Người cảm lạnh lên cơn sốt chen chúc chật kín bệnh viện, tiếng ho khù khụ, tiếng xì mũi, tiếng nhổ đờm tới tấp hết đợt này tới đợt khác.

Cả người Hạ Trì nóng bừng đầu óc mơ mơ màng màng, đầu ngón tay nóng rực, lúc bước vào thang máy không quên ôm Tô Tinh vào lòng, sợ cậu bị chen lấn xô đẩy.

Trong lúc đợi lấy số, một y tá cầm nhiệt kế bước tới yêu cầu Hạ Trì đo nhiệt độ trước. Hạ Trì dựa lên lưng băng ghế dài, mí mắt rũ xuống, toàn bộ hai tay co lại trong tay áo khoác, không biết có phải đã ngủ rồi hay không.

Tô Tinh sợ nhiệt kế chưa được khử trùng tại chỗ, đặt nhiệt kế vào miệng không sạch sẽ, vì vậy đứng trước mặt Hạ Trì, cúi người rón rén kéo khóa áo khoác của Hạ Trì xuống để đo nhiệt độ dưới nách.

Khóa kéo mới tới ngực, Hạ Trì đột nhiên mở mắt ra nhanh chóng nắm lấy tay Tô Tinh, liếm môi, nói với giọng điệu mập mờ: “Không ổn lắm nhỉ? Cởi quần áo bạn trai ở nơi công cộng? Trời vẫn chưa tối đâu đó?”

Được, cả người nóng như lửa mà vẫn còn tâm trí nghĩ tới chuyện không đâu, xem ra cũng không quá nghiêm trọng.

Tô Tinh cười khẩy một tiếng, khoanh tay trước ngực, đứng dậy nói: “Hay là cởi quần? Y tá nói có thể đo nhiệt độ trực tràng.”

Hạ Trì vội vội vàng vàng cởi áo khoác ra, giành lấy nhiệt kế nhét vào trong áo len: “Để tớ tự làm!”

Tô Tinh tính thời gian, lấy nhiệt kế ra sau năm phút thì thấy 38.6 độ.

Cậu vừa sốt ruột vừa giận, trông dáng vẻ ủ rũ của Hạ Trì lại càng đau lòng hơn.

Bên cạnh có một cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi vừa mới tiêm xong, nước mũi chảy thò lò, nước mắt đầy mặt, khóc tới sống dở chết dở, đau lòng hỏi bố mình: “Huhuhu có phải con sắp chết không?”

Bố cậu bé vội vã chạy tới bế nhóc lên, thơm lên trán rồi thơm lên mũi, dỗ dành nhóc ngoan nhé ngày mai sẽ ổn thôi.

Cuối cùng cậu bé cũng nín khóc, dựa lên vai bố mình thút thít.

Hạ Trì bắt chước, kéo tay áo Tô Tinh, trề môi tỏ vẻ đáng thương nói: “Có phải tớ sắp chết đúng không?”

Hắn hỏi ngoài miệng vậy nhưng hai mắt lại lóe sáng, gương mặt hiện lên mấy chữ ‘Mau tới hôn tớ ôm tớ an ủi tớ đi’.

Tô Tinh cởi áo khoác ra, dịu dàng đắp lên người hắn, sau đó xoa đầu hắn nhè nhẹ.

Hạ Trì mở to mắt chớp chớp, vẻ mặt ngoan ngoãn đợi bạn trai tới an ủi.

Bạn trai hắn mặt mày vô cảm, nghiêm giọng nói: “Hôm nay sẽ không, nếu ngày mai cậu không khỏi thì tớ đánh cậu chết.”

Hạ Trì: “…”

Quả nhiên bạn trai hắn không theo đuổi hình tượng người bố quan tâm chăm sóc.

“Cậu không bỏ được đâu.”

Tô Tinh lườm hắn: “Im ngay cái giọng ồm ồm như vịt đực của cậu cho tớ.”

Hạ Trì: “… Dữ quá.”

—–

Chờ tới bốn mươi phút sau mới tới lượt khám của Hạ Trì, có vẻ bác sĩ đã khám cho không ít bệnh nhân bị sốt trong ngày hôm nay, thiếu chút nữa viết ba chữ ‘không kiên nhẫn’ lên trên đầu, hỏi qua loa vài vấn đề rồi cho hắn đi lấy máu làm xét nghiệm.

“Không lấy máu.” Hạ Trì từ chối một cách cực ngầu, “Chẳng có gì để kiểm tra hết.”

