Đông Chí cảm thấy phòng khách nhà mình hôm nay hình như thiếu thiếu cái gì đó, nhưng lực chú ý của anh vẫn luôn đặt trong chuyện Trang Thành Ngôn và Trình An Ny nói, không rảnh quan tâm những cái khác. Chờ tới khi vợ chồng Trang Thành Ngôn cùng Trang Lâm rời đi rồi, Đông Chí mới chuyển chuyển hai vòng trong ngoài phòng khách,  cuối cùng mới chợt nhận ra là lạ ở chỗ nào.

“Bọn Tiểu Dạng Nhi đang ở đâu vậy?”

Hắc Đường vứt cho anh một ánh mắt “giờ anh mới nghĩ ra à”, rồi mới dẫn anh một đường chạy thẳng tới phòng kho nằm cạnh phòng bếp. Cửa phòng kho mở hé ra, Tiểu Xám nằm trên chiếc đệm sô pha cũ ngủ khì, Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đang chán muốn chết gặm gặm cái đuôi giết thời gian, thấy Đông Chí, Bồi Tây kinh hỉ chạy tới, cào cào tay áo anh không quá thả lỏng hỏi anh: “Đông Chí, người nhà cha Hắc Đường có đối tốt với anh không?”

Đông Chí ngồi xổm xuống bế nó lên ôm vào ngực: “Sao lại trốn ở đây?”

Tiểu Dạng Nhi nhảy lên đầu gối anh, ngồi cùng một chỗ với Bồi Tây: “Rốt cuộc thế nào rồi? bọn em trốn ở đây, không nghe được trong phòng khách nói chuyện, lại không dám ra ngoài nhìn, nóng ruột muốn chết.”

“Vì sao không ra ngoài?” Đông Chí cảm thấy kỳ quái: “Tao đã để phần thịt cá của tụi mày ở phòng bếp đó.”

Bồi Tây cọ cọ lòng bàn tay anh, meo meo nói: “Anh lần đầu gặp gia trưởng của cha Hắc Đường, bọn em ra ngoài không hay lắm.”

Đông Chí lắc đầu nở nụ cười: “Mấy đứa suy nghĩ nhiều rồi.”

“Không phải là nghĩ nhiều,” Tiểu Dạng Nhi phản bác: “Người ta là trưởng bối mà, ai biết bọn họ có ghét chó mèo trong nhà hay không? Vạn nhất bởi vì ghét bọn em… mà không thích anh thì sao?”

Đông Chí sửng sốt một chút.

Tiểu Xám nằm trên cái đệm cũ lười biếng vặn thắt lưng, biếng nhác nói: “Ai nha, Đông Chí, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Bọn tôi chỉ cảm thấy bên ngoài có nhiều người, cho nên vào trong này cho yên tĩnh.”

Đông Chí thoáng có chút phức tạp, xoa xoa đầu mấy con mèo: “Đứng lên đi, tao lấy cá trộn cơm cho tụi bây ăn nhé?”

Tiểu Dạng Nhi meo một tiếng: “Vâng!”

“Quá tốt rồi!” Bồi Tây cũng cao hứng phấn chấn chui từ trong ngực anh nhảy xuống đất: “Em đã sớm đói bụng rồi, hôm nay có thể ăn hai bát lớn!”

Đông Chí bế Tiểu Xám lên, khẽ cọ cọ lên trán nó: “Mấy đứa về sau đừng như vậy nữa, tao sẽ đau lòng.”

Tiểu Xám cọ cọ trán Đông Chí: “Đông Chí, kỳ thật bọn tôi không thể giúp anh được cái gì, anh biết mà. Tuy bọn tôi không có tác dụng gì nhưng chúng tôi vẫn hy vọng anh có được hạnh phúc.”

Đông Chí gật đầu: “Sẽ, tất cả chúng ta sẽ đều hạnh phúc.”

Tiểu Xám liếm liếm đầu ngón tay anh, lười biếng ghé vào trong ngực anh không động đậy. Tuổi nó đã lớn, mùa đông vừa rồi còn phải đi một chuyến xa nhà, đến giờ nghỉ ngơi vẫn chưa hồi sức. Cho dù Đông Chí mỗi ngày đều đổi món bổ sung dinh dưỡng cho nó, nó vẫn vẫn luôn trong trạng thái mệt mỏi, ủ rũ.

Đông Chí âm thầm cầu nguyện, hy vọng nó có thể sống lâu thêm một chút.

