Để đoán được thân phận người nam nhân này thực dễ dàng, diện mạo hắn ta cùng Trang Châu ít nhất có sáu phần tương tự, nhưng góc cạnh khuôn mặt sắc bén hơn, ánh mắt cũng lạnh lẽo hơn. Rõ ràng nhất trong mắt hắn ta chính là chán ghét dày đặc vô pháp che dấu.

Đông Chí nhớ Trang Châu từng nói ông bà ngoại hắn đều là quân nhân, vị Hạ Mạt này rất có thể đã từng trải qua một chút huấn luyện chuyên nghiệp. Cước bộ hắn ta nhẹ nhàng, khí tức cũng che dấu vô cùng tốt, Hắc Đường quen sống trong an nhàn sung sướng, tới khi phát hiện ra thì khoảng cách giữa hắn ta và bọn họ chưa tới hai mươi mét.

Đông Chí ngồi trên thảm trước ghế sa lông không động đậy. Gã nam nhân này mang địch ý mãnh liệt đối với bọn họ mà tới, đám miêu miêu cẩu cẩu đều đã nhận ra, vậy anh cần gì phải tỏ vẻ lịch sự với người này nữa. Gã lôi kéo tay áo Trang Lâm, dùng ngữ khí thường ngày quát lớn quở trách thằng bé: “Im mồm đi, Trang Lâm, mày còn sợ bản thân không đủ dọa người sao?!”

Ngực Trang Lâm phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ. Giận đến hai mắt đều đỏ ngầu, tức giận trong lòng còn chưa kịp phát ra đã bị Đông Chí lên tiếng nhẹ nhàng trách cứ: “Thầy thể dục dạy ngữ văn cho em đấy hả?! Chưa học môn logic học sao? Có thể phóng cẩu thí sao có thể là người? lời này một chút cũng không logic. Chủ nhiệm lớp em mà nghe học sinh của mình nói một câu không có trình độ như vậy, ông ấy nhất định sẽ phạt em cọ WC cả học kỳ!”

Trang Lâm: “…”

Hạ Mạt: “…”

Trang Lâm đứng đó, không biết còn tức giận hay không, nhưng thầy Lăng nói không sai, có thể ác ý phỏng đoán gia đình người khác như thế, nói gã cùng loài với chó, đến chó còn không vui lòng!

Đôi mắt đen đặc của Hạ Mạt dừng ở trên mặt Đông Chí, sau một lúc mới cười lạnh: “Đúng là nhanh mồm nhanh miệng.”

Đông Chí trấn an vuốt ve lông Hắc Đường, lười biếng liếc hắn ta một cái: “Anh chính là anh trai đã đoạn tuyệt quan hệ với Trang Châu đúng không? Anh họ Hạ?”

Hạ Mạt chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế sa lông đối diện Đông Chí, cao cao tại thượng nhìn anh: “Bọn tôi chưa từng đoạn tuyệt quan hệ.”

“Nhìn không ra đấy.” Đông Chí không muốn ngồi ở một vị trí yếu thế nói chuyện với gã, từ thảm trải sàn đứng dậy, ý bảo Hắc Đường cũng ngồi lên ghế cùng mình. Đại khái do khí tràng Hạ Mạt quá mức cường đại, Hắc Đường lần đầu nghe lời phục tùng mệnh lệnh của Đông Chí đến vậy, bò lên sô pha tựa vào bên cạnh anh, đôi măt lam sắc gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Mạt, không dám một chút lơi lỏng. Ba con mèo đứng trong góc phòng cũng chậm rãi nhảy lại gần, đội hình nửa vòng tròn bày trận quanh sô pha, đồng loạt gườm gườm gã lạ mặt vừa tới.

Hạ Mạt nhất thời cảm thấy thực quỷ dị, trước mắt gã rõ ràng chỉ có hai người, nhưng cố tình gã lại cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình. Gã nhìn lướt qua Đông Chí, con chó trong lòng cùng ba con mèo ngồi trên thành ghế, khẽ cảm thấy không đúng, nhíu mày.

Đông Chí làm thủ thế trấn an đối với ba con mèo, quay đầu nhìn Hạ Mạt, không chút khách khí hỏi gã: “Có câu anh em ruột cũng phải rạch ròi. Nơi này rõ ràng là nhà riêng của Trang Châu, anh ngông nghênh tiến vào như vậy, ngay cả chuông cửa cũng không thèm ấn. Anh đúng thực không coi mình là người ngoài? Lấy gia thế bối cảnh nhà anh mà bồi dưỡng ra loại trình độ giáo dưỡng này thật sự quá tệ. Vạn nhất tôi và lão Nhị nhà anh đang lăn giường, anh không phải cũng định đứng vây xem đấy chứ?”

