Lúc Lạc Ninh theo Tần Dịch Tắc trở về khách sạn còn không quên cảm thán, đoàn phim có tiền tùy hứng thật đấy, phòng ngủ xa hoa so với biệt thự nhà mình không kém hơn bao nhiêu. Cậu cười híp mắt nhìn quanh phòng một lượt, chẳng khác gì “lãnh đạo đi thị sát”, sau đó đánh giá: “Phòng ngủ ở đây không tệ, đoàn phim quả thật rất coi trọng Dịch Tắc.”

Lê Tân ân cần đi theo sau cậu, giải thích: “Giá trị con người của Dịch Tắc nhà chúng ta  đặt ở đó, nơi ăn chốn ở chắc chắn sẽ không kém. Thật ra Dịch Tắc là người rất dễ nói chuyện, nổi tiếng cũng không sinh kiêu, lần này bởi vì đoàn phim tương đối có tiền, nên đãi ngộ của diễn viên so với trước đây tốt hơn nhiều.”

Lạc Ninh hiểu rõ gật gật đầu, mỉm cười hỏi: “Lê ca, phòng ngủ của anh là gian nào vậy? Đặt khách sạn thêm một giường, tôi với anh ở chung.”

Sống lưng Lê Tân  lạnh toát, vẻ mặt đau khổ nói: “Điện hạ, cậu đừng đùa chứ, không phải cậu sẽ ở cùng Dịch Tắc sao?”

Lạc Ninh rất vô tội cười nói: “Là Dịch Tắc bảo tôi ở với anh mà.”

Tần Dịch Tắc: “……”

Nhìn cái tên này một bộ như không có chuyện gì xảy ra, huyệt thái dương Tần Dịch Tắc không khỏi căng ra, lập tức trầm mặt nói: “Đó chỉ là giải thích với người ngoài, đương nhiên cậu sẽ ở chung với tôi.”

Lạc Ninh nghi hoặc: “Tại sao phải ở chung với anh chứ?”

Tần Dịch Tắc cau mày nói: “Chúng ta dù sao cũng đã kết hôn, cậu ở chung một phòng với người đại diện của tôi lỡ may bị bá phụ phát hiện, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”

Lạc Ninh nói: “Anh không nói, tôi không nói, Lê ca không nói, sao bá phụ biết được?”

Chân mày Tần Dịch Tắc nhíu chặt hơn: “Cậu vẫn nên cùng phòng với tôi, Lê Tân ngủ không sâu giấc, không quen có người bên cạnh, cậu đừng quấy rầy anh ấy.”

Lê Tân: “…” Tôi ngủ chẳng khác nào lợn chết, sét đánh cũng không tỉnh nhé cảm ơn.

Lạc Ninh như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Dịch Tắc, nghiêm túc hỏi: “Cho nên, hôm nay anh chủ động đề nghị tôi đến chỗ các anh, là cố ý làm cho bá phụ xem?”

Tần Dịch Tắc không quá tự nhiên mà dời tầm mắt, nói: “Dù sao cậu cũng không có chỗ ngủ, nếu tôi lặng thinh không để ý tới, bá phụ cậu nhất định sẽ có ấn tượng xấu với tôi, lỡ may kinh động đến bệ hạ, không chừng còn bị gọi về phát biểu.”

Lạc Ninh gật gật đầu: “Cũng đúng.”

Lê Tân nghe Tần Dịch Tắc nói một đằng làm một nẻo phun ra một đống lời mê sảng, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nói: “Các cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có chút việc.”

Dứt lời, bàn chân như bôi mỡ liền bỏ chạy mất dạng.

Tần Dịch Tắc dẫn Lạc Ninh đến phòng ngủ của mình, nói: “Hành lý để ở đây, tôi đi tắm trước.”

Lạc Ninh như cười như không: “Không phải buổi chiều vừa tắm rồi ư?”

Ý thức được cậu đang nhắc đến cảnh diễn tắm rửa, lỗ tai Tần Dịch Tắc lại bắt đầu nóng lên, trầm mặt nói: “Đó là đóng phim, cũng không phải tắm thật!”

Lạc Ninh cười nói: “Cảnh quay kia thật khiến tôi mở rộng tầm mắt đó, không ngờ vóc dáng anh lại tốt thế, bình thường anh có hay đi tập thể hình không?”

Tần Dịch Tắc bình tĩnh nói: “Thỉnh thoảng.”

Lạc Ninh tán thưởng mà giơ ngón cái: “Lớn lên đẹp trai, vóc người lại đẹp, ánh mắt của tôi quả nhiên không sai.”

Tần Dịch Tắc ngơ ngác: “Cái gì?”

