Khi Đông Chí tìm được Tiểu Xám, nó đang rúc trong tòa núi giả cạnh cây anh đào trong công viên ngủ gật.

Nơi này có chút vắng vẻ, không đông người, lại là nơi cản gió, nắng vàng ấm áp chiếu xuống, có đôi khi Tiểu Dạng Nhi cùng Bồi Tây cũng sẽ tới đây. Tiểu Xám rất thích ở chỗ này, là bởi vì nằm ở đây, chỉ cần vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy tiểu khu trước đây nó cùng chủ nhân nó ở. Đó là một khu dân cư lâu đời cũ kỹ, ngoài cửa còn chả thèm lắp thiết bị chống trộm, cũng không có bảo vệ trông coi, cho nên chủ nhân của nó trước đây mới xui xẻo gặp phải bọn cướp như thế.

Tiểu Xám theo tầm mắt Đông Chí nhìn ra tiểu khu xa xa kia, nâng móng vuốt lau mặt, lười biếng thở dài: “Aiz, già rồi, già rồi, đạo đức giả một chút.”

Đông Chí vươn tay gãi gãi cổ nó.

Tiểu Xám không khách khí gạt tay anh ra, không chút cao hứng nói: “Đừng coi tôi là con mèo con như Tiểu Dạng Nhi.”

Đông Chí mỉm cười: “Tao tới tìm mày thật sự là vì đám nhóc Tiểu Dạng Nhi kia.”

Tiểu Xám cảnh giác vẫy vẫy cái tai: “Bọn nó lại gây họa gì à?”

“Mày giúp tao tìm tụi nó.” Đông Chí nói: “Chúng nó đi trộm đồng hồ của một nhà có tiền, hiện tại đang bị cảnh sát theo dõi, tao sợ nó thiếu kiên nhẫn lại gặp rắc rối.”

Đôi mắt lam của Tiểu Xám chớp chớp: “Nó không tới tìm anh?”

Đông Chí lắc đầu.

“Tôi biết rồi.” Tiểu Xám lắc lắc cái đuôi cụt: “Anh về trước đi, chuyện này giao cho tôi.”

Ai cũng không thể trông cậy vào việc một con mèo gặp phải chuyện gì cũng sẽ gọi điện liên lạc với bạn. Đông Chí tuy rằng có thể nghe hiểu tụi nó nói gì nhưng anh cho tới giờ đều không trông cậy vào đám vật nhỏ lông xù này sẽ nhớ được số điện thoại của mình. Mà cho dù chúng nó có thể nhớ được dãy số đó thì có thể chạy đi đâu để gọi điện đây?

Tìm không thấy Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây, hiện tại đến cả Tiểu Xám cũng không thấy bóng dáng. Đến ngày thứ ba, Đông Chí đứng ngồi không yên. Tuy rằng hôm đó Trang Châu đã nói cho anh biết Tiểu Dạng Nhi đã được thả đi, nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy tận mắt, ai biết được Tiểu Dạng Nhi có thật sự được thả tự do hay không? Nếu Tả Hạc lúc ấy chỉ làm cho có lệ trước mặt Trang Châu cũng không phải không có khả năng, dù sao con người ở trên thế giới này cũng sẽ không để ý tới việc thừa hay thiếu một con mèo hoang.

Đông Chí lái xe tìm kiếm ở những nơi đám mèo hoang thường tụ tập, Tiểu Dạng Nhi thường xuyên tới công viên, chỗ lùm cây phụ cận hồ Bích Ba nhưng không thấy, anh thậm chí còn liều lĩnh dừng lại ở cạnh hai con mèo hoang đang đùa giỡn ở bên đường, hỏi bọn nó có biết tin tức gì của Tiểu Dạng Nhi không, kết quả khiến hai con mèo kia sợ chết khiếp, nhanh như chớp phóng vụt đi.

Đông Chí lái xe vòng quanh Ngự Cảnh Uyển một vòng, cuối cùng thất vọng mà trở về. Đến khi xe vòng qua hồ Bích Ba, Đông Chí tùy tay chỉnh gương chiếu hậu, lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Đông Chí vội dừng xe, từ cửa sổ thò đầu nhìn lại cho kỹ, quả nhiên là Tả Hạc. Nhưng anh ta không mặc cảnh phục, mà mặc một bộ đồ vận động bình thường, thoạt nhìn giống một viên chức đi tản bộ tập thể dục. Nhưng ở thắt lưng anh ta có giắt một cái đai nhỏ màu xanh, trong tay còn cầm một cái que bằng cành cây khô.

Đông Chí nhìn rõ cái que trong tay hắn, trái tim nhất thời đập bang bang.

Có lẽ là chức nghiệp đã tạo thành thoi quen cảnh giác, Đông Chí mới chỉ nhìn anh một chút, Tả Hạc đã quay người lại, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn lại đây. Bốn mắt giao nhau, Tả Hạc có chút ngẩn ra, thu lại thần sắc cảnh giác nổi lên trong mắt: “Thực trùng hợp, thầy Lăng vừa tan tầm sao?”

