Anh lẳng lặng đi trước, tôi phải rảo bước mới có thể theo kịp. Trong bóng đêm lạnh lẽo, mọi người đều vội vàng quay về tổ ấm, xe cộ và người qua lại tấp nập chẳng ai chịu nhường ai, đường loạn như mắc cửi. Đột nhiên anh dừng lại, quay người nắm tay tôi, dẫn tôi qua dòng xe cộ đông đúc, những bất an vừa dâng lên trong lòng tôi đã nhanh chóng tiêu thất, tôi mỉm cười đi vội theo bước chân anh.

Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trên giường của Tống Dực.

Trên cái tủ gần đầu giường có một tờ giấy bị chặn lại : "Anh đi làm, cháo ở trong nồi cơm điện, trong lò vi sóng có một quả trứng, hôm nay không cần đi làm, cho em nghỉ một ngày để chuẩn bị hành lý cho ngày mai."

Tôi đưa ngón cái vào miệng cắn mạnh một cái, rất đau! Lại cầm lấy di động gọi cho Ma Lạt Năng : "Ma Lạt Năng, mình đang nằm mơ sao ?"

Ma Lạt Năng tức giận nói : "Mơ cái mộng xuân mịa nhà cậu á !"

Tốt lắm, không phải tôi đang nằm mơ. Tôi ngắt điện thoại, nhìn từ trái sang phải, lại từ dưới lên trên, cẩn thận xem xét kỹ càng phòng ở một lần, rốt cuộc cũng xác định rõ ràng rằng mình đang ở chỗ nào. Lập tức cuộn tròn lại, tôi vừa cười vừa lăn đi lăn lại trên giường.

Ngày hôm qua, hết thảy sự tình phát sinh đều rất đột ngột, vui vẻ nhưng có chút gì đó không thật, ngày hôm nay mới có thể chân chính xác nhận hết , sự hạnh phúc khổng lồ này làm cho tôi cảm thấy ngay cả đầu ngón chân mình cũng đang toét miệng.

Đợi lăn lộn trên giường đủ, tôi mới đi chân không tới phòng bếp, sờ sờ chỗ này, chạm chạm chỗ kia, hết thảy đều vô cùng mới mẻ, vô cùng quý trọng, lại nghĩ tới tất cả những thứ này đều thuộc về Tống Dực, miệng lại toét ra cười ngây ngô.

Múc một chén cháo, sung sướng xúc từng thìa, nếu có người nào đó hỏi tôi, rằng trên đời này, cái gì ăn ngon nhất, nhất định tôi sẽ nói cho người ấy, là cháo nấu trong nồi cơm điện.

Ăn sáng xong, tắm xong, lại sửa sang cho gọn ghẽ cái giường đã bị tôi quậy tung lên, cũng thuận tay dọn dẹp gọn ghẽ cái ghế sofa mà đêm qua Tống Dực đã ngủ, dán mặt vào cái gối đêm qua của anh, chỉ vừa cảm thấy chút hơi ấm còn lại của anh, nửa mặt đã hồng rực, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lòng.

Tiêu hết một buổi sáng ở nhà Tống Dực, nhìn trái nhìn phải, mọi thứ đã hoàn toàn trở về nguyên trạng, tuy rằng không muốn, nhưng lại ngại không thể không đi, đành phải về nhà. Xuống xe xong, lúc đi qua Thiên Kiều, lại đụng phải cậu chàng thường bán hoa quả ở Thiên Kiều, thấy cậu ta vừa trông hàng, vừa dùng mấy thanh trúc đan gì đó, hai bàn tay bị gió lạnh thổi đỏ bừng.

"Cho hai cân táo đi."

Cậu ta buông vội thứ trong tay ra, vội vàng cân táo cho tôi.

"Cậu đang đan lẵng hoa sao ? Cũng khéo tay ra phết nhỉ !"

Trên mặt cậu trai hiền lành thành thật lộ rõ vẻ ngượng ngụng : "Sinh nhật vợ tôi, tôi học mọi người trong thành phố tặng quà sinh nhật."

