EDITOR: SUBETA: BIThẩm Duệ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy người trên giường đã tỉnh, ý thức được mình còn đang nắm tay đối phương, liền bỏ ra.
“Thật xin lỗi.” Y thấp giọng nói.
Đan Tĩnh Phương nở nụ cười, có chút chua xót: “Không sao, anh vừa rồi nói mớ, tuy không nghe rõ được nhưng nhìn biểu tình như thế thì có lẽ là mơ đến…….”
Thẩm Duệ ngẩn ra, người mình nằm mộng nói mớ kia không ai khác ngoài Hoắc Thanh Châu.
“Thật có lỗi, hôm nay đã phiền tới anh, thật sự là bất đắc dĩ, tôi…….”
“Đều là chuyện ngoài ý muốn, gặp lúc đó thì tôi phải giúp là điều đương nhiên.”
Trong lúc ở quán bar thì nhận được điện thoại của Đan Tĩnh Phương nói rằng cảm thấy khó chịu, đến cho Thẩm Duệ tới nhà thì phát hiện bị ngộ độc thức ăn, trong nhà lại không có người nên đành tự thân mình đưa Đan Tĩnh Phương đi bệnh viện.
Thẩm Duệ sau khi lo xong mọi thứ định quay về thì nhất thời bị đau dạ dày, chắc do vừa rồi đã uống nhiều rượu. Lại không mang theo thuốc đau dạ day nên đành phải ra hiệu thuốc phía trước mua thuốc giảm đau uống vào.
Có lẽ do thành phần phụ của thuốc mà Thẩm Duệ uống xong liền không lâu sau cảm thấy choáng váng, hoa mắt. Đan Tĩnh Phương thấy vậy liền kêu Thẩm Duệ nên nghỉ lại một chút, vì khó chịu quá nên cũng không chối từ, ghé vào mép giường nghỉ ngơi mà bất tri bất giác ngủ quên, cho đến vừa nãy mới giật mình tỉnh lại…..
“Đúng rồi, vừa rồi điện thoại anh reng, sợ là chuyện quan trọng nên tôi đã thay anh trả lời.” Đan Tĩnh Phương cẩn thận nói, “Nghe âm thanh hình như là giọng của anh Hoắc lúc trước đã từng gặp mặt…….”
Thẩm Duệ cả kinh, vội vàng nhìn đồng hồ, thấy rằng cũng đã hai giờ rồi, sinh nhật của Hoắc Thanh Châu cũng đã xong rồi.
“Cậu ấy có nói gì không?”
“Anh ấy hỏi anh đang ở nơi nào, tôi liền nói cho y biết là anh đang ở bệnh viện.” Đan Tĩnh Phương có chút sợ hãi, “Thực xin lỗi, tôi không nên tự ý tiếp điện thoại giùm anh.”
“Không có gì………….” Đầu óc Thẩm Duệ giờ đây trống rỗng, chỉ lẩm bẩm nói: “Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, tôi phải đi trước.”
———– Hoắc Thanh Châu đã biết.
Y biết mình đã thất hứa, mà còn vì một nữ nhân mà thất hứa, thật không dám tưởng tượng cảm giác hiện giờ của Hoắc Thanh Châu.
Thẩm Duệ mở mịt bước ra khỏi cửa bệnh viện, dù gì cũng nên thông báo cho Hoắc Thanh Châu biết một tiếng, nghĩ sao liền làm vậy, chờ một vài giây điện thoại mới có người bắt.
“A lô?”
“Là tôi………….thực xin lỗi, đã thất hứa.”
“…………Đang ở nơi nào?”
“Bên ngoài bệnh viện.” Thẩm Duệ dừng một chút, “Đang chuẩn bị về nhà.”
“Tốt lắm, anh trước hết nên về đây. Chuyện gì cũng đợi về rồi hẵng nói.” Hoắc Thanh Châu bình tĩnh nói.
