Đám đông ngày càng nhộn nhịp. Lam Ngạo vẫn cứ ôm lấy Triệu Khả không buông. Trịnh Mẫn bên kia thì ôm lấy thi thể của Liễu Lệ mà khóc to nghe rất thê lương.

- Cô ta chính là kẻ giết người!

Trịnh Mẫn bỗng nhìn chằm cô, ánh mắt hiện rõ vẻ căm tức. Triệu Khả thì không phải nói, cô rất hoang mang. Rõ ràng là mình bị ai đó làm ngất đi, tỉnh lại thì tay cầm dao, lại còn dính máu... thật là không biết ra sao nữa.

- Câm miệng! Ai dám nói thêm câu nào... tôi bắn nát sọ người đó!

Lam Ngạo rút khẩu súng trong túi ra, nhằm thẳng Trịnh Mẫn bắn một phát đạn. Cũng may viên đạn sượt qua má trái của Trịnh Mẫn. Nhưng cũng đủ khiến anh ta tím tái mặt mũi sợ hãi.

Không biết từ đâu, Long lão gia bước lên. Nhìn tình cảnh một lượt lắc đầu.

- Lam thiếu, người phụ nữ của cậu đã giết đại tiểu thư duy nhất của Liễu Gia. Theo hình phạt của Tứ Gia thì ám hại người trong dòng tộc thuộc Tứ Gia sẽ bị lăng trì cho thú hoang xé xác.

Xung quanh im bặt. Triệu Khả không ngờ chuyện này lại lớn như vậy. Nhưng Lam Ngạo không nói gì. Anh bế cô lên bước ra khỏi đây, nhưng bị mất tên vệ sĩ ngăn lại

- Khi nào tàu cập bến, tính sau. Tôi đưa cô ấy về phòng của mình.

Long lão qua phất tay, mấy tên thuộc hạ lập tức lui ra. Triệu Khả bất an. Chẳng lẽ anh định giao cô cho bọn họ sao? Cô không có giết Liễu Lệ. Lam Ngạo cứ thế đi qua đám đông. Anh không nói, vẻ mặt không rõ biểu cảm.

Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đứng gần đó, Sát Ảnh và Cố Thành Thiên cùng nhìn về phía cô. Giết người khác thì không sao nhưng một khi động đến người trong Tứ Gia, cái giả phải trả còn thảm khốc hơn cả chết. Bọn họ phải làm cái gì đó mới được.

Trong đám đông, bắt đầu nổi lên những trận bàn tán. Ai cũng đeo mặt lạ nên không biết mặt ai với ai. Hai người đàn ông ở đó hơi nhếch khóe miệng cười.

- Lam Dật, em chắc rằng Lam Ngạo sẽ vì cô ta mà chống lại Tứ Gia?

Người đeo mặt nạ quỷ chính là Lam Thiện. Người còn lại là Lam Dật. Thông tin mà người của hắn mang đến rất nhanh. Hắn cùng Lam Thiện mang danh nghĩa là khách mời của Mộc Gia chứ không phải của Lam Gia. Nếu hôm nay Lam Ngạo mà quyết bảo vệ Triệu Khả thì chắc chắn Lam Gia sẽ là mục tiêu trong tầm ngắm của Tứ Gia. Hắn làm sao để mình chịu chung số phận với Lam Ngạo được. Kế hoạch lần này, hắn đã chuẩn bị rất cẩn thận.

Đầu tiên, Lam Dật và Lam Thiện hẹn Liễu Lệ ra mạn tàu nói là có việc liên quan đến Lam Ngạo. Cô ta đương nhiên sẽ ra gặp. Khi hai người đeo mặt nạ đương nhiên là dù có camera thì cũng chẳng ai phát hiện ra. Sau khi dùng thuốc mê làm ngất Liễu Lệ, hắn mua chuộc tất cả các thuộc hạ canh giữ phòng Hoàng Đế của Tứ Gia để bọn họ lục tung đồ đạc trong phòng.

Cuối cùng khi mọi người tập chung điều tra ra kẻ phá hoại, Lam Dật cùng Lam Thiện đến Kim Thuyền. Đánh ngất Triệu Khả xong giết Liễu Lệ đổ mọi tội lỗi lên đầu cô. Trước khi đi hai người đã xóa sạch dấu vết. Vậy là chỉ cần đợi khi đám đông xuất hiện, ẩn vào khách mời thì có thần thánh cũng không thể biết.

