10 năm sau, Tại góc nào đó của NewYork, trên sân thượng tòa nhà bỏ không.

Rye ánh mắt cực nhanh lướt qua một tia không rõ, chặt chẽ nhìn phía người đối diện, bên môi nhẹ nhếch lên một độ cung, đồng thời giơ lên hai tay đầu hàng, từ từ di chuyển lại gần vừa nói

-Giả vờ bị tôi tóm ném sang một bên để chớp thời cơ cướp khẩu súng của tôi...Scotch!Dù không phải xin tha mạng...nhưng trước khi bắn tôi, cậu nghe tôi nói một câu được chứ?

Scotch...lúc này anh có chút chật vật, nặng nề thở dốc, bởi cùng một người ưu tú như Rye đánh lên đúng là không phải một việc dễ nhằn. Mặc kệ cho mồ hôi đang trượt xuống trên trán, Scotch nheo lại một bên mắt, cắn chặt răng chịu đựng đau xót. Hai tay anh cầm chặt cò của khẩu súng vừa cảnh giác hướng về phía Rye. Nhưng bất chợt trong mắt dâng lên sự quyết tuyệt quay họng súng về chính mình.

-T..tôi không cướp súng để bắn anh! Mà là để...

"Bộp".

-Tự tử?! Vô ích thôi Scotch...Loại súng Revolver này nếu bị giữ chặt phần ổ quay đạn thì chỉ với sức người không bóp cò nổi đâu. Đây là điều không thể!_Rye đã kịp ngăn lại anh chỉ trong giây lát sơ ý, rồi lại tiếp tục thuyết phục

-Hãy từ bỏ đi. Anh không nên chết ở đây. Mục đích của chúng ta là giống nhau, đó là trở thành một con sói muốn cắn ngập răng vào"bọn chúng"...

-Cái gì?

Thấy Scotch có chút buông lỏng, Rye cũng thở nhẹ một hơi, mục đích của anh là cầm lại khẩu súng chấm dứt ý đồ trong đầu cậu ta.

-Tôi là mật thám từ FBI, Akai Shuichi! Chúng tôi sẽ giúp cậu trốn khỏi đây.

"Mật thám...!? FBI? Trốn ư...có thể khôn-g?". Scotch lúc này cũng thật bất ngờ, không thể ngừng những suy nghĩ. Trong lòng dần nổi lên một tia hi vọng, bởi vì... anh còn muốn tiếp tục cống hiến sức lực của mình lật đổ Tổ chức, bởi vì anh còn có nhiều việc chưa thể thực hiện, và cả bởi vì phải trở lại gặp công chúa nhỏ bé của anh- Tomoko, " Thật sự còn có thể nhìn thấy em sao? Ba năm trước, đứng trước mặt tôi đã là một cô nhóc sắp cao đến ngực mình. Không biết bây giờ em lại cao tới đâu? Càng ngày càng xinh đẹp...rồi khiến tôi càng không thể rời mắt mà luyến tiếc nhìn thấy em phải chịu dù một chút khổ sở."

Ngay lúc này, từ phía cầu thang có tiếng bước chân vang lên, đã càng lúc càng gần... Scotch lấy lại cảnh giác nhưng rồi nghĩ đến điều gì khiến anh thả lỏng, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Anh...đã không có lựa chọn. Sai lầm lớn của anh lần này không thể bù đắp, cũng không thể để bại lộ thêm càng nhiều thông tin nữa. Trong lúc Akai Shuichi đặt lực chú ý về phía sau, ngón tay còn đặt tại cò súng của anh không lại do dự bóp lấy.

" Đoàng!" Thân thể Scotch dựa vào tường dần dần vô lực mà trượt xuống giữa những vệt máu thật dài. Sau lưng, trước ngực, thứ màu sắc nóng bỏng nhưng thực tế lại lạnh lùng không gì sánh được, chẳng gì có thể ngăn cản mà tràn ra, một đóa hoa máu lan rộng trên chiếc áo sơ mi trắng. Đôi mắt anh cũng từ từ nhắm lại. "Tôi không hối hận! Vì tất cả, vì an toàn của em, vì những tin nhắn em gửi đến không thể cho ai biết được. Nhưng lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thất hứa,...phải rồi đã lại sang một tuần, tin nhắn cuối cùng chắc em đã gửi mà tôi thì chẳng xem được nữa. Xin lỗi em, Công chúa của tôi."

Akai Shuichi lần này không thể đúng lúc ngăn cản được Scotch. Chỉ phải nhìn bóng dáng đó vô lực ngã xuống. Mới vừa cầm ra một chiếc điện thoại vỡ nát còn dính máu từ trong ngực anh ấy, người phía sau đã lên đến. "Là Bourbon." Đứng lên, cất đi khẩu súng của mình, Akai Shuichi trở lại khuôn mặt lạnh lùng bình thường. -Sự phản bội... phải bị trừng phạt thích đáng.

