Khi từ quán trà đi ra, trong lòng Đông Chí có chút trống rỗng.

Đây là một loại cảm giác không thể nói rõ, tựa như mất trọng lực. Ý thức anh chưa bao giờ tinh tường như lúc này, quá khứ từng trải qua trong lúc vận mệnh xoay vần giống như một bàn tay bất ngờ lật ngửa. Một chiếc bánh mỳ nhân thịt nhìn vốn hoàn mỹ ngon lành cũng bởi cú lật đó mà lộ ra một mặt còn lại cơ hồ xấu xí bẩn thỉu.

Đông Chí có chút mơ hồ đứng ở bên đường, không hiểu vì sao trong đầu lại có so sánh như vậy, điều này tương đương với trong danh sách những món ăn anh thích sẽ thiếu đi một món. Anh nhỡ rõ thời đại học, anh đặc biệt thích ăn bánh mỳ nhân thịt ở quán ăn gần cổng trường, bên trong nhân còn có cải trắng nấm hương, rau hẹ, trứng gà, hành tây, thịt heo… mỗi loại đều đặc biệt thơm ngon, nếu ngủ dậy muộn sẽ không có mà mua. Khi đó Trịnh Từ mỗi sáng sớm đều cố ý chạy một vòng lớn giúp anh mua bánh mỳ nhân thịt, khi đưa tới kí túc xá, bánh vẫn còn nóng hôi hổi…

Đông Chí ngồi xuống chiếc ghế dài kê ven đường ngơ ngạc nhìn chiếc dãy đèn lồng đỏ bởi vì gần tết âm lịch nên được treo lên. Anh kỳ thật không phải loại người hay nhớ về quá khứ nhưng giờ khắc này, trong đầu có một thứ gì đó vẫn luôn áp lực đè chặt trong lòng thậm chí có xu thế sắp vỡ toang ra, muốn trấn áp cũng áp không được. Anh nhớ lúc mới gặp nhau lần đầu, Trịnh Từ nháy mắt dại ra, lần đầu hẹn anh cùng tới thư viện, biểu tình có vẻ khẩn trương, lần đầu nắm tay nhau đi trong đêm trên sân trường, lòng bàn tay gã đầy mồ hôi…

Sau bao năm chia tay, Đông Chí lần đầu tiên nhìn thẳng vào quá khứ vẫn bị anh chôn dấu dưới tận đáy lòng, lúc này thực bình tâm tĩnh khí đem mọi chuyện cũ từ đầu tới cuối chải vuốt lại một lần.

Khi đó anh còn rất trẻ, có một người nguyện ý mỗi ngày mua bữa sáng cho mình, cùng mình tới thư viện hay tới phòng vẽ tranh, lợi dụng danh nghĩa tất cả vì tình yêu mà xem nhẹ mặt trái của tình yêu còn viết hai chữ: trách nhiệm. Một nam nhân có trách nhiệm, chọn một nam nhân không dám gánh chịu trách nhiệm, tình yêu của họ cũng chỉ là một câu nói suông.

Hoặc là do khi đó Trịnh Từ cũng còn quá trẻ, mà cái gọi là tiền đồ lại quá mức mê người, gã căn bản không cản nổi lực hấp dẫn của nó. Vừa rồi trong quán trà, Đông Chí còn muốn nói với gã thêm một câu: anh đã sớm chọn lựa con đường của anh, vậy xin anh cố chịu đựng, kiên định mà tiếp tục đi tiếp đi.

Đừng quay đầu lại, đừng đổi ý.

Mọi chuyện xảy ra trên thế gian này, không thể thay đổi được chính là hai chữ ‘Hối Hận’.

Khi điện thoại của Trang Châu gọi tới, Đông Chí đã bình phục tâm tình, đang chuẩn bị bắt xe về nhà. Anh cảm thấy vận khí của người này quả thực quá tốt, mỗi lần gọi điện tìm mình đều vô cùng đúng thời điểm, đều hoàn toàn tránh được thời gian anh muốn một mình suy nghĩ. Khi sóng triều cảm xúc dần bình ổn, muốn tìm một người chia sẻ hay ở cạnh, người kia tựa như biết trước mà đúng lúc xuất hiện.

Cơ hồ mỗi lần đều như vậy.

Đông Chí mỉm cười trêu chọc: “Anh biết bấm đốt ngón tay xem thời vận à?”

“Hả?” Trang Châu nghe không hiểu, nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm tình Đông Chí lúc này cũng không tệ lắm, liền cười nói: “Có một tin tốt, em có muốn nghe không?”