“Thế thì đi tiêm, nhiệt độ này không cần truyền dịch, phòng truyền dịch cũng hết chỗ rồi.” Bác sĩ nói.

“Không tiêm.” Hạ Trì vẫn tỉnh bơ như trước, “Kê ít thuốc thôi là được.”

Có lẽ bác sĩ đã từng ứng phó với rất nhiều bệnh nhân không nghe lời, quay đầu hỏi Tô Tinh: “Ý người nhà sao đây?”

Tô Tinh đứng bên cạnh nói một cách kiên định: “Tiêm.”

Hạ Trì không ngầu nổi nữa, quay đầu lại năn nỉ ỉ ôi: “Không tiêm…”

Tô Tinh: “Không được, phải tiêm.”

Hạ Trì: “Tớ sợ máu, còn sợ đau…”

Tô Tinh lạnh lùng trước sau như một: “Ò, nhịn.”

Hạ Trì: “… Cậu còn ép tớ nữa tớ bỏ nhà ra đi ngay bây giờ.”

Lời uy hiếp này hiển nhiên chẳng có chút tác dụng nào, Tô Tinh tỏ vẻ sao cũng được: “Kệ cậu.”

Bác sĩ không nghe nổi nữa, ông nhăn mặt xé một đơn thuốc, nói: “Đằng sau còn một đống người kia kìa! Mặc kệ đấy không tiêm thì thôi, thanh niên sức khỏe tốt thì cứ uống thuốc là được. Cầm đơn xuống tầng hai lấy thuốc.”

Tô Tinh quýnh lên: “Bác sĩ, cậu ấy tiêm…”

Hạ Trì nhanh nhảu cầm lấy đơn thuốc, đẩy vai Tô Tinh bước ra ngoài, mặt mày hớn hở: “Cảm ơn bác sĩ! Lần sau tới tìm bác sĩ tiếp.”

Trước cửa phòng khám bệnh, một dãy dài đang chen chúc xếp hàng chờ tới lượt.

Tô Tinh lạnh mặt, giật đơn thuốc từ trong tay Hạ Trì, bước thẳng không nói một lời.

“Giận rồi à?” Hạ Trì đuổi theo sau, túm lấy vạt áo cậu, nói, “Bệnh vặt này không nhất thiết phải tiêm, với cả mông tớ cũng không thể tùy tiện để người khác xem…”

Đã sốt nóng thành như vậy rồi mà vẫn mồm mép tép nhảy, dáng vẻ không biết yêu thương thân thể mình của hắn làm Tô Tinh càng giận dữ hơn, vung tay Hạ Trì ra bước dài từng bước về phía trước.

“Giận thật rồi à?” Hạ Trì có chút luống cuống ngẩn người khoảng hai giây, đi theo Tô Tinh rẽ vào cầu thang phía trước, bóng dáng bé Trạng nguyên lạnh lùng từ đầu tới chân khiến đầu hắn nổ tung, lòng dạ rối bời, không biết trí khôn từ đâu tới mà vội dựa vào tay vịn lan can hét lên một tiếng ‘ai da’ thảm thiết.

Tô Tinh nghe thấy tiếng động quay đầu lại, Hạ Trì đè một tay lên trán, mũi sụt sịt: “Đau đầu hoa mắt, không đi nổi nữa.”

Dáng người cao lớn như vậy dựa vào lan can góc tường cũng có chút đáng thương.

Tô Tinh thở dài một hơi đầy cam chịu, bước lên bậc thềm, cài khuy cổ áo lại cẩn thận cho Hạ Trì, đỡ lấy tay hắn.

Hạ Trì ôm chặt Tô Tinh, hai tay vòng qua eo Tô Tinh, giọng nói khàn khàn: “Đừng giận tớ được không? Tớ ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn uống nước ấm, tất cả đều nghe lời cậu.”

Trái tim Tô Tinh dịu đi ngay lập tức, mái tóc xù xù của Hạ Trì cọ tới cọ lui vào má cậu như một con mèo lớn đang nhận lỗi với chủ nhân.

“Bị ốm khó chịu lắm, cậu không để ý đến tớ thì càng khó chịu hơn.” Hạ Trì nói tiếp, “Đừng giận tớ nha, được không?”

Không hiểu Hạ Trì học được điệu làm nũng này từ bộ phim thần tượng dở ương nào đây?

