Lương Thiếu Thanh mệt mỏi, giống như con búp bê ngồi trên giường, để mặc cho Tôn Ký Viễn sấy tóc cho, sau khi đặt cô nằm xuống, anh cũng nằm xuống theo bên cạnh, vòng tay ôm cô, để lưng cô dựa sát vào lồng ngực anh.

- Ngủ sớm đi.

- Em… Không ngủ được. Ký Viễn, anh có thể nói một ít về chuyện của chúng mình được không, mình không có ảnh kỷ niệm, nên ít nhất em cũng muốn nghe chuyện trước kia.

- Được, anh kể cho em nghe. Em là một cô gái đơn thuần và rất chậm chạp, lần đầu chúng ta gặp nhau lúc đó em là trợ lý của anh, trong tất cả mọi người chỉ có em là chú ý đến bệnh đau dạ dày của anh, thế là em mượn phòng bếp của khách sạn nấu bữa tối cho anh, em không chỉ chu đáo chăm sóc cho dạ dày của anh mà còn đổi khẩu vị mỗi ngày cho người kén chọn như anh, suốt một tháng tròn, em không than mệt một tiếng nào, mỗi buổi tối nhìn em bận bịu ra vào nhà bếp, anh cảm thấy rất hạnh phúc… Bởi vì đây là lần đầu tiên có người vì anh nhiều như vậy mà không có bất cứ điều kiện gì.

- Chẳng lẽ người nhà của anh không đối xử tốt với anh sao?

- Trên anh có một người anh trai rất giỏi dang, từ nhỏ học hành đã rất cừ, chưa bao giờ mất đi thành tích đứng nhất, vừa tốt nghiệp đại học đã thi đậu vào Sở tư pháp, giờ đã là giảng viên đại học; Anh cũng có một người chị giỏi dang không kém, ngoài việc chơi đàn hay và khả năng hội họa trời phú hơn người ra, chị ấy còn là ứng viên sáng giá để bồi dưỡng làm Viện trưởng bệnh viện trong tương lai. Hai người họ rất tuyệt vời, một người được sự quan tâm chú ý của người bố luật sư, một người được sự yêu thương dạy dỗ của người mẹ ở bác sĩ, chỉ có anh… Có lẽ là vịt con xấu xí bị lẫn vào trong bầy thiên nga.

- Từ nhỏ đã thấp bé, bài vở lại không xuất sắc, luôn ở mức đủ qua, vì vậy lúc đó có khi anh rất ghét về nhà, một khi về nhà liền bị đem ra so sánh hà khắc, anh luôn nghĩ mình chẳng phải là anh trai hay chị gái, vì sao họ lại luôn muốn lấy anh ra so sánh với anh chị? Sau này anh trở nên ngỗ nghịch, thường gây gỗ thị phi ở Đại học, tính riêng cấp hai anh đã phải chuyển đến bốn trường, cấp ba dân lập cũng thay đổi đến mấy trường.

- Có lần anh suýt bị đánh chết, lúc tỉnh lại ở bệnh viện anh nghĩ chẳng lẽ cuộc đời mình trôi qua mơ hồ như vậy sao? Nếu anh chết chắc cũng sẽ không có ai nhớ đến. Vì vậy anh nhập ngũ, sau khi xuất ngũ anh thi đậu vào trường Đại học nghệ thuật, chọn công việc như bây giờ, trên con đường này anh chỉ có một mình, không có ai để anh có thể dựa dẫm, anh cũng chỉ tin vào bản thân mình, cho đến khi gặp được em. Lúc anh của anh bị ung thư gan cũng chính là em khuyên anh về nhà…

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cảnh tượng ngày hôm đó.

***

Tiểu Phan nhận được tin bệnh tình anh trai nguy kịch, nhưng lúc đó anh đang bận quay một bộ phim tài liệu, hơn nữa cũng chẳng thân thiết gì với người nhà, ít nhất cũng bảy, tám năm không gặp mặt, trở về có thể nói chuyện gì? Chỉ là tiễn một người chết mà thôi.

- Ông chủ của tôi ơi, có nói gì đi nữa thì anh ấy cũng là anh trai của anh, anh không đi thật đúng là không phải, hơn nữa bố mẹ anh cũng nhờ em nhất định phải khuyên được anh trở về, anh đừng làm khó em được không!

Tiểu Phan ở đầu dây điện thoại không ngừng khuyên nhủ.