Trang Lâm ở bên cạnh 囧  một chút, hóa ra chị dâu thoạt nhìn không vướng chút nhân gian khói lửa này một khi đã lên tiếng chỉ trích người khác cư nhiên lại có thể bưu hãn như vậy. Vấn đề là có ai còn nhớ cậu kỳ thật vẫn đang là trẻ vị thành niên không a…

Hạ Mạt không để ý Đông Chí nói móc, cười lạnh nói: “Cậu cũng nói là em trai tôi, có phải chuyện tính toán rạch ròi đó cũng là chuyện giữa hai anh em tôi không, cậu là người ngoài có tư cách gì câu tam đáp tứ?”

Đông Chí trả lời một cách mỉa mai: “Hóa ra anh còn biết tôi là người ngoài. Một khi đã vậy, có chuyện gì thì anh đi mà tìm em trai anh lý luận, chạy tới tìm người ngoài như tôi vô nghĩa làm gì?”

Hạ Mạt bị anh nói cho nghẹn họng, sắc mặt khẽ thay đổi. Tư liệu trong tay cũng không thấy nói tên giáo viên mỹ thuật tạo hình này lại có cái miệng lợi hại tới vậy. Gã tựa hồ có chút qua loa.

“Cậu tên Lăng Đông Chí?” Hạ Mạt quyết định thay đổi sách lược một chút: “Tôi cảm thấy trước khi cãi nhau, chúng ta vẫn nên nhận thức một chút. Tôi tên Hạ Mạt, là anh trai của Trang Châu.”

Trang Lâm sắc mặt lại thay đổi. Cho dù đã sớm biết người này sẽ không thừa nhận mình là em trai của gã nhưng bị chính miệng gã nói thẳng mặt như vậy, cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Đông Chí đặt tay trên lưng Trang Lâm khẽ vỗ vỗ, rồi thu tay về.

Đông Chí cười cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã sớm vứt bỏ anh ấy rồi mà? Khi đó anh ấy mấy tuổi nhỉ? tám hay chín tuổi?”

Hạ Mạt không vui: “Tôi không vứt bỏ nó, tôi chỉ muốn chăm sóc mẹ tôi.”

“À,” Đông Chí ra vẻ giật mình: “Trước kia tôi chỉ nghe người ta nói câu ‘Là mẹ ắt mạnh mẽ’, nói nửa ngày hóa ra là tôi nghĩ sai rồi sao? Một người thành niên so với một đứa nhỏ tám tuổi càng cần chăm sóc hơn sao? Gen nhà các người cũng thực kỳ lạ.”

Hạ Mạt giận dữ: “Trang Châu là nam tử hán, tự nó có thể chăm sóc được bản thân.”

Đông Chí đột nhiên mỉm cười, nụ cười trên mặt trong nháy mắt vừa rực rỡ vừa có chút yêu dị. Hạ Mạt hơi có chút sợ run, chợt nghe anh nhấn mạnh từng chữ hỏi vặn lại: “Nếu anh ấy tám tuổi đã là nam tử hán không cần anh phải chăm sóc. Vậy anh dựa vào cái gì mà cảm thấy anh ấy hiện tại gần ba mươi tuổi lại cần anh tới khoa chân múa tay đối với sinh hoạt của anh ấy? Huh?”

Hạ Mạt một lần nữa bị anh chặn họng, sắc mặt thay đổi thực vi diệu.

Trang Lâm lại cảm thấy tâm hoa nộ phóng, cậu cho tới bây giờ chưa từng thấy Hạ Mạt kinh ngạc. Thấy gã bị thầy Lăng ép hỏi đến á khẩu không trả lời được, trong lòng quả thực thống khoái vô cùng.

Hạ Mạt thở dài: “Nó muốn kết hôn với cậu?”

“Anh ấy nói vậy à?” Đông Chí tựa vào người Hắc Đường, lười biếng đáp: “Tôi còn chưa đồng ý đâu. Điều kiện tiên quyết để tôi đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy chính là thu phục được tất cả ruột thịt trong nhà.”

Hạ Mạt lạnh lùng nhìn anh: “Mặc kệ cậu nói cái gì, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho nó kết hôn với một người nam nhân.”

Đông Chí nhướn mày: “Trang Châu là trẻ vị thành niên? Hay là bị nhược trí? Cần người giám hộ đồng ý mới được kết hôn?”

Hạ Mạt co giật khóe miệng: “Tiên lễ hậu binh*, thầy Lăng. Tôi có thể khiến cậu mất việc, người nhà cậu mất việc, gặp đủ các loại phiền toái, sau đó lại đến đưa ra đề nghị của tôi.” (tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, quân sự sau, trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)

“Ồ, hóa ra mục đích chính của anh tới đây là để uy hiếp tôi? Sau đó bắt tôi chủ động rời bỏ Trang Châu?”

