Ban ngày Tô Tinh ở trường nhưng thế nào cũng không nghe giảng trên lớp, hầu hết thời gian dành để đọc sách tham khảo và làm sách bài tập tự mua; tan học thì đến bờ đê làm thêm, đợi tới tám giờ bọn Hạ Trì cũng tới đây; chờ Tô Tinh tan làm, một đám người đùa giỡn hihihaha đi bộ ven sông về nhà, tạm biệt nhau ở ngã tư đường lớn.

Bày hàng trong quán năm ngày, đống đồ tạp hóa của Lông xanh thật sự bán được rất nhiều, chỉ là có một ông chú uống say không biết trời trăng mây đất gì mua một chiếc súng bắn nước, sau đó muốn xuống nước bắn cá, liều lĩnh nhảy xuống sông, suýt chút nữa bị túi nilon đựng rác trùm chết ngạt.

Di chứng của việc đi làm thêm là cứ vào giờ tự học buổi sáng, không chỉ có một mình Tô Tinh mà nửa non lớp cũng nằm ngủ gục trên bàn. Các giáo viên vô cùng vui vẻ, so với những lớp khác náo loạn gây rối trật tự, tốt nhất là cứ như lớp 5, tất cả đều nằm bò ra bàn, thanh tịnh!

Chính vì điều này, nhà trường đã trao tặng lớp 5 cờ khen thưởng với sáu chữ to đùng – ‘Lớp giữ trật tự tốt nhất.’

Lý Lãng mặt dày không biết xấu hổ, nhận được cờ khen thưởng liền nhanh chóng treo lên tường phía trên bảng đen, thậm chí Lưu Văn cũng cười hềnh hệch cùng bọn họ, nói đây là vinh dự tập thể đầu tiên của lớp, đáng để kỉ niệm.

Chỉ còn cách đại hội thể thao một ngày, mấy nữ sinh Kha Nhạc Nhạc bận rộn với việc tập luyện cổ vũ hàng ngày, cũng không lên lớp, chỉ tập nhảy ở dưới sân thể dục.

Cách đại hội thể thao hai ngày là thời gian tự do, không có tiết học thì có thể không tới trường. Tô Tinh đã tìm được công việc ở trung tâm thương mại, hẹn ngày mai sẽ tới phát tờ rơi.

Trong giờ giải lao giữa tiết học, Hạ Trì đi tới cửa sổ chỉ xuống phía dưới, nói với Tô Tinh: “Nhìn này, cái gì đây?”

Tô Tinh đang làm một đề Vật lí, một chiếc ô tô điều khiển từ xa gia tốc, giảm tốc rồi lại gia tốc, rất nhiều điều kiện đã được đưa ra để tìm tốc độ tối đa của ô tô, cậu nhìn đề một lần nữa rồi vẽ sơ đồ vị trí và tốc độ dịch chuyển lên giấy nháp, không không có thời gian đáp lại Hạ Trì.

Hạ Trì hắng giọng hai tiếng, tăng âm lượng: “Nhóc Trạng nguyên, tới đây xem thứ hay ho này!”

Tô Tinh vừa nghĩ ra được cách giải cho bài tập này, bị hắn gọi như vậy bắt đầu có chút rối loạn.

Cậu cau mày: “Im mồm.”

“Woa!” Hạ Trì căn bản không để ý sắc mặt cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ giật mình, “Nhanh nhanh tới xem! Cái này là gì thế!”

Tô Tinh bức xúc vì bị làm phiền, đành phải đặt bút xuống tới bên cửa sổ.

“Thứ gì?”

Ngoài cửa sổ chẳng có gì, mây trôi lững lờ trên bầu trời quang đãng, gió thổi nhè nhẹ mát mẻ, trên sân thể dục đều là nữ sinh mặc váy sặc sỡ sắc màu.

Hạ Trì chỉ về phía sân thể dục, dụng ý sâu xa hỏi: “Cậu xem đó là cái gì?”

Còn là cái gì được nữa? Là con gái chứ gì.

Làm phiền dùng dằng nãy giờ, cuối cùng chỉ gọi cậu tới ngắm người ta nhảy cổ vũ.

Tô Tinh dựa vào khung cửa sổ, nhướng mày hỏi: “Vừa ý ai?”

Hạ Trì không biết tại sao lại nóng nảy, lập tức nhảy dựng lên: “Cậu đừng nói bậy! Sao tôi có thể vừa ý bọn họ!”

Hắn liếc nhìn Tô Tinh một cách mất tự nhiên, dời ánh mắt ngay tức khắc, sờ cổ nói: “Bảo cậu xem cái kia kìa!”

Tô Tinh: “Ở đâu?”

Hạ Trì: “Chính là cái màu đỏ kia.”

Tô Tinh phóng tầm mắt thì thấy bạn học nữ mặc váy đỏ cũng phải mười hai mươi người, không biết chỗ Hạ Trì chỉ là chỗ nào.

“Rốt cuộc là chỗ nào?”

Hạ Trì thở dài, công bố đáp án: “Thấy chưa, đường băng phủ cao su trên sân thể dục kìa, mấy cái màu đỏ đối xứng nhau.”

Tô Tinh: “… Đồ đần.”

Cậu xoay người trở về, Hạ Trì đuổi theo cậu ngồi vào chỗ bám riết không tha làm phiền cậu: “Đố cậu một câu, đường băng dùng để làm gì đấy.”

Lần này Tô Tinh thậm chí không quay mặt về phía hắn, dứt khoát dịch chỗ để lại cho hắn một bóng lưng.

Hai tay Hạ Trì bóp vai cậu, buộc cậu quay người lại, nói: “Đúng mười rưỡi sáng thứ sáu, trên đường băng sẽ diễn ra một cuộc đua cự li ba nghìn mét cực kì gay cấn.”

