Tôn Ký Viễn gắt gỏng đi đi lại lại trong trường quay, không phải vì quay không thuận lợi mà là anh vẫn chưa tìm được Thiếu Thanh.

Cô đã đồng ý trở về nhà nhưng điện thoại trong nhà vẫn không có ai nghe máy, người quản lí cũng nói không nhìn thấy người, di động của cô lại ở trạng thái tắt máy, anh sốt ruột như sắp giết người đến nơi, vì vậy trừ Tiểu Phan ra những người bên cạnh anh có thể trốn đều đã trốn hết, vốn không có ai muốn đến gần anh lúc đang nổi giận.

- Sếp à, chị dâu sẽ không sao đâu, trước mắt anh quay cho xong phần còn lại được không? Em tin đợi khi anh về đến nhà, chị dâu đã đợi sẵn anh rồi.

Sếp không có vợ đã khó đối phó, sếp có vợ rồi vẫn khó quản lí như vậy.

Tôn Ký Viễn nén giận bỏ qua Tiểu Phan, lại bắt đầu gọi điện thoại.

- Thiếu Thanh có đến tìm em không?

Điện thoại Mạnh Yên Phấn cứ bận suốt, nhưng anh không bỏ cuộc, cuối cùng cũng kết nối được.

- Không có. Sao vậy?

- Cô ấy… Mất tích rồi.

- Sao có thể? Tất cả các nơi đều đã tìm qua chưa?

Mạnh Yên Phấn vội vã hỏi.

- Anh đang tìm từng nơi một.

- Khoan đã, em đang có chuyện muốn tìm anh, sau khi em điều tra, chúng ta dường như đã bỏ sót một người, đối phương từng là thư ký của Đường Văn Thành, có một khoảng thời gian bọn họ qua lại rất thân, nhưng sau đó cô ta lại chủ động từ chức, vì vậy em mới bỏ sót cô ta, cũng chỉ còn mỗi cô ta là đáng nghi nhất, em đã báo với cảnh sát, họ nói cô ta đã chuyển khỏi ngôi nhà từng sống, giờ không biết ở đâu.

- Họ tên là gì?

- Thanh Giai Văn, có ấn tượng gì không?

- Không có, có ảnh cô ta không? Gửi đến điện thoại cho anh.

Sau cùng, trong lúc đợi nhận ảnh, Tôn Ký Viễn gọi cho Viện trưởng Từ, cuối cùng đã xác nhận được tung tích vào buổi chiều của Thiếu Thanh, cô rời khỏi Vườn Yêu Trẻ vào nửa tiếng trước, nhưng sau đó không ai biết được nơi cô sẽ đi.

Trong lúc Tôn Ký Viễn đang vô cùng sốt ruột thì điện thoại báo tập tin ảnh nhận thành công, anh mở ra xem, thần sắc hoàn toàn thay đổi…

- Chết tiệt!

Tôn Ký Viễn chửi một tiếng, lao như điên ra ngoài.

Tiêu Phan không biết cái gì chết tiệt, chỉ biết nếu không đi theo sếp, thì anh sẽ chết chắc.

- Sếp, đợi em với!

Lúc này anh mới hiểu ra, khuyết điểm lớn nhất của béo đó là chạy không nhanh được, anh thề nhất định bắt tay vào giảm béo.

Đầu… Đau quá.

- A…

Lương Thiếu Thanh phát ra đơn âm, đợi đến lúc cô ý thức có điều không đúng liền lập tức mở mắt ra, trong bóng tối cô nhìn thấy có bóng người đứng bên cửa sổ, còn tay chân mình đều bị trói lại không cử động được mà nằm trên mặt đất.

- Tỉnh rồi à? Xem ra tôi không nặng tay quá, nếu không tôi thực sự mong rằng cô vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại nữa, như vậy Văn Thành có thể mãi mãi thuộc về tôi… Chúng tôi sẽ trở thành cặp đẹp đôi nhất…

Chất giọng khàn đặc trưng làm Lương Thiếu Thanh không khỏi rùng mình, sao lại có thể là cô ấy?

- Cô Trương?

Điện bỗng nhiên bật sáng, mắt Lương Thiếu Thanh bị kích thích nên nhắm nghiền lại, rất nhanh sau đó, cô cuối cùng cũng nhìn được người con gái trước mặt, quả đúng là cô Trương hàng xóm lầu dưới.

- Tôi là Thang Giai Văn, Lương Thiếu Thanh, chúng ta đã gặp nhau một lần, lúc ở công ty, tôi đứng trước cô nhìn cô cùng Văn Thành cười cười nói nói, cô không biết lúc đó tôi đố kỵ biết bao nhiêu, muốn giết cô biết bao nhiêu… Nhưng Văn Thành bảo tôi đợi, anh ấy bảo đợi thời cơ chín muồi, cô tự nhiên sẽ chết, chúng tôi cũng sẽ ôm tiền cùng ở bên nhau, từ đó sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Thang Giai Văn nói thẳng ra kế hoạch đã từng rất hoàn mỹ.