Khai giảng học kỳ mới không lâu, Đông Chí liền nhận dược điện thoại của bạn thời đại học đang dạy ở trường sư phạm, nói lãnh đạo trường bọn họ muốn mời Đông Chí tới giảng bài. Đông Chí nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể tạo mối quan hệ với trường sư phạm rất tốt, tuy về sau sẽ hơi bận một chút nhưng đối với những học sinh của trường Nam Sơn có ý định thi vào trường đó mà nói vẫn tương đối có lợi. Vì thế khi trưởng khoa mỹ thuật tạo hình trường đại học sư phạm gọi điện tới hẹn anh ra ngoài cùng ăn cơm, Đông Chí thực sảng khoái đáp ứng luôn.

Vị trưởng khoa họ Đổng, trước kia làm việc tại đại học Tây Bắc, sau đó mới cùng người nhà chuyển về Tân Hải. Ông đối với các tác phẩm theo phong cách chất phác của Đông Chí vô cùng thưởng thức, ngay cả tác phẩm ‘Năm Mới’ đạt giải thưởng của Đông Chí không lâu trước đây, Đổng lão cũng nói thực rõ ràng rành mạch. Đông Chí vốn muốn tạo cơ hội cho học sinh của mình được gặp mặt Đổng lão một lần, kết quả gặp mặt rồi mới biết ông ấy đối với các tác phẩm của mình hiểu biết vượt xa cả dự đoán của anh, điều này khiến Đông Chí sinh ra loại cảm giác gặp được tri kỉ.

Chỗ hai người cùng ăn cơm là do Đổng lão lựa chọn, là một quán ăn Quảng Đông mới mở gần trường đại học sư phạm. Không phải địa phương đặc biệt cao cấp, nhưng hoàn cảnh cũng không tồi, hương vị cũng đặc trưng, nếu không phải do Đổng lão đã đặt chỗ trước chỉ sợ hai người đến còn không có chỗ mà ngồi. Hai người vừa ăn vừa nói về chuyện Đông Chí đứng lớp: Đông Chí vẫn lấy việc dạy học ở trường Nam Sơn là chính, mỗi tuần xếp thời gian tới trường sư phạm giảng hai buổi. Đương nhiên, trong thời gian đó Đông Chí vẫn có thể đưa học sinh của mình tới dự thính, chuyện này đối với học sinh trung học Nam Sơn mà nói là một cơ hội học tập tốt.

Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều thấy vui vẻ.

Đông Chí cũng hiểu được, lần gặp mặt hôm nay đặc biệt thuận lợi, nhưng sau khi anh đi toilet trở về, rốt cục mới khắc sâu lĩnh hội được cái gì gọi là trong phúc có họa: anh nhìn thấy một gương mặt khá quen ở cái bàn gần cửa sổ. Đó là gương mặt anh hận cả đời đều không phải nhìn thấy. Hai ngày trước, Trang ba ba vừa mới đánh dự phòng trước cho bọn họ, nói Hạ Mạt muốn xây dựng phân xưởng ở Tân Hải thì hôm nay anh đã nhìn thấy mặt hắn ta.

Đây là do vận khí của anh quá kém sao?

Đông Chí ghét bỏ hất đầu sang chỗ khác, giả bộ cái gì mình cũng không phát hiện ra.

Hạ Mạt đương nhiên cũng thấy Đông Chí. Trong lòng hắn ta đồng dạng khó chịu, nhưng không thể phủ nhận Đông Chí là người thập phần bắt mắt, vô luận xuất hiện ở đâu cũng sẽ có người chú ý tới sự hiện hữu của anh.

Một nghệ thuật gia đầy tài năng nhưng kiêu ngạo.

Người em trai gã lựa chọn cũng chính là nguyên nhân khiến hai anh em gã xảy ra mâu thuẫn bất hòa.

Có lẽ thời gian Hạ Mạt chú ý tới Đông Chí quá dài khiến bạn bè hợp tác làm ăn với hắn ta sinh ra hiểu lầm nào đó, vì thế hắn có thâm ý khác mà cười giới thiệu: “Người đang gọi điện thoại bên kia chính là Đổng lão của trường đại học sư phạm, còn người ngồi cùng bàn với ông ấy chính là họa sĩ nổi danh khắp Tân Hải thị này, Lăng Đông Chí.”