Hạ Mạt thản nhiên nhìn anh: “Đúng.”

Đông Chí bình tĩnh gật đầu: “Vậy anh có thể cút. Cút về nói với Trang Châu rằng, tôi và anh ta chấm dứt.”

Trang Lâm trợn tròn mắt.

Hạ Mạt cũng ngớ ra một chút, lập tức trong mắt toát ra biểu tình trào phúng: “Cái mà cậu gọi là tình yêu cũng không hơn gì cái này.”

Đông Chí hỏi lại anh: “Một người ngay cả người yêu của mình cũng bảo hộ không nổi, để người nhà anh ta tới quấy rầy uy hiếp thì cũng chỉ là phế vật nam nhân mà thôi, tôi còn cần làm gì? Trên thế giới này nam nhân nhiều vô kể, tôi cũng chưa đến mức thiếu anh ta liền không sống được, mà anh ta cũng không phải người tốt nhất tôi từng gặp. Trên thực tế, cho tới tận bây giờ, anh ấy ở trong mắt tôi một chút cũng không đáng giá. Tôi cũng không đáng vì một con hổ giấy mà tự làm khổ mình.”

Hạ Mạt một lần nữa bị anh chọc giận: “Lăng Đông Chí, cậu đừng cho là tôi không dám động vào cậu.”

“Anh thật sự không dám động vào tôi.” Đông Chí vẻ mặt chắc chắn: “Anh coi gia sản nhà này còn quan trọng hơn hạnh phúc của em trai anh, chỉ riêng điều này đã tổn thương tới tình cảm của anh ấy, nếu anh còn dám tổn thương tôi nữa, quan hệ anh em giữa các người liền triệt để xong đời. Không tin anh cứ thử xem. Đương nhiên, bản thân anh cũng không coi trọng tình huynh đệ chó má kia là được.”

Hạ Mạt một tay vỗ mạnh vào tay vịn sô pha, tay vịn sô pha làm bằng gỗ nguyên khối nhất thời xuất hiện một dấu bàn tay mờ nhạt.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cặp mắt màu trà xinh đẹp của Đông Chí gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Mạt ngồi đối diện, trong ánh mắt hơi mang theo thần sắc khiêu khích, từng chữ nhấn mạnh đối với nam nhân ở đầu dây điện thoại: “Trang Châu, chúng ta chấm dứt.”

Trang Châu giật mình kinh sợ: “Cái gì?”

“Tôi đã từng nói với anh, người nhà anh tới quấy rầy làm phiền tôi, tôi liền đá anh luôn và ngay. Hiện tại anh trai anh đang ngồi trước mặt tôi. Những gì nên nói tôi cũng đã nói xong, anh có chuyện gì thì trực tiếp đi nói chuyện với anh ta. Hai ta về sau không còn gì để nói.” Nói xong liền không chút do dự kéo tên Trang Châu vào danh sách đen.

“Chị dâu?” Trang Lâm thật sự trợn tròn mắt: “Thầy bình tĩnh một chút, chị dâu… có gì chờ anh hai em về rồi nói…”

Đông Chí không để ý tới cậu, cầm di động lắc lắc trước mặt Hạ Mạt: “Nghe rõ chưa? Nghe rồi liền cút! Tôi không muốn bị một con chó điên đứng nhìn tôi thu dọn hành lý.”

Mấy con mèo hoang đồng thời hướng về phía Hạ Mạt gào ầm lên, ngay cả Hắc Đường ở trên ghế sa lông cũng hung tợn gầm gừ đối với gã. Cái tên vô lại này thật lâu trước đây đã từng đá nó mấy cái ngay tại cái nhà này. Khi đó Hắc Đường chỉ mới hơn ba tháng, thù này nó vẫn luôn nhớ kỹ đấy.

Hạ Mạt bỗng nhiên có chút lạnh cả người. Nhưng gã cũng không coi đám miêu miêu cẩu cẩu này ở trong mắt, mục dích tới đây gã đã đạt được, tự nhiên không cần để ý thái độ của đương sự. Vô luận Đông Chí có tới khóc lóc cầu xin, hay là lãnh mặt mắng chửi, gã cũng không để vào mắt.

Gã muốn chính là kết quả.

Hạ Mạt tâm tình vô cùng tốt đứng dậy, vươn một ngón tay về phía Đông Chí chỉ chỉ: “Nhớ kỹ lời cậu nói. Nếu cậu nói không giữ lời, tôi sẽ khiến cậu hối hận.”

Đông Chí hết sức trịnh trọng nhìn thẳng gã: “Tôi cũng yêu cầu anh nhớ kỹ lời tôi: Hạ Mạt anh sẽ hối hận. Nhất định sẽ.”