Đông Chí có tan tầm thật thì cũng không về đường này, nhưng bị anh ta nói như vậy, trong lòng không khỏi khẩn trương: “Đi bàn bạc chút chuyện, còn Tả đội trưởng đây là?”

“Tôi đang tìm con mèo.” Tả Hạc nhún vai: “Thầy Lăng còn nhớ con mèo hoang mấy hôm trước nhìn thấy ở trong Ngự Cảnh Uyển không?”

Đông Chí nhảy dựng, cổ họng thoáng có chút khô khốc: “Tôi nghe Trang tiên sinh nói đã thả nó rồi mà?”

“Đúng vậy.” Tả Hạc lưu ý biểu tình trên mặt Lăng Đông Chí, miệng lại không nhanh không chậm trò chuyện: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy con mèo đó có chút khác thường. Trong lòng vẫn không bỏ xuống được, nên muốn tìm nó thử xem.”

“Khác thường chỗ nào?” Đông Chí càng căng thẳng hơn: “Không phải nói là mèo hoang sao?”

“Là mèo hoang.” Tả Hạc khẳng định gật đầu: “Nhưng nếu là mèo hoang thì sao lại nghe theo mệnh lệnh của người chủ chiếc khăn tay?”

Lăng Đông Chí há miệng thở dốc. Chẳng lẽ trong chuyện này thực ra mình mới là người làm phiền hà tới Tiểu Dạng Nhi sao? Nếu lúc ấy mình không tự cho là thông minh mà dùng khăn tay, Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đem đồng hồ trả về tuy rằng phải tốn chút sức lực nhưng cũng sẽ không khiến người ta hoài nghi?

Tả Hạc thành thục dùng cái que chọc chọc gẩy gẩy trong lùm cây: “Tôi cảm thấy sau lưng con mèo đó hẳn còn có một người khác.”

Đông Chí khó nhọc cười cười: “Vậy sao? Cũng bởi vì cái khăn tay kia?”

Tả Hạc do dự một chút, cười nói: “Vụ này đã hủy bỏ bản án, nói cho anh cũng không tính là gì. Vụ án trộm đồ này tuy rằng lớn, nhưng người bị hại cuối cùng cũng không tổn thất gì, nhiều nhất cũng chỉ là tin tức xã hội. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy dường như có người đứng sau khống chế mấy con mèo kia. Nếu không truy ra được, nói không chừng người này sẽ lợi dụng đám mèo đó để làm việc xấu cho mình.”

Đông Chí âm thầm thở phào một hơi: “Vậy anh hiện tại đã tan tầm? hay là đang ở đây tăng ca vậy?”

“Không còn cách nào khác.” Tả Hạc hé miệng mỉm cười: “Ăn một bát cơm nhưng tâm tư vẫn đặt ở việc này. Án mình chưa phá, trong lòng liền không bỏ xuống được.”

Đông Chí không biết nên làm thế nào để biện giải cho bản thân bị coi là độc thủ đứng sau màn, nhưng vô duyên vô cớ bị quy chụp thành người xấu khống chế động vật nhỏ gây tội, anh có chút không cam lòng.

“Nói không chừng là gặp may thì sao.” Đông Chí ý đồ nói bóng nói gió xáo trộn tin tức tai nghe mắt thấy một chút: “Nhỡ người đó thấy con mèo chạy ra ngoài chơi đùa, còn tưởng là lấy đồng hồ trong nhà mang ra chơi, cho nên giúp nó buộc lại đeo trên cổ cho nó mang về nhà thì sao? Cũng có thể là con mèo đó thấy đồng hồ lấp lánh mang ra Ngự Cảnh Uyển chơi chứ không có ý lấy thì sao?”

“Đương nhiên cũng có khả năng này.” Tả Hạc trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Nếu là như thế thì sao cái khăn tay lại không có dấu vết gì lưu lại?”

Đông Chí: “…”

“Khăn tay mới tinh.” Tả Hạc thì thào tự nói: “Đó cũng là một điểm đáng nghi.”

Đông Chí quả thực muốn hộc máu, hóa ra mình lại tạo ra nhiều lỗ hổng thế sao? Nhưng cũng từ mấy câu nói của anh ta, cũng có thể khẳng định Tiểu Dạng Nhi quả thật không bị bắt lại, mình cũng coi như có thể yên tâm một chút.

Đông Chí cũng không dám ở lại lâu, tìm cớ có một đồng nghiệp gọi điện liền nhanh chóng chuồn mất. Cũng vì Đông Chí đi quá nhanh mà không chú ý tới Tả Hạc đứng đó nhìn theo anh rời đi, trong mắt trừ bỏ nghi hoặc còn có một chút thần sắc khác lạ.