-Sotch! Gắng lên Scotch!_Bourbon chạy đến bên anh kiểm tra hơi thở nhưng vô ích.

-Rye tên khốn!

...

Tiếp ngay lúc sau, dường như có âm thanh gì đó, khiến cuộc nói chuyện của cả hai tạm dừng để lắng nghe.

"Tít. Tít. Tít. Tít..." _Giống như tiếng chuông của đồng hồ nhưng vẫn đều đều mà vang lên.

-Từ góc khuất phía lan can cầu thang._Akai Shuichi tìm chuẩn nơi phát ra, chạy lại xem. Khuôn mặt trở nên nghiêm trọng, trong đầu thì xuất hiện hàng loạt nghi vấn, ngạc nhiên.

-Chết tiệt! Là Bom hẹn giờ, ai đã đặt ở đây cơ chứ?

-Sao có thể như vậy?_Bourbon càng không thể giữ được bình tĩnh nữa, gầm lên hỏi.

Nhanh chóng quay trở lại bên cạnh cậu ta, Akai Shuichi gấp giọng nhắc nhở.

-Chỉ còn không đến hai phút. Cần phải lập tức rời khỏi đây.

-Cái gì? Nhưng còn thi thể của Scotch!_Bourbon nhìn lại người đồng nghiệp cũng là bạn thân của mình, không cam lòng nắm chặt lại tay. "Là tại tôi không tới kịp...Còn cả cái gã giết anh. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua!"

Akai Shuichi trong thân phận Rye lập tức phủ định anh. Dứt khoát nói. -Không đủ thời gian, chúng ta nên đi thôi.

Cả hai đành phải chạy xuống khỏi tầng thượng tòa nhà. Nhưng đều không để ý đến ngay phía góc khuất hành lang tầng dưới xuất hiện hai bóng người, chờ họ chạy qua không lâu, vừa nhẹ nhàng mà nhanh chóng đi ngược lên.

Chờ cả hai chạy xuống tầng cuối cùng chỉ trong có 1 phút, chưa kịp thở ra lại phát hiện khắp cả hành lang đã gắn không dưới 5 quả bom khác. Tăng nhanh thêm bước chân đi ra ngoài cách xa căn nhà.

Bất ngờ Akai Shuichi lại thấy một quả bom gắn trên cái cây cách đó không xa, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

-Không được Bourbon. Nhìn phía trước, vẫn còn có nữa, cần phải chạy xa chút nữa.

-Hừ! Đi.

Ngay lúc vừa chạy qua cách cái cây được 5 mét, quả bom đó lập tức trước phát nổ, khiến hai người chỉ kịp dựa vào sức nén bộc phát mà lăn ra xa, che lấy đầu nằm sấp xuống. Sau đó càng kéo theo hàng loạt tiếng "Bùm...bùm.." vang lên không biết từ đâu.

Phải đợi 10 phút sau, chờ hết khói bụi tản đi, đã thấy cả toà nhà đã trở thành đống đổ nát không thể cứu vãn.

..........

Đứng trên ban công của căn phòng ở tầng cao hơn so với tòa nhà đó, một người đàn ông thần bí cầm trong tay ống nhòm đưa ra phía sau. Một trong hai thủ hạ của hắn lập tức nhanh nhẹn nhận lấy, một người khác thì trên tay lại là cầm một cái camera, trên đó bất ngờ lại xuất hiện hình ảnh của Rye và Bourbon. Tiếng chuông điện thoại trên người đàn ông vang lên

-Thế nào rồi?

-Thưa ngài! Mọi chuyện vẫn thuận lợi đúng như dự đoán.

-A. Vậy còn lại cứ tiếp tục như thế đi.

-Dạ, rõ!

Cúp điện thoại, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, người đàn ông thầm nói " Qủa nhiên là cái ngu ngốc, chỉ biết lựa chọn tự tử bảo vệ bí mật. Hừ! Xem ra người mà đứa phiền phức kia nhìn trúng cũng chẳng ra làm sao cả."

..........

Ba tháng sau, tại sân bay quốc tế tại Newyork.

Giữa dòng người đông đúc qua lại, Tomoko đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, mới kéo theo va li rời đi. Ra đến ngoài cửa sân bay, đập vào mắt là cảnh tượng một loạt kiến trúc hiện đại, thoáng đạt, đồ sộ, cùng với hàng ngàn người ngoại quốc đang di chuyển. Nhưng Tomoko trong mắt chỉ có thờ ơ, đường nhìn chẳng hề cố định.

Chỉ nghe cô nhẹ giọng than nhỏ. "Scotch. Anh thất hứa rồi! có phải không?!"