- Bộ phim tài liệu này cần hoàn thành trước cuối tháng này, giờ tôi qua đó, ít nhất cũng đến hai tuần không làm việc được, cậu chắc chắn rằng việc mục của trang báo bị bỏ trống sẽ không gấp sao?

Lời này của anh thực sự làm Tiểu Phan im bặt.

- Thôi được rồi, đừng làm phiền nữa, tôi còn phải làm việc…

- Nhưng mà, sếp à, cậu chỉ có một người anh trai, anh ấy rất muốn gặp anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm không đi sao?

Tiền dĩ nhiên quan trọng, nhưng tình thân càng quan trọng hơn.

- Tôi đã nói không đi là không đi!

Anh nói xong liền ngắt điện thoại, cũng tắt máy luôn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lương Thiếu Thanh đang đứng trước mặt.

Họ đã lâu không gặp, cô từ chối anh vì một người đàn ông khác, từ đó họ không gặp lại nhau, cô ấy có thể xuất hiện ở đây chắc chắn chỉ có thể vì chuyện này.

- Anh còn phải quay, em về đi - Anh không muốn cãi nhau với cô vì một chuyện nhỏ.

- Con người cứ phải mất đi rồi mới cảm thấy hối hận.

- Anh sẽ không hối hận, lúc trước bỏ nhà đi đã không nghĩ sẽ quay về.

- Trong lòng anh, họ luôn là một nút thắt, nếu không gỡ nó ra, em tin đời này anh không cách nào tự do được, em không muốn sau này anh sẽ hối hận.

- Anh sẽ không…

- Không cần phải nói tuyệt tình như vậy, anh không phải là Thượng Đế mà có thể đoán trước tương lai của mình… Em là trẻ mồ côi bị bỏ rơi, cho dù em nhớ họ, biển người mênh mông cũng không biết bắt đầu tìm từ nơi đâu, so với em, anh đã may mắn hơn rất nhiều, nếu như họ thực sự không quan tâm anh, thì sao lại báo tin cho anh? Có những lúc, giữa người với người không chỉ có ngôn ngữ mới có thể hiểu được nhau, thân tình cũng là một sự quan tâm, nếu có thắc mắc thì cứ đi hỏi, không nên để lại nuối tiếc, bởi vì đó là vết thương mãi mãi không bao giờ bù đắp lại được.

Lương Thiếu Thanh nói đến cuối thì khóe mắt đã đỏ lên.

Cô nói không sai, nó đúng là một nút thắt, một nút thắt có gỡ như thế nào vẫn chưa có được kết quả như ý.

Có khi anh cứ nghĩ, đã không ai cần mình, vậy tại sao phải sinh anh ra?

Chẳng lẽ người bình thường, không nổi trội thì không đáng có được sự quan tâm hay sao?

- Sau đó, anh nhờ trợ lý đặt vé máy bay, bay thẳng đến bệnh viện, anh có gặp mặt anh trai được lần cuối, nói chuyện với anh ấy được một lúc… Anh ngưỡng mộ anh ấy việc gì cũng làm được, anh ấy lại ngưỡng mộ anh không cần quan tâm đến kỳ vọng của bố mẹ để làm những việc mà anh muốn làm, nghe xong anh cảm thấy buồn cười, muốn nói việc như vậy có gì đáng ngưỡng mộ, muốn làm thì làm thôi, nhưng anh ấy lại không thể, bởi vì anh là con đầu, có trách nhiệm, vốn không thể tùy hứng làm càn, anh ấy cũng nói về chuyện bố mẹ anh… Không hiểu sao, những chuyện trước kia không nghe lọt tai, lúc anh trai nói lại vô cùng có sức thuyết phục, làm anh nhớ một chữ cũng không sót. Ba ngày sau anh ấy ra đi, sau khi anh ấy đi anh ở lại đó lo liệu tang sự, khi đối mặt với bố mẹ, có những lời vốn đĩ không cần nói ra, sau cùng tất cả đều ôm nhau khóc.

Sau khi tang lễ kết thúc, anh trở về Đài Bắc, người duy nhất anh nhớ đến chính là Lương Thiếu Thanh.

Đêm đó, đã hơn 12:00 đêm, anh vẫn muốn gặp cô để đích thân nói với cô lời cám ơn, anh vẫn nhớ cảnh cô mặc bộ đồ ngủ cùng đôi dép lê vội vàng chạy xuống lầu.

- Ký Viễn!

Trời đã vào thu, thời tiết ban đêm trở nên se lạnh, Tôn Ký Viễn cởi chiếc áo ngoài khoác lên cho cô.

