Thứ hai, Hạ Trì gặm bánh bao bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông tiết tự học buổi sáng vang lên, phát hiện Tô Tinh vùi mặt vào cánh tay, nằm nhoài trên bàn ngủ bù.

Hắn ngồi vào chỗ của mình, tay chân nhẹ nhàng nhét balo vào ngăn bàn, lúc này mới sực nhớ ra bên trong còn có đề Toán bài tập về nhà, hắn vỗ vai Lý Lãng, chỉ chỉ Tô Tinh, hai tay đưa lên gần mặt làm động tác đang ngủ.

Lý Lãng gật đầu, nói: “Sáng sớm tinh mơ không biết làm sao mà buồn ngủ thế, ngủ một mạch đến giờ.”

Hạ Trì không hỏi nhiều, chỉ vào tờ đề thi Toán kia, ngoắc ngón tay với Lý Lãng.

Lý Lãng cống nộp bài tập của mình cho hắn, Hạ Trì lật từng trang, cảm giác có gì đó không đúng.

Mọi người trong lớp chỉ làm bài tập đối phó cho qua, toàn điền bừa, vớ được công thức nào trong sách thì chép đại vào là xong, nhưng lần này bài tập của Lý Lãng được lấp kín, ngay cả câu hỏi khó nhất cuối đề cũng được giải chi tiết cẩn thận từng bước một.

Hắn hỏi: “Mày tìm người làm bài hộ đâu đấy?”

Lý Lãng cười hí hí, chỉ vào Tô Tinh: “Cả lớp đều chép bài của học sinh giỏi, cậu ấy tới lớp sớm nhất, múa bút vèo vèo mười lăm phút đã xong bài tập rồi, tao nhìn mà hai con mắt muốn rớt ra ngoài, đỉnh, đỉnh của chóp luôn!”

Hóa ra là chép bài của vị Trạng nguyên ngồi cùng bàn với hắn, bảo sao.

Niềm tự hào khó giải thích được dâng lên trong lòng, Hạ Trì nhướng mày nói: “Bạn cùng bàn của tao sao mà không đỉnh được?”

Lý Lãng: “… Hình như đéo liên quan gì tới mày cả.”

Hạ Trì đã chép xong bài tập, còn ăn hết hai cái bánh bao, giờ tự học buổi sáng đã kết thúc nhưng Tô Tinh vẫn chưa tỉnh dậy.

Không chỉ không tỉnh mà còn ngủ rất say, Hạ Trì ghé sát vào người cậu, có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.

“Ngủ ghê thật, không biết làm thế nào mà là Trạng nguyên được.”

Hắn nhéo vành tai Tô Tinh lén lút như đi ăn trộm, niết xong thì lại nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, từ khóe mắt liếc nhìn Tô Tinh, không tỉnh.

Hắn vê đầu ngón tay, cảm giác mềm mại và ấm áp vẫn lưu lại trên đó.

Không biết lỗ tai cậu có mùi bạc hà hay không.

Không hiểu sao mà đầu hắn nóng muốn nổ tung, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay lên đầu mũi ngửi ngửi.

Vừa lúc chuông vào học vang lên, Hạ Trì giật mình, căng thẳng đưa tay ra sau lưng.

** má! Biến thái vãi!

—–

Hạ Trì phát hiện Tô Tinh có gì đó không ổn.

Đã hơn một tuần trôi qua, vị Trạng nguyên như sống nhầm múi giờ, sáng nào cũng nằm bò ra bàn ngủ bù. Bây giờ không hề giống lúc huấn luyện quân sự chút nào, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhóc Trạng nguyên đã đi vào guồng nghiêm ngặt, kiên quyết thực hiện chủ trương ngủ sớm dậy sớm.

Tô Tinh lại ngủ bù trong giờ tự học vào thứ sáu, lúc ngủ còn phát ra tiếng ngáy khò khè. Cả lớp nghe thấy tiếng động đều quay lại nhìn cậu chằm chằm, muốn cười mà không dám cười, Lông xanh nghẹn tới mức nước mắt sắp trào ra tròng mắt.

