Bí Mật Của Đông Chí

Chương 124: Phiên ngoại 5 Tiểu Ngư, Tiểu Ngư (4)

Trong thôn không có nhiều vũ khí, vũ khí có tác dụng chống chọi lớn nhất chính là mấy cái bẫy rập đặt bên ngoài  thôn. Mấy cái bẫy này các thôn dân vốn là để đề phòng mãnh thú ở trên núi, dù sao cũng là nơi thâm sơn rừng già, mùa đông thường xuyên có sài lang hổ báo ban đêm ra ngoài kiếm ăn, vạn nhất chúng lẻn vào trong thôn, vậy thì rất nguy hiểm — không phải tất cả động vật đều có thái độ hữu hảo với bọn họ. Đặc biệt là khi chúng nó bị thương hoặc là khi quá đói bụng khó kiếm được con mồi, số gia súc gia cầm được nuôi dưỡng trong thôn đối với chúng nó sẽ trở thành món đồ ngon hấp dẫn vô pháp chống cự.

Đám săn trộm mỗi lần lên núi, lần sau so với lần trước càng cẩn thận hơn nhiều. Hơn nữa lúc này bọn chúng còn bỏ tiền thuê vài tên thợ săn trong núi dẫn đường. Những thợ săn này quen đường liền dẫn mấy kẻ đó theo đường mòn lên núi, thần không biết quỷ không hay mà tránh được thủ thuật che mắt của bộ tộc Sơn thần ở sườn núi mà tiến gần tới phụ cận thôn. Về vị trí bẫy rập, mấy tên đó hiển nhiên không có khả năng biết được, bởi vậy mỗi một tiểu đội của chúng hầu như đều có người dính bẫy.

Kẻ rơi vào bẫy phát ra tiếng kêu thảm thiết tựa như tín hiệu thông báo.

Vinh bá hô dài một tiếng. Âm cuối còn chưa kịp biến mất, nhóm dã thú đã mai phục trong rừng rậm trước đó liền liên tiếp xông ra. Ẩn trong bóng đêm che dấu, nhóm mãnh thú thần không biết quỷ không hay tới gần đám săn trộm mà cắn xé. Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng khiến người buồn nôn.

Nhóm động vật xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Chỗ đánh lén càng lúc càng trở nên đông đúc chật chội.

Vinh bá cảm thấy sự tình đột nhiên không đúng. Trừ báo và sói lúc trước ông gọi ra, còn có rất nhiều động vật khác cũng từ trong các hang hốc kéo nhau chạy ra hết. Cừu, lộc, hươu, thậm chí là gấu ngủ đông… một đám con nào con nấy đều thất kinh, rõ ràng nghe thấy tiếng súng và thấy con người cũng không tránh đi, cứ rầm rập lao đầu chạy về phía bọn họ, không thèm quay đầu lại mà chạy như điên xuống phía chân núi.

“Không ổn rồi…”

Vinh bá một câu còn chưa nói xong, từ trong bóng đêm đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang dậy, đó là những tiếng thét chói tai sợ hãi tới cực hạn, tê tâm phế liệt khiến da đầu bất cứ ai cũng phải run lên. Ngay sau đó trong trời đêm cũng truyền tới một tiếng động dữ tợn khác, nặng nề như nổi trống, ầm ầm vang dội từ xa truyền tới, tựa như phát ra từ trên đỉnh đầu lại giống như từ dưới chân truyền lên.

Vinh bá biết có chuyện lớn xảy ra ở quanh mình nhưng bóng đêm đen kịt, chung quanh tất cả đều là dã thú đang chạy thoát thân, ông thậm chí còn không nhìn thấy nơi tộc nhân mình đang mai phục, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, từng chút từng chút, nôn nóng mà sợ hãi.

Một chùm ánh lửa từ xa xa đột ngột sáng bừng lên.

Trong nháy mắt ánh sáng lóe lên, Vinh bá thấy mặt đất dưới chân mình xuất hiện vô số những khe rãnh nham nhở nứt toang, tựa như bị điện quang xé rách, nuốt chửng những người có mặt ở đó, không còn nhận ra đâu là tộc nhân đâu là kẻ săn trộm, tất cả đều đã bị những chiếc miệng lớn này cắn nuốt.

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng động đất ầm vang bao phủ khắp nơi, những khe rãnh trên mặt đất liên tiếp xuất hiện, lại lập tức bị đất đá chèn ép mà lấp lại tựa như một con quái thú khổng lộ xé ngang bầu trời mà xuất thế, sau khi cắn nuốt máu thịt lễ vật cúng bái liền nhanh chóng lẩn vào bóng đêm chuồn mất.

Vinh bá giống như nổi điên lao tới chỗ những miệng hố đang dần khép lại. Nhưng trong nháy mắt khung cảnh biến hóa quá nhanh, tới khi ông vọt đến nơi, mấy người vừa rồi vẫn còn đang đứng trên mặt đất đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tựa như bọn họ chưa từng xuất hiện.

Cách đó không xa, nơi ánh lửa không chiếu tới, lại một lần nữa truyền tới tiếng hét chói tai đáng sợ.

Sợ hãi tới cực hạn, Vinh bá ngược lại có một loại cảm giác không chân thật.