Lạc Ninh cười nói: “Không có gì, tôi đang nói, mặc dù là kết hôn giả với anh, nhưng anh đẹp như vậy cũng đủ vui tai vui mắt.”

Tần Dịch Tắc trầm mặc chốc lát, hơi ngượng ngùng mà dời tầm mắt, giả vờ bình tĩnh: “Cậu thật sự cảm thấy tối rất tuấn tú?”

Lạc Ninh không chút do dự: “Đương nhiên, không phải toàn bộ giới giải trí đều công nhận điều đó hay sao?”

Tần Dịch Tắc nghiêm túc nói: “Tôi đang hỏi cậu, cậu cho rằng tôi rất đẹp trai đúng không?”

Lạc Ninh suy nghĩ chốc lát, nói rằng: “Ừm, nếu điểm tối đa là 10 sẽ cho anh 9,5.”

Tuy rằng Tần Dịch Tắc không quá coi trọng vẻ bề ngoài, thế nhưng, cha mẹ tặng cho hắn một túi da có thể làm Lạc Ninh cảm thấy rất đẹp trai, trong lòng hắn cũng vui sướng kì lạ, vui sướng giống như được cho ăn quả ngọt hồi còn bé vậy.

Trong lòng Tần Dịch Tắc tràn đầy mật ngọt, thần sắc cũng nhu hòa đi rất nhiều, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Đúng rồi, cảnh hôn buổi chiều… Là động tác giả, tôi không hôn cô ấy, bá phụ chắc nói cho cậu biết rồi nhỉ?”

Lạc Ninh gật đầu: “Ừm, nhưng anh đưa lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ, rốt cuộc quay động tác giả thế nào vậy?”

Tần Dịch Tắc tim đập nhanh muốn nhảy ra ngoài, bề ngoài lại giả vờ bình tĩnh: “Muốn thử một chút không? Tôi làm mẫu cho cậu xem.”

Lạc Ninh hưng phấn hai mắt sáng lên: “Được đó!”

Tần Dịch Tắc: “…”

Sao cậu lại hưng phấn thế hả?!

Đối diện với vẻ mặt đầy chờ mong của cậu, Tần Dịch Tắc không thể làm gì khác ngoài kiên trì tiến sát về phía cậu.

Khoảng cách môi hai người chỉ còn không tới năm cm, Tần Dịch Tắc dừng lại, thay đổi góc độ, làm ra tư thế như đang hôn môi.

Lạc Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Tần Dịch Tắc.

Tần Dịch Tắc bị nhìn nên có hơi chột dạ, đành phải lui về sau một bước, nói: “Kiểu như vậy, nếu lấy góc quay ở mặt bên, sẽ thấy tôi hôn cậu, nhưng thực tế thì không hề chạm tới. Đây chỉ là một thủ thuật, vẫn còn cách khác, đó là đặt bàn tay vào giữa hai người, vai nam hôn lên mu bàn tay của mình.”

Lạc Ninh cười híp mắt nói: “Há, cái này tôi biết, làm vậy phải không?”

Dứt lời liền nhón chân, dùng tay mình nhẹ nhàng bưng kín miệng Tần Dịch Tắc, sau đó thật cẩn thận hôn lên.

Cậu còn rất học một biết mười, học đi đôi với hành!

Trái tim Tần Dịch Tắc như muốn ngừng đập, cái tên này thật biết ghẹo người, hắn thiếu chút nữa đã không kiềm chế được bản thân, ôm lấy Lạc Ninh rồi mạnh mẽ hôn trả.

Nhưng mà, khi đối diện với đôi mắt cười híp của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc lập tức bừng tỉnh —— Lạc Ninh chỉ là tò mò muốn học thủ thuật cho cảnh hôn mà thôi, cũng chỉ là hôn lên mu bàn tay cậu,  thế mà tim mình lại đập như trống, đúng là điên rồi!

Nghĩ tới đây, Tần Dịch Tắc có chút bực bội vì mình không có tiền đồ, lập tức ném ra câu tiếp theo: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi tắm.”

Sau đó liền xoay người vào phòng tắm.

Được bao phủ bởi làn nước lạnh lẽo, Tần Dịch Tắc rốt cuộc mới bình tĩnh hơn chút, trời mới biết, vừa nãy Lạc Ninh nhón chân lên, làm bộ muốn hôn hắn, một giây kia hắn vậy mà có chút căng thẳng, cùng với chút mong đợi. Kết quả cái tên này chỉ hôn lên mu bàn tay! Thật làm người tức giận.