Thẩm Duệ tắt di động, chậm rãi đi về hướng bãi xe, trong lòng vô cùng hối hận. Lúc ấy không nên ở lại phòng bệnh của Đan Tĩnh Phương mà nghỉ ngơi, mà cho dù khó chịu thì cũng phải nên báo cho Hoắc Thanh Châu một tiếng, chính mình đã lỡ hẹn còn không gọi cho đối phương, đối phương chắc đã lo lắng nhiều.
Ước chừng nửa giờ sau, Thẩm Duệ đã về đến nhà, trong phòng khách Hoắc Thanh Châu đang ngồi chờ y. Hai người cứ nhất mực im lặng, cho đến khi Hoắc Thanh Châu mở miệng trước.
“……………….Đan tiểu thư không có việc gì chứ?”
“Chỉ là bị ngộ độc thức ăn, chú ý một chút sẽ không có gì nghiêm trọng.” Thẩm Duệ trả lời, thật cẩn thận nói: “Thực xin lỗi, là tôi thất hứa.”
“Không sao.” Hoắc Thanh Châu thản nhiên nói, tâm tình trầm mặc.
Thật sự Thẩm Duệ bị sự im lặng này làm cho thập phần lo lắng. Đối phương chắc là đang rất giận, cũng vì chính mình đã bỏ lại hắn một mình, còn mình thì lại chạy đi lo cho nữ nhân khác……..Rõ ràng Hoắc Thanh Châu mới chính là người yêu của mình……
———- lúc này mọi thứ đều là do y, y đã làm sai.
“Anh cùng Đan tiểu thư đang quen nhau sao?” Hoắc Thanh Châu lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Không, như thế nào lại có thể như thế!” Thẩm Duệ sửng sốt, vội vàng phủ nhận. “Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”
“…….Nhìn thấy cô ấy có phải rất vui không? Khuôn mặt có phần rất giống với Hàn Tân Đình.” Hoắc Thanh Châu lạnh lùng nói, “Dùng cô ấy làm bình phong thay thế anh không thấy áy náy sao? Hoặc là, Đan tiểu thư có phải nguyện ý để……”
“Cậu rốt cuộc là đang nói bậy bạ cái gì đó hả?” Thẩm Duệ sắc mặt vô cùng khó coi, lớn giọng cắt ngang lời nói của Hoắc Thanh Châu.
“Anh nghĩ rằng tôi và chính bản thân anh đang không biết mình suy nghĩ như thế nào sao? Có thể anh cho rằng mình đã đề ra ranh giới, chỉ coi cô ấy như là bạn, nhưng thực tế thì anh luôn coi Đan Tĩnh Phương là hình bóng của Hàn Tân Đình, anh làm vậy không thấy quá ích kỷ, đê tiện hay sao?” Hoắc Thanh Châu lạnh lùng trả lời.
“Đừng dùng phương thức này để nói chuyện……” Thẩm Duệ đầu óc trống rỗng, chỉ có thể miễn cưỡng nói.
—— Hoắc Thanh Châu rốt cuộc là đang nói cái gì?……..Chính xác là khi nhìn Đan Tĩnh Phương thì y lại nhớ lại Hàn Tân Đình, nhưng đem cô ấy thành thế thân thì y có làm sao? Không phải y đã muốn quên Hàn Tân Đình rồi sao? Thế nhưng có lẽ y chưa bao giờ muốn quên mà chỉ không muốn nhớ lại thôi; hình bóng kia, cử chỉ kia, nụ cười kia dường như đã sắp phai mờ theo thời gian. Nhưng mà Thẩm Duệ không muốn. Y thật sự không muốn quên Hàn Tân Đình, thế nên đành vô tình đem người kia trở thành vật thế thân cho người vợ đã qua đời kia.
“Có phải nghe thấy những lời này rất là chói tai?” Hoắc Thanh Châu trên nét mặt có chứa một tia lệ, “Anh đều biết rõ, tất cả những điều tôi nói chính là sự thật.”
“………………Thì làm sao? Cậu cái gì cũng không hiểu.” Thẩm Duệ nhắm chặt mắt, lắc đầu, thanh âm thoát ra có chút tuyệt vọng. “Tôi căn bản là không thể quên được cô ấy! Tôi không thể!”