** má! Không ngờ phương pháp quê mùa này lại thực sự hữu hiệu.

Tô Tinh vừa tự mắng bản thân mình không có tiền đồ, vừa cảm giác trái tim mình như sụp đổ.

Không thừa không thiếu, giả làm con mèo lớn là vừa vặn.

—–

Hạ Trì ngồi chờ ở đại sảnh tầng một, Tô Tinh lên tầng hai lấy thuốc.

Hàng đợi lấy thuốc cũng không ngắn hơn so với hàng đăng kí khám là bao, nửa tiếng sau mới tới lượt Tô Tinh lấy thuốc, đồ dở hơi Hạ Trì rảnh rỗi sinh chán nản, liên tục gửi tin Wechat cho cậu, toàn là mấy câu linh tinh như ‘Mấy bạn nhỏ khác ai cũng có người ngồi cùng, tớ cũng muốn có người ngồi cùng’, ‘Cậu đã về chưa? Một mình tớ cô đơn đáng thương lắm á’, ‘Hai mươi ba phút bốn mươi sáu giây đã trôi qua, ngôi sao của tớ đang ở đâu đó’ vô cùng hợp với cái tên mạng ‘Ông hai thằng bố mày đây’ của hắn, còn mang màu sắc hay ho khác.

Tô Tinh cầm túi thuốc vừa kiểm tra số lượng vừa xuống tầng thì vô tình đụng phải một người ở đầu cầu thang, cậu loạng choạng suýt ngã, xấp đơn trong tay người kia rơi tứ tung xuống đất, rơi rớt xuống cả cầu thang tầng một.

“Xin lỗi xin lỗi, không sao chứ?” Người kia vội vàng chạy tới dìu cậu, “Tôi đang đi tìm người, hơi vội nên không chú ý, không va vào đâu chứ?”

Tô Tinh buộc chặt túi thuốc, hơi nhích người về phía bên cạnh nhường một bước, nói: “Không, là tôi không nhìn đường, xin lỗi, tôi nhặt giúp anh”

“Hả? Là cậu?” Người kia thấy rõ khuôn mặt Tô Tinh, vỗ tay ‘đét’ một tiếng.

Quen biết?

Tô Tinh nhướng mày, trong đầu nhớ lại mình gặp người đứng trước mặt vào lúc nào. Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc xuề xòa, râu ria xồm xoàm, từ ngũ quan có thể nhìn ra anh ta vô cùng anh tuấn, chỉ là không thích chăm sóc bản thân.

Cậu thực sự không nhớ nổi người trước mặt mình là ai, vừa nhặt giấy trên cầu thang vừa lễ phép nhếch khóe miệng: “Anh là?”

Người đàn ông nhìn tứ phía, làm động tác ghim kim tiêm lên tay mình, nhỏ giọng nói: “Cửa hàng thuốc.”

Lúc này Tô Tinh mới nhớ ra, anh ta là ông chủ cửa hàng thuốc lúc trước cậu tới mua thuốc ức chế phun sương.

“Chào anh.” Tô Tinh gật đầu.

Ông chủ khoác vai cậu một cách thân thiện, cười một tiếng cởi mở: “Cứ gọi anh Hùng là được!”

Trong mớ đơn từ mà anh Hùng làm rơi có một tờ giấy báo cáo kết quả thử thai, Tô Tinh nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc.

Anh Hùng nhận xấp đơn, cười nói: “Không nghĩ tới phải không? Trông xoàng vậy thôi chứ anh đây là Omega chính hiệu đấy hahahahaha. Tuổi trẻ tiêm thuốc nhiều nên bây giờ pheromone mơ hồ không ngửi thấy, bác sĩ cả nước nhìn một phát là biết hết cứu chữa nổi, nói là bệnh rối loạn bài tiết linh tinh gì gì đấy, tỉ lệ thụ thai rất thấp, cũng may nhân lúc sức lực tràn trề mang thai được một đứa, hơn bốn tháng.”

Tô Tinh nói đầy chân thành: “Chúc mừng.”

Anh Hùng cất đơn vào trong túi bóng, thản nhiên nói với Tô Tinh: “Cứ coi anh đây như vết xe đổ ấy, sống tới tuổi già suy sụp mới hiểu được, gặp phải điều gì khó khăn không thể vượt qua thì chưa chắc tiêm đã là biện pháp tốt nhất.”

Tô Tinh nắm chặt tay thành quyền, lắng nghe nghiêm túc, không đáp lời.

