Phong Hỏa Tinh Thần đã quay được nửa tháng, ngày 18 tháng 3, vai diễn của Lâm Tô hoàn toàn kết thúc, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi. Trước khi đi, cô còn cố ý đến tìm Lê Tân, mỉm cười hỏi: “Lê ca, mấy ngày nay không gặp được Tiểu Lạc, cậu thực tập sinh hay cười híp mắt kia đi đâu rồi?”

—— Thực tập sinh hay cười híp mắt, đây là ấn tượng của rất nhiều người trong đoàn làm phim đối với Lạc Ninh.

Quả thật cậu cả ngày mỉm cười, có vẻ khá hòa đồng, người khác đối diện với nụ cười của cậu, rất dễ dàng bị cảm hoá, cho nên nhân duyên của Lạc Ninh vô cùng tốt, đặc biệt là đối với các em gái độc thân, ai nấy đều thích gần gũi với Lạc Ninh. Mấy ngày nay không ít người tới hỏi Lê Tân tung tích Lạc Ninh, bởi vì mọi người đều biết, Lạc Ninh ở chung với Lê Tân.

Lê Tân nói ra lý do đã sớm chuẩn bị từ trước: “Gia đình Tiểu Lạc có chút việc, nên về nhà một chuyến, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ quay lại.”

Lâm Tô có chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Lê Tân nghi hoặc: “Đáng tiếc gì cơ?”

Lâm Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó đưa Lê Tân một tấm danh thiếp, nói: “Là như vầy, công ty dưới cờ tôi thật ra có một phòng làm việc cho biên kịch, tập trung một số nhân tài trẻ tuổi. Tiểu Lạc cậu ấy không phải muốn trở thành biên kịch sao? Tôi định ký hợp đồng với cậu ấy, anh đưa danh thiếp chuyển cho cậu ấy, cậu ấy trở về thì bảo liên lạc với tôi.”

Lê Tân ngơ ngác: “Chuyện này… Cô định ký kết với cậu ấy?”

Lâm Tô mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi rất thích Tiểu Lạc, cậu ấy cực kỳ thích cười, tính tình tốt, ngoan ngoãn lễ phép, nhìn qua liền cảm thấy thân thiết, ở chung rất hài hòa. Hơn nữa, tôi nghe Tiết lão sư nói, tuy rằng cậu ấy không phải xuất thân chính quy, nhưng ở phương diện kịch bản chuyển thể rất có sáng kiến. Văn phòng bên tôi thiếu nhất chính là biên kịch trẻ lại có nhiều ý tưởng. Anh nhớ báo lại cho cậu ấy, nhất định phải liên lạc với tôi đó!”

Lê Tân cười nói: “Đương nhiên đương nhiên, cô yên tâm, cậu ta về tôi sẽ bảo liên lạc với cô ngay.”

Lâm Tô vừa đi, Lê Tân liền thông báo tin tức này cho Tần Dịch Tắc.

Tần Dịch Tắc đầy mặt không cao hứng: “Tình huống bên văn phòng của Lâm Tô thế nào?”

Lê Tân làm người đại diện đương nhiên tin tức linh thông, bát quái giải trí mỗi thứ biết một ít. Lâm Tô mấy năm trước có thành lập “Văn phòng Lâm Tô” tự mình quản lý, việc này cũng không hiếm lạ gì trong giới, mỗi minh tinh đứng đầu cơ bản đều có phòng làm việc riêng của mình. Loại văn phòng tư nhân kiểu này chủ yếu phụ trách thay mặt nghệ sĩ đứng ra thông báo, quan hệ xã hội, kế hoạch hoạt động, văn phòng mà có thực lực thậm chí còn đào tạo nghệ sĩ mới rồi tuyên truyền, rất ít khi nhúng tay vào ngành biên kịch.

Văn phòng biên kịch của Lâm Tô tương đối đặc thù, ký hợp đồng đều là biên kịch mới tốt nghiệp đại học, viết một ít kịch bản nguyên sang, sau đó Lâm Tô sẽ dựa vào quan hệ của mình kéo đầu tư, cứ như vậy, biên kịch dưới trướng nhà mình viết kịch bản, phí bản quyền tiết kiệm được một đống, kịch bản xuất sắc Lâm Tô sẽ đích thân tọa trấn, tìm một ít diễn viên có danh tiếng đến diễn, đồng thời còn tiện dẫn dắt người mới trong công ty, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim nhạn.

Tần Dịch Tắc nghe Lê Tân miêu tả, dường như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Cô ấy muốn ký hợp đồng với Lạc Ninh?”

