Một đám người hung hăng nhìn cậu chằm chằm, trong đó có mấy thằng đứng bên vách tường vây quanh Tô Tinh, gậy kéo trên mặt đất tạo nên tiếng kêu rít dài chói tai.

Trong lòng Tô Tinh thở dài một tiếng, xem ra là không thể trốn tránh rồi.

Cậu cởi mũ trùm đầu, để lộ đôi mắt hẹp dài, dưới mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ, nổi bật trên làn da trắng tới phát sáng.

Ném balo tùy ý xuống nền đất, Tô Tinh nói: “Cùng lên đi, tao đang vội.”

Thằng Long kéo cổ áo, xoay cổ: “Mày cái thằng ẻo lả ngạo nghễ gớm nhỉ.”

Hắn đến gần Tô Tinh, khịt khịt cái mũi, ngửi mùi trong không khí: “Một thằng Beta phế vật cũng dám kiêu ngạo trước mặt ông đây? Bố mày không dạy mày chớ chọc tới Alpha? Bố mày không dạy, tao dạy!”

Tô Tinh cúi đầu để lộ một đoạn gáy, mảnh khảnh tới mức chỉ cần một bàn tay là có thể bóp gãy.

Thằng Long kéo gậy bước tới gần hơn: “Trạng nguyên Trung học? Trâu bò gớm! Trâu bò thế thì có ích gì? Sau này cũng chỉ xách dép cho Alpha bọn tao… Đụ–!”

Không đợi gã nói hết câu này, Tô Tinh bất thình lình xách cổ áo gã, hung hăng lên gối. Thằng Long hét lên đau đớn, gậy gộc trong tay nắm không chặt rơi trên mặt đất, hai tay ôm lấy bụng, nằm trên đất không đứng dậy được.

Tô Tinh khéo léo móc mũi chân, nắm lấy cây gậy bóng chày từ dưới đất bật lên, dùng một đầu đè lên bả vai thằng Long: “Bố tao là người mày có thể đánh giá? Đừng có lộn xộn vai vế, bố tao, mày phải gọi một tiếng ông nội.”

“**!” Thằng Long phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Tô Tinh, cắn răng ngẩng đầu, nhưng lại bị ánh mắt của Tô Tinh dọa hoảng sợ.

Gã trơ mắt nhìn khóe miệng Tô Tinh nhếch lên, nốt ruồi dưới khóe mắt theo khóe miệng cũng kéo lên một độ cong nhẹ nhàng. Sau đó, Tô Tinh ngồi xổm xuống, gậy bóng chày chống trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt gã, một bàn tay vỗ vỗ mặt gã: “Alpha bọn mày chỉ xứng đáng để tao đánh ngã lăn ra đất thôi, hiểu chưa?”

Thằng Long thở hổn hển, bụng đau dữ dội, gã thật sự không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

“Ngẩn ra đấy làm gì! Còn không xông lên cho ông đây! Đánh chết nó!”

Đám đàn em ở một bên nhìn tới ngu người bỗng giật nảy mình, cầm vũ khí đồng loạt xông lên.

Tô Tinh không có sở trường gì đặc biệt, không biết chơi loại nhạc cụ nào, vẽ tranh thì ù ù cạc cạc, không cầm nổi bút viết thư pháp, chỉ có đánh nhau thì cũng không phải dạng xoàng.

Nếu có bài kiểm tra cho những trận đánh nhau kéo bè kéo lũ, Tô Tinh tám tuổi đã có thể vượt qua cấp mười, ước chừng bây giờ cũng đạt tới trình độ bậc thầy.

Cậu ở khu Như Ý tốt xấu lẫn lộn này lớn lên, cùng đám băng đảng xã hội đen rèn luyện nên kĩ xảo chiến đấu. Sau này vì phân hóa giới tính, để tránh phiền phức mới thu liễm lại một chút.

Trong khoảng thời gian không động thủ, cũng không biết có phải do ngượng tay hay không.

Tô Tinh nâng gậy, thả lỏng cổ tay.

—–

“Thiếu gia của tao ơi sao tới muộn vậy! Mày biết phòng này có bao nhiêu người đang phải xếp hàng chờ không? Tao lấy tư cách ra đảm bảo mày nhất định sẽ thuê, cho nên mới giữ chỗ cho đấy!”