“Tôi không có ép buộc anh phải quên đi cô ấy, nhưng chính anh lại làm sai, không thèm để ý đến hành vi của mình đã khiến cho Đan Tĩnh Phương hiểu lầm?” Hoắc Thanh Châu cười như không cười mà nói.
“Tôi……” Thẩm Duệ nhất thời nghẹn lời, thẹn qua hóa giận: “Bất kể thế nào, tôi cũng không có một chút tình ý với cô ta.”
“Như vậy thì sao? “ Hoắc Thanh Châu dừng một chút, “Tôi mỗi ngày đều ở bênh cạnh anh, anh rốt cuộc cho tôi là cái gì? Chỉ là mới mẻ thử chút phong lưu khoái hoạt cùng tôi sao? Tôi đã nói, không ngại yêu anh khi anh vẫn còn nhớ thương Hàn Tân Đình, nhưng là không thể dùng phương thức này để nhớ cô ấy; huống chi, tôi là như thế nào trong lòng của anh?”
Thẩm Duệ không thể nói được gì, chỉ biết im lặng.
“Tôi còn không biết anh với Đan Tĩnh Phương đã lui tới với nhau bao lâu? Chẳng lẽ anh không có động tâm……hay là, anh chỉ đang do dự?” Hoắc Thanh Châu bật cười, “Anh rất là thông minh, đã chừa cho mình một con đường lui, một khi chán ghét nam nhân rồi thì có thể quay lại quay lại tìm nữ nhân.”
“Tôi nói rồi, tôi với cô ta không có gì cả.” Thẩm Duệ đột nhiên mở miệng: “Cậu rốt cuộc là suy diễn ra cái gì, cô ta không phải là Hàn Tân Đình, tôi cũng không có yêu cô ta.”
Hoắc Thanh Châu thản nhiên nói: “Anh đã biết cô ấy không phải là Hàn Tân Đình, vậy thì sao còn dùng làm thế thân. Như vậy là không công bằng, thậm chí có thể nói là đê tiện.”
“Tôi vốn chính là người như vậy………..Ích kỷ, yếu đuối, đê tiện.” Thẩm Duệ thấp giọng nói. “Thất vọng lắm đúng không?”
“Không.” Hoắc Thanh Châu cúi đầu, “Anh làm tôi cảm thấy hoài nghi, ai mới là người tôi yêu đây. Có lẽ là chưa bao giờ tôi hiểu hết con người anh….”
Thẩm Duệ im lặng không nói.
Y nghĩ rằng mình còn có thể nói thêm được cái gì nữa.
Mọi thứ Hoắc Thanh Châu nói đều đúng sự thật, chính y đã đê tiện đem Đan Tĩnh Phương trở thành vật thế thân, ngày càng tự dung túng mình, ngày càng mắc thêm sai lầm. Hoắc Thanh Châu nhất định là thất vọng y tới cực điểm rồi. Bất quá, từ trước đến giờ y không hối hận, dù là tình yêu dành cho Hàn Tân Đình hay là đồng ý cùng Hoắc Thanh Châu ở cùng một chỗ đều là sự thật. Nhưng mà, rốt cuộc thì đã dừng tại đây……
Thẩm Duệ xoay người, chậm rãi bước lên phòng.
Hôm sau, không ngoài dự đoán, Hoắc Thanh Châu đã rời đi.
Y vẫn cho rằng mình với Đan Tĩnh Phương là không có gì, nhưng y không biết việc này căn bản đã đem lại một đả kích lớn cho Hoắc Thanh Châu, dù có bao dung, nhẫn nhịn đến đâu thì hắn cũng là con người, mà hắn lại là đàn ông, lòng tự tôn đã bị thương tổn quá nặng.
Thẩm Duệ đi vào căn phòng đối phương ở qua hơn ba tháng nay, mới giật mình phát hiện Hoắc Thanh Châu lúc đến cũng không có mang theo đồ đạc gì nhiều, thế nhưng mới qua một đêm sao mà cảm thấy trống trải quá, người đã đem hết mọi thứ riêng tư thu dọn sạch sẽ, không để lại một tí gì.