Đông Chí hỏi lại hắn: “Tin về Tiểu Mao sao?”

Trang Châu cười nói: “Thật thông minh.”

Đông Chí: “…”

Kiểu khích lệ ngu ngốc như vậy, là thói quen dưỡng thành do ở chung lâu ngày với cái con ngốc cẩu Hắc Đường kia sao?

Ngày hôm qua, lúc tắm rửa cho Tiểu Mao, Tiểu Mao đọc số điện thoại nhà chủ nhân ở Trùng Khánh nó từng nhìn thấy qua màn hình điện thoại, nói cho Đông Chí. Trang Châu cảm thấy chỉ có một dãy số này không đáng tin, liền lấy luôn cả số điện thoại ghi trên mặt vòng cổ của Tiểu Mao gửi cho cấp dưới ở chi nhánh Trùng Khánh, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra tình hình nhà người ta một chút.

“Là thế này.” Trang Châu giải thích: “Anh nhờ nhân viên đi tìm nhà ông chủ kia, nói cho ông ấy biết chúng ta là nhân viên trong hiệp hội bảo vệ chó đi lạc, phụ trách toàn bộ hành trình đưa cún cưng của ông ấy về nhà.”

“Ông ấy đồng ý?” Đông Chí cảm thấy cái tên hiệp hội bảo vệ chó đi lạc nghe có chút ngu ngu, nhưng thời gian ngắn ngủi có thể bịa ra một lý do tương đối như vậy cũng đã rất tốt rồi.

“Ừ, đương nhiên.” Giọng Trang Châu có chút hưng phấn: “Chủ nhân cũ của Tiểu Mao rất kích động, nói vốn không phải muốn bỏ Tiểu Mao ở lại, chỉ là lúc ấy cả nhà lên tàu, người ta không cho mang sủng vật theo, không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời phó thác cho người khác.”

Tình huống này đã sớm nghe Tiểu Mao nói qua, mặc kệ thế nào, có thể trở về bên cạnh chủ nhân, đối với Tiểu Mao mà nói đã là chuyện rất tốt rồi.

Trang Châu lại hỏi: “Em đang ở đâu? Trường học?”

“Không phải.” Đông Chí thuận miệng đáp: “Em đang ngồi ven đường phơi nắng.” nói xong câu đó, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, vừa ngẩng đầu mới phát hiện hôm nay bầu trời xám xịt lại đầy mây.

Đông Chí: “…”

Trang Châu: “…”

Đông Chí khô khốc cười gượng hai tiếng: “Vậy… anh đang ở đâu thế?”

Trang Châu tựa hồ thở dài: “Anh đang định về nhà. Hòa Thanh gọi điện nói kế hoạch của bọn họ diễn ra sớm hơn chút, sáng sớm mai đã đi luôn rồi, lát nữa cậu ấy sẽ tới đón Tiểu Mao.”

Đông Chí vội nói: “Vậy em lập tức về.”

“Em đang ở bên ngoài? Chỗ nào?”

Đông Chí nói địa chỉ.

“Anh qua đó đón em.” Trang Châu nói: “Vừa lúc ăn cơm trưa xong rồi cùng về.”

“Được.” Đông Chí nhìn trái nhìn phải: “Tới chỗ nhà hàng lần trước ăn thịt khô sao củ cải đi. Nói với Hòa Khoan bảo ông chủ ở đó bán riêng thịt khô cho chúng ta.”

Trang Châu mỉm cười đáp ứng: “Được.”

*****************

Trịnh Từ đứng ở sau hộp đèn góc đường, từ xa nhìn Đông Chí thất thần ngồi trên ghế, thấy biểu tình trên mặt em ấy lúc thì hoảng hốt lúc thì mỉm cười, trong lòng tựa như bị kim đâm, vừa tê dại vừa đau đớn. Hắn nhớ rõ lúc chia tay, Đông Chí cũng giống thế này, thực bình tĩnh nói lời từ biệt với hắn. sau đó một mình đi dọc theo cái hồ nhỏ trong khuôn viên trường thật lâu, tới khi hoàng hôn mới ngồi xuống ghế đá, cứ thế ngồi đó cho tới khi trời tối hẳn.