“Rốt cuộc người ghét bỏ cậu sẽ không bởi vì giới tính của cậu mà bớt ghét đi một chút, người thích cậu cũng sẽ không bởi vì giới tính của cậu mà bớt thích cậu đi chút nào. Đời người ấy à, dù sao cũng phải nghĩ kĩ bản thân mình tồn tại vì điều gì.”

Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân, một người đàn ông mặc áo gió màu đen bước từ tầng trên xuống, dáng người rất cao, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy anh Hùng mới thở phào nhẹ nhõm: “Em chạy đi đâu? Anh tìm em khắp nơi.”

Anh Hùng cười hì hì, nói với Tô Tinh: “Đây là vợ anh, bộ đội, trông dữ dằn vậy thôi nhưng mà thật ra cũng dữ thật.”

Người đàn ông bước xuống cầu thang, cầm lấy chiếc túi trong tay anh Hùng, gật đầu với Tô Tinh.

“Đây là người trẻ tuổi trước đây em từng nói với anh,” anh Hùng nói, “anh còn nói cậu ấy giống em, chỉ là đẹp trai hơn em.”

Người đàn ông nhìn Tô Tinh, đánh giá nghiêm túc: “Đẹp trai hơn em.”

“Cút mẹ anh đi!” Anh Hùng cười mắng, “Bọn anh đi đây, cửa hàng thuốc vẫn mở chứ không đóng, có việc gì cứ tới tìm anh, không có việc gì thì cứ tới tâm sự với anh đây, rảnh rỗi tới mức cả người sắp mốc meo rồi.”

“Được, đã nhớ kĩ.” Tô Tinh nói.

—–

Xuống tầng một, Hạ Trì đang tựa lên lưng ghế ngồi chơi điện thoại, thấy Tô Tinh cuối cùng cũng trở lại, hắn cất điện thoại vào túi, nói: “Sao lại đi lâu vậy?”

Tô Tinh kiểm tra nhiệt độ trán hắn, vẫn rất nóng.

“Gặp một người quen, hàn huyên một lát.”

“Người quen nào? Nam hay hữ? Giới tính gì?” Hạ Trì vô cùng cảnh giác.

Tô Tinh: “… Có phải bị nóng ngu người rồi không?”

“Hừ,” Hạ Trì nhướng mi, cầm tay Tô Tinh đút vào túi mình, “bất kể là giới tính nào, dù gì đi nữa cậu vẫn luôn là người của tớ.”

Trái tim Tô Tinh nảy lên, nhớ tới câu nói ‘người thích cậu cũng sẽ không bởi vì giới tính của cậu mà bớt thích cậu đi chút nào’ vừa nãy của anh Hùng, cậu cúi đầu cười, ‘ừm’ một tiếng.

Cậu cẩn thận cài từng chiếc khuy áo khoác cho Hạ Trì, ra bệnh viện thấy sạp vỉa hè của một bà cụ liền mua khăn quàng cổ và mũ cho hắn, đặc biệt chọn màu hồng nhạt với khẩu vị xấu xa.

Hạ Trì ngoan ngoãn để mặc cậu đùa nghịch, cả mũi và gương mặt lúc này đều ửng đỏ, đội mũ và đeo khăn màu hồng nhạt trông cũng không sai trái lắm, xinh xắn giống một cô bé.

Tô Tinh nhìn hắn không nhịn nổi đành bật cười, đùa giỡn hắn: “Bạn gái tớ xinh thật đấy.”

Hai người nắm tay nhau bước tới đường lớn, cơn gió lạnh thổi qua khiến Hạ Trì bất tri bất giác nhớ tới câu ‘ừm’ vừa rồi của Tô Tinh.

Hắn kích động quơ quơ tay Tô Tinh: “Cậu vừa nói ‘ừm’ đúng không? Là ý gì vậy?”

Tô Tinh đứng ở ven đường gọi xe, không để ý tới hắn.

Hạ Trì bám riết không tha: “Cậu nói rồi có đúng không? Tớ nghe thấy rồi, cậu lặp lại lần nữa, nói rõ ràng một chút!”

Tô Tinh bị hắn làm ồn đành bó tay, kéo chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt của Hạ Trì, ý bảo hắn cúi người.

Hạ Trì cúi đầu đưa tai tới, Tô Tinh ghé sát tai hắn nói: “Tớ nói, tớ là –”

Trái tim bé bỏng của Hạ Trì đập loạn nhịp.

“— ông ba thằng bố cậu á.”

Hạ Trì: “…”

Bé Trạng nguyên học thói xấu từ ai vậy?!