Trịnh Từ đi rồi, Đông Chí khó hiểu cảm thấy có chút sa sút tinh thần.

Lòng thương cảm của anh không phải vì mối tình cũ trước đây mà chỉ đơn thuần vì hai chữ ly biệt gợi lên một bụng đầy tâm sự.

Duyên còn thì tụ, duyên diệt thì tán, thời gian trôi qua sẽ không vì bất cứ điều gì hay bất cứ kẻ nào mà dừng lại. Trên thế giới con người lúc tụ lúc tán lưu chuyển, nhưng vẫn muốn ngày qua ngày tiếp tục cùng người mình yêu thương trải qua cuộc sống củi gạo dầu muối…

Đông Chí đặt miếng ngọc khắc hình hoa bỉ ngạn cùng với mấy món đồ ngọc khí mua được từ Tây An để chung trong ngăn kéo tủ phòng vẽ tranh ở nhà. Cách vài ngày, anh sẽ lấy món đồ giống cái chày gỗ kia dể vào trong ổ mèo để bọn chúng ngủ cùng nó. Mỗi lần như vậy, lũ mèo kia ngủ đặc biệt trầm, đặc biệt yên ổn.

Nhưng mỗi lần làm như vậy Đông Chí lại cảm thấy bất an. Anh chỉ biết bọn Tiểu Xám bởi vì thường xuyên ở cùng với món đồ đó mà thân thể trở nên cường tráng hơn, nhưng món đồ này có năng lượng gì, đối với nhóm động vật có tác dụng thế nào, Đông Chí hoàn toàn không biết gì cả. Anh cũng không biết hai mấy năm qua Mễ Đoàn sử dụng nó như thế nào, nếu sớm biết mấy món đồ kỳ quái này có công dụng thần kỳ như vậy, anh đã sớm hỏi một tiếng. Hiện giờ có nói gì cũng đã muộn, cũng không thể nhờ bà dì đi hỏi con chuột già trong thôn rồi nói lại cho mình nghe được.

Đông Chí thở dài.

Về phần chuyện Tiểu Bát nói, anh đã kích động vài ngày nhưng vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra. Không có ai tới trường hay tới nhà tìm anh, càng không có điện thoại từ người xa lạ nào gọi tới, khiến anh thập phần nhụt chí. Trưa hôm qua thừa dịp mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm liền quanh co lòng vòng hỏi các đồng nghiệp xem mấy hôm nay có người lạ nào hỏi thăm về mình hay không, chuyện này còn bị Lục Hành giễu cợt một phen, tò mò hỏi có phải Đông Chí đã trêu phải lạn đào hoa nào đó không?

Đông Chí ngồi trên ghế sô pha chậm rãi xuất thần, ba con mèo chạy qua chạy lại quanh anh chơi đùa, Hắc Đường nằm trên thảm sàn ngủ gật, cũng không biết nằm mơ thấy cái gì mà chân sau khẽ giật giật.

Hôm nay anh có tiết ở trường sư phạm, sau khi ăn trưa xong liền lái xe tới đó dạy, hết giờ học cũng lười về trường Nam sơn, cộng thêm tâm tình không tốt, liền trực tiếp về nhà. Trang Châu còn chưa về, anh cùng đám chó mèo nhà mình nô đùa một trận, lại cảm thấy nhàm chán.

“Hay mình đi nấu cơm nhỉ?” Đông Chí lẩm bà lẩm bẩm: “Anh ấy bận rộn công tác bên ngoài, khi về nhà, thấy cơm canh đã dọn sẵn, đầy đủ chất dinh dưỡng, còn có động vật siêu cấp đáng yêu cùng người yêu đồng thời chờ anh ấy, anh ấy có thể cảm nhận được không khí gia đình ấm áp…”

Nhóm sủng vật ngủ vẫn tiếp tục ngủ, chơi vẫn tiếp tục chơi, chả đứa nảo để ý tới anh.