Trong lòng tôi hạnh phúc đang không ngừng lan tỏa, vui sướng như đang bay bổng trên mây, hận không thể khiến cho mỗi người trong thiên hạ đều vui sướng như tôi vậy. Tôi cười tủm tỉm nói : "Trong sọt của cậu còn bao nhiêu hoa quả tôi mua cả, cậu tính tiền đi."

Cậu ta ngây cả người : "Chị ơi, chị định ăn hết chỗ này sao ?"

Tôi cười : "Tôi có rất nhiều bạn bè!"

Cậu ta mặt mày hớn hở lập tức đứng dậy, giúp tôi đưa số hoa quả tới tận cửa nhà, tôi đưa cho cậu 200 tệ, cậu không ngừng cảm ơn, sự vui vẻ của cậu ta đơn giản mà trực tiếp như vậy, tôi cũng không ngừng nói : "Không có chi." Cậu ta một tay cầm chặt tiền, một tay cầm nửa cái lẵng hoa còn đang đan dở, vô cùng vui vẻ chạy thẳng xuống lầu.

Tôi rửa sạch một quả táo trông có vẻ to nhất, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào không thể dùng lời nào tả xiết, ngọt tới tận đáy lòng. Tôi vừa ăn táo, vừa lẩm nhẩm hát, lại vừa tự khiêu vũ một mình trong phòng. Tôi vừa khiêu vũ vừa cười, hạnh phúc vui vẻ tràn ngập, muốn nhịn cũng nhịn không nổi, chỉ đành mặc kệ cho nó trào dâng mãnh liệt như suối phun.

Buổi tối, lúc Tống Dực lúc vừa bước chân vào cửa nhà tôi, đập thẳng vào mắt anh là khắp căn phòng tổng cộng chỉ khoảng ba mươi mét vuông chứa đầy táo đủ cho tôi ăn trong ba tháng, còn tôi đang ngồi ở giữa đống táo sửa sang lại hành lý.

Tôi đưa cho anh một quả táo to nhất : "Không cần khách khí, lúc nào anh về nhớ lấy theo mấy cân nhé."

Anh cầm quả táo hỏi : "Em tính mở sạp hoa quả sao ?"

"Buổi chiều em vừa mua xong."

Trong phòng thực sự không còn chỗ nào cho người ta đặt chân, trên giường, nếu không phải quần áo thì chính là hòm xiểng, anh đành ngồi ghé vào bàn làm việc của tôi, nhắc nhở tôi : "Sáng mai em lên máy bay rồi đấy."

Tôi cười : "Hôm nay là sinh nhật vợ của chủ sạp hoa quả, em liền mua sạch cả sọt táo của cậu ấy."

Anh cắn một miếng táo : "Anh cũng chẳng thấy hai chuyện này có liên quan gì tới nhau, em là bạn của vợ chủ sạp sao ?"

"Nếu cậu ấy bán hết táo, có thể về nhà sớm, có thể cùng mừng sinh nhật với vợ. Mừng sinh nhật chung với vợ, bọn họ sẽ được vui vẻ như em."

Anh trầm mặc không nói tiếp, tôi kéo xong khóa của vali, phủi phủi tay đứng dậy : "Có thể đi ăn cơm rồi."

"Hành lý đã sắp xếp ổn hết chưa ?"

"Cũng hòm hòm rồi ạ."

Anh liền đưa một xấp tư liệu cho tôi : "Đây là một số người cùng một số chuyện em cần đặc biệt lưu ý, nhớ đặt ngay trong hành lý xách tay, lúc ngồi trên máy bay có thể xem qua một chút. Vừa lên máy bay xong lập tức điều chỉnh giờ theo giờ của New York nhé, căn cứ vào thời gian đó mà nghỉ ngơi, như vậy sẽ không mệt vì sai giờ."

Tôi nhận xếp giấy, lật qua một chút, mọi thứ đều chi tiết rõ ràng, những chi tiết cần chú ý đều được bôi đậm bằng bút nhớ. Tôi lặng lẽ thả xấp tài liệu vào trong túi xách.

