìn thi thể giờ đã phủ vải trắng trên băng ca.

Bệnh viện ở cách đó không xa, cô được chuyển thẳng đến nhà đại thể. Có thể vì đang là mùa đông, không sợ thi thể phân hủy quá nhanh, hoặc cũng có thể vì quy định nó như vậy, cô không bị cho vào tủ đông mà được đặt trên giường trong một phòng riêng nhỏ.

Căn phòng rất âm u. Nếu vẫn còn là người, cô hẳn sẽ cảm thấy nơi này quá tối tăm, quá đáng sợ. Tiếc là cô không phải, cho nên ngoại trừ thấy thiếu sáng, không gian hẹp ra thì cũng chẳng còn cảm giác gì khác.

Cố Thụ Ca bước đến bên giường. Cô cảm thấy hình như tới gần thi thể thì có dễ chịu hơn một chút, đầu óc cũng không quá mơ hồ như khi trước nữa. Vậy nên cô liền đứng tựa gần giường.

Ở đây không có người, cũng không có tiếng động gì, rất yên tĩnh. Bầu không khí như bóp chặt khiến người ta nghẹt thở. Vì thế Cố Thụ Ca lại bắt đầu suy nghĩ, nghĩ xem Thẩm Quyến khi biết tin cô chết sẽ như thế nào.

Suy nghĩ ấy vừa toát lên, cô đã nhận ra cảm giác hốt hoảng lúc trước lại xuất hiện. Lần này đã cụ thể hơn một chút, không chỉ hoảng mà còn kèm theo sự đau lòng đến không cách nào thở nổi. Cố Thụ Ca cắn môi dưới. Cô nâng tay, muốn dựa gần vào mép giường, nhưng tay lại xuyên thẳng qua. Điều đó một lần nữa khẳng định rằng cô đã chết, biến thành một con quỷ.

Cố Thụ Ca siết chặt nắm tay. Nắm tay, vốn nên là thứ ngập tràn sức mạnh. Nhưng nắm tay của cô trắng bệch, trong suốt, yếu ớt đến không có chút lực nào.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao. Cố Thụ Ca không phải chờ lâu. Cô nghe được tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, là tiếng giày cao gót nện trên nền gạch men, từ xa đến gần, vô cùng gấp gáp.

Cố Thụ Ca ngồi dậy, căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cửa. Đó là tiếng bước chân của Thẩm Quyến, cô nhận ra được, là Thẩm Quyến đến.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, cuối cùng cũng đến bên ngoài cánh cửa. Cùng với tiếng tay đè lên chốt mở, cửa bị đẩy ra.

Thẩm Quyến bước vào. Chị mặc lễ phục, tóc búi cao, trang điểm tinh xảo. Cố Thụ Ca nhớ ra rồi, chiều nay công ty có một bữa tiệc nhằm chúc mừng sinh nhật chị. Nhất định là chị nhận được tin dữ khi đang trong bữa tiệc nên mới vội vã đến đây.

Vẻ mặt của chị hoàn toàn trái ngược với tạo hình thong dong, khéo léo. Chị bước dài dồn dập, gần như nháy mắt đã đến trước giường. Thi thể trên giường bị vải trắng che kín từ đầu đến chân. Thẩm Quyến giơ tay, nắm lấy một góc vải. Ngón tay chị vì siết chặt mà trở nên trắng bệch, yên lặng nhìn vào nơi đúng ra là mặt. Mắt chị đỏ bừng, khô khốc. Bàn tay vẫn không gom đủ dũng khí để xốc tấm vải trắng lên.

Cố Thụ Ca lùi lại một bước, nửa thân thể chìm vào tường. Cô nhìn mặt Thẩm Quyến, một cảm giác áy náy lan tràn khiến cô muốn bật khóc.

"Chị." Cố Thụ Ca gọi. Cô vậy mà lại có thể phát ra tiếng, nhưng hiển nhiên Thẩm Quyến không nghe được.

Thẩm Quyến chậm rãi nâng tấm vải bố, từng chút một. Mặt Cố Thụ Ca cũng dần dần hiển lộ. Trên gương mặt ấy đầy máu, nửa bên không biết vì va chạm hay cọ xát, tóm lại là nát bấy, trông vô cùng khủng khiếp, đáng sợ. Ngay cả chính bản thân cô cũng không dám nhìn lâu.