Lý Lãng đứng bên cạnh lảm nhảm không dứt, Hạ Trì cởi mũ bảo hiểm, tiện tay ném về phía hắn đầy oán giận: “Trên đường gặp phải một thằng mặt trắng nên tới muộn chút.”

Lý Lãng ôm mũ bảo hiểm huých vai Hạ Trì, hóng hớt hỏi: “Thằng mặt trắng nào? Đẹp trai không?”

Hạ Trì nhớ lại một chút, thằng mặt trắng trùm mũ nên không thấy rõ mặt, đẹp trai hay không cũng không biết, lộ ra nửa mặt dưới mặt rất trắng, cằm nhòn nhọn, giống y hệt con gái; cao, còn gầy, lúc ném bật lửa cho mình còn lộ ra một đoạn cổ tay gầy như da bọc xương.

Lý Lãng truy hỏi: “Rốt cuộc là cuộc gặp gỡ nào vậy?”

“Thằng nhóc kia cướp người yêu của một thằng côn đồ, bị chặn trước hẻm nhỏ đánh.” Hạ Trì thấy hắn phiền phức, thuận miệng trả lời một câu, cầm điếu thuốc lên ngậm trong miệng, từ trong túi áo gió lấy ra cái bật lửa, ngón cái vừa ấn xuống ‘tạch’ một cái – hỏng rồi.

“**!” Hạ Trì cười khẩy, bật lửa bị tung hai vòng, “Đúng là tên lừa đảo.”

—–

Kẻ lừa đảo Tô Tinh nắm lấy cánh tay của thằng cuối cùng, đập mạnh vào vai nó quăng ngã ra đất.

Trước mắt người nọ bị đánh ngã ra đất là một mảnh đen kịt, bụm miệng lại nôn khan hai tiếng, liếc mắt nhìn thằng Long, hô một tiếng “Đại ca bảo trọng” rồi lật đật ngồi dậy chạy chối chết.

Thằng Long: “… Rác rưởi!”

Khóe mắt Tô Tinh bị ăn một cú đấm, cậu kéo thẳng cổ áo, trùm lại mũ, xách balo lên phủi bụi.

Lúc đứng dậy mắt liếc thấy thằng Long vẻ mặt dữ tợn xông tới, cậu theo bản năng giơ tay che mặt, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, trên mu bàn tay cậu xuất hiện một vết cắt.

“Sh—”

Cậu hít hà một hơi, một chân nhanh nhẹn đá lên ngực thằng Long. Thằng Long bị đá bất ngờ lùi lại hai bước ngã xuống, cây dao rọc giấy sắc bén trong tay gã rơi xuống đất.

Gã ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Trạng nguyên Trung học số 1 cũng có thể đánh hăng tới vậy, đánh hội đồng có thể thua, nhưng tôn nghiêm của thủ lĩnh thì không thể vứt bỏ, nghển cổ rống: “Coi như thằng nhóc mày lợi hại! Tao khuyên mày tốt nhất nên tránh xa Tư Ca ra, tao chống mắt lên xem có phải lần nào mày cũng gặp vận may như vậy không… **, mùi gì đấy?!”

Một mùi hương thoang thoảng trong không khí, hít vào thì thấy đầu mũi có cảm giác lành lạnh, lại mang theo hương thơm nhàn nhạt mơ hồ, không biết rõ là mùi gì, giống như cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông thổi qua vùng bình nguyên hoa tươi sắc thắm của mùa xuân.

Tô Tinh khẽ nhíu mày, bởi vì tiêm thuốc ức chế quá thường xuyên dẫn tới khứu giác không nhạy như bình thường, cậu không ngửi ra mùi gì. Vết cắt trên tay nhói lên đau đớn, cậu cúi đầu mới thấy chỗ đó đã rỉ máu, giọt máu ứa ra mỗi lúc một lớn, trong máu có mùi hương pheromone ngày càng nồng đậm.

Thằng Long cảnh giác dáo dác nhìn bốn phía quanh mình: “Gần đây có Omega?”

Tô Tinh dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng liếm giọt máu trên tay, vừa lúc bên cạnh có một cái thùng rác to, lúc nãy đánh nhau đổ lăn trên mặt đất, rác rưởi văng ra tung tóe. Cậu túm lấy cái thùng rác to đùng màu xanh lá úp ngược lên đầu thằng Long.

