Ngày hôm sau, Đoạn Minh Sâm tinh thần sảng khoái rời giường, nghe thấy tiếng Ôn Hạc Xuyên đang rửa mặt, cậu xoa nhẹ eo mình hai cái, sau đó mặc quần áo rồi cũng chen vào nhà vệ sinh: "Chúng ta đã đến gần một tuần rồi nhỉ, bao giờ thì về?"

Ôn Hạc Xuyên rửa mặt xong, đặt lại đồ cạo râu lên kệ chậm rãi nói: "Ít nhất cũng một tháng."

"Đệt! Lâu thế?!"

"Dựa theo kinh nghiệm là vậy"

"Rồi phải làm gì đây? Cả ngày xem phim rồi làm tình hả?"

"Nghe ra cậu rất hưng phấn nhỉ?"

Đoạn Minh Sâm chen chúc đánh răng, cười thật vui vẻ: "Cuộc sống như vậy rất khó tìm nha."

Ôn Hạc Xuyên chuẩn bị xong, thuận tay chọt chọt vào gáy cậu: "Ngủ đi rồi mơ."

Rửa mặt xong, Đoạn Minh Sâm chuẩn bị ra ngoài đi bộ một lát.

Đã ở nhà nhiều ngày như vậy, nếu không ra ngoài hóng gió một chút không chừng cả người sẽ bị mốc meo.

Ôn Hạc Xuyên ngồi trên sô pha giống như đang chờ đợi cậu: "Ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, anh đi không? Nếu không thì cho tôi mượn chìa khóa xe đi"

"Cậu biết đường sao?"

"Có định vị mà, anh bị ngốc rồi."

"Vậy đi cùng đi."

"Có bệnh à."

Ôn Hạc Xuyên lái xe ra khỏi trấn nhỏ, đi đến cuối đường thì qua một đoạn không bằng phẳng, Đoạn Minh Sâm nhìn phong cảnh ngoài xe cảm khái: "Tuy rằng khá hoang sơ, nhưng không khí nơi này thật sự rất tốt."

"Được này thì mất kia, cuộc sống không thể quá hoàn hảo."

Đoạn Minh Sâm ngạc nhiên quay đầu: "Đúng vậy, sao anh không làm nhà văn nhỉ?"

Ôn Hạc Xuyên liếc cậu một cái rồi tiếp tục nghiêm túc lái xe: "Kỳ thực hai ta rất giống nhau, chúng ta ngoài mặt vẫn luôn tôn trọng trưởng bối không muốn người nhà mất mặt, tận lực duy trì một hình tượng ưu tú, nhưng thực ra điều bản thân cần chính là hi vọng có thể tự do tự tại."

"Câu anh vừa nói có liên quan gì tới tôi sao?"

"Giống như cậu đã nói, tuy rằng trong núi hoang sơ nhưng nơi này có phong cảnh cùng khí hậu rất tốt, trong thành phố cũng tốt, ở đó cung cấp cho cậu các loại vật chất hiện đại, nhưng mỗi ngày phải sống giữa đám đông, giữa những dòng xe cộ qua lại tấp nập."

Đoạn Minh Sâm ngồi bên cạnh không biết Ôn Hạc Xuyên đang muốn nói gì.

"Cậu cũng giống vậy, cậu có một gia đình khiến nhiều người ganh tị, nhưng cậu lại không nghiêm túc trong chuyện tình cảm của bản thân."

Đoạn Minh Sâm không nghĩ tới Ôn Hạc Xuyên lại có thể xoay chuyển vấn đề theo hướng này, cậu tựa lưng vào ghế, suy nghĩ một lúc: "Thực ra không phải là không thể, nhưng chuyện tình cảm rất phức tạp, không phải đơn giản như tình một đêm, ngủ xong là được."

"Chắc anh cũng biết lí do vì sao ba tôi nhiều năm như vậy vẫn không cưới thêm vợ sau."

Ôn Hạc Xuyên gật đầu: "Biết được một ít."

Đoạn Minh Sâm ngồi thẳng người quay đầu nhìn ra ngoài: "Tôi cảm thấy ba cực khổ quá, mẹ tôi đã mất nhiều năm như vậy, có những lúc quá nhớ bà, ông chỉ có thể ôm tấm ảnh mà khóc một mình.

Ai rồi cũng phải già đi, tôi không muốn nghiêm túc vì rất sợ loại chuyện mất đi, lỡ như sau này tôi giống ba thì sao? Kỳ thực, tùy tiện vui đùa một chút, đung đưa sống hết đời cũng khá tốt."

Ôn Hạc Xuyên vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt không có gì thay đổi: "Tôi thì ngược lại với cậu, ba mẹ tôi kết hôn vì quyền lợi gia đình, không hề có tình cảm.

Họ không muốn sống cùng nhau cả đời nên lúc tôi còn nhỏ đã ly thân, dẫn đến việc tôi luôn cảm thấy chuyện tình cảm có cũng được mà không có cũng được, tất cả đều giải quyết bằng tiền, gọn gàng nhanh chóng."

Đoạn Minh Sâm không lên tiếng, một lát sau mới hỏi: "Tại sao lại nói những lời này với tôi?"

"Không có gì, xuống xe xem một chút."

Ôn Hạc Xuyên dừng xe bên đường, vừa xuống xe liền thấy một con dốc mọc đầy cỏ xanh, độ dốc không cao nên tầm nhìn vẫn thoáng đãng.

Đoạn Minh Sâm đi mấy bước đột nhiên hỏi: "Ôn Hạc Xuyên, anh muốn sống như ba mẹ mình sao?"

Ôn Hạc Xuyên dừng bước: "Không muốn."

"Thế sao trước kia lại tùy tiện cùng tôi kết hôn."

"Quả thực lúc đó không nghĩ nhiều."

Đoạn Minh Sâm nhìn về phía hắn, ánh mắt thẳng thắn: "Anh bây giờ đang muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương?"

Ôn Hạc Xuyên không chút do dự trả lời: "Đúng."

"Tại sao chứ?"

"Giống như ngày hôm qua vậy, tôi làm việc còn cậu ngồi bên cạnh xem phim, cảm giác bên nhau rất tốt."

"Chỉ vì cái này sao?"

"Đúng, có lẽ tôi đã quá mong chờ loại hình ảnh yên bình này."

"Được."

Ôn Hạc Xuyên không ngờ cậu có thể thoải mái đáp ứng: "Nghĩ xong rồi?"

"Chuyện này cần gì phải nghĩ ngợi, cứ thoải mái thử xem sao, dù gì ở nơi này cũng chán ngắt."

Nói rồi Đoạn Minh Sâm tiếp tục đi về phía trước: "Yêu đương thì phải làm sao nhỉ?"

"Không biết."

"Có phải là mỗi ngày anh đều hầu hạ tôi ăn uống ngủ nghỉ, sau đó xem tôi như tổ tông, mùng một mười lăm đều đặn thắp ba nén nhang hay không?"

