Thời gian cứ tiếp tục trôi. Có lẽ khoảng hai hay ba giây rồi, chàng thanh niên người Nga không biết chính xác nữa, nhưng đầu óc của anh hoạt động ráo riết.

Anh nhìn rõ người đàn bà có thân hình phơi trần ra như thân hình một pho tượng, anh thậm chí có thể ghi nhớ những chi tiết khó tin.

Đầu tiên, anh để ý đến vũ khí của cô ta. Người đàn bà có những lọn tóc vàng xoăn và dài cầm bằng cả hai tay một cây kiếm cong. Quần áo trên người cô ta chỉ là một miếng da thú cùng một mảnh khố được tạo từ vô số những dải da rất dày và dài. Cô còn đan những dây da đó thành một thứ mạng nhện phủ lên người. Miệng người đàn bà đang há rộng. Những cái răng trắng mờ mờ hiện lên, ánh mắt lạnh lùng.

Vladimir không biết cô ta có nhìn thấy anh không. Chắc chắn cô ta bị chói mắt bởi ánh đèn trong đêm. Thế rồi đột ngột, cô ta né sang bên với một tóc độ ngoài súc tưởng tượng. Vladimir đã muốn xoay đèn pin đuổi theo mà không kịp. Người đàn bà biến vào đằng sau những rặng cây um tùm trên bờ đảo.

Mãi tới giờ Vladimir mới thỏ một hơi thật sâu. Những gì vừa xảy ra trước mắt anh thật khó tin. Anh nhớ lại tiếng tru của chó sói, anh đã chờ đợi một Người Sói, nhưng thay vào đó, anh lại gặp một người đàn bà gần như lõa lồ. Hầu như không thể tìm một lời giải thích.

Có phải chính cô ta đã tru lên?

Phải chăng cô ta vốn là người, rồi bị biến thành Người Sói? Thật ra anh đã nhìn thấy cái gì? Và cái đó bản chất ra sao? Vladimir tự hỏi.

Anh tắt đèn, bởi anh muốn giấu mình vào bóng tối. Nó sẽ che chở cho anh, nó sẽ tạo điều kiện cho anh suy nghĩ về những vấn đề vừa gặp.

Không nghe thấy tiếng động nào nữa. Người đàn bà quả thật đã biến thẳng vào màn đêm như một bóng ma. Vladimir tự hỏi, liệu có phải chính cô tá ban nãy đã làm vang lên những tiếng vọng trầm đục bay tới tai anh xuyên qua lớp tường lau sậy?

Cô ta chẳng hề giống Người Sói. Anh loay hoay một lúc tìm so sánh, nhưng không thấy cô ta giống nhân vật nào của “Pháp Thuật Đen”. Cuối cùng, Vladimir kết luận là cô ta rất có thể là một người đang quyết tâm truy đuổi quái vật. Ngọn kiếm cong của cô ta đã nói lên điều đó. Có lẽ cô ta muốn dùng nó để truy đuổi và chặt đầu những con quái thú. Vladimir không tin rằng người đàn bà là kẻ thù của mình. Dù cô ta có nhìn anh bằng ánh mắt hoang dã, dữ tợn, nhưng lúc đó cô đang chói mắt và anh không thấy nét thù hằn trong tia mắt đó. Anh tìm một nguyên nhân khác, rất có thể người đàn bà đã xuất hiện để cảnh báo anh. Đúng, cô ta không muốn anh lên đảo.

Có nên nghe theo lời cô ta?

Vladimir không phải người hèn nhát, nhưng anh cũng biết pháp thuật của anh có những ranh giới nhất định. Thêm nữa, chẳng nên để John lúc đến đây chỉ còn thấy xác anh. Tốt nhất là nên rút lui bây giờ.

Anh lại ngồi xuống ghế và dùng mái chèo đẩy ngược vào những cây lau sậy xung quanh. Chúng mọc cứng đến mức có thể dùng nơi này làm nơi đậu thuyền. Dùng hết sức, anh từ từ gỡ mình ra khỏi khu vực sát bờ đảo.

Vladimir không khỏi có cảm giác mừng khi thoát ra mặt nước bên ngoài. Anh nhìn một lần nữa về phía hòn đảo, nơi những đám mây hơi nước ẩm ướt và mỏng manh đang dần dần lan rộng. Và anh thề đây sẽ không phải là lần cuối cùng anh đến nơi đây.

Vladimir chèo thuyền quay trỡ lại. Dù hiện chưa nhìn thấy bờ nhưng tình huống dễ định hướng, Vladimir tin anh không thể lạc. Lần trở về này anh hầu như không chú ý đến khung cảnh xung quanh, anh quá bận bịu với những suy nghĩ của riêng mình.

Anh đã không nhìn thấy một Người Sói, thay vào đó là một người đàn bà hoang dại lõa lồ, như một nữ chiến binh trong các bộ phim giả tưởng. Cô ta tìm gì trên hòn đảo đó? Anh không biết câu trả lời, nhưng anh mong rồi anh sẽ tìm ra.

Thời gian nghỉ ngơi ban nãy đã khiến anh lại sức. Vladimir chèo thuyền rất mạnh, con thuyền đi mỗi lúc mỗi nhanh hơn. Vừa chèo, anh vừa cân nhắc liệu có nên kể cho Oleg Blochin nghe chuyện vừa rồi hay không. Rất có thể Blochin sẽ có lời giải thích. Vladimir biết rằng người dân vùng này còn lưu truyền rất nhiều những câu chuyện cổ xoay quanh hòn đảo thần bí nằm giữa lòng hồ lớn.

Dù sao chăng nữa, rõ ràng người đàn bà tóc vàng cầm cây kiếm cong không phải là một hình ảnh do anh tưởng tượng ra.

Con thuyền đè sóng, trôi nhanh về phía trước như đang được gắn động cơ vô hình.

Đột ngột, có cái gì húc mạnh vào mạn thuyền bên phải!

Vladimir rút mái chèo lên, anh hơi bối rối.

Dĩ nhiên, rất có thể đó là cái gì đó đang bơi va phải thuyền, ví dụ một khúc gỗ lớn hoặc một cành cây lớn. Nhưng nếu thế thì anh sẽ phải nhìn thấy nó. Vladimir nghĩ vậy và bật đèn pin, soi xuống mặt nước xung quanh.

Anh không phát hiện ra vật gì.

Chỉ có những lọn sóng lăn tăn, lấp lánh nhè nhẹ như một làn thủy tinh nhảy múa. Vladimir cũng không tin trong hồ này lại có thể có những con cá lớn tới mức gây lực đập mạnh như vậy.

Chắc chắn phải là một vật thể khác.

Vladimir quỳ trong thuyền và đột ngột cảm thấy mình vô cùng đơn độc. Cũng có thể một phần vì làn sương mù đang câm lặng bao quanh. Chàng thanh niên tiếp tục chiếu đèn xuống nước. Anh đảo đèn qua lại, hy vọng dụ được đối phương.

Nó đến.

Nhưng nó đến từ phía sau lưng, anh đâu có thể cùng lúc chiếu sáng tới mọi hướng. Có cái gì đó lao thật nhanh lên khỏi mặt nước, bám vào gờ thuyền.

Thực thể đó kéo chiếc thuyền nghiêng về một bên, kéo người anh giật trở lại. Anh cố gang xoay người và nhìn thấy hai bàn tay đang giằng lấy gờ thuyền.

Không, không phải tay người!

Vladimir biết chắc chắn, đây là hai chi trước của Người Sói...

Jarson Dark

Bi Kịch Người Sói

Dịch giả: Khanh Khanh