Sau khi tốt nghiệp đại học, đường công danh của tôi không vất vả hơn so với người khác, nhưng đương nhiên cũng không thuận lợi hơn chút nào, cho dù vậy, tổng kết lại những va chạm từng phát sinh cũng đủ viết nên một bộ sử thi đầy đau xót của một người con gái trên con đường kiến công lập nghiệp. Lúc phạm sai lầm, tôi bị đại tỷ quát ngay trước mặt mọi người, mới đầu còn cố nén nước mắt, về sau dẫu trời có sập cũng không đổi sắc mặt, tôi đã sớm tự tạo thành thói quen tự gánh vác hết thảy mọi thứ, đầu của tôi chỉ có thể dùng vai tôi đỡ lấy. Hóa ra, cái cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc là như thế.... làm tôi tủi thân vô cùng.

Lúc vừa ra khỏi cửa, điện thoại của mẹ tôi đã gọi tới.

"Dạ, mẹ ạ, sáng mai bay ạ, hành lý đã sửa soạn xong hết rồi ạ."

"Không cần chuẩn bị cho con đâu, người ta không cho mang thực vật nhập cảnh vào Mỹ đâu ạ."

Tôi dùng vai kẹp điện thoại, vừa nói chuyện vừa mặc quần áo, loạng choạng cố xỏ tay vào áo khoác. Tống Dực liền đón lấy cái áo khoác, đứng trước mặt tôi, giúp tôi khoác áo.

Tôi ngoan ngoãn vừa gọi điện, vừa mặc quần áo, anh kêu tôi nhấc tay, tôi liền nhấc tay, anh kêu xoay người đổi tay, tôi cũng xoay người đổi tay.

"Vâng, có nam đồng nghiệp đi cùng ạ."

"Sao con phải quan tâm anh ta có độc thân hay không chứ. Anh ta có độc thân hay không thì có liên quan gì tới con chứ ?"

"Sao ạ ? Mẹ, mẹ nói cái gì ạ ? Con phải đi ăn cơm, không nói chuyện với mẹ nữa đâu !"

Mẹ tôi vừa nghe nói có nam đồng nghiệp đi cùng, lập tức hỏi tôi đối phương đã kết hôn hay chưa, lại cổ vũ tôi phải nắm lấy cơ hội, nơi tha hương dị quốc, máy bay chính là điểm chốt cho một mối tình cảm lưu luyến.

Tống Dực đứng sát tôi như vậy, chắc chắn nghe rõ rành rành, mặt tôi đỏ bừng lên, anh hơi cúi đầu thay tôi cài nốt cái khuy áo cuối cùng, mặt không chút thay đổi nói : "Được rồi, đi thôi!"

Anh lẳng lặng đi trước, tôi phải rảo bước mới có thể theo kịp. Trong bóng đêm lạnh lẽo, mọi người đều vội vàng quay về tổ ấm, xe cộ và người qua lại tấp nập chẳng ai chịu nhường ai, đường loạn như mắc cửi. Đột nhiên anh dừng lại, quay người nắm tay tôi, dẫn tôi qua dòng xe cộ đông đúc, những bất an vừa dâng lên trong lòng tôi đã nhanh chóng tiêu thất, mỉm cười vội đi theo bước chân anh.

Bước sang đường xong, anh định buông tay, nhưng tôi đã nắm chặt tay anh không chịu buông. Anh dừng chân lại, quay nhìn tôi, tôi hơi ngửng đầu lên, nhìn anh đăm đăm, tay vẫn nắm chặt không rời.

Dưới ánh đèn neon, vẻ mặt của anh sáng tối không rõ, chỉ có một đôi con mắt sâu thẳm như biển nhìn qua không thể dò, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nhìn thấu đáy. Chúng tôi giống như hai người đứng ở hai bờ biển đối diện nhau, tựa hồ như cách nhau cả một khung trời. Tôi chỉ có thể nắm chặt tay anh, dựa vào chút độ ấm nơi lòng bàn tay của anh, để tự an ủi mình rằng hai chúng tôi đang rất gần nhau.

Mấy lần anh cố rút tay ra, đều bị tôi nắm chặt lại. Không buông tay, tuyệt đối không buông tay ! Một khi buông tay, tôi chỉ sợ anh sẽ lại đứng ở phía bên kia bầu trời.