Hạ Trì lấy điện thoại của mình ra mở ghi âm, đặt điện thoại vào chỗ gần bụng nhất trong ngăn bàn của Tô Tinh, ghi lại đoạn ngáy ngủ của cậu, tới giờ giải lao bật lên cho Tô Tinh nghe, đùa giỡn cậu: “Đêm không ngủ được chắc là toàn làm chuyện gì xấu xa nhỉ?”

Tô Tinh nghe thấy tiếng ngáy của mình, ném ‘bụp’ điện thoại lên bàn, nói: “Hết rồi.”

Hạ Trì lại càng không, dí điện thoại sát lỗ tai mình, nhắm mắt nghe đầy say sưa: “Trầm bổng du dương, bằng bằng trắc trắc bằng bằng trắc, khi thì dõng dạc hùng hồn, khi thì uyển chuyển trầm thấp.”

Sắc mặt Tô Tinh tái mét, Hạ Trì còn cười tủm tỉm hỏi cậu: “Âm thanh của tự nhiên đó! Tôi đang nghe bản độc tấu của một bậc thầy!”

Tô Tinh không thể chịu nổi, cầm quyển sách Tiếng Anh lên đập bụp vào mặt Hạ Trì. Hạ Trì sờ mũi mình, lúc này mới ngừng trò đùa lại.

Hắn chống cằm, hỏi Tô Tinh: “Không trêu cậu nữa, nói thật đi, cậu mắc hội chứng ngủ li bì đúng không? Ngày nào cũng nửa tỉnh nửa mơ, có chuyện gì à?”

Tô Tinh đang làm sách bài tập Vật lí tối hôm qua, thuận miệng trả lời: “Đang tuổi lớn, thiếu ngủ.”

Hạ Trì bị chọc cười, cầm nắp bút chọc cổ Tô Tinh, nói: “Lớn gì mà hơn một tuần cũng không thấy béo lên cân nào vậy.”

Lúc đầu Tô Tinh còn mâu thuẫn với hành vi động tay động chân tiếp xúc thân thể của hắn, sau một thời gian cũng thành thói quen, mặc kệ Hạ Trì muốn làm gì thì làm.

Dù gì chống đối cũng vô dụng, nếu hắn muốn thì lần sau hắn sẽ khơi mào.

Giờ sinh hoạt lớp buổi chiều, Lưu Văn thông báo cuối tuần sau – chính là đầu tháng mười sẽ tổ chức đại hội thể thao, để lớp phó thể mĩ Ngô Siêu toàn quyền phụ trách.

Cả lớp náo loạn như cái chợ vỡ. Trung học số 36 bọn họ không giống như những trường khác, thành tích thì thôi không nói, hội văn nghệ hay hội khoa học gì đó cũng không ai quan tâm, đại hội thể thao hàng năm mới là sân nhà của bọn họ.

Nếu thành tích của lớp nào xếp từ vị trí thứ ba trở xuống trên năm thì coi như năm sau lớp đó trở thành đối tượng chế giễu của cả khối, nếu lớp nào giành vị trí quán quân, đó sẽ trở thành ánh sáng của cả lớp.

Ngô Siêu háo hức bài binh bố trận, Kha Nhạc Nhạc cùng một vài nữ sinh tới nhảy cổ vũ, Lý Lãng đăng kí nhảy xa và chạy cự li ngắn, Lông xanh chiếm hai slot chạy cự li ngắn.

Ngô Siêu gọi Hạ Trì: “Hạ lão đại, năm nay anh chạy ba nghìn, tới không?”

Hạ Trì huýt sáo, đồng ý: “Tới luôn!”

Ngô Siêu nhìn giờ, còn vài phút nữa là tan học, nó vỗ tay, nói: “Mọi người ai đăng kí phân môn nào thì ở lại để bàn bạc chuyện huấn luyện, thời gian không còn nhiều nữa, giờ tan học tuần sau ở lại luyện tập nha! Không giành được vị trí thứ nhất tao uýnh bọn mày!”

Hạ Trì hỏi: “Uýnh ai vậy?”

Ngô Siêu vội vàng thừa nhận: “Em tự uýnh em á, hí hí.”

