Đông Chí biết yêu cầu này của mình đối với người không hiểu gì sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Nhưng anh không nhịn được, anh đã bị con Husky ngu ngốc này đùa giỡn hai lần. Từ nhỏ tới lớn, anh đã thấy nhiều nhân loại cảnh giác thậm chí là có ác ý đối với động vật, nhưng chưa từng thấy qua con vật nào tai quái thế này, cư nhiên đùa giỡn người ta chỉ vì vui vẻ… đều là học từ ai đây? Đông Chí có thế nào cũng nghĩ mãi không ra.

Tuy rằng anh chỉ mới gặp Trang Châu hai lần, nhưng qua nhìn lời nói hành vi cử chỉ của anh ta, hẳn không phải loại người thích chọc ghẹo người khác. Còn về Trang Lâm, tuy rằng có chút điên rồ nghịch phá nhưng tính cách hoạt bát sôi nổi. Thiếu niên choai choai 15 tuổi thì có thể ổn trọng ở chỗ nào? Xúc động thì xúc động, nhưng không giống Hắc Đường một bụng toàn chủ ý xấu xa.

Mỗi ngày nó còn có thể tiếp xúc với ai? Quản gia Thất bá?

Đông Chí cảm thấy càng không thể, Thất bá vừa thấy chính là người hiền lành tính cách ôn hòa. Người khác đùa dai ông ấy đứng ra hòa giải còn có thể, còn bảo ông ấy đi chọc ghẹo người khác…

Đông Chí suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy mình bị con chó ngu ngốc kia kích thích tới điên rồi. Cho dù cha con có quan hệ huyết thống thì đứa con cũng không nhất định mười phần giống cha mình, huống chi là giữa sủng vật và chủ nhân.

Quả nhiên là tức tới ngu người luôn rồi.

Nói về tính cách, đối với con người đa phần là không giống nhau, đạo lý này có lẽ cũng có thể áp dụng cho động vật được đi. Tỷ như loài mèo, có Tiểu Xám thuộc loại hình khá cảnh giác với con người, nhưng cũng có Tiểu Dạng Nhi không sợ trời không sợ đất khá ngông nghênh. Mà ngay cả loài chim luôn có dáng vẻ tao nhã trứ danh cũng có loại mặt hàng như Tiểu Bát Tiểu Cửu thích tụ tập bát quái đó thôi 囧?

Đông Chí vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy không còn giận như trước nữa. Vừa lúc điện thoại của Trang Châu liền gọi tới, không biết là do trùng hợp hay là lúc từ biệt thấy sắc mặt mình không tốt liền tận lực bấm đốt ngón tay tính toán thời gian mình về tới nhà. Bởi vì đã có hoài nghi nên khi Đông Chí ấn nghe điện thoại tâm tình có chút vi diệu.

Giọng nói Trang Châu không nhanh không chậm, âm tuyến thuần hậu giống như có một loại trấn an, mê hoặc nhân tâm: “Vừa rồi thấy tâm tình em không tốt, rốt cuộc là làm sao vậy?”

Đông Chí vừa mới bình phục, tâm tình lại bắt đầu bùng lên một cỗ nghẹn khuất. Mình có thể nói là bị chó của anh ta chọc tức không?

“Có phải Hắc Đường đã gây ầm ĩ làm phiền tới em không?” trong giọng nói Trang Châu giống như đang dỗ dành trẻ con mà càng kiên nhẫn chậm rãi nói: “Tiểu gia hỏa này được tôi bế về nhà khi còn chưa đầy tháng, tôi đã nuôi nó được vài năm, thật sự đã bị tôi chiều hư. Vốn có chút ngốc nghếch nhưng càng lớn càng không chút cố kỵ, em đừng vì nó mà mất hứng. Nhé?”

Bên tai Đông Chí bất giác bỗng nóng lên, lập tức trong lòng toát ra vài phần cảm giác thẹn quá hóa giận. Rõ ràng tôi mới là người bị khi dễ có được không, như thế nào ở trong mắt người không rõ chân tướng như anh liền biến thành không biết nói lý?!