Đông Chí nghĩ nghĩ, đứng dậy xắn tay áo: “Nói liền làm, đêm nay sẽ cho tụi bây thấy sự lợi hại của tao.”

Hắc Đường lười biếng lăn một vòng trên thảm sàn, nhắm tịt hai mắt than thở: “Đến trộn salad mà cũng có thể nhầm giữa sốt salad và sốt ướp thịt thì anh có gì lợi hại? Cả đời chỉ biết rán cá, còn rán nửa sống nửa chín, may mắn đám ngốc miêu kia không chê anh, cha tôi cũng không ghét bỏ anh, còn tôi…”

“Tối nay mày không có cơm ăn!” Đông Chí tức giận nghiến răng: “Tiếp tục tuyệt thực đi!”

Còn nhớ tối hôm trồng cây ở nhà, loại 囧  hàng này rất cao ngạo mà tuyên bố tuyệt thực. Đông Chí xấu xa giựt dây mẹ mình hầm canh xương cùng xào thịt bò, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Loại 囧  hàng này vừa tham lam liếm mép vừa giả bộ ý chí kiên định. Sau đó cẩu cha nhịn không được, lấy thịt ngon trộn cơm đặt trước mặt nhi tử, còn sợ nó mạnh miệng không chịu xuống đài, vì thế nghiêm mặt giả bộ tức khí mệnh lệnh cho nó không được nhịn ăn, lúc này mới coi như giải vây cho nó. (Jer: =)))) vậy là tuyệt thực không thành công hở?)

“Anh chính là đang thẹn quá hóa giận.” ánh mắt Hắc Đường trợn tròn, đắc ý dào dạt tà liếc anh một cái: “Tôi biết ngay mà.”

Đông Chí khoa tay múa chân làm thủ thế bắn súng hướng về phía nó: “Mày biết quá nhiều rồi, con trai!”

Hắc Đường ngao ô một tiếng, lăn đùng ra thảm tứ chi run rẩy: “….Tôi trúng đạn rồi. A, các đồng chí thân mến, vĩnh biệt. Nhất định phải tiếp tục kiên trì với sự nghiệp cách mạng…”

Ba con mèo cười lăn lộn trên ghế.

Đông Chí dở khóc dở cười, khẽ đá vào mông nó một cái, xoay người đi vào bếp.

Khi Trang Châu về tới nhà, Đông Chí đang cùng nhóm miêu miêu cẩu cẩu chạy vòng quanh sân nhà.

Chạy vòng quanh nhà là trò chơi Hắc Đường mới nghĩ ra, bởi vì ngoài sân trồng rất nhiều cây hoa chiếm diện tích nên chúng nó không thể chạy loạn như trước đây, Hắc Đường liền lợi dụng căn nhà rộng thiết kế thông nhau giữa các phòng mà chạy loạn, khi chạy lung tung giữa các phòng còn thuận tiện trốn đi, thoạt nhìn giống như đang chơi trốn tìm với lũ mèo. Quy tắc cụ thể là gì Đông Chí không hiểu rõ lắm nhưng thấy mấy đứa nô đùa vui vẻ cũng đủ rồi.

Đông Chí chạy đã mệt, ở bậc thang bên ngoài phòng khách trải một tấm thảm, lười biếng ngồi trên đó vừa phơi nắng vừa kí họa đám tiểu tử đang nô dùa tới bất diệc nhạc hồ kia.

Thời tiết ngày một ấm hơn, mà các cây non gieo trồng cũng đã phát triển xanh rờn một mảnh. Hoa hồng leo cũng đã nhú ra vô số nụ hoa. Trời về chiều, ánh sáng chan hòa mang theo tia ấm áp, Trang Châu ngồi trong xe từ xa nhìn hình ảnh này ở sân vườn nhà mình, cảm thấy tuy rằng trong đầu từng tưởng tượng hình ảnh bà xã ngồi vẽ tranh còn đám sủng vật trong nhà nô đùa quanh em ấy, nhưng khi nhìn thấy cảnh thật việc thật thì thực sự cảnh đẹp ý vui. Trang Châu đang định bóp còi thông báo mình đã về, ai ngờ Đông Chí như có cảm ứng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lộ ra một nụ cười hòa ái.