Đám đông bên người vẫn đi qua như nước chảy, lúc vượt qua chúng tôi, nhìn thấy tư thế kia của chúng tôi, không khỏi liếc tôi thêm vài cái. Tôi không biết sự cố chấp của mình có thể kiên trì trong bao lâu, chỉ cắn chặt môi, cố gắng không để sương mù ngập tràn trong hốc mắt.

Tựa hồ như có thể nghe thấy một tiếng thở dài rất nặng nề, năm ngón tay anh chậm rãi khép lại, cuối cùng cũng cầm lại tay tôi. Tôi cúi đầu, giả bộ như dụi mắt, nhưng thực tế là lau đi đôi giọt lệ đang vương trên khóe mi. Anh nắm tay tôi, đi vào khách sạn. Người bán hàng tự dẫn chúng tôi tới một cái bàn dành cho tình lữ, anh cũng không có biểu hiện gì là khó chịu, tim của tôi đã thả lỏng hơn, cười giỡn yêu cầu anh giới thiệu cho tôi đồ ăn nào ở New York ngon. Anh cười nói : "Cái đó cũng không vội, vấn đề cấp thiết hiện giờ của em là cần quan tâm xem nên xử lý đám táo trong phòng như thế nào kìa."

Tôi lập tức xòe tay ra đếm cho anh coi : "Em đã sớm tính rồi, mẹ em mấy cân, anh mấy cân, Ma Lạt Năng mấy cân, đại tỷ mấy cân, lại cho mấy cậu bảo vệ dưới lầu mấy cân..."

Anh dúi lon nước trái cây vào tay tôi nói : "Được rồi, được rồi, anh đã hiểu rồi."

Tôi uống một ngụm nước trái cây, chống tay vào cằm, nhìn anh cười tủm tỉm. Lúc này đây, ánh mắt anh không lảng tránh ánh mắt của tôi nữa, trong đôi tròng mắt đó, hình như có hàm chứa gì đó giống như ánh mắt tôi. Rốt cuộc tim tôi đã bình yên, anh thích tôi, tôi tuyệt không nhìn lầm.

Tôi hơi nhăn mũi, ghé sát lại gần anh, ngoắc ngoắc tay đầy thần bí kêu anh lại gần : "Em có chuyện muốn thỉnh giáo anh một chút."

Anh thấy tôi nói với vẻ nghiêm túc như thế, nghĩ là có liên quan tới công việc, lập tức hơi cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe.

"Em phải ở New York hơn một tháng trời, anh có nhớ em hay không ?"

Anh ngây người trong chốc lát, rồi mới cho tôi một câu trả lời rất thuyết phục là một cái cốc vào trán.

"Anh sẽ tưởng niệm cái này."

Tôi xoa xoa trán, phụng phịu nói khẽ : "Nhớ cốc trán em sao ! Trán em là thuộc quyền sở hữu của em, thì rõ là nhớ em!"

Anh nghẹn họng nhìn tôi trân trối, chống tay vào cằm thở dài : "Thật anh đã già rồi sao ? Con gái bây giờ đều dư thừa "lòng tự tin" giống em hay sao ?"

Một trái tim chân thành cộng thêm chín mươi chín đóa hồng, tương đương cảm giác yêu thương đủ một trăm phần trăm.

Tiếng nhạc chuông vang lên từ cái điện thoại lỗi thời của tôi, thật may là hôm nay tôi vừa đổi nhạc chuông - bản "Yêu anh không lý trí" của Trương Thiều Hàm, tuy rằng cũng thật hai nghìn, bất quá ít nhất cũng thực có vẻ thiếu nữ, thực thanh xuân, nhất là vô cùng vô cùng phù hợp với tâm trạng hiện tại của tôi. Vì thế dẫu tôi đã lục ra được cái di động, nhưng cũng không vội bấm nút nghe, mà vẫn cầm trong tay, để nghe nốt khúc hát. Đại khái là Tống Dực cũng hiểu được tâm tư của tôi, không nói lấy nửa câu, ánh mắt nhìn tôi rất dịu dàng, trong mắt chứa đầy vẻ cảm động và cưng chiều.