Trịnh Từ cứ như vậy từ xa dõi theo Đông Chí, chính hắn cũng không rõ vì sao mình phải làm vậy. Hắn biết hắn luyến tiếc người này, nhưng hắn không còn cách nào khác, Đồ Tiểu Bắc đề ra trước mắt hắn một lựa chọn phi thường hiện thực, nếu muốn trở nên nổi bật nhất trong Trịnh gia thì không còn lựa chọn nào khác. Ngay chính cổ nhân cũng đã nói đại trượng phu kiến công lập nghiệp — không có sự nghiệp của riêng mình, thân phận địa vị không bằng người, thì có tư cách gì bàn chuyện tình cảm? Hắn biết hắn đã lựa chọn hướng đi có lợi nhất cho mình. Nhưng một khắc kia, thấy thân ảnh Đông Chí bị bóng đêm từng chút nuốt chửng, chỗ trái tim lại đau đớn không thở nổi.

Là chính hắn đã nói hắn và em ấy không thể tiếp tục, không thể cùng một chỗ. Khi nói lời này, hắn tinh tường biết trong lòng mình vẫn còn ôm một kỳ vọng bí ẩn: hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ lại lần nữa xuất hiện trước mặt em ấy. Trịnh Từ cảm thấy, vô luận hiện tại hắn có lựa chọn thỏa hiệp thế nào, thì kỳ vọng bí ẩn đó vẫn luôn là động lực ủng hộ hắn kiên trì bước tiếp.

Hắn chưa từng nghĩ tới, hoặc là nói, hắn thủy chung không dám nghĩ, một ngày nào đó khi hắn thật sự đứng trước mặt, Đông Chí lại không cần hắn, sẽ không còn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn nữa.

Trong cặp mắt màu trà thủy nhuận đã có bóng dáng của một người khác.

Trịnh Từ thấy Đông Chí nhận điện thoại, trong mắt rút đi vẻ mờ mịt trống rỗng vừa rồi mà dần thay bằng nét sáng ngời dồi dào sinh khí, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn. Em ấy hơi nghiêng đầu nói gì đó với người đầu dây, bên môi thường trực một nụ cười nhẹ. Đây là biểu tình hắn vốn vô cùng quen thuộc, cách một thời gian dài, lần thứ hai nhìn lại khiến hắn trong nháy mắt có ảo giác, giống như thời gian dừng lại ở thật lâu thật lâu trước kia giống như trong giấc mơ hắn hay thấy mỗi đêm.

Trịnh Từ không biết mình đã phát ngốc bao lâu, chờ tới khi hắn hồi phục tinh thần lại, người ngồi trên ghế đã không thấy đâu. Hắn chậm rãi đi qua đó ngồi xuống, cảm thấy bản thân đã mệt mỏi tới mức tay cũng không muốn nhấc lên. Hắn nghe thấy tiếng chuông di động không ngừng vang lên trong túi áo, tựa như tín hiệu quỷ đòi mạng trong các câu chuyện kinh dị. Điều này khiến hắn cảm thấy phiền chán vô cùng. Càng bi ai chính là, cảm xúc phiền chán này hắn đã tập mãi thành quen.

Lúc đầu khi mới quen biết, Đồ Tiểu Bắc mới chỉ là một tiểu hài tử, thấy người lạ liền trở nên ngại ngùng chỉ mỉm cười không nói. Khi đó mẹ Trịnh Từ mỗi lần nhìn thấy Đồ Tiểu Bắc đều sẽ nói: “Ai nha, Tiểu Bắc sao lại ngoan như vậy, quả thực chính là tiểu vương tử trong câu chuyện cổ tích đi.” Hắn biết lời mẹ hắn chỉ có ý nịnh nọt bợ đỡ nhà người ta, bởi vì tất cả mọi người đều biết Đồ Tiểu Bắc và Đồ Thịnh Bắc là cùng một mẹ sinh ra, mà Đồ Thịnh Bắc ván đã đóng thuyền được xác lập là người thừa kế tiếp theo.

Tuy rằng như thế, Trịnh Từ vẫn cảm thấy mẹ hắn nói không sai, hồi bé, Đồ Tiểu Bắc thực sự rất ngoan, người gặp người thích. Khi đó Đồ Thịnh Bắc phải học rất nhiều thứ, cho nên không thể mỗi ngày chơi đùa cùng em trai được. Trịnh Từ lớn hơn Đồ Tiểu Bắc hai tuổi, vừa lúc Đồ Tiểu Bắc cũng thích quấn lấy hắn chơi cùng, mẹ hắn lại thập phần vui vẻ khi thấy hắn có quan hệ tốt với anh em Đồ gia — Nếu Trịnh Từ không có trợ lực, muốn trổ hết tài năng nổi bật hơn hẳn đám tôn tử đồng lứa trong Trịnh gia là điều vô cùng khó khăn. Vì thế thuận lý thành chương, Trịnh Từ và Đồ Tiểu Bắc cứ như vậy càng ngày càng thân thiết.