Trang Châu bỗng nhiên cảm thấy toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đầy sinh lực, không còn mệt mỏi.

Vừa cửa, đỗ xe xong, đẩy cửa bước ra, việc đầu tiên là ôm Đông Chí vào trong ngực. Bên người còn có một con chó lớn đang cùng mẹ kế nó tranh sủng, ba con mèo thì nhảy tới nhảy lui góp vui.

Trang Châu từ từ nhắm hai mắt lại cọ cọ trên vai Đông Chí, nhỏ giọng nói thầm: “Anh ngửi thấy mùi thơm, em hầm canh gà?”

Đông Chí ừ một tiếng: “Cẩu nhi tử nhà anh nói muốn ăn canh gà.”

Trang Châu vươn tay xoa xoa đầu Hắc Đường, nó đang nhọc lòng muốn chen vào giữa Trang Châu và Đông Chí, thình lình lại bị cha nó sờ soạng một phen, giật nảy mình.

Trang Châu cười nói: “Hóa ra là dính hào quang nhi tử.”

Hắc Đường rốt cục đẩy được Đông Chí ra một bên mà sấn vào chiếm lấy cha nó, hai móng vuốt quả thực không biết nên để đâu mới tốt, quanh quẩn qua lại bên người Trang Châu miết, nhìn qua giống như muốn nhìn cha nó từ đầu tới chân hết một lần mới có thể yên tâm. Đông Chí bị nó chọc tức bật cười, ở mông nó đá thêm một cước: “Cha con hai người dính nhau xong chưa, xong rồi thì vào rửa tay, chúng ta đi ăn cơm.”

Hắc Đường gâu gâu cáo trạng: “Anh ta ngược đãi con! Còn thừa dịp cha không có ở nhà mà đá mông con!”

Trang Châu nhìn đôi mắt ủy khuất của con trai liền đoán được nó đang muốn nói cái gì, vội vàng an ủi nó: “Lát nữa cho con ăn thịt nha! Miếng lớn nhất!”

Hắc Đường yên tâm, hóa ra cha nó vẫn yêu thương nó như cũ, một chút cũng không giống như trong mấy câu chuyện cổ tích bị mẹ kế tà ác che mờ mắt. Cuộc sống thật sự rất tốt đẹp.

Chờ khi bọn Trang Châu nháo đủ, Đông Chí cũng đem đồ ăn bưng lên bàn. Nhóm miêu miêu cẩu cẩu chạy đi tìm bát ăn của mình, Trang Châu cũng thư thư phục phục thay đồ rửa tay sạch sẽ ngồi xuống bàn ăn, vừa uống canh vừa nói với Đông Chí: “Cuối tuần chúng ta đi tắm suốt nước nóng đi.”

Đông Chí gật đầu: “Cuối tuần em rảnh, anh sắp xếp đi.”

Trang Châu giúp Đông Chí múc thêm một chén canh nữa, trong nháy mắt toát ra vài phần áy náy: “Thời gian này anh bận quá, không ở cùng em được, xin lỗi.”

Nghe hắn chính thức nói như vậy, Đông Chí không khỏi nở nụ cười: “Còn khách khí?”

Trang Châu cười nói: “Mấy hôm nay cùng Lý Hạ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chắc cậu ta cũng mệt chết rồi, hai mắt đều đen xì.” Nói xong tạm dừng một chút, thăm dò hỏi: “Đông Chí, bọn anh nhìn trúng lô đất trong Lotus Hill, định mua chút bất động sản ở đó, em cảm thấy thế nào?”

Đông Chí có chút ngoài ý muốn, không ngờ hắn lại đổi nghề sang buôn bán bất động sản: “Em không hiểu rõ cái này lắm, nhưng nghe nhiều người nói thời kì buôn bán bất động sản thuận lợi đã qua rồi.”