Tô Tinh nhịn cười, lạnh lùng nói: “Ò.”

Hạ Trì: “Ò? Hết rồi à?”

Tô Tinh cầm bút tiếp tục làm bài, cảnh cáo hắn: “Cút xa chút, đừng làm phiền tôi.”

—–

Học tiết Tiếng Anh được một nửa, đột nhiên Hạ Trì viết một tờ giấy nhỏ đưa cho cậu.

— Nhóc Trạng nguyên, tôi vừa đọc sách Tiếng Anh thì nhìn thấy một từ gọi là ‘run’, cậu dịch cho tôi xem nghĩa từ đó là gì đi.

Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn đeo hai bên tai nghe, sách Tiếng Anh căn bản là chưa lấy ra, thế mà lại mặt dày nói mình đang đọc sách Tiếng Anh sao.

Tô Tinh viết sột soạt câu trả lời, trả tờ giấy lại cho hắn.

--to move using your legs, going faster than when you walk

Hạ Trì vui mừng phấn khởi nhận lấy tờ giấy, mắt trợn trừng.

Vì vậy hắn mở Baidu dịch.

—–

Tới tiết Toán buổi chiều Hạ Trì vẫn không ngừng nghỉ. Thầy đứng trên bảng đen giảng một bài toán, nói Tiểu Vương và Tiểu Minh hai người đang chạy với tốc độ không đổi, tốc độ của Tiểu Vương là 6m/s, tốc độ của tiểu Minh là 7.5m/s, lúc xuất phát Tiểu Vương chạy trước Tiểu Minh 150m, hỏi sau bao lâu thì Tiểu Minh mới đuổi kịp Tiểu Vương.

Câu hỏi đơn giản quá mức, Tô Tinh không có hứng thú nghe giảng nữa. Hạ Trì với vẻ mặt nghi hoặc thò đầu qua hỏi: “Tiểu Minh chạy nhanh thế, có phải cậu ta là vận động viên chạy cự li dài ba nghìn mét không?”

Ba chữ ‘ba nghìn mét’ còn được đặc biệt nhấn nhá.

Tô Tinh không để ý đến hắn, nhưng thầy giáo Toán phản ứng hắn trước.

“Bạn học ngồi phía cuối lớp vừa xì xào kia, giải ra đáp án rồi à?”

Hạ Trì thoải mái tự nhiên đứng lên, nói: “Thầy ơi, em thấy dữ kiện đề bài cho không đủ, không giải được.”

“Hả?” Thầy giáo Toán vô cùng hứng thú, vỗ vỗ bụi phấn, hỏi, “Em nói xem.”

Hạ Trì nhìn ánh mắt Tô Tinh, sau đó nói: “Chưa đưa ra thông tin thời gian địa điểm, có thể Tiểu Vương và Tiểu Minh vào lúc mười rưỡi sáng thứ sáu ở sân thể dục thi đấu chạy cự li dài.”

Cả lớp ngoác miệng cười.

Đần thế không biết.

Tô Tinh không nhịn được mà khóe miệng nhếch lên, bất lực lắc đầu.

—–

Ưu điểm lớn nhất của Hạ lão đại chính là da mặt dày, việc làm chưa đạt mục đích kiên quyết không từ bỏ.

Hắn lải nhải bên tai Tô Tinh suốt một ngày, từ khóa chỉ có – buổi sáng thứ sáu, mười rưỡi, chạy cự li dài ba nghìn mét.

Nhưng hắn lại ngại nói huỵch toẹt ‘Nhớ tới xem tôi thi đấu nha’, vì vậy báo tin cho Tô Tinh quanh co lòng vòng.

Trước khi tan học, Hạ Trì túm Tô Tinh: “Còn nhớ thứ sáu là ngày gì không?”

Tô Tinh giả ngu với hắn, tính từng ngày một, hỏi lại: “Ngày Quốc tế người mù?”

Hạ Trì: “… Không phải!”

Tô Tinh: “Rốt cuộc là ngày gì?”

Hạ Trì buồn bực gãi đầu, xua tay: “Thôi kệ, cậu về đi.”

Tô Tinh khoác balo lên, bước về phía cửa thật.

Cậu thầm tính toán thời gian trong lòng, quả nhiên còn chưa bước xuống bậc thang, giọng Hạ Trì từ sau lưng vang lên: “Này!”

“Cái gì?”

Tô Tinh ngoảnh lại, nhìn Hạ Trì đuổi tới hành lang, biết rõ còn cố hỏi.

“Cậu, chính là… tôi… ngày mai…” Hắn cau mày, ngập ngừng nói ngắt quãng.

“Biết rồi, mười rưỡi sáng mai, cậu thi đấu ba nghìn mét, sẽ đến xem.”

Tô Tinh nói xong câu đó, xốc balo lên bước xuống tầng.

Hạ Trì sững người một chút, ngay sau đó liền bật cười.

Bọn Lông xanh lén la lén lút ló đầu từ cửa sổ phòng học ra nhìn, hỏi: “Sao rồi? Học sinh giỏi có tới không?”

“Tao thi đấu cậu ấy không tới mà được à?” Hạ Trì nhướng mày, “Tao sớm biết thảo nào cậu ấy cũng tới.”

Những lời này truyền tới tai Tô Tinh đứng ở đầu cầu thang, khóe miệng cậu kéo thành một đường cong nhẹ.

Chỉ giỏi làm màu, đồ đần Hạ Trì thì biết cái gì chứ.

Ví dụ, Hạ Trì thậm chí còn chẳng biết, cậu đã đã lưu thời gian mười rưỡi sáng thứ sáu vào mục ghi chú trong điện thoại của mình từ rất lâu rồi.

—–