Đám hài tử đồng lứa Trịnh gia cũng không thân thiết gì, Trịnh Từ khi đó coi Đồ Tiểu Bắc như em trai mình, có gì ngon, có gì vui đều nghĩ tới cậu ta, thậm chí có khi còn có một loại cảm giác đặc biệt thỏa mãn: Đồ Tiểu Bắc đối với mình so với anh trai cậu ta còn thân thiết hơn.

Nhưng loại thân thiết này rốt cuộc từ khi nào đã bắt đầu thay đổi?

Trịnh Từ không nghĩ ra được, rõ ràng hết thảy mọi chuyện đều hoàn mỹ như thế. Có em trai quan hệ thân thiết, có người yêu chí thú hợp nhau, chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều trở nên hoàn toàn biến đổi.

Khi Đồ Tiểu Bắc nói với hắn: “A Từ, em sẽ bảo anh hai em giúp anh chiếm được Trịnh gia, anh có yêu cầu gì em đều sẽ giúp. Nhưng mà…”

Nhưng mà trợ giúp có điều kiện.

Trịnh Từ lúc đầu cảm thấy gần như khiếp sợ, hắn chưa bao giờ biết hài tử luôn như hình với bóng cùng mình, tiểu công tử hiển quý thế gia lại có tâm tư như thế đối với mình. Nhưng đến khi biết được, hắn mới hiểu ra, vô luận khi đó hắn có muốn cự tuyệt Đồ Tiểu Bắc thì Đồ Tiểu Bắc cũng không phải là người có thể dễ dàng cho phép hắn cự tuyệt.

Nếu Đồ Tiểu Bắc là gông cùm thì hắn đã tự tay treo cái gông đó lên cổ mình.

Giữa bọn họ rất quen thuộc, cơ hồ không có bí mật riêng. Loại thân mật khăng khít này đã chuyển biến thành một loại quan hệ khác cơ hồ càng thêm thân mật khăng khít giống như một chuyện thuận lý thành chương. Trịnh Từ tuy rằng vì chuyện không thể không bỏ rơi Đông Chí mà cảm thấy rối rắm khổ sở, nhưng thật ra, so với thống khổ Đồ Tiểu Bắc mang tới cho hắn, thật sự điều đó chỉ là bé nhỏ không đáng kể.

Giữa bọn họ không phải không có ngày vui nhu tình mật ý. Mỗi khi tâm tình Đồ Tiểu Bắc vui vẻ, cậu ta cũng thập phần ôn nhu săn sóc. Cậu ta muốn chơi gì, hắn cũng chơi cùng, vẫn có thể khiến cuộc sống sinh hoạt của cả hai có nhiều màu sắc phong phú. Đáng tiếc chính là, thời gian vui vẻ tình nùng mật ý này cũng không duy trì được lâu, hai người dần trở nên thường xuyên cãi vã, tính cách cả hai cũng bắt đầu hiển lộ những góc cạnh trước đây đã che giấu.

Khắc khẩu, hòa hảo, tranh cãi ồn ào…

Vô tận không dứt.

Cuộc sống sinh hoạt của cả hai dần khiến bọn họ không thở nổi, tựa như hãm sâu trong vũng bùn, liều mạng muốn thoát ra nhưng hết lần này tới lần khác đều ngã trở về. Cuộc sống sinh hoạt nặng nề như một bức tranh ảm đạm khiến sự tồn tại của Đông Chí càng trở nên nổi bật bắt mắt hơn, tựa như một dấu hiệu có thể dẫn đường cho linh hồn hắn được cữu rỗi.

Vì thế trong lòng hắn càng dấy lên hy vọng. Dục vọng muốn tiếp cận người kia lại một lần nữa dâng lên mãnh liệt. Cơ hồ thiêu đốt lý trí hắn, cơ hồ quên đi thủ đoạn của anh em Đồ gia. Hiện giờ nghĩ lại, từ khi hắn buông tha Đông Chí mà lựa chọn Đồ Tiểu Bắc, cuộc đời của hắn đã không còn do hắn làm chủ.

Trịnh Từ cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay đang mở ra của mình. Hắn làm thế nào cũng không hiểu nổi, rõ ràng hắn đã cố gắng nhiều như vậy, vì sao cuộc đời hắn ngược lại càng trở nên… thân bất do kỷ?