Trang Châu cười nói: “Nhà ở tốt nhất ở Tân Hải thị đều ở trong Lotus Hill, dưới chân núi chính là công viên Đồng Hồ, có sơn có thủy, từ nhiều năm trước, người Tân Hải thị đều biết Lotus Hill có phong thủy tốt nhất, ở đâu cũng không tốt bằng chỗ đó. Lotus Hill cũng không phải khu vực ngoại thành, từ trên núi xuống tới nội thành cũng không quá nửa giờ lái xe. Trong sinh hoạt không có vấn đề bất tiện nào.” vấn đề lớn nhất chính là làm sao có thể thu mua được nơi đó.

Đông Chí cười lắc đầu: “Em không hiểu chuyện kinh doanh. Bác Trang thấy sao?”

“Còn chưa nói với ba, hiện giờ chỉ đang trong giai đoạn khảo sát, chờ khi chắc chắn rồi mới thương lượng với ba.”

Đông Chí cũng không hỏi nữa.

Trang Châu nói tiếp: “Đúng rồi, về sau ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, nghe nói gần đây trị an không tốt lắm. Khi anh vừa mới về còn thấy bảo vệ đang ngăn cản một người lạ không cho vào tiểu khu đấy.”

Đông Chí trong lòng khẽ động: “Hạng người nào vậy?”

Trang Châu nghĩ nghĩ: “Tuổi không lớn, anh chỉ thấy mặt nghiêng, không phải người trong tiểu khu này.”

Đông Chí suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy lần nói chuyện với Tiểu Bát khiến mình luôn nghi thần nghi quỷ, cũng không hỏi thêm. Không ngờ cơm chiều vừa ăn xong, phòng trực ban bảo vệ liền gọi điện lên, nói có người tìm một người họ Lăng, tên Lăng Đông Chí, bọn họ nghe miêu tả của người kia, cảm thấy rất giống Lăng tiên sinh ở đây, cho nên mạo muội gọi điện tới hỏi một câu.

Đông Chí lập tức tim nhảy dựng: “Là ai?”

Bảo vệ cổng nói: “Anh ta nói anh tới từ Tây An.”

Đông Chí vội nói: “Tôi lập tức ra đó.”

Trang Châu ít nhiều đoán được, ở cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Trực tiếp kêu người tiến vào là được rồi, em ra đó làm gì?!”

Đông Chí lắc đầu: “Em chờ không kịp.”

Đông Chí chạy ra cổng tiểu khu, thấy một nam nhân đang đứng dưới đèn đường ngoài cổng lớn, bốn mắt giao nhau, cả hai đồng thời ngây ngẩn cả người.

Người này có khuôn mặt năm phần tương tự với Đông Chí.

Một lát sau, nam nhân xa lạ rũ mắt xuống thấp giọng nở nụ cười: “Lăng Đông Chí? Em hiện tại tên Lăng Đông Chí?”

Nam nhân xa lạ từng bước đi tới gần, nam nhân này lớn tuổi hơn Đông Chí một chút, chân mày khóe mắt nhiễm một tầng sương gió thản nhiên, nhưng khi cười rộ lên trên mặt lại toát ra vẻ hào sảng phong lưu không kiềm chế được, thập phần mê người.

Đông Chí giống như bị ma ám nhìn chằm chằm đôi mắt màu trà thập phần tương tự mình kia, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng dần lên, không chút nghĩ ngợi hỏi han: “Vậy em vốn tên là gì?”

Nam nhân khẽ đặt bàn tay to lên vai Đông Chí, Đông Chí ngửi thấy hương vị thanh u (thanh tĩnh và đẹp đẽ) tựa như làn gió lạnh nhè nhẹ thổi trên nền tuyết trắng, như dòng suối mát giữa núi sâu, dường như trong kí ức từng ngửi thấy mà khi tỉnh lại cố tình lại không thể nào nhớ ra được, chỉ vương lại chút dấu vết quen thuộc trong linh hồn.

“Tiểu Ngư.”

“Tên của em là Tiểu Ngư.”