Người vốn dĩ muốn dồn cô vào chỗ chết là đối tượng ngoại tình của chồng cô, cô một chút cũng không bất ngờ.

- Anh ấy rất yêu cô sao?

- Đương nhiên, Văn Thành nói người anh ấy yêu nhất là tôi.

- Vậy tại sao người anh ấy cưới là tôi?

Không phải cô muốn chọc tức đối phương, chỉ là muốn làm rõ ràng chân tướng.

- Bởi vì Văn Thành nói cô là con cờ để anh ấy kiếm được tiền mà thôi, cô là trẻ mồ côi, chết đi sẽ không gây chú ý cho người khác, vì vậy anh ấy mới lấy cô, anh ấy không hề yêu cô.

Cô cuối cùng cũng có cơ hội tự mình nói cho cô ta sự thật này, cô quá vui mừng, cuối cùng cũng có thể thay bản thân trút giận.

Sau khi cô biết người chết trong vụ tai nạn đó là Đường Văn Thành, cô hồn bay phách lạc một thời gian, bởi vì ước mơ mà họ cùng lên kế hoạch đều đã tan vỡ, nhưng may là Lương Thiếu Thanh cũng trở thành người thực vật, ít nhất cô ta cũng không có kết cục tốt đẹp, nhưng không bao lâu sau, cô đi đến bệnh viện một chuyến thì nghe Lương Thiếu Thanh đã xuất viện, thế là cô đi khắp nơi dò hỏi, cuối cũng cũng phát hiện có người đã đón cô ta đi, hơn nữa đối phương còn tự xưng là chồng cô ta.

Hừ, xem đi, cô đã sớm biết người đàn bà Lương Thiếu Thanh này không giống như vẻ thuần khiết bên ngoài, Văn Thành chết chưa được bao lâu đã tái hôn, vì vậy cô quyết tâm thay Văn Thành báo thù, dạy cho người đàn bà này một bài học!

- Tôi rất vui vì anh ta đã không yêu tôi.

Đáp án này đủ cho cô được giải thoát.

Thang Giai Văn cầm dao từng bước từng bước lại gần cô, thần sắc đau buồn.

- Vì sao anh ấy chết rồi mà cô vẫn chưa chết? Có phải cô cố ý hại chết anh ấy không?

- Xe không phải do tôi phá hỏng, tôi cũng đã mất trí nhớ, vốn không biết tại sao người chết là anh ta mà không phải tôi, cô hỏi sai người rồi.

Xem ra Thang Giai Văn quyết muốn giết mình, vậy chỉ e cô không có cách nào gặp được Tôn Ký Viễn một lần nữa.

Lúc này, sự hối hận đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, cô rất muốn cùng nói chuyện với anh, cô muốn nói với anh rằng cô một chút cũng không giận anh nói dối, dù sao nếu không có lời nói dối của anh thì cô sẽ không có được khoảng thời gian hạnh phúc ngọt ngào như vậy.

Cô thực sự rất yêu, rất yêu anh, thậm chí đã từng lừa dối thì cô cũng không để bụng nữa, chỉ cần có anh ở bên mình, cô chỉ cần anh.

- Lương Thiếu Thanh, cô có biết tôi mong cô chết đi biết bao!

Lưỡi dao sắc nhọn đưa qua đưa lại trước mặt Lương Thiếu Thanh, Thang Giai Văn đợi chờ vẻ hoảng sợ của cô.

- Giết tôi xong thì sao? Đường Văn Thành sẽ sống lại sao? Chẳng lẽ cô không sợ bị luật pháp trừng trị sao?

Bản thân cô đã từng là người đi xuống điện Diêm Vương một lần, vốn đã không còn gì đáng sợ.

Thang Giai Văn cười vô cùng đẹp đẽ.

- Đương nhiên tôi sẽ đi tìm Văn Thành, thiếu tôi, anh ấy chắc chắn sẽ rất cô đơn.

- Ở đây đã chịu cảnh tay ba, đến một nơi khác vẫn muốn tiếp tục chuyện tình tay ba này sao?

- Cô nói cái gì?

Tại sao người đàn bà này một chút cũng không sợ?

- Văn Thành không hề yêu cô, anh ấy không cần cô!

- Cho dù anh ta không cần tôi, tôi vẫn là vợ của anh ta, đây là sự thật không thể thay đổi, còn cô mãi mãi là kẻ thứ ba.

Cô một kim đâm trúng chỗ hiểm của Thang Giai Văn, làm mặt mày cô ta trở nên hung dữ, bắt đầu vung con dao trong tay ra.