Hoắc Thanh Châu có lúc từng nói rằng hắn lo lắng sẽ có một ngày tình huống này xảy ra, chỉ là mọi thứ xảy ra quá nhanh thôi, thậm chí làm cho Thẩm Duệ không thể thích ứng.
Từ hôm nay trở đi, trong căn nhà này chỉ còn lại một mình y.
Hoắc Thanh Châu cả đêm không ngủ, sáng sớm đã thu dọn mọi thứ rời đi.
Đồ đạc không nhiều lắm, hơn phân nửa là quần áo, hai cái hành lý cũng đủ thu dọn rồi. Hoắc Thanh Châu dọn sạch sẽ, có nghĩa sẽ không bao giờ quay về đây nữa.
Hắn biết rõ, quyết định rời đi là sáng suốt. Tình huống đã đến nước này, ở lại chỉ để thêm thương tổn, chi bằng buông tay cho nhẹ lòng. Quả thật Thẩm Duệ rất dịu dàng, hắn quá xem trọng tình cảm của mình dành cho đối phương nhưng y dường như không phải như thế.
Hoắc Thanh Châu từng nói với người kia, “Quên không được Hàn Tân Đình cũng không sao”, nhưng mà Đan Tĩnh Phương không phải là “Hàn Tân Đình”, bởi vậy mà Hoắc Thanh Châu còn không hiểu chính mình muốn gì.
Lúc trước anh hắn đã từng nói qua là có điều tra qua chuyện này. Vô luận có phải là đồng nghiệp hay không, Thẩm Duệ không có từ chối cho đối phương thêm cơ hội tiếp xúc, mặc kệ là Đan Tĩnh Phương có thể sinh ra hiểu lầm, thì bọn họ trong lúc đó đều đã không muốn chỉ đơn thuần là đồng nghiệp với nhau.
Hoắc Thanh Châu dễ dàng tha thứ cho Thẩm Duệ trong lòng có “Hàn Tân Đình”, là bởi vì “Hàn Tân Đình” chính là hắn; mà Đan Tĩnh Phương chỉ có bộ dạng là giống Hàn Tân Đình mà thôi, vì thế mà Hoắc Thanh Châu vô cùng thất vọng.
Hắn có lòng tự tôn và kiêu ngạo của chính mình, hắn luôn đem chuyện này trở thành bí mật của riêng mình; nhưng mà Thẩm Duệ tại sao lại không phát hiện ra? Ngoài việc nam nữ có sai biệt tính cách một chút, nhưng hắn vẫn là hắn, mặc kệ có trong thân xác ai đi nữa thì Hoắc Thanh Châu vẫn là chính mình không bao giờ thay đổi.
Nhưng mà Thẩm Duệ cứ một mực, nông cạn giữ chặt hình tượng kia mà quên mất “Hàn Tân Đình” là dạng người nào. Vậy y yêu “Hàn Tân Đình” là vì cái gì chứ? Chỉ có thể nói là thật đáng buồn.
Cho đến giờ, Hoắc Thanh Châu chưa từng hối hận vì đã lấy thân phận bằng hữu mà làm quen với Thẩm Duệ; nếu hắn bỏ mặc y, y sẽ mãi chìm đắm trong quá khứ, tự hủy hoại bản thân mình; trái lại hiện tại Thẩm Duệ đã trở lại cuộc sống như trước kia, không còn tiều tụy u buồn nữa, như vậy là quá đủ rồi.
Cho dù Thẩm Duệ vẫn quên không được Hàn Tân Đình, thì Hoắc Thanh Châu cũng vô phương thay đổi. Thẩm Duệ cũng không phải là không thương hắn, bọn họ đều không phải là cạn tình cạn nghĩa, chỉ là chung quy không thể ở cùng nhau.
“Cùng nhau vượt qua hoạn nạn, không bằng khi thoát khỏi hoạn nạn liền quên nhau” *……… Thẩm Duệ cùng hắn, chung quy chỉ có thể là người lạ.
Thẩm Duệ đi vào phòng khách, nói to một tiếng “Tôi đã về” mới phát giác ra chính mình lại quên rằng người kia đã đi rồi.