Một trái tim chân thành cộng thêm chín mươi chín đóa hồng, tương đương cảm giác yêu thương đủ một trăm phần trăm, cảm động dễ thay đổi giống như nấu chảy chocolate, nhưng cho dù chọn lựa thế nào, cũng đều là cảm thấy vui sướng. Tình yêu làm giấc mộng thăng hoa, khu vườn bí mật sẽ hiện ra, chờ chúng ta cùng đi thám hiểm. Hóa ra tình yêu đều ngọt ngào, chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, mà kéo dài cho tới thiên thu. Yêu thương chín mươi chín, lãng mạn kéo mãi thật bền lâu, yêu anh không cần lý trí, vui vẻ dùng mãi không hết. Yêu thương chín mươi chín, ngọt ngào mãi mãi chìm tận đáy lòng, nhấm nháp sự sủng ái dịu dàng của anh, hương vị vô cùng hoàn mỹ....

Đợi tiếng nhạc chuông vang lên trọn vẹn, tôi mới bấm nút nghe "Alo"

Cũng bởi vì tâm trạng rất tốt, nên hai chữ "Alo" cũng được thốt ra vô cùng ngọt ngào. Đầu di động bên kia giống như không thể thích ứng kịp, im lặng trong chốc lát, rồi mới thấy có âm thanh truyền tới : "Là tôi, Lục Lệ Thành."

Tôi như lâm đại địch, lập tức ngồi thẳng lưng dậy, đáp rất khách khí : "Xin chào!"

Đầu di động bên kia lại im lặng trong chớp mắt : "Tối nay cô có rảnh không ?"

Tôi liếc nhẹ Tống Dực một cái : "Thật xin lỗi, không có."

"Cô ăn cơm tối chưa ?"

"Đang ngồi ăn rồi."

"Một mình sao ?"

"Không, cùng với bạn tôi."

Đầu di động bên kia chợt im bặt trong một khoảng thời gian dài, làm tôi cứ nghĩ là đã ngắt máy rồi : "Alo ? Alo ?"

"Tôi đây."

"Xin hỏi có chuyện gì không ?"

"Chỉ có một số chuyện liên quan tới công việc thôi, tưởng nếu cô có thời gian, thì qua văn phòng một chuyến. Nếu đã như vậy thì thôi, khi nào tới New York, chúng ta sẽ họp qua điện thoại sau vậy."

Lòng tôi thầm mắng anh ta bị thần kinh, ngày mai tôi đã bay rồi, thế mà tối nay anh ta còn định giao việc cho tôi, đừng nói tôi có việc, cho dù tôi không có việc gì, thì tôi cũng sẽ tự tìm việc cho mình, nhưng ngoài miệng vẫn rất khách khí :"Vâng, vâng, cám ơn anh, khi nào tới New York sẽ liên hệ lại."

Vừa định ngắt điện thoại, không ngờ anh ta lại hỏi thêm một câu : "Ăn tối xong cô có rảnh không ?"

Suýt nữa thì tôi tức chết. Anh ta phát cuồng vì công việc, cũng không có nghĩa là tôi cũng thế, làm sao lại có cái loại thủ trưởng không biết nghĩ cho nhân viên cấp dưới như thế chứ ?

"Thật xin lỗi, không còn ! Tối nay cha mẹ tôi muốn tới thăm tôi, ngày mai tôi phải rời khỏi Bắc Kinh mà." Câu cuối tôi còn cố ý nhấn mạnh thêm một chút.

Anh ta im lặng không nói thêm câu nào, tôi liền kêu liên tiếp hai tiếng : "Alo, alo"

Anh nói :"Tôi không quấy rầy cô dùng cơm nữa, tạm biệt."

"Tạm biệt.”

Tôi vốn có một thói quen tốt do đại tỷ bồi dưỡng ra, vì để tỏ vẻ tôn kính, bình thường tôi toàn chờ cấp trên ngắt điện thoại trước, không ngờ đợi hồi lâu, anh ta vẫn không ngắt điện thoại, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy cả hơi thở của anh ta, thế nhưng lại không nói lấy nửa câu, tôi chỉ đành lặp lại thêm một lần nữa "Tạm biệt", rồi ngắt điện thoại trước.