Trước mắt thằng Long tối sầm lại, không kịp phản ứng lại bất ngờ, gã hít hít cái mũi, mùi hương mát lạnh vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại toàn là mùi vị cơm thừa canh cặn, tôm cá thối rữa. Không biết giọt nước từ chỗ nào đọng trên trán gã, theo mũi trượt xuống dưới, gã vươn đầu lưỡi nếm thử, thiếu chút nữa nôn ọe vịt bát bảo(1) ăn vào tối qua.

(1) Hình minh họa mình để ở dưới. Thấy ngon thui chứ không cần để ý đâu =))

“Ọe… ọe! ** mẹ mày Tô Tinh, mày… ọe!”

Cơ thể thằng Long bị đâm tàn nhẫn, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên chỉ thấy con hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người, có một con mèo hoang ngửi thấy mùi cá quanh quẩn kiếm ăn ở đây.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Gã hét lớn một tiếng, con mèo hoang sợ tới xù lông, nhón chân phi lên bờ tường chạy như bay.

—–

Ra khỏi con hẻm nhỏ, tình cờ thấy một cửa hàng thuốc ở ngã tư.

Cửa hàng kia khép hờ cửa, sau cửa còn treo mành rèm, Tô Tinh có thể nhận ra đây là cửa hàng thuốc là bởi vì tấm biển được dựng trước lối vào của cửa hàng, bên trên là hai chữ xiêu vẹo to đùng được viết bằng bút dạ – ‘Bán thuốc.’

Kéo cửa ra vén rèm lên bước vào, trong cửa hàng không ít đồ đạc, chất đống lộn xộn trên kệ để hàng, trước quầy thu ngân có một người dựa lên ghế xếp, đeo một bên tai nghe, cầm điện thoại chơi game tương tác giọng nói với người chơi.

Có khách bước vào cửa, anh ta cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ bán thuốc, khám bệnh từ cửa rẽ trái ra đường số ba tới thẳng bệnh viện thành phố.”

Ông chủ này vô cùng hứng thú với Tô Tinh, anh ta phiền nhất là người nhiều chuyện, đối với cái chuyện thật lòng ân cần hỏi han: “Ái chà cậu đây bị thương chỗ nào vậy, nếu không thử loại thuốc mỡ mới được sáng chế của chúng tôi đi” này, anh ta không thể chấp nhận được.

“Một cuộn băng gạc, một ống thuốc ức chế.” Tô Tinh nói.

Ông chủ dời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên, trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, vươn tay chỉ: “Băng gạc ở kệ thứ ba từ dưới lên, không có ống thuốc, chỉ có loại phun sương, cái đầu tiên ở kệ để hàng kia, tự mình tìm đi.”

Hóa ra là phải tự thân vận động làm.

Theo những gì anh ta nói, Tô Tinh lấy một cuộn băng gạc và thuốc ức chế dạng xịt, tới quầy thu ngân nói: “Thanh toán.”

Ông chủ trong game đánh nhau kịch liệt, rống lên với người chơi qua tai nghe: “Bảo vệ em bảo vệ em! Á đù! Anh tới đỡ đạn cho em!”

Tô Tinh gõ gõ mặt bàn, nói: “Thanh toán.”

Ông chủ vẫn không thèm đứng dậy, ngón tay như múa trên màn hình, nói: “Chỗ cậu hết hai mươi đi, không có tiền trả lại, không rảnh.”

Tô Tinh lấy từ trong túi ra hai tờ năm đồng, lại lấy ví tiền từ trong balo ra.

“Pheromone là thứ không thể khống chế được.” Ông chủ quay mặt vào ghế xếp nói, “Người trẻ tuổi bớt dùng thuốc ức chế đi, tác dụng phụ của thứ này không nhỏ đâu.”

Tô Tinh dừng lại một chút, lấy một tờ mười đồng từ trong túi ra, để tiền lên mặt bàn, lấy con chuột máy tính đè lên, xoay người bước ra khỏi cửa.

“Không nói chuyện với anh.” Ông chủ đưa mắt nhìn mành đèm đung đưa, nói qua tai nghe, “Thanh niên tới mua thuốc ức chế, trông có vẻ dùng cũng nhiều đấy.”

Đối phương trả lời câu gì đó, ông chủ cười mắng: “Giống em? Đừng dát vàng cho em thế, em hồi trẻ ưa nhìn vậy cũng không tới lượt anh đâu? Á trời ** em lại chết nữa rồi!”

_____

(1) Hình minh họa vịt bát bảo