- Cám ơn em.

- Cám ơn em điều gì?

- Nếu không có em, có thể đời này anh sẽ bị nút thắt đó buộc chặt.

- Không phải em, là anh nguyện bước ra, là anh đã làm được. Tất cả… Đều đã kết thúc rồi sao?

- Ừ, anh trai đã ra đi, bố mẹ anh đều muốn di dân rời khỏi nơi đau thương này, chị anh đồng ý vứt bỏ tất cả cùng họ rời đi để làm lại từ đầu, họ mong anh cũng có thể qua đó cùng.

Sự ra đi của một sinh mệnh lại kéo tình cảm của cả một gia đình lại gần với nhau hơn.

- Anh… Cũng muốn đi cùng sao?

- Em muốn anh không qua đó sao?

- Cái này… Em không biết, việc này chỉ có anh mới quyết định được, sao lại hỏi em.

Cô vòng tay qua eo, lẩn tránh đi anh mắt như thiêu đốt của Tôn Ký Viễn.

- Em không muốn anh ở lại?

- Em… - Cô khó xử - Đừng hỏi em, em thực sự không thể thay anh quyết định.

- Sao lại không thể? - Anh giữ vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh - Nếu em muốn anh ở lại thì cứ nói, không muốn thì nói là không muốn, đáp án đơn giản như vậy tại sao lại không nói ra được.

- Bởi vì… Em không có tư cách để quyết định việc đi hay ở của anh.

- Thiếu Thanh, anh mong em có thể nói câu anh đừng đi, anh muốn em giữ anh lại, chẳng lẽ em không đồng ý sao?

- Em thực sự không thể, đừng ép em… - Cô lần nữa quay mặt đi.

Anh nhìn vẻ mặt khó xử của cô, cuối cùng không nhẫn tâm đành từ bỏ việc truy hỏi.

Anh yêu em - Ba từ này anh cũng không có cách nào nói ra, bởi vì một khi nói ra sẽ trở thành phiền não của cô.

- Em ra ngoài lâu như vậy, anh ta không nghi ngờ sao?

- Em nói muốn ở bên cạnh người bạn tốt nhất của em, anh ấy tin em.

- Người bạn tốt nhất? - Anh cười khổ tự chế giễu mình.

Thì ra từ đầu đến cuối cô chỉ coi anh là người bạn tốt nhất mà thôi, cô không dám phản bội lời thề của cô vì anh.

Anh nhớ cô, cô lại nhớ một người đàn ông khác.

- Sau đó thì sao?

Lương Thiếu Thanh vốn đang yên lặng lắng nghe chuyện cũ, nhưng nói đến một nửa thì Tôn Ký Viễn không nói nữa làm cô không thể không hỏi.

- Sau chuyện này, ba người họ di dân, còn anh vì em mà ở lại đây, vì em nói anh xem ra rất cần có người chăm sóc, vì vậy quyết định chia tay người yêu để đến với anh.

- Thật sao? - Cô nghi ngờ hỏi, thật không ngờ mình lại tùy thích như vậy.

- Đúng thế, em nói sớm đã yêu anh, nên không muốn sẽ phải hối hận… Anh cũng sẽ không để em phải hối hận.

Lương Thiếu Thanh quay người lại đối diện với chồng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

- Em thực sự không hối hận, cũng rất vui vì lúc đó đã chọn anh, bởi vì em thực sự rất yêu, rất yêu anh.

- Anh cũng yêu em, bà xã à.

Nghe xong câu chuyện này, cô cuối cũng cùng mãn nguyện ngủ trong lòng chồng.

Tôn Ký Viễn ôm cô, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Khó khăn lắm mới đi đến được ngày hôm nay, anh nhất định phải tiếp tục bảo vệ cô, cho đến ngày kết thúc cuộc đời này.

- Hôn lễ?

Lương Thiếu Thanh chớp mắt, không hiểu vì sao đột nhiên chồng lại nhắc đến chuyện hôn lễ, còn đưa cho cô mấy quyển chuyên giới thiệu về các công ty chụp ảnh cưới, thu thập rất nhiều thông tin, xem ra anh đã sớm chuẩn bị.

- Anh luôn để bụng về chuyện không để cho em chụp ảnh cưới - Anh thở dài nhẹ.

- Không sao, dù sao mình cũng kết hôn rồi, ảnh cưới cũng không phải là chuyện đặc biệt quan trọng gì, em chỉ cần anh ở bên cạnh em là được rồi.