Tôi nhăn mặt nhìn Tống Dực : "Xem ra em đúng là kẻ không có tiền đồ, không giống như đồng nghiệp, di động bật đủ 24/7, hễ cấp trên gọi lúc nào là thưa ngay lúc đó. Ví dụ như Peter kìa, bình thường trông anh ta tùy tiện thế, nhưng em nghe nói ngày xưa lúc anh ta là cấp dưới của Lục Lệ Thành, 3h sáng Lục Lệ Thành gọi điện tới hỏi anh ta công việc, thế mà anh ta có thể báo cáo rõ ràng rành mạch."

Tống Dực mỉm cười nhìn tôi, không nói năng gì.

Ăn tối xong, hai chúng tôi cùng nắm tay nhau thong thả quay lại nhà tôi. Lúc đi qua một cửa hàng quần áo, anh lại kéo tay tôi đi vào, tôi cứ nghĩ là anh muốn mua cái gì đó, không ngờ là anh lại mua cho tôi một cái mũ, một cái khăn quàng cổ và một đôi găng tay.

"New York nằm ven biển, gió lớn hơn Bắc Kinh rất nhiều, độ ẩm không khí cao, mùa đông trời đổ tuyết, nhớ mặc cho ấm hơn một chút."

Lúc ra khỏi cửa hiệu, tôi đã võ trang hạng nặng, chỉ lộ ra đôi con mắt. Nhưng cho dù những kẻ qua đường chỉ thấy được ánh mắt của tôi, cũng biết nhất định người con gái này đang vô cùng vui vẻ.

Tống Dực đưa tôi tới tận cửa nhà, lại xách hộ tôi hành lý tới sát tận cửa, sau đó cầm lấy máy tính và một túi táo to, chuẩn bị cáo từ : "Em nghỉ sớm một chút đi, ngày mai anh còn phải đi làm, nên sẽ không tiễn em, anh sẽ kêu Peter tới đón em cùng đi sân bay, hành lý của em cứ kêu cậu ta xách cho là ổn."

"Thật nghi là anh giả vờ mượn việc công để mưu cầu lợi riêng nhé."

Anh mỉm cười : "Không phải "thật nghi" mà là "đúng là" "

Tôi vô cùng sung sướng cười ngớ ngẩn, chỉ vì anh đã thừa nhận tôi đúng thuộc "việc riêng" của anh.

Hai chúng tôi cùng chào từ biệt ở cửa, tôi đóng cửa lại, nhưng vừa bước chân vào nhà, đã lập tức lao ra khỏi cửa. Đợi tới khi tôi lòng như lửa đốt chạy ra khỏi thang máy, anh đã chuẩn bị vào taxi rồi.

"Tống Dực, Tống Dực..."

Anh quay người lại nhìn tôi, tôi đã chạy nhanh như bay, lao thẳng vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh. Thân thể anh cứng đờ, tựa như cự tuyệt, lại tựa như là không biết phải làm thế nào.

Tôi nhắm mắt lại, hơi kiễng chân, ghé vào tai anh nói : "Anh có biết không ? Em thực thích, thực thích, thực thích anh !"

Lúc tôi mười bảy tuổi, tôi đã thực hy vọng mình có thể tự nói cho anh, rằng tôi rất thích anh. Rốt cuộc, lúc tôi hai mươi bảy tuổi, tâm nguyện này đã thành hiện thực. Tôi thầm thở dài mãn nguyện, buông anh ra, quay người chạy về nhà.

"Tô Mạn." Anh đột nhiên gọi to một tiếng từ phía sau lưng tôi.

Tôi đứng lại, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt anh ghim chặt lấy tôi không nhúc nhích. Đột nhiên, anh bước về phía tôi, lập tức kéo tôi vào lòng, vươn hai tay ôm lấy thân hình mảnh mai của tôi, càng ôm càng chặt, như muốn ép chặt tôi vào hẳn trong lòng anh. Tôi nhắm mắt lại, cũng ôm chặt lấy anh.

Vị lái xe taxi liền bấm còi ầm ĩ. Vừa rồi tôi không quan tâm, bây giờ cũng không thể không cảm thấy xấu hổ, ngẩng đầu, nhẹ nhàng đẩy anh ra, khóe mắt như thoáng liếc qua thấy cái gì đó, không khỏi quay đầu nhìn xung quanh. Vừa rồi hình như vừa liếc thấy con Mục Mã Nhân của Lục Lệ Thành. Nhìn cẩn thận xung quanh một lúc, xe qua lại tấp nập trên đường, không có gì khác thường, xem ra đó chỉ là một chiếc xe cùng hãng vừa đi vụt qua.