“Ừm, cô ấy luôn miệng dặn tôi phải kêu Lạc Ninh liên hệ. Mấy ngày nay đóng phim bận quá, Lạc Ninh rời đi đột ngột, cô ấy chưa kịp nói chuyện với Lạc Ninh.”

Tần Dịch Tắc quyết đoán từ chối: “Không được.”

Lê Tân hoài nghi: “Đây rõ ràng là cơ hội tốt cho Lạc Ninh, tuy rằng thân phận cậu ấy cao quý, nhưng ở trong giới vẫn là người mới không có kinh nghiệm gì, tôi cảm thấy Lâm Tô rất coi trọng cậu ấy, nói không chừng kí kết xong sẽ để cậu ấy đứng ra viết kịch bản cho phim mới, dựa vào giao thiệp của Lâm Tô, Lạc Ninh có rất nhiều tài nguyên, phim đầu tay sẽ được hợp tác với đạo diễn và diễn viên ưu tú, vậy không tốt ư?”

Tần Dịch Tắc không vui cau mày: “Vậy sao anh không thấy, nhân mạch và tài nguyên bên mình cũng đâu thua kém gì Lâm Tô chứ?”

Lê Tân ngơ ngác: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Omega nhà tôi sao phải giao cho người khác nuôi chứ? Tần Dịch Tắc nghĩ vậy, rất nhanh làm ra quyết định: “Nếu Tiết lão sư đã nói Lạc Ninh rất có thiên phú, vậy chắc chắn thực lực Lạc Ninh sẽ không kém, tại sao chúng ta phải giao cậu ấy cho bên Lâm Tô? Văn phòng của chúng ta cũng có tài nguyên, ký kết với một biên kịch thì có gì to tát? Cậu ấy chỉ cần viết ra kịch bản hay, dựa vào giao thiệp trên tay anh, tìm nhà đầu tư hoặc đạo diễn hàng đầu không phải quá dễ dàng sao?”

Lê Tân nhịn cười nói: “Không phải các cậu chỉ là thỏa thuận kết hôn, không can thiệp đến chuyện của nhau ư? Cho nên tôi mới nghĩ, để Lâm Tô dẫn dắt Lạc Ninh cũng khá ổn.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Dù sao mặt đã bị đánh sưng rồi, sưng thêm một cái thì có làm sao.

Tần Dịch Tắc nghiêm túc nói: “Tôi không có ý can thiệp, tôi chỉ là cân nhắc cho văn phòng của chúng ta mà thôi, dù sao, bồi dưỡng được một biên kịch có thực lực, đối với chúng ta cũng là trăm lợi không có hại.”

Lý do này nghe thế nào cũng không tự nhiên. Lê Tân sắp nhịn cười không nổi nữa, đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Tôi trở về sắp xếp đã, rồi sẽ tìm Lạc Ninh nói chuyện sau.”

*

Không có Lạc Ninh bên cạnh, Tần Dịch Tắc chỉ đành ôm gối ngủ mỗi đêm.

Thực sự quá gian nan.

Vốn quen ôm cơ thể mềm mại của Lạc Ninh, hiện tại trong ngực trống rỗng, căn bản ngủ không nổi.

Vì vậy, Tần Dịch Tắc mất ngủ liền đem tư liệu mà bạn tốt Tiêu Trác chia sẻ bật lên xem đi xem lại.

Để tránh làm Lạc Ninh phiền lòng, Tần Dịch Tắc rất tự giác không có quấy rầy cậu, mãi đến tận buổi tối ngày thứ ba, Tần Dịch Tắc mới giả vờ bình tĩnh call video cho cậu, rất chính trực hỏi: “Kết quả phỏng vấn sao rồi? Biểu hiện của diễn viên mới thế nào?”

Lạc Ninh cười đến vui vẻ: “Gặp được vài người rất khá, trong đó có một anh chàng đẹp trai cực kỳ phù hợp với hình tượng nam chính trong lòng tôi, tuy rằng vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng cậu ấy biết cố gắng, rất nghiêm túc, Vu đạo cũng hài lòng lắm, nên chúng tôi đã quyết định cậu ấy diễn nam chính.”

Tần Dịch Tắc có chút bận tâm: “Sinh viên? Từng có kinh nghiệm diễn xuất chưa?”

Lạc Ninh nói: “Kinh nghiệm không nhiều, chỉ diễn qua một ít vai phụ thôi, cũng không sao cả, có thể từ từ học hỏi mà.”