- Lỡ như sau này bọn trẻ muốn xem ảnh cưới bố mẹ, chúng ta sẽ không thể nào nói không có phải không? Lần trước để em chịu thiệt thòi, lần này thuận theo ý anh có được không? Anh còn muốn tổ chức bù một lần hôn lễ, mời bạn thân của em đến tham dự, lần trước họ đều không đến được, em cứ bận lòng mãi, lần này anh tuyệt đối để họ tham dự đúng giờ.

- Nhưng mà…

Cô cứ cảm thấy đã kết hôn rồi, thực sự không cần lãng phí thời gian như vậy nữa.

- Hôn lễ lần này một chút cũng không xa hoa, chỉ có bốn người chúng ta. Thiếu Thanh, anh không muốn để em có nuối tiếc, giống như lúc đầu em không muốn anh phải hối tiếc vậy, đừng từ chối có được không?

Không có ảnh cưới đúng thật là có chút nuối tiếc, dù sao cô cũng là phụ nữ, luôn hi vọng được đẹp nhất một lần trong đời.

Cuối cùng, cô không chống chế lại những lời dỗ dành của chồng nữa mà đồng ý anh.

Cô sẽ có hai lần hôn lễ, hơn nữa chồng là cùng một người, nếu sau này nhớ lại, đây sẽ là ký ức khó quên nhất trong cuộc đời cô, có người chồng yêu thương cô như vậy, cô thực sự rất hạnh phúc.

Để thay đổi tâm trạng cho cô, thực ra lại có chút lo lắng khi cô ở nhà một mình nên hôm nay Tôn Ký Viễn dẫn cô theo bên mình, vốn dĩ muốn cô làm trợ lý ghi chép, nhưng không hiểu sao sau cùng anh đi họp còn cô lại ngồi đợi ở phòng nghỉ.

Phòng nghỉ rất lớn, có ti vi, máy nghe nhạc cho đến các loại tạp chí, bên trong có hai căn phòng, một phòng có thể dùng để chợp mắt, một phòng là để ăn uống, cô nghĩ nếu một người bị nhốt ở đây vài ngày, chắc chắn cũng có thể sống vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nói cho hay là đưa cô đến làm trợ lý, kết quả lại bị bỏ rơi một góc, cô lại không thích xem tạp chí hay ti vi gì, lúc này có chút hối hận vì không mang theo quyển thông tin áo cưới để lựa chọn.

- Ối, cô là ai?

Một người đàn ông đột nhiên đi vào, ném xong câu đó chưa kịp đợi cô trả lời liền đi vào phòng ăn ôm ra một đống đồ ăn

- Sao cô lại ở nơi này?

Người phụ nữ trước mặt thanh tú, thân hình bình thường, chắc chắn không phải là nghệ sĩ.

- Cô đến xin tuyển dụng sao?

Lương Thiếu Thanh từ tốn trả lời:

- Tôi đến họp cùng đạo diễn Tôn - Cô tin rằng câu trả lời này đủ giải thích cho ba câu hỏi của anh ta.

- Ồ, thì ra là đi cùng đạo diễn Tôn…

Sau khi người đàn ông cắn một miếng bánh mì xong thì đột nhiên nhìn chằm chằm, một tay chỉ vào cô, khẩu khí chỉ thiếu việc nói ra thêm câu cô là tội phạm nữa thôi.

- Cô là gì của đạo diễn Tôn?

Người đàn ông dường như kinh hoàng nhảy ra xa khỏi cô, giống như cô là yêu ma quỷ quái đáng sợ vậy, phản ứng như vậy có quá đáng lắm không?

- Tôi là … trợ lý của anh ấy.

Nếu cô nói là vợ chắc anh ta trực tiếp xông ra khỏi cửa, cô không thích làm người khác kinh hãi, vì vậy làm chút việc tốt.

- Thì ra chỉ là trợ lý…

Thực là bị hù cho một trận, người đàn ông ờ dài một tiếng, thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi lại vào ghế.

- Vậy đạo diễn Tôn đang họp sao cô không đi cùng? Không sợ anh ấy sẽ nổi giận sao?

- Anh ấy dễ nổi giận như vậy sao? - Cô ngược lại chưa bao giờ thấy người hay cười như anh nổi giận qua.

Người đàn ông chỉ hai ba miếng đã ăn xong chiếc bánh mì, uống thêm nửa lon nước ngọt rồi nói:

- Xin cô đấy, trong công ty này không ai là không biết đạo diễn Tôn rất ít khi nổi giận.