Anh hỏi : "Sao vậy ?"

"Hình như có người nào đó nhìn trộm mình."

Anh cười khẽ bên tai tôi : "Hình như vẫn có người nhìn chúng mình mà."

Anh không để ý tới bác tài xế taxi, ôm tôi, tiễn tôi tới tận cửa khu. Mấy cậu bảo vệ trong phòng trực cười nháy nháy mắt với tôi, tuy tôi da dày thịt béo, nhưng mặt cũng không khỏi đỏ bừng lên.

Rốt cuộc anh cũng buông tôi ra : "Nhanh đi lên lầu đi, lần sau chưa mặc áo khoác thì không bao giờ được chạy xuống lầu nhé."

Tôi gật mạnh đầu. Anh vuốt nhẹ tóc tôi, quay người định đi về, đúng lúc ba mẹ tôi vừa tới, nhìn thấy bên người tôi có một người đàn ông, lại nhìn lại, tướng mạo anh tuấn, trông bộ đúng anh tài xuất chúng, hai mắt lập tức sáng rực. Cha tôi còn kín kẽ một chút, chứ mẹ tôi chưa kịp hỏi han gì tôi, đã bước vội tới trước mặt Tống Dực : "Cậu là ..."

Đầu tôi lập tức lớn gấp hai, ngượng ngùng nói với Tống Dực : "Đây là mẹ em, đây là cha em."

Tống Dực cũng thực xấu hổ, bất quá anh cũng che giấu rất tốt, cho nên cũng không dễ gì nhìn ra, anh cười nói : "Chào chú, chào cô."

"Mẹ, sao hai người tới sớm thế ?"

Mẹ trừng mắt nhìn tôi một cái : "Cô thật hy vọng tối nay chúng tôi sẽ tới sao ?" Vừa quay đầu, đã nhìn Tống Dực tươi cười rạng rỡ : "Cậu là đồng nghiệp của Mạn Mạn sao ? Hay là bạn bè ? Bao nhiêu tuổi rồi ? Quen Mạn Mạn đã bao lâu rồi ?"

Mặt tôi đỏ bừng, hận không thể tìm ra cái hố mà chui vào. Tống Dực mỉm cười trả lời : "Cháu là Tống Dực, công tác cùng công ty với Tô Mạn ạ."

"Là chữ Dực có hai chữ lông vũ ?"

Tống Dực thoáng kinh ngạc đáp : "Vâng ạ"

"Tống Dực... không phải cậu đã cùng xem mắt với Mạn Mạn nhà tôi một lần sao ?" Mẹ tôi chỉ vào anh kêu lên đầy sợ hãi.

Tống Dực hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi cười gượng, khẽ nói : " Dì Trần" Nhìn thấy anh vẫn chưa có phản ứng gì, tôi lại nhắc tiếp : "Cửa Nam Thanh Hoa."

Rốt cuộc Tống Dực cũng nhớ ra, có thể thấy anh tuyệt không để ý tới chuyện đó. Tôi vội vàng nói : "Không phải cố ý giấu anh, chuyện kể một nghìn linh một đêm còn chưa kể tới đoạn đó."

Anh hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn tôi chăm chăm : "Sau khi xem mắt biết anh về Bắc Kinh rồi, em mới cố ý thôi việc xin vào MG sao ?"

Tôi không thốt ra lấy nửa câu, tương đương với đồng ý. Mẹ tôi lại kêu ầm lên : "Cái gì ? Con đổi việc chỉ vì ...."

Mặt tôi đỏ bừng lên, vội cắt ngang : " Mẹ, Tống Dực có việc, phải về trước."

Mẹ tôi nhìn Tống Dực, lại nhìn tôi, cuối cùng quyết thả cho tôi một đường sống.

Cha tôi nhìn Tống Dực từ trên xuống dưới, đúng bộ dáng của cha vợ xem con rể, khiến Tống Dực cũng có phần ngượng ngùng, vội vàng chào từ biệt chúng tôi. Tôi vẫy tay chào anh, nhìn theo bóng anh rời đi.