Tần Dịch Tắc cũng thật cao hứng vì Lạc Ninh chọn được nam chính hợp ý mình, thần sắc không khỏi ôn hòa, nói: “Cậu bên kia đã bận xong chưa, nhanh quay lại đi, Lê Tân còn có việc muốn trao đổi với cậu.”

Lạc Ninh gật gật đầu: “Ừm, tôi sẽ về nhanh thôi.”

Kết quả cậu thật sự lấy tốc độ sấm sét, nói “nhanh” là nhanh, quả nhiên ngay đêm đó đã xuất hiện trước mặt Tần Dịch Tắc.

Nhìn Lạc Ninh phong trần mệt mỏi mang theo hành lý quay lại, Tần Dịch Tắc vừa mừng vừa sợ, cố nén xuống kích động muốn tiến lên ôm cậu vào ngực, khẽ nói: “Hiệu suất của cậu cao thật đó.”

“Là do tốc độ phi hành của Thương Loan thôi.” Lạc Ninh khẽ mỉm cười một cái, xoay người đến phòng cách vách gõ cửa: “Lê ca, Dịch Tắc nói anh có việc muốn trao đổi với tôi ư?”

Lê Tân lập tức mở cửa, đem việc Lâm Tô muốn mời cậu đến phòng làm việc biên kịch nói ra, đồng thời còn nói bên Dịch Tắc cũng muốn ký với cậu, đãi ngộ tốt hơn, muốn cậu suy nghĩ thật kỹ.

Vốn cho rằng bằng sự thông minh của Lạc Ninh, nhất định sẽ chọn Tần Dịch Tắc. Dù sao phòng biên kịch bên Lâm Tô khá đông đảo, tài nguyên của Lạc Ninh sẽ phải chia ra với biên kịch khác, chắc chắn không thế so với phòng làm việc được 100% chăm sóc.

Nhưng khiến hai người bất ngờ chính là, Lạc Ninh lại uyển chuyển từ chối lời mời này: “Tôi sẽ đích thân từ chối tiểu thư Lâm Tô, còn có Lê ca, tạm thời tôi không định ký hợp đồng với bất cứ phòng làm việc nào cả.”

Lê Tân và Tần Dịch Tắc trăm miệng một lời: “Tại sao?”

Lạc Ninh rất nghiêm túc: “Tôi không thích chịu sự kiểm soát, tôi muốn lập ra một văn phòng thuộc riêng về mình.”

Hai người: “………”

Khá lắm, còn rất có dã tâm!

Khóe môi Tần Dịch Tắc hơi giật giật, nói: “Cái gì gọi là kiểm soát? Làm việc dưới cờ tôi cậu còn sợ ủy khuất ư?”

Lạc Ninh gật đầu: “Ừm, tôi không muốn làm công cho anh, tôi muốn làm ông chủ.”

“…” Tần Dịch Tắc đau đầu mà xoa xoa mi tâm, “Tùy cậu.”

Thực sự là lòng tốt không được báo đáp, nghĩ muốn giúp cậu ấy tìm tài nguyên, muốn cậu ấy chuyên tâm sáng tác trong điều kiện tốt nhất, kết quả cái tên này vậy mà từ chối thẳng thừng. Thâm tâm Tần Dịch Tắc có chút khó chịu, xoay người về phòng ngủ sớm.

Nhưng giây sau, Lạc Ninh liền chui vào trong chăn, nghiêng người ngủ bên cạnh hắn, cười híp mắt nhìn hắn.

Tần Dịch Tắc: “………”

Trong nháy mắt, tức giận toàn bộ bốc hơi, thật không có tiền đồ.

Lạc Ninh ôn nhu nói: “Dịch Tắc, đừng giận, tôi biết anh thay tôi suy xét, nhưng mà, ban đầu tôi kết hôn với anh cũng không phải muốn dựa vào quan hệ và tài nguyên của anh để tìm con đường tắt. Nói trắng ra là, tôi không muốn ôm đùi anh. Tôi tin vào thực lực của mình, cố gắng sẽ được đền đáp. Dù cho sau này tôi không thể trở nên nổi tiếng, tôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.”

Một khi Lạc Ninh nghiêm túc, mỗi một câu nói đều cực kỳ có sức thuyết phục.