Nhưng Thẩm Quyến lại không hề chuyển mắt. Chị thậm chí còn vươn tay sờ lên, như đang xác định đó thật sự là cô. Cố Thụ Ca thấy trong nháy mắt Thẩm Quyến chạm vào gương mặt cô, tay chị thoáng run rẩy, như không dám tin tưởng nhưng lại bị ép phải chấp nhận. Rồi nước mắt từng giọt rơi xuống.

Khi con người phải khuất phục, chịu thua trước cái chết, chỉ có nước mắt là cách duy nhất để trút hết nỗi bi thống. Ngay cả Thẩm Quyến, Thẩm Quyến mà cô yêu thương nhất, cũng không ngoại lệ.

Sự đau đớn tột cùng nháy mắt bao phủ cả linh hồn. Cố Thụ Ca luống cuống chân tay. Cô chậm rãi giơ tay, muốn đặt lên vai Thẩm Quyến, muốn an ủi chị, muốn nói chị biết cô ở đây, nhưng tay cô lại trực tiếp xuyên qua thân thể Thẩm Quyến.

Gương mặt Thẩm Quyến ẩn chứa sự bi thương, phẫn nộ, không cam lòng. Chị tìm lấy tay cô dưới lớp vải trắng. Bàn tay nhầy nhụa máu thịt, dính đầy tro bụi, vừa dơ vừa be bét nhưng chị như chẳng hề nhìn đến, không chút e ngại mà siết chặt lấy, đồng thời gọi tên cô: "Tiểu Ca."

"Em ở chỗ này." Cố Thụ Ca vội đáp lời, "Em đây."

Nhưng Thẩm Quyến không nghe được. Thế nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chị đau khổ vì mình.

"Cô Thẩm." Ngoài cửa bất chợt vang lên một giọng nói.

Cố Thụ Ca nhìn về phía ấy, là một cảnh sát. Anh ta mặc đồng phục, trông không mấy lớn con, vóc người thấp gầy, thoáng vẻ xấu hổ cùng căng thẳng mà nói với bóng lưng Thẩm Quyến: "Cục trưởng rất quan tâm vụ án này. Đội trưởng Trần đã đến hiện trường vụ tai nạn. Nếu cô có thời gian thì cũng có thể đi xem."

Anh ta nói xong liền vội vã rời đi, giống như chỉ đến báo một tiếng, còn Thẩm Quyến có đi hay không, anh ta hoàn toàn không dám xen mồm.

Cố Thụ Ca biết, Thẩm Quyến nhất định sẽ đi. Cô chết rồi, chị chắc chắn sẽ điều ra rõ ràng nguyên nhân cái chết của cô.

Vì thế, một lúc sau, cô thấy Thẩm Quyến thu lại vẻ bi thương, cả người nháy mắt khôi phục sự trầm tĩnh. Nhưng chị không đi ngay mà nhẹ nhàng thả tay cô trở lại giường, xốc hết toàn bộ tấm vải trắng, cúi người tìm đến túi áo cô.

Cố Thụ Ca thoáng cảm thấy khó hiểu. Chị đang tìm thứ gì sao?

Thẩm Quyến lục lọi trong túi cô một lúc, tay vẫn trống không.

Cố Thụ Ca nghĩ có lẽ thứ chị muốn tìm nằm trong túi xách của cô. Điện thoại, bóp tiền, chìa khóa cùng một ít đồ lặt vặt hay mang theo bên người đều nằm trong túi. Chiếc túi kia hẳn vẫn còn ở hiện trường tai nạn.

Trên hàng mi Thẩm Quyến còn vương nước mắt. Bàn tay khi mò mẫm trong túi cũng không được lưu loát mà khẽ run rẩy, nhưng vẫn xem xét thật sự cẩn thận. Không thu hoạch được gì nhưng chị vẫn chưa đi mà bắt đầu mở cúc áo cô.

Cố Thụ Ca lập tức hiểu ra chị đang tìm thứ gì.

Mở ba cúc, cổ áo nới rộng, lộ ra hai sợi dây màu đỏ. Thẩm Quyến nắm lấy sợi dây, kéo ra, quả nhiên là một túi bùa, màu vàng, không khác gì loại hay cầu được trong miếu.

Thẩm Quyến gỡ lấy nó, cất vào túi.

_____________