Hạ Mạt kiềm chế phản cảm trong lòng hỏi lại: “Cậu ta thực nổi danh?”

Bạn làm ăn của hắn ta nghĩ nghĩ, cười nói: “Cái này nên nói thế nào nhỉ?! cậu ta chỉ là một thầy giáo dạy mỹ thuật tạo hình trong trường trung học cũng không có bối cảnh gì. Nhưng người này vô cùng tài giỏi cơ hồ hàng năm đều đoạt các giải thưởng cấp quốc gia. Nếu muốn nhắc tới danh nhân văn hóa ở Tân Hải thị chúng ta, chắc chắn phải kể tới cậu ấy.”

Hạ Mạt có chút sợ run, gã chỉ biết cậu ta là thầy giáo dạy mỹ thuật tạo hình ở trường trung học, chưa từng nghĩ tới hóa ra cậu ta lại nổi danh tới vậy.

“Tôi có mấy người bạn trong hiệp hội họa sỹ,” bạn làm ăn của hắn ta cười cười: “Bọn họ đối với cái cậu Lăng Đông Chí này phục vô cùng, nói cậu ta có con mắt nhìn xa trông rộng, lại có phong cách độc đáo của riêng mình, một họa sỹ trẻ mới hai mấy tuổi, lại được các tiền bối trong giới tán thưởng như vậy, thực sự rất giỏi.”

Hạ Mạt liếc mắt nhìn Đông Chí một cái, trầm mặc không nói. Gã hẳn phải nghĩ tới, người có thể khiến Trang Châu phủng trong lòng bàn tay nâng niu như bảo bối sẽ không phải loại người bạc nhược vô năng.

“Đổng lão mời cậu ta ăn cơm liệu có phải đang thọc gậy bánh xe không?” đồng bọn làm ăn có chút nghi hoặc: “Đổng lão cũng có chút bản lĩnh, nhưng mắt luôn cao hơn đầu. Mấy năm gần đây Đông Chí khá nổi bật, cũng không phải không có khả năng…”

Hạ Mạt lại liếc mắt nhìn Đông Chí thêm cái nữa, trong lòng vẫn không thể nào sảng khoái cho nổi. Người như vậy, tính cách không đủ nhuyễn, ở cùng một chỗ với Trang Châu, chẳng phải sẽ luôn trèo lên đầu lên cổ nó sao? Chỗ nào giống một người vợ, rõ ràng tự tìm cho mình một tên lãnh đạo trực tiếp. Hơn nữa vì cậu ta, Trang Châu còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình… Hạ Mạt nhịn không được nói: “Con người cậu ta thế nào?”

“Cậu ta không thích tham dự các hoạt động công chúng, tương đối kín tiếng.” Bạn làm ăn tiếp tục nói: “Nghe nói phía trường học tương đối vừa lòng với cậu ta, dù sao hàng năm vẫn lấy giải thưởng về cho trường bọn họ mà.”

Điểm này coi như miễn cưỡng đủ tư cách. Hạ Mạt nghĩ, nếu Trang Châu tìm tới một tên khổng tước nam thích náo động hay gây chuyện vậy thực muốn mệnh.

“Cũng không biết Đổng lão có thọc gậy bánh xe nổi không, vì nghe nói tính tình cậu ta không được tốt cho lắm.” Đồng bọn sinh ý cười nói: “Người còn trẻ lại có tài, tính cách khó tránh khỏi ngạo khí một chút.”

Hạ Mạt có lệ hừ hừ hai tiếng: “Cậu biết cũng không ít nhỉ!”

“Từng hỏi thăm qua.” Đồng bọn làm ăn cảm khái thở dài: “Năm ngoái bác tôi nhờ hỏi thăm về phương diện này, đứa út nhà bác ấy muốn thi học viện mỹ thuật, nơi nơi hỏi thăm tìm thầy giáo phụ đạo. Sau đó bên hiệp hội họa sỹ có người quen đề cử thầy giáo Lăng này, nhưng chờ tới khi nhà bọn tôi tới tìm cậu ta thì cậu ta lại từ chối. Cậu ta nói mình đang hướng dẫn một số học sinh sắp tốt nghiệp, nhận nhiều quá sợ không kèm hết được, ngược lại chậm trễ con cái người ta. Lúc ấy bác tôi rất tiếc nuối, biết được quá muộn. Sau đó đứa nhỏ kia cũng đỗ được học viện mỹ thuật tỉnh ngoài, thành tích tuy không cao lắm nhưng tốt xấu gì cũng coi như đạt được mong muốn.”