Lam Dật nhếch mép.

- Đương nhiên. Lam Ngạo chỉ được chọn 1 trong 2. Người phụ nữ của nó hoặc sự nghiệp cả gia tộc...

_______

Mở cửa phòng Hoàng đế của mình, Lam Ngạo bế cô đặt xuống ghế rồi tự mình đi đóng cửa lại. Mặt Triệu Khả cúi xuống. Anh đi đến trước mặt cô, ngồi xuống hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt đầy trìu mến.

- Lam Ngao?

- Ừ, do sự cố bất ngờ nên Thuyền trưởng đã cho tàu quay lại. Khoảng vài phút nữa tàu sẽ cập bến. Lúc đó em hãy cải trang đi theo Tư Điền rời khỏi đây trước khi Liễu Gia sai người lên bắt giữ. Có vẻ ông ta cũng nhận tin rằng con gái mình bị giết rồi, ông ta nhất định sẽ không tha cho em. Nghe lời anh, nhất định phải rời khỏi đây an toàn!

- Anh đã gặp Tư Điền?

- Anh đã bảo anh ta chuẩn bị để đưa em rời khỏi đây rồi!

Bây giờ cô mới hiểu, thực ra vừa nãy anh không nói gì là không muốn gây thêm hiểu lầm nữa. Trong lòng Triệu Khả hơi nhức nhối, dự cảm bỗng không lành chút nào.

- Lam Ngạo... em có chuyện... này muốn nói .... với anh..

- Anh nghe...- Anh vuốt nhẹ tóc của cô.

Triệu Khả phải cố gắng hít hơi sâu. Mãi mới mở miệng được rõ ràng.

- Em mang thai rồi!

Bàn tay anh để lên tóc cô bỗng khựng lại. Mãi lúc lâu sau, đột nhiên anh ghé xuống bụng cô hôn nhẹ.

- Bảo bối của chúng ta sao?

Bây giờ anh cũng chưa dám tin vào tai mình. Đây đúng là tin vui.

- Ừ- Cô nói

Lam Ngạo ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên đôi môi của cô. Niềm vui sướng của anh chính là bảo bối của hai người. Điều này càng khiến anh quyết tâm bải vệ hai mẹ con của cô. Anh mở cái túi to bên cạnh, lấy ra chiếc áo khoác màu đen mặc vào cho cô. Xong đứng dậy buộc tóc rồi đợi chiếc mũ đen lên đầu cô, xong đâu đó đeo thêm chiếc mặt nạ nam.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng mở ra. Diz và Trần Mặc dẫn Tư Điền bước vào phòng.

- Thiếu gia, đã dẫn người đến!- Diz thông báo.

Tuy Tư Điền không ưa gì Lam Ngạo, ngược lại Lam Ngạo cũng không thích hợp tác với Tư Điền. Nhưng vì cô mà cả hai bất đắc dĩ phải hợp tác. Triệu Khả nhìn Lam Ngạo, đột nhiên cô ôm chầm lấy anh.

- Phải an toàn rời khỏi, vì bảo bối của chúng ta. Còn lại ở đây để anh lo. Mau đi đi!

Cuối cùng Lam Ngạo dứt khoát gỡ tay cô ra nhìn Tư Điền.

- Nhớ bảo vệ cô ấy!

- Được!

Cho đến khi hai người đi rồi, không hiểu tại sao Lam Ngạo ngồi thừ xuống ghế. Có lẽ anh đã làm đúng. Tuy không muốn cô rời xa mình nhưng vì nguy hiểm anh đành làm vậy.

Nặc Ân từ đâu chạy vào, vội vàng

- Thiếu gia, tàu đã cập bến. Liễu Ngạn Di đã cho người bao vây cả cảng biển. Nghe nói ông ta rất tức giận vì chuyện con gái mình bị giết nên đã gửi thư và được tất cả các gia tộc lớn ủng hộ. Bây giờ lệnh truy nã được thông qua, chỉ cần bắt được kẻ giết Liễu tiểu thư, sẽ được thưởng một số tiền lớn.

Lam Ngạo đứng dậy

- Không thể để cho ông ta có cơ hội bắt Triệu Khả được!