Anh vừa vào taxi, mẹ tôi đã lập tức hỏi : "Rốt cuộc đó có phải là cái người mà dì Trần đã giới thiệu không ? Không phải người kia rất kém cỏi hay sao ?"

Tôi kéo hai người vào thang máy : "Đúng rồi ạ!"

Mẹ tôi lập tức tỉnh ngộ : "Hóa ra là cậu ta chướng mắt Mạn Mạn nhà mình, nên mới nói mình rất tệ ?"

Cha tôi nói : "Như kiểu cậu ấy, xem ra đó là phương thức cự tuyệt người ta một cách có lễ phép."

Mẹ tôi bất mãn hừ một tiếng, ngược lại trông lại vui vẻ hơn, nói với cha tôi : "Xem thái độ hôm nay của cậu ta thì cũng không có vẻ gì là chướng mắt Mạn Mạn nhà ta nha"

Cha tôi cười gật đầu.

Mẹ tôi khẽ ghé sát vào tai cha tôi, nói : " Thấy Mạn Mạn của tôi cũng không ngốc nha ! Trước kia tôi vẫn cảm thấy nó ngốc quá, hóa ra chỉ là vì chướng mắt người ta. Ông xem vừa thấy người ta vừa mắt, đã hành động rất nhanh nhẹn, mà cũng thật lớn mật, thế mà dám thôi việc để tới theo đuổi..."

"Mẹ, con nghe thấy hết rồi đấy." Tôi vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng lập tức kêu to lên.

Mẹ tôi không thèm để ý lập tức gật đầu : "Mẹ biết!"

Tôi hoàn toàn bị hai người đánh bại, lập tức giả làm kẻ điếc, vừa câm vừa điếc, kệ cho hai người nghị luận. Vào phòng, mẹ vừa giúp tôi kiểm tra hành lý, xem tôi có mang lầm cái gì không, vừa cùng cha tôi bàn luận về Tống Dực, lại hỏi bóng gió xem tôi và anh tiến triển tới mức nào rồi. Tôi làm bộ như hoàn toàn không hiểu gì hết. Cha tôi thấy mặt tôi càng ngày càng nhăn nhó, rốt cuộc cũng ngăn mẹ tôi lại : "Được rồi, được rồi ! Mạn Mạn tất có chủ ý, chúng ta cũng không cần nhúng tay."

Mẹ tôi cười tủm tỉm : "Cũng đúng, người không có chủ ý thì làm sao có thể vì không lấy được số điện thoại của người ta, mà lập tức thôi việc chạy tới công ty người ta làm đâu ? Xem ra tôi hoàn toàn yên tâm rồi."

Tiễn cha mẹ về xong, tôi lập tức gọi điện cho Ma Lạt Năng, tôi có đầy một bụng tâm sự cấp thiết muốn giãy bầy với nàng ta.

"Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ ?"

Tôi lập tức giơ điện thoại ra trước mặt, xem có bấm nhầm số hay không, đúng là Ma Lạt Năng.

"Là mình, cậu.... cậu không bị sao chứ ?"

"Xin hỏi chị có chuyện gì gấp không ? Tôi đang ăn tối với cha mẹ tôi, nếu không có việc gì gấp, lát nữa tôi gọi lại cho chị có được không ?"

"Không sao, không sao, chị cứ ăn cơm đi !" Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ một cái : "Ngày mai tôi đã bay rồi, tối nay tôi sẽ ngủ sớm một chút, không đợi được điện thoại của chị rồi, lúc nào chị ăn xong nhớ bật QQ lên xem tin nhắn lại của tôi."

Ngắt điện thoại xong, tôi phải lặp đi lặp lại mấy chữ " cậu ... cậu...." mấy lần liền mới có thể xóa sạch cuộc nói chuyện đầy lịch sự đầy kinh sợ đó. Rốt cuộc mẹ của Ma Lạt Năng là người như thế nào ? Thế mà có thể khiến cho nàng ta lễ phép như thế !

Tôi nhắn Ma Lạt Năng nhớ tới chỗ bảo vệ lấy táo, thuận tiện đưa một ít tới nhà đại tỷ, sau đó chui lên giường ngủ luôn.