Tùy tay đem bao hồ sơ vứt qua một bên, y đột nhiên cảm thấy được có chút lạnh lẽo.
Vừa mới mấy tháng đây còn cùng người kia sớm tối bên nhau, thế là thoắt một cái không còn ở bên, trong nhà yên tĩnh như thế làm y cảm thấy không quen.
Y nhớ Hoắc Thanh Châu luôn chờ mình trở về nhà sau mỗi buổi chiều, luôn săn sóc y, làm mọi thứ để giúp y không bị áp lực. Thẩm Duệ thừa biết, có nhiều cái Hoắc Thanh Châu giấu trong lòng không nói ra. Hoắc Thanh Châu đối với mình thật tốt, y ghi tạc trong lòng nhưng y vẫn có chút nghi hoặc, Hoắc Thanh Châu vì cớ gì mà đối với y tốt như vậy.
Lần đầu gặp mặt là ở trong một khách sạn; vì nửa mê nửa tỉnh nên không nhìn thấy rõ mặt đối phương. Nhưng việc hai nam nhân mới quen nhau mà nói thì địa điểm quen biết này rất là quái đi.
Ngày đó, y bị hạ dược, Hoắc Thanh Châu mang y rời khỏi quán bar đến khách sạn này. Thẩm Duệ lúc ấy có chút ý thức mông lung. Không phải lần đầu được khẩu giao, nhưng là lần đầu cùng nam nhân làm chuyện đó. Nam nhân kia hết sức ôn nhu âu yếm y, khiến Thẩm Duệ rơi vào khoái cảm, đợi cho đến khi thuốc hết tác dụng cùng dục vọng tan biến, y mới bắt đầu cảm thấy hối hận.
Y không có thành kiến với đồng tính luyến ái nhưng y không phải là đồng tính, tuy rằng bị phủ thuốc, bị nam nhân âu yếm thậm chí đạt đến cao trào, nhưng trong lòng có cảm giác không thể nói được. Rất quái dị………. Cả hai đều là nam nhân, vì sao lại có thể làm như dị tính luyến nên cảm thấy được không ổn tí nào.
Vì thế mà y giả vờ như không biết gì, mà đối phương nhìn thấy thái độ của y cũng thức thức thời mà rời đi.
Buổi tối đó vì quá mệt mỏi nên đã ngủ lại trong phòng khách sạn đó, sáng hôm sau liền rời đi, nhưng lại vô tình nhặt được một cái bóp da ở trong phòng.
Bóp da dùng cho nam kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu gia công rất tốt, bên trong tiến mặt không nhiều nhưng có vài thẻ tín dụng ngân hàng. Thẩm Duệ mở bóp ra quan sát thì thấy được một tấm danh thiếp, mặt trên trừ bỏ đề tên công ty, chức vụ, điện thoại liên lạc thì còn có thêm ba chữ rất nổi: Hoắc Thanh Châu.
Đại khái chắc là nam nhân kia trong lúc vô ý đã làm rơi…….Thẩm Duệ cầm bóp da về nhà, do dự suốt hai ngày mới quyết định gọi điện cho đối phương. Trên danh nghĩa tuy rằng là trả bóp da nhưng trên thật tế là muốn đối mặt giải thích chuyện tối hôm đó.
Hoắc Thanh Châu lúc đó nói rằng không phải dục vọng trong người phát ra mà cùng y làm vậy, kỳ thực chỉ muốn giúp y giải thuốc. Quả thật lúc ấy y nghe như thế thì không biết phải làm thế nào, còn tự mình nên cảm ơn đối phương một tiếng. Chính là sau đó, Hoắc Thanh Châu lại không muốn nghe y giải thích, mà còn có chút không thoải mái.
Thẩm Duệ không biết làm sao thì nam nhân đứng dậy rời đi, sau đó còn lưu lại câu nói kia ———-
……………..anh có biết sao không? Tôi đối với anh là nhất kiến chung tình.