***

Hôm nay quay cả ngày, Tần Dịch Tắc chẳng hề mệt, thế nhưng Lạc Ninh đứng xem cuộc vui lại cảm thấy mệt mỏi, buổi tối mười giờ tắm xong liền lên giường ngủ. Cậu rất tự giác chỉ chiếm nửa bên giường, còn hơi dịch thân thể về sát mép giường, quay đầu lại mỉm cười với Tần Dịch Tắc, khẽ nói: “Tôi sẽ cố gắng không quấy rầy anh.”

Tần Dịch Tắc liếc cậu một cái, khẽ nói: “Trước đây cậu xin lỗi bao nhiêu lần? Chẳng phải đến chết vẫn không đổi ư, ngoài miệng nói thật dễ nghe. Đêm nay đừng có mê sảng rồi cắn hai dấu răng lên cổ tôi, nếu không ngày mai tôi không thể đóng phim được.”

Lạc Ninh trừng mắt nhìn: “Mấy ngày này không phải anh đều mặc quân trang sao? Cổ áo cao như vậy, ai thấy được đâu!”

Tần Dịch Tắc cau mày: “Cho nên, ý cậu là có thể tiếp tục cắn tôi?”

Lạc Ninh vội khua tay: “Đương nhiên tôi sẽ cố gắng kiểm soát. Nhưng mà, sau khi ngủ tôi làm những gì, chính tôi cũng không biết, nghe đâu hồi còn rất nhỏ tôi ngủ chung với hoàng huynh, trực tiếp đạp ảnh một cước xuống đất, hoàng huynh ngã sưng mặt sưng mũi, tiếng khóc kinh động toàn bộ vương cung.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Vậy cậu cũng thật lợi hại.

Nghe cậu kể về chuyện trước đây, khóe môi Tần Dịch Tắc không nhịn được nhẹ nhàng nâng lên, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ nghiêm túc, nói: “Thói quen xấu khi ngủ của cậu quá gay go, sau này nên sửa đổi. Tôi sẽ trông chừng cậu, không cho cậu lộn xộn.”

Lạc Ninh cười cong đôi mắt: “Há, vậy tôi ngủ trước.”

Cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, hai mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, khóe miệng còn mang theo ý cười, dường như tâm tình không tệ.

Thật kỳ quái, mới đầu có cậu ngủ bên cạnh, Tần Dịch Tắc rất không quen, tâm lý còn hơi ghét bỏ. Nhưng giờ thì sao? Ước gì mỗi tối cậu đều lăn vào lòng mình, vừa nghĩ tới chuyện cậu bị xếp ở với người khác, tâm tình liền không thoải mái, tìm một lý do nhạt nhẽo kéo cậu về ở chung.

Nhìn kỹ, Lạc Ninh lớn lên quả thật rất dễ nhìn, ngũ quan của cậu không có góc cạnh rõ ràng như Tần Dịch Tắc, trái lại nhu hòa tuấn tú, lúc cười lên thân thiết mười phần, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ cực kỳ ôn nhu, khó trách vừa vào đoàn, đã bị một đống lớn em vây quanh.

Tần Dịch Tắc nhíu nhíu mày, đang nghĩ xem làm thế nào để khiến Lạc Ninh cách xa những em gái độc thân như hổ như sói kia một chút, kết quả sau một giây sau, Lạc Ninh lại đột nhiên bất mãn nhăn mũi một cái, chuẩn xác lăn đến trong lồng ngực Tần Dịch Tắc, duỗi hai tay ra ôm hắn.

Tần Dịch Tắc: “………”

Trong phút chốc, trái tim Tần Dịch Tắc thiếu chút nữa là ngừng đập.

Động tác quen thuộc này, khiến Tần Dịch Tắc trong nháy mắt mất đi sức đề kháng, đáy lòng một mảnh mềm mại, lập tức đưa tay ra ôn nhu ôm chặt cậu.

Cúi đầu quan sát gia hỏa đang coi mình thành gối ôm, Tần Dịch Tắc trầm mặc lúc lâu, mới khẽ xoa tóc cậu, giọng điệu ôn nhu đến mức chính mình cũng không dám tin: “Bình thường rõ ràng rất biết giữ khoảng cách, sao lúc ngủ lại dính người thế hả?”

Đương nhiên Lạc Ninh sẽ không đáp lại.

Mà Tần Dịch Tắc lại khẽ cong môi, đem cậu ôm chặt hơn chút nữa.

Buổi chiều lúc nhận ra rằng mình thích Lạc Ninh, thật ra trong lòng Tần Dịch Tắc cực kì bài xích, mà một giây kia Lạc Ninh thiếu chút nữa hôn hắn, Tần Dịch Tắc liền biết, hắn có tiếp tục chống cự cũng vô dụng—— bởi vì trái tim hắn, đã sớm hãm sâu.