Hạ Mạt tỉ mỉ đánh giá Đông Chí, trong lòng âm thầm đánh giá vị trí của người nam nhân này trong cảm nhận của Trang Châu. Sau đó lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra chút kiêu ngạo tươi cười: “Sẽ không. Tôi làm việc chưa bao giờ hối hận.”

Đông Chí gật đầu: “Vậy chúng ta cùng chờ xem.”

Trang Lâm một phen giữ chặt tay áo Đông Chí, quả thực muốn khóc: “Chị dâu, chị đang đùa phải không? A?”

“Đương nhiên là thật.” Đông Chí kỳ quái nhìn cậu nhóc: “Muốn chơi liền chơi thật, ai con mẹ nó rảnh rỗi mà đi chơi giả?”

Trang Lâm sói tru: “Không cần a…” Anh hai trở về nhất định sẽ giận chó đánh mèo với mình a! Nhất định thế! Mình chính là nhân chứng duy nhất tại đây…

Đông Chí nhéo nhéo cằm Trang Lâm, vẻ mặt hung tợn: “Em trai, thầy nói thật cho em biết. Ba mẹ thầy lúc trước chấp nhận một cách thống khoái, nếu không nhân cơ hội này hảo hảo gây sức ép nhà em một phen, vậy thầy thực có lỗi với ba mẹ thầy rồi!”

Trang Lâm: “….”

“Muốn bắt cậu đây nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? cầu xin nhà các người tiếp thu?!” Đông Chí hừ lạnh một tiếng: “Nằm mơ!”

Trang Lâm ánh mắt hoảng sợ, sao cậu cứ cảm thấy sau lưng chị dâu có một đôi cánh đen đang mở rộng vậy chứ? Chẳng lẽ thầy ấy bởi vì bị kích thích quá lớn mà triệt để hắc hóa?!

Đông Chí thu hồi nụ cười âm hiểm, vươn tay vỗ vỗ bải vai Trang Lâm: “Tới đây, bé ngoan, mau giúp thầy thu thập hành lý. Đem mọi thứ để ở một chỗ là được. Tạm thời thầy không mang đi, chỉ đem theo vài bộ quần áo là được. Những thứ khác… em bảo Trang Châu chuyển về nhà cho thầy.”

Trang Lâm vẻ mặt cầu xin hỏi anh: “Thầy đi rồi em biết làm thế nào?”

Đông Chí xoa xoa đầu cậu nhóc, đây là thói quen của Trang Châu, bất tri bất giác anh đã học được. Anh không chút thành ý an ủi học trò của mình: “Cái gì là làm thế nào, gọi điện thoại kêu Thất bá tới chăm lo ba bữa cho em, Hắc Đường và mấy con mèo giúp thầy chăm sóc chúng. Chờ người nhà em về… A, thầy đoán phỏng chừng nhiều nhất là hai, ba ngày nữa, sẽ không có chuyện gì đâu. Đến lúc đó em dọn cái băng ghế ngồi một góc xem náo nhiệt là được.”

Trang Lâm: “…”

Đông Chí thu dọn xong quần áo của mình, đi xuống lầu, hôn mỗi con mèo một cái, cẩn thận dặn dò một lần, lại duỗi tay ôm Hắc Đường, Hắc Đường mất tự nhiên giãy dụa một cái, rồi không dám lộn xộn nữa, ánh mắt nhìn Đông Chí cư nhiên có chút hương vị tội nghiệp: “Anh thật sự muốn đi sao?”

Đông Chí cười gật đầu: “Hắc Đường, nhờ mày một chuyện được không?”

Hắc Đường có chút không quen vẻ mặt trịnh trọng như vậy, khó được khi nhăn nhó một chút: “Chuyện gì?”

“Mày giúp tao chăm sóc bọn Tiểu Xám được không? Chúng nó không có nhà, mùa đông bên ngoài thực lạnh, đồ ăn cũng khó tìm. Đừng bắt nạt bọn nó…”

Hắc Đường hấp hấp cái mũi, ồm ồm nói: “Ta sẽ để chúng ở trong ổ chó. Ai cũng không được khi dễ tụi nó. Còn nữa, thịt bò và sữa chua của ta cũng sẽ chia cho tụi nó ăn…”

Đông Chí hôn hôn trán nó: “Hắc Đường, mày là hảo hài tử.”

Hắc Đường nhãn lệ doanh tròng cùng anh tranh luận: “Ta vốn là hảo hài tử! Cho tới bây giờ vẫn vậy!”

Đông Chí cụng trán với nó, nhẹ nhàng nhắm mắt lại sau đó đứng lên không quay đầu bước ra khỏi cửa chính.