Lúc nghe những lời này, Thẩm Duệ bán tín bán nghi, không dám hoàn toàn tin tưởng. Đối với Thẩm Duệ mà nói, “nhất kiến chung tình” chỉ xuất hiện trong văn học, trong truyện tiểu thuyết tình yêu lâm li bi đát hay là trong mấy bộ phim điện ảnh mà thôi. Khi đó Thẩm Duệ còn không kịp tiêu hóa hết mấy lời nói kia thì cơn đau dạ dày tự nhiên phát tác, mà không biết là hạnh phúc hay bất hạnh để Hoắc Thanh Châu nhìn ra, thậm chí còn đưa y đi bệnh viện.
Mà khi ở bệnh viện, nhìn nam nhân chạy đôn chạy đáo cho lắng cho y làm y không biết tột cùng vì cái gì mà Hoắc Thanh Châu lại làm vậy, thật không thể hiểu được. “Nhất kiến chung tình” kia thốt ra cũng chỉ làm y hoài nghi thôi ——–bởi vì y chưa từng tin.
Hiện tại nhớ đến, y mới phát hiện nam nhân đó đã xâm nhập vào cuộc sống của y như vậy.
Lần thứ ba gặp mặt, vẫn là ở tại quán bar. Y một mình ngồi ở quầy uống rượu, ngẫu nhiên lại gặp Hoắc Thanh Châu nhìn y với sắc mặt cau có, khó chịu.
Không biết nên dùng từ buồn cười để hình dung tình cảnh lúc đó hay không? Y với Hoắc Thanh Châu chỉ là người lạ, cớ gì cứ quan tâm y? Thẩm Duệ không hiểu, vì cái gì phải quan tâm một người lạ như y. Mà ngay tại đêm đó lại dành lái xe đưa y về, Thẩm Duệ do dự môt lúc cũng là miễn cưỡng bản thân để Hoắc Thanh Châu đưa về.
Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng lúc ấy Thẩm Duệ trong lòng kỳ thật không biết làm sao.
Giả thiết “Hoắc Thanh Châu đối với y nhất kiến chung tình là thật”, đối phương thực sự thích y,………… nhưng vẫn rất mơ hồ, làm y có chút nghĩ rằng hai người bọn họ đã từng quen biết, nhưng thực tế chỉ mới gặp nhau chỉ có hai lần.
Vì thế mà Thẩm Duệ ngày càng nghi hoặc.
Tạm thời bất luận Hoắc Thanh Châu có phải hay không thật sự đối với y nhất kiến chung tình, đối phương mặc dù nhìn như không có gì nhưng kỳ thực hành vi và lời nói có chút dị thường? Bọn họ quả thật là chưa từng gặp nhau, Thẩm Duệ cũng chưa có nghe nói về người này, Hoắc Thanh Châu tiếp cận y tột cùng là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là giống như lời nói lúc trước kia, thuần túy chính là đối với y nhất kiến chung tình?
__________________________
*Nguyên bản ở câu trên là:
“Tương nhu nhĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.”Trích trong Trang Tử, Thiên Vận:Phù học bất nhật dục nhi bạch, ô bất nhật kiềm nhi hắc. Hắc bạch chi phác, bất túc dĩ vi biện; danh dụ chi quán, bất túc dĩ vi quảng. Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu nhĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.[Dịch]:Con thiên nga đâu tắm mỗi ngày mà nó vẫn trắng; con quạ đâu nhuộm mỗi ngày mà nó vẫn đen. Trắng đen là bản sắc tự nhiên của chúng, đâu cần phải biến đổi. Sự quán tưởng đến danh dự đâu có làm mình lớn hơn. Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.[Chú] Điển cố:Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm đông.Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường. thậm chí là tôi nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng lớn nhất của chúng là được bơi ra biển cả rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng của bản thân chúng. Cuối cùng bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dưạ vào nhau.[Lời bình]:
Hai con cá cùng quên được có khi sống bình yên. Còn nếu như một trong hai con cá không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế….”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thíết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.Có thể lãng quên, có thể bỏ cũng là một hạnh phúc.(Chú điển cố và lời bình tìm thấy trong Tiên sơ)