Thời điểm ôm Lạc Ninh, trái tim trống rỗng thật giống như được một loại cảm giác có tên “Hạnh phúc” nhồi đầy.

Ôm một cái rồi, liền không muốn buông tay chút nào, càng không thể khoan dung với những tên đàn ông khác ôm Lạc Ninh như vậy.

Nếu không thể chịu đựng được việc nhường cậu cho kẻ khác, vậy tại sao không giữ cậu lại mãi mãi?

Tần Dịch Tắc nghĩ thông suốt xong, lập tức quyết định.

Lạc Ninh và hắn đã kết hôn rồi, hắn chỉ cần không làm ra sai lầm quá đáng khiến Lạc Ninh muốn ly hôn, vậy thì đời này Lạc Ninh chỉ có thể ở bên cạnh hắn mà thôi. Nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy lúc trước mình đáp ứng hôn nhân hợp đồng, thực sự quá sáng suốt!

Nhưng mà, nhìn qua Lạc Ninh không có chút cảm giác nào với hắn, rốt cục nên làm thế nào để Lạc Ninh yêu hắn đây?

Tần Dịch Tắc kinh nghiệm yêu đương bằng không, lần nữa lâm vào trầm tư sâu sắc.

Hồi lâu sau, Tần Dịch Tắc mới cúi đầu nhìn về phía Lạc Ninh.

Lạc Ninh đang gối lên ngực hắn, hô hấp đều đều, thoạt nhìn ngủ rất say.

Nghĩ đến động tác giả mới nãy, khoảng cách hai người gần đến vậy, lại không thể hôn nhau, thật có chút không cam lòng. Tần Dịch Tắc quỷ thần xui khiến cúi thấp đầu, từng chút từng chút tới gần Lạc Ninh, mãi đến khi khoảng cách giữa môi hai người không đầy hai cm, hắn mới đột nhiên dừng lại.

Hắn nghe thấy âm thanh trái tim mình nhảy lên kịch liệt, thình thịch, thình thịch, nhịp điệu hoàn toàn rối loạn.

Cặp môi mềm mại gần trong gang tấc, hắn còn nhớ rõ cảm giác hôn môi với Lạc Ninh trong lễ cưới ngày đó, thật sự rất muốn nếm thử dư vị đó lần nữa.

Lạc Ninh còn đang ngủ, lén hôn một cái, chắc là không có vấn đề gì nhỉ?

Lại nói, Lạc Ninh không chỉ cướp mất nụ hôn đầu hắn, còn cắn hắn hai lần, hắn thì chưa từng làm gì Lạc Ninh, quá bất công.

Hôn một cái, xem như trả nợ.

Tìm cho mình một lý do đến là quang minh chính đại, Tần Dịch Tắc chuẩn xác mà ngậm lấy môi Lạc Ninh.

“A…”

Lạc Ninh đang say giấc, bên môi tràn ra chút âm thanh mơ hồ.

Tần Dịch Tắc ăn mấy cũng không đủ, làm sâu thêm nụ hôn, môi cậu thật sự thật quá mềm, lại còn ngọt nữa…

Cũng không biết hôn bao lâu, mãi đến khi mặt Lạc Ninh hơi đỏ lên vì nghẹt thở, Tần Dịch Tắc lúc này mới phục hồi tinh thần, giống như bị giật điện rời khỏi cậu.

Tim đập kịch liệt không cách nào kiểm soát, mặt đỏ như tôm luộc, cả người cũng bắt đầu nóng lên.

Tần Dịch Tắc hít sâu mấy hơi mới ổn định được nhịp tim.

Chỉ là một nụ hôn đơn giản, hắn vậy mà kích động giống như đứa trẻ miệng còn hôi sữa lần đầu biết yêu, mặt nóng đến mức dường như muốn thiêu cháy… Dù sao đây là lần đầu hắn chủ động hôn người khác, đã vậy còn thừa dịp đối phương đang ngủ trộm hôn, không thể tránh khỏi căng thẳng.

Tương lai nếu trong lúc đánh dấu, lỡ may hắn cũng khẩn trương thì làm sao bây giờ? Lạc Ninh có ghét bỏ biểu hiện kém cỏi của hắn hay không?

Không được, hôm khác phải tìm cái tên Tiêu Trác phong tình kia mượn một ít bộ phim về xem.

Alpha đánh dấu Omega thế nào, cài này hắn có học qua từ hồi trung học, nhưng khi đó cũng không chăm chú lắm, nên giờ chỉ đành bổ túc thêm!