Cắn răng nuốt cục tức xuống bụng, nói mình đúng không?!

Đông Chí âm thầm nghiến răng, chợt nghe thanh âm Trang Châu ở đầu dây mang chút ý cười: “Chuyện ngày hôm nay thật sự cảm ơn em nhiều lắm. Nếu không có em trùng hợp đi ngang qua, Hắc Đường nhà tôi thật sự đã bị lạc mất rồi. Hài tử ngu ngốc này luôn không biết cảnh giác, ai đùa với nó, nó đều chạy theo. Nơi đó là khu náo nhiệt, nhiều người nhiều xe cũng nhiều… dù sao cũng cám ơn em.”

“Không cần cảm ơn.” Đông Chí thở dài một hơi hờn dỗi: “Nếu tôi đã nhìn thấy cũng không thể làm bộ không phát hiện.”

Trang Châu tựa hồ nghe ra ẩn ý của anh, cũng không nói tiếp, liền khéo léo dẫn dắt đề tài sang chỗ khác: “Tối mai em có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

“Ah, ngày mai à…” Tuy rằng Đông Chí cảm thấy lời mời của Trang Châu cũng nằm trong dự kiến của mình bởi vì Trang Châu chính là loại hình không thích thiếu nợ nhân tình của người khác. Nhưng nếu cùng ra ngoài ăn cơm với anh ta, trong lòng Đông Chí sẽ cảm thấy có chút áp lực. Trang Châu người này khí tràng cường đại, ở cùng một chỗ với anh ta sẽ khiến anh cảm thấy nhỏ bé. về phương diện khác, ở cùng với nam nhân cường thế, Đông Chí liền đặc biệt có vẻ bị động.

Đông Chí không thích cảm giác bị người nắm mũi dẫn đi.

Trang Châu giống như không chú ý tới do dự trong lời Đông Chí, hơi cười cười nói: “Tôi nghe Trang Lâm nói em thích ăn cay, vừa vặn ngày mai có một bằng hữu mới khai trương một nhà hàng, tôi nghe cậu ta nói đầu bếp nhà cậu ta chính là mời tới từ một cửa hiệu lâu đời ở Trùng Khánh, tay nghề tốt vô cùng. Thế nào, có hứng thú đi cùng tôi tới nếm thử không?”

Đông Chí do dự một chút, nghe ý anh ta hẳn không phải hẹn một mình mình ra ngoài ăn cơm. Nếu còn có những người khác ở đó, cùng ở chung với anh ta nói không chừng sẽ không có cảm giác nhỏ bé nữa. Tối trọng yếu chính là, mình cũng không hy vọng Trang Châu có cảm giác thiếu nợ nhân tình của mình. Ăn một bữa cơm, vừa vặn thanh toán sòng phẳng với nhau.

“Là bằng hữu của anh mở hàng ăn sao?”

Trang Châu cười nói: “Người ta ngại hai chữ hàng ăn nghe không đủ trình, buộc chúng ta phải gọi là Tư phòng thái quán (nhà hàng riêng tư).”

Đông Chí cũng bật cười theo, anh không định nói cho Trang Châu biết, trong quan niệm của mình tư phòng thái quán cũng chỉ lịch sự hơn một chút so với nhà hàng bình thường thôi. Nghe nói phương thức kinh doanh tư phòng thái quán tương đối cá tính, rất ít khi cho phép khách hàng tự mình gọi món, đều do đầu bếp làm món gì thì khách ăn cái đấy, đương nhiên điều quan trọng nhất chính là: rất đắt đỏ.

Đông Chí thành thành thật thật cùng hắn nói rõ ngọn ngành: “Tôi chưa từng tới tư phòng thái quán lần nào.”

“Vậy càng hay, cùng tôi tới xem náo nhiệt cho biết. Người quen khai trương, sẽ không có nhiều kiêng kị, em có thể thoải mái quan sát từ trong ra ngoài, nhìn đủ thì thôi.” Trang Châu uyển chuyển xác định chuyện này: “Vị bằng hữu kia của tôi cũng thích kết giao với giới nghệ sỹ, em là chuyên gia mỹ thuật chính tông, có thể cho cậu ta vài ý kiến về phương diện bố trí trang hoàng quán ăn.”

