Nam Cung Nhật Đăng trở lên căn phòng ngủ của mình và Liêu Bách Hà.

Mở cửa ra, thấy cô đang đứng ở bên cửa sổ.

Anh đi lại, nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, thả nhẹ xuống bả vai của cô một nụ hôn trìu mến, yêu thương.

Bách Hà mỉm cười hạnh phúc, quăng bỏ những câu nói tàn nhẫn của anh ra khỏi đầu bởi vì lúc trước cô cũng có sai.

Bàn tay mềm mại đặt lên tay anh giữ lấy, như không cho phép anh rời bỏ mình, nhỏ nhẹ lên tiếng:

“ Anh mau hủy bỏ lễ đính hôn.

“ Lý do? ”

Bách Hà lập tức đen mặt, nghiêng đầu nhìn anh lườm nguýt một trận, bàn tay vỗ mạnh lên tay anh, hậm hực cất lời:

“ Anh còn dám hỏi lý do? ”

“ Em bảo hủy bỏ lễ đính hôn, vậy đồng nghĩa em không yêu anh và từ chối làm vợ của anh.

Nam Cung Nhật Đăng làm việc gì cũng tính toán cẩn thận và chu đáo, anh công bố thời gian đến tận cuối tháng sau, đủ để hành hạ trái tim của cô, nhưng kết quả cuối cùng cô cũng chẳng thể thoát được tay anh.

Bách Hà cho rằng bạn gái bí mật là Lạc Hân và anh sẽ kết hôn với cô ấy.

Nhưng, người anh đề cập đến chính là cô.

Đôi mắt to tròn của Liêu Bách Hà nhìn anh không chớp, láo liên di chuyển, hàng mi đen dài tăng thêm sự hút hồn, long lanh, tô điểm một vẻ đẹp khiến nam nhân nhìn vào sẽ lụy đến mức đánh mất lý trí, điển hình như nam nhân bên cạnh.

“ Anh xấu xa, có biết cả tuần nay em rất đau buồn không? ”

Dứt câu, Bách Hà do mừng quá nên nhất thời quên mất Nam Cung Nhật Đăng đang bị thương, bàn tay đánh khẽ lên ngực anh làm động đến vết thương sau lưng.

“ Hừ...!”

Âm thanh vang lên bằng giọng mũi, chân mày của anh nhíu lại.

Bách Hà sực tỉnh bởi biểu cảm khó coi trên gương mặt tuấn tú của anh, sau đó vội vàng kéo anh lại giường cho ngồi xuống, đưa tay gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi.

Chiếc áo được Bách Hà vạch ra, nhẹ nhàng và cẩn thận trượt xuống khỏi bả vai của anh để kiểm tra.

Sắc mặt của cô lập tức thay đổi, đôi mắt rưng rưng vì xót xa và đau lòng, lắp bắp lên tiếng:

“ Nhật Đăng...anh...”

“ Không sao, vài hôm sẽ hết! ”

“ Như thế này mà bảo không sao, vậy thế nào mới có sao? ”

Nam Cung Nhật Đăng ôm lấy thân thể cho Liêu Bách Hà ngồi xuống bên cạnh, sau đó cởi phăng chiếc áo sơ mi của mình dứt khoát ném thẳng xuống nền.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, anh khẽ cười, đưa mặt gần kề, gian tà bảo:

“ Em đã gỡ ra rồi, nên anh không muốn cài lại.

Bách Hà mỉm cười chúm chím, dáng điệu bẽn lẽn như thiếu nữ vừa mới biết yêu.

Anh đặt hai tay lên bả vai, đôi môi tìm đến đôi môi mềm mại của đối phương kết dính, hòa quyện, tận tình m*t lấy.

Lúc này, lồ ng ngực của cô nhộn nhạo không ngừng, hàng mi run rẩy rồi chậm rãi khép lại, từ lúc nào đôi tay đã đặt hờ lên vòm ng ực của anh, uyển chuyển đáp trả nụ hôn một cách nhịp nhàng.

Lâu rồi, cả hai chưa có những giây phút ngọt ngào thế này.