Tần Dịch Tắc kinh ngạc nhìn cậu, liền nghe cậu nói tiếp: “Sau khi tôi lên đại học, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm bắt đầu viết sách, còn xuất bản hai bộ, cho nên, tôi rất tự tin. Kết hôn với anh, rời khỏi vương cung, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch, tương lai, tôi nhất định có thể viết ra nhiều tác phẩm đặc sắc hơn nữa, đưa chúng lên màn ảnh. Tôi sẽ dựa vào thực lực của chính mình khiến mọi người tán thành, chứ không phải dựa vào quan hệ của anh… Anh có tin tôi không?”

Tần Dịch Tắc giật mình, cảm thấy một Lạc Ninh nghiêm túc như vậy, đặc biệt chói mắt.

Cậu rất tự tin, cậu khinh thường dựa vào Tần Dịch Tắc đi kéo đầu tư… Bất quá lại nói, nếu cậu thật sự muốn dựa vào quan hệ, toàn bộ đế quốc có ai quan hệ hơn được bệ hạ Caesar? Chỉ cần Lạc Ninh công khai thân phận Nhị hoàng tử của mình, tất cả nhà đầu tư còn không quỳ gối đến xin cậu viết kịch bản à?

Nghĩ tới đây, Tần Dịch Tắc không nhịn được nhẹ nhàng sờ sờ mũi, lúng túng nói: “Tôi chỉ sợ cậu không có kinh nghiệm, là người mới, luôn phải chịu thiệt, cho nên mới để Lê Tân dẫn theo cậu. Nếu cậu có lòng tin, vậy thì dựa vào thực lực nói chuyện đi.”

Lạc Ninh mỉm cười gật gật đầu: “Ừ, dù sao vẫn phải cám ơn anh, tôi biết anh cũng là vì tôi suy xét.”

Đôi mắt mang theo tươi cười của cậu thật sự như có ma lực, Tần Dịch Tắc bị cậu nhìn đến tê cả da đầu, để tránh mình xúc động lao đến hôn một cái, Tần Dịch Tắc lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: “Ngủ đi, hôm nay quay cả ngày, tôi cũng mệt rồi.”

Lạc Ninh cười đến vui vẻ: “Ừ, vậy tôi tắt đèn. Ngủ ngon.”

Trong phòng yên tĩnh lại.

Ba ngày liên tục không có người ngủ bên cạnh, Tần Dịch Tắc vẫn luôn thấy không quen, quả nhiên, sau khi Lạc Ninh đến, hơi thở quen thuộc làm Tần Dịch Tắc trong nháy mắt an tâm lại. Hắn giả bộ ngủ, đợi trong phút chốc, quả nhiên, cái tên Lạc Ninh này liền chậm chạp lăn vào lòng hắn, duỗi hai tay cuốn lấy eo hắn.

Cái tên Omega này quá sức đáng yêu, lần nào cũng nhào vào trong ngực mình, thân thể mềm mại ôm cực kỳ thoải mái.

Khóe môi Tần Dịch Tắc giương lên, tâm tình vô cùng tốt ôn nhu ôm chặt thân thể Lạc Ninh.

Có lẽ ôm Lạc Ninh khiến Tần Dịch Tắc rất an tâm, cộng thêm hôm nay đóng phim cũng mệt mỏi rã rời, rất nhanh hắn đã mơ mơ màng màng rơi vào mộng đẹp, hô hấp đều đều, cánh tay ôm Lạc Ninh cũng không cứng ngắc như lúc ban đầu, mà cực kỳ thả lỏng.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Một lúc lâu sau…

Tần Dịch Tắc đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.

Hắn không phát hiện ra, Omega trong ngực, đột nhiên mở to mắt.

Trong đêm khuya, cặp mắt kia trong suốt sáng ngời, còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đèn đường hắt vào trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng của Tần Dịch Tắc. Lúc này, lông mày của Alpha giãn ra, hiển nhiên đã chìm sâu vào mộng đẹp.

Lạc Ninh hơi ngẩng đầu, đưa tay sờ sờ cằm hắn, sau đó, nhằm ngay phía dưới cổ Tần Dịch Tắc dùng sức hôn một cái, lưu lại dấu hôn rõ mồn một.

Sau đó, tâm tình khoái trá cong môi, tiến đến bên tai Tần Dịch Tắc, dán vào lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Xin lỗi Dịch Tắc, lần này đổi dấu răng thành dấu hôn. Thế nhưng, em chỉ biết nói áy náy, chứ nhất định không sửa sai đâu.”

Chú thích:

(1) Kịch bản nguyên sang: Nhận vật lẫn cốt truyện đều do chính tay biên kịch sáng tác.

Ritt: Cái đuôi sói rõ to kia kìa:)))))))) Có ai ngây thơ như Dịch Tắc bị lừa không vậy:>