“Tôi cũng không tính là chuyên gia.” Đông Chí cùng hắn khách khí: “Nhưng nếu bằng hữu của anh không để ý thì có thể cùng ngồi nói chuyện.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Trang Châu cười nói: “Tan tầm ngày mai tôi qua đón em. Em dạy xong thường ra bằng cổng nào?”

“Ah, cổng phía nam.” Đừng nói là anh ta định lái thẳng xe vào kí túc xá nhé.

“Mấy giờ thì tan?”

“Khoảng 6 giờ.” Đông Chí nói xong câu đó, trong đầu bỗng có chút mơ hồ, hình như đoạn đối thoại vừa rồi chính là mình đã đáp ứng lời mời của người ta rồi đi. Quả nhiên vẫn bị anh ta nắm mũi dẫn đi….

Nội dung nói chuyện đã xong, người gọi tới trước cũng nên nói lời từ biệt đi chứ, Đông Chí chờ Trang Châu cúp điện thoại trước nhưng không biết Trang Châu bị cái gì mà không hề có ý muốn cúp điện thoại. Cả hai trầm mặc một khắc, Trang Châu có chút nghi hoặc mỉm cười: “Đông Chí, tôi rất muốn biết vì sao hôm nay em lại kêu tôi kể chuyện cho Hắc Đường nghe. Có thể giải thích một chút không?”

Đông Chí cào cào mái tóc, biết ngay Trang Châu sẽ bám dính điểm này không tha mà. Nhưng vấn đề là lúc ấy mình đang bị tức giận làm mờ mắt, căn bản sẽ không nghĩ tới phiền toái sau đó.

Trang Châu còn nói thêm: “Cho dù như thế nào, việc em giao tôi nhất định sẽ làm. Tôi sẽ hảo hảo kể lại cho nó nghe chuyện đó.” Tạm dừng một chút, giọng Trang Châu vang lên tiếng cười rõ ràng: “Hơn nữa phần kết câu chuyện, tôi cũng nhất định kể đi kể lại ba lần cho nó nghe.”

Đông Chí não bổ tưởng tượng cảnh Trang Châu nghiêm túc ngồi kể chuyện “cậu bé chăn cừu” cho con Husky ngu ngốc nghe, nhất thời tự đem mình sét đánh không nhẹ.

Anh ta là đang nói đùa phải không?!

“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.” Trang Châu cươi nói: “Ngày mai gặp, Đông Chí.”

Bị hậu quả hình ảnh mình tưởng tượng kích thích nặng nề, tới tận khi bước chân lên lầu kí túc, lấy chìa khóa ra mở cửa mới kịp phản ứng lại, vừa rồi trong điện thoại, cư nhiên Trang Châu không gọi mình là ‘thầy Lăng’ mà lại gọi thẳng tên.

Đông Chí.

Anh ta tựa như một bằng hữu thân thiết gọi tên mình, Đông Chí.

Bất tri bất giác Đông Chí lại một lần nữa bị phát hiện ngoài ý muốn này làm cho cứng đờ người.

Khi Đông Chí rời khỏi phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình vốn tính toán tùy tiện tìm một chỗ giải quyết cơm chiều, không ngờ lại gặp phải Hắc Đường, lại còn diễn ra một đoạn nhạc đêm như vậy, khiến bản thân tức khí xông não cái gì cũng quên hết một đường chạy như bay trở về nhà. Tới khi vào cửa rồi, Đông Chí cũng lười trở ra, anh nhớ trong tủ lạnh còn dư lại mấy nguyên liệu có thể xào nấu qua, cảm thấy như vậy cũng đủ để đối phó qua bữa cơm chiều. Thay quần áo đang định đi tới phòng bếp, dư quang khóe mắt liếc qua ban công thấy có cái gì đó khẽ động.

Bộ lông màu vàng, hổ vằn màu xám, bộ dạng trông như…

“Tiểu Dạng Nhi?!” Đông Chí nhất thời vừa mừng vừa lo: “Mày đã về?!”