Hạ Mạt không chút chân thành phụ họa một câu: “Thực có tính cách.”

“Nghệ thuật gia mà.” Bạn làm ăn cũng phát hiện đề tài đã đi quá xa ban đầu, vội vàng kéo đề tài trở lại: “Hai khu đất chúng ta xem hôm nay, anh cảm thấy khu nào hợp ý hơn?”

Đông Chí chia tay Đổng lão, vui vẻ đi thẳng tới chỗ xe mình, cách thật xa đã nhìn thấy Hạ Mạt tựa vào cửa xe đứng tới xuất thần.

Đông Chí tâm tình tốt nhất thời tan thành mây khói. Trong đầu chợt toát ra ý niệm muốn quay đầu bước đi, rồi trở lại lấy xe sau. Lại lập tức cảm thấy làm như vậy khó trách sẽ cảm thấy yếu thế.

Dựa vào cái gì mà phải trốn tránh?! Đường cũng không phải của hắn ta. Đông Chí bực dọc đi tới, vẻ mặt không chút kiên nhẫn nhìn hắn ta: “Vị tiên sinh này, anh chắn đường tôi.”

“Vậy sao?!” Hạ Mạt tựa vào cửa xe, thần sắc thản nhiên: “Còn tôi lại cảm thấy cậu đang chắn đường tôi vậy?”

Đông Chí tà liếc nhìn hắn ta: “Là anh chắn giữa đường đi của người khác! Vị tiên sinh này, không phải là anh có ham mê đặc biệt đấy chứ?! Không chĩa mũi vào chuyện người khác anh liền không sống được?”

Sắc mặt Hạ Mạt rét lạnh: “Xem ra cậu đã quên cảnh cáo của tôi?”

“Cảnh cáo?” Đông Chí dường như nghe được chuyện cười nào đó: “Theo như lời anh, tôi cũng có thể lợi dụng người anh để ý để đối phó anh? Anh đừng tưởng rằng anh có tiền có thế thì tôi không thể làm gì được anh. Đại nhân vật có biện pháp của đại nhân vật, tiểu nhân vật cũng có biện pháp của tiểu nhân vật, người nhà anh bên kia hẳn cũng cần bảo mẫu chăm sóc, cần tạp vụ làm vệ sinh, hay cần đầu bếp nấu cơm gì đó đi…. Không có khả năng cả đời vĩnh viễn tự nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa chứ? Anh xác định muốn thử một lần?”

Sắc mặt Hạ Mạt thay đổi: “Cậu dám?!”

Đông Chí phì cười một tiếng: “Tôi vì cái gì mà không dám? Anh cảm thấy tiểu dân chúng như tôi bị loại vương bát đản có tiền có thế khi dễ chỉ biết trốn một góc khóc lóc thôi sao? Anh chưa từng nghe trọc đầu không sợ bị nắm tóc à? Ngay cả gia đình mình tôi cũng không bảo vệ được, vậy còn sống làm gì nữa?”

Hạ Mạt cười lạnh: “Cậu không phải nghệ thuật gia sao? Y như kẻ điên!”

Đông Chí cười cười, lúc này tươi cười càng chân thành hơn nhiều: “Tôi thấy anh kiến thức quá hạn hẹp, kỳ thật nghệ thuật gia và kẻ điên là đồng loại. Nếu anh không dám chọc vào kẻ điên vậy tốt nhất đừng chọc vào nghệ thuật gia.”

Hạ Mạt lắc đầu, đối với suy nghĩ của mình bỗng nhiên có chút không chắc chắn. Trong lòng gã biết rất rõ, nếu gã còn muốn sống yên ổn ở Tân Hải thị, dù không nể mặt Trang Châu thì cũng không được động tới người này. Nhưng mỗi khi nhìn thấy người này, gã lại nhịn không được mà nổi điên lên, tên này mở mồm ngậm miệng sao lại khiến người ta chán ghét vậy chứ.

“Trang Châu hiện tại đang bảo vệ cho cậu, tôi tự nhiên sẽ không bắt cậu phải thế nào.” Hạ Mạt vươn tay chỉ chỉ Đông Chí: “Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cho nó có thể che chở cậu thêm vài ngày đi.”

Đông Chí đáp lại một cách mỉa mai: “Vậy anh cũng phải nhẫn nại một chút mới được.”