Lý Lãng quay đầu lại hỏi Tô Tinh: “Học sinh giỏi, cậu đăng kí môn gì không? Nếu cậu xông lên thì thành tích lớp chúng ta coi như ổn rồi!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Bọn Ngô Siêu cũng ồn ào theo, “Học sinh giỏi đăng kí đi!”

Hạ Trì kéo tay áo cậu, cười hỏi: “Cùng chơi chút không?”

Tô Tinh cất mấy quyển sách trên bàn vào balo, lắc đầu: “Tôi không được.”

Lông xanh tự làm theo ý mình hò dô ta nói: “Tao thấy chân học sinh giỏi cũng dài, hay là đăng kí chạy ba chân đi!”

Ngô Siêu nhìn vào vở mình, vừa hay chạy ba chân cũng chưa có ai đăng kí, nó nói: “Đến lúc ấy thì nữ sinh cả trường đều chạy tới ngắm học sinh giỏi.”

Ngón tay Kha Nhạc Nhạc xoắn lọn tóc, nũng nịu nói: “Tao chạy tới đầu tiên!”

“Không đăng kí.”

Chuông tan học vừa vang lên, Tô Tinh khoác balo chuẩn bị ra về, Lý Lãng kéo quai balo cậu, rung đùi đắc ý nói: “Đăng kí đi đăng kí đi!”

“Đã nói là không đăng kí.”

Tô Tinh đứng phắt dậy, chân ghế kéo một đường rít dài chói tai trên sàn bê tông.

Đám người đang ồn ào lập tức im phăng phắc, Lý Lãng ngơ ngác buông dây quai balo của Tô Tinh.

Tô Tinh đứng đó, có chút không biết giải quyết trường hợp này như thế nào.

“Không đăng kí thì thôi, có gì hay ho mà tham gia.” Hạ Trì uể oải mở miệng giải vây cho Tô Tinh, “Tới lúc đó con gái ai cũng chạy tới xem cậu, chẳng ai thèm xem tôi, xấu hổ chết đi được.”

Tô Tinh liếc nhìn hắn, Hạ Trì nở một nụ cười trấn an cậu. Cậu không nói câu nào liền khoác balo rời lớp học.

“Tao còn tưởng cậu ấy đã coi bọn mình là bạn bè…” Lông xanh than phiền với Ngô Siêu.

Ngô Siêu cười ngượng nghịu: “Có lẽ người ta chỉ muốn tập trung tinh thần cho chuyện học hành thôi, ngày nào sau giờ học cũng ở lại tập luyện cũng lỡ làng bài vở.”

“Hứ.” Lông xanh thốt một tiếng không thèm.

—–

Bọn Hạ Trì bàn bạc thảo luận chuyện đại hội thể thao xong còn ở lại đánh bài, cho tới khi bảo vệ tới tận cửa lớp đuổi về thì cả đám người mới miễn cưỡng rời đi.

Ra tới cổng trường, Lý Lãng đề xuất tìm một chỗ để ăn gì đó. Dù gì hôm nay cũng là thứ sáu, ngày mai không cần dậy sớm, thứ sáu mà không ăn chơi thì cuộc đời sẽ trở nên vô vị.

Bọn Lông xanh hưởng ứng nhiệt liệt, ngay cả nữ sinh đi cùng Kha Lạc Lạc cũng vô cùng hứng thú.

Hạ Trì châm thuốc, hút một hơi, nói: “Được, tới chỗ nào? Tao khao.”

Mười mấy người mồm như loa phóng thanh gào lớn ‘Đại ca vạn tuế’, Hạ Trì dở khóc dở cười: “Được rồi đừng hú hét nữa, gọi hồn à? Nhanh lên, đi chỗ nào?”

“Bọn mình thế nào cũng được!” Mấy nữ sinh nói.

“Hay là lên đê không?” Lý Lãng đề nghị, “Tao biết một quán giá cả phải chăng mà thịt còn tươi nữa!”

“Đi.” Hạ Trì vẫy tay, một đoàn người rồng rắn lên mây nối đuôi nhau tới đê sông.