Tuy nhiều lần quan hệ thể xác cùng nhau, nhưng để vui vẻ và hạnh phúc từ sâu trong lòng thì thực sự chưa có, chưa cảm nhận được.

Tiết tấu trở nên nhanh hơn, ướt át và cuồng nhiệt.

Phần đầu của cả hai chuyển động nghiêng ngã kẻ sang trái người sang phải, chiếc lưỡi dẻo dai quấn quýt, bờ môi chỉ mới vừa rời nhau thôi thì đã lập tức kết chặt, chẳng để lãng phí một phút giây nào, thắm thiết và nồng nàn bỏ quên tất cả.

Lúc này, bụng dưới của Nam Cung Nhật Đăng nóng ran, vô cùng hưng phấn.

Bàn tay to lớn âu yếm, dò vuốt thân thể của Bách Hà.

Sau đó, kéo nhẹ hai dây áo tụt xuống, tìm nơi đầy đặn chạm vào ma sát trực tiếp, bóp lấy nhào nặn giày vò.

Đột nhiên, đôi mắt của Liêu Bách Hà mở ra, trợn ngược.

Chủ động chấm dứt nụ hôn nóng bỏng, nghiêng đầu tránh né, đánh khẽ vào bàn tay hư hỏng kia đang đặt trên ngực mình, sau đó kéo hai dây áo lên vai trở lại, dứt khoát từ chối:

“ Không được! ”

“ ...!”

Nam Cung Nhật Đăng dĩ nhiên không vui, thái độ bất mãn ra mặt.

Thấy thế, Bách Hà vội vàng thanh minh cho bản thân:

“ Vết thương trên lưng của anh, với lại hôm nay thực sự rất mệt! ”

Sắc mặt của anh sầm xuống, luyến tiếc nhìn vào bầu ng ực căng tròn nửa che nửa lộ của cô.

Bách Hà bật cười, đưa tay mâm mê khuôn mặt nam tính góc cạnh của đối phương, cất giọng trêu ghẹo:

“ Hay là chờ đến đêm tân hôn nhỉ? ”

“ Còn lâu anh mới chờ...!hừ...!hôm nay tha cho em...!”

Nam Cung Nhật Đăng đứng dậy rời khỏi chiếc giường, đưa điện thoại của mình cho cô, sau đó bước đi về hướng phòng tắm, tiếp tục lên tiếng:

“ Em gọi cho dì Vân chuẩn bị bữa tối, xong rồi lấy đồ giúp anh.

Bách Hà bĩu môi, lầm bầm trong miệng:

“ Sao không tự lấy...!”

Tỏ vẻ bất bình vậy thôi chứ Bách Hà vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Mở khóa điện thoại định bấm gọi cho bà Du Vân, tức khắc trên màn hình xuất hiện hình ảnh của cô.

Đôi mắt mở choàng ngạc nhiên, trong lòng ấm áp, hạnh phúc lạ thường.

Thì ra, dù lúc đang giận hay cả hai đã chia tay, anh vẫn luôn nghĩ và nhớ về cô.

20 phút trôi qua, Bách Hà vẫn cứ đờ đẫn như người mất hồn ngồi trên giường, nắn b óp chiếc điện thoại của anh trong tay, đắm mình trong suy nghĩ quên mất gọi cho bà Du Vân bảo chuẩn bị bữa tối và lấy quần áo cho anh.

Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng tắm xong bước ra, chỉ có chiếc khăn quấn quanh thắt lưng, thái độ không chút hài lòng gọi tên:

“ Bách Hà...!”

“ Hả...? ”

Liêu Bách Hà bừng tĩnh, giật mình sau khi anh gọi.

Ánh mắt điên đảo qua lại, sực nhớ những việc anh dặn dò, cười gượng trả lời:

“ Em quên mất...Để em xuống dưới lấy tuýp thuốc khi nãy bác sĩ Trương đưa với nhờ dì Vân luôn.

Nói xong, Bách Hà luýnh quýnh chạy đi mất dạng, để cho anh cau mày nhìn theo, lắc đầu lẩm nhẩm:

“ Chẳng chú ý gì cả, ăn mặc như thế mà dám ra khỏi phòng.