- Kẻ nhiều chuyện này! Cho dù cô là vợ của Văn Thành thì sao, anh ấy không hề cần cô, thôi cái vẻ dương dương tự đắc ấy đi.

Con dao tùy tiện đưa qua đưa lại, nhiều lần gần như vạch lên mặt của Lương Thiếu Thanh, nhưng cô không hề động đậy, dường như một chút cũng không thèm để ý, điều này càng làm Thang Giai Văn khó chịu.

- Tôi không đắc ý, chỉ là cảm thấy vì sao lại liên quan đến tôi, dù sao tôi chết rồi cô cũng không thể lấy được tiền, chẳng phải sao? Dù sao cô muốn chết thì đi chết đi, tôi cũng không ngăn cản cô đâu.

- Tôi không thể tha thứ việc Văn Thành chết chưa bao lâu mà cô lại đi lấy người đàn ông khác, tôi phải thay anh ấy giáo huấn cô!

Mũi dao đặt trên mặt cô, cô vẫn không cử động, lạnh lùng nhìn Thang Giai Văn gần như bị điên.

- Anh ta đã không cần tôi, tại sao phải thay anh ta dạy dỗ tôi? Nói thẳng ra là cô đang đố kỵ với tôi, đố kỵ tôi có tất cả những gì mà cô không có, đố kỵ tôi thoát được cái chết mà vẫn có người tình nguyện yêu tôi, bởi vì cô rất đáng thương, căn bản không có ai muốn yêu cô, nói không chừng Đường Văn Thành cũng gạt cả cô.

Bốp!

Thang Giai Văn liền tát cô một cái.

- Cô… Cô không biết lấy lòng tôi mà còn khích bác tôi, có phải thực sự muốn chết không?

- Dù sao cô đã không tính để cho tôi sống, tôi hà tất gì phải đi cầu xin cô.

Miệng cô nói như vậy, nhưng trong lòng lại xuất hiện niềm hi vọng vô hạn, cô đang kéo dài thời gian, mục đích là tìm được điểm yếu của cô ta để hành động đúng lúc.

Cô muốn gặp lại Tôn Ký Viễn một lần nữa…

- Hứ, tôi đích thị không tính để cô sống, hơn nữa tôi còn muốn cô chính mắt mình nhìn thấy cảnh chồng mình chết đi, anh ta chắc cũng sắp đến rồi, tôi tin lát nữa sẽ vô cùng thú vị!

Nếu cô cùng Văn Thành đã không thành, cô cũng không cho phép người đàn bà này có được hạnh phúc, cô ta nhất định phải bất hạnh hơn so với mình.

- Người cô muốn đối phó là tôi, cứ giày vò tôi, tại sao lại kéo người ngoài cuộc vào chứ, cô điên rồi sao?

- Không sai, tôi sớm đã điên rồi, vì vậy tôi muốn mọi người cùng chết!

Tiếng cười điên cuồng của Thang Giai Văn vang vọng trong căn phòng, Lương Thiếu Thanh chỉ có thể dương mắt nhìn cô ta tưới xăng trong ngoài nhà, còn người đàn ông cô yêu nhất lại sắp lao đầu vào chỗ chết.

Không… Có chết thì mình cô chết là được rồi, tuyệt đối không thể liên lụy đến người vô tội là anh.

Dây thừng trên cổ tay cô sau một hồi vùng vẫy đã bị lỏng ra, cô nhân lúc Thang Giai Văn quay người đi, vội vã cởi dây trói trên cổ chân, sau đó chống người đứng lên, nếu như chạy không thoát, vậy cô thà rằng chết cùng cô ta.

Cô muốn bảo vệ người cô yêu nhất.

Thang Giai Văn bị tấn công, cả người ngã xuống đất, nhưng sức lực của một người điên như cô lại mạnh hơn nhiều so với Lương Thiếu Thanh, hai người giằng co một hồi thì cô ta lại giành thế thượng phong.

- Nếu cô đã muốn chết, tôi sẽ để cô…

- Thiếu Thanh!

Lúc này truyền đến tiếng của Tôn Ký Viễn, tim cô như ngừng đập.

- Ký Viễn, hãy đi nhanh đi!

Người phụ nữ này điên rồi, cô ta muốn giết anh, hãy đi nhanh đi…

Lời còn chưa kịp nói xong thì Lương Thiếu Thanh đã rơi vào hôn mê.

Nhìn xem, bên trái là vực sâu, nếu như tay lái cô không vững, vậy thì… cả chiếc xe sẽ rơi xuống núi, sau cùng sẽ trở thành một đống sắt vụn.

- Thiếu Thanh, sắc mặt em không được tốt, để anh lái xe đi.

Đường Văn Thành xuống xe, cái lí do để đổi chỗ rất xác đáng, Lương Thiếu Thanh không tìm ra được lí do từ chối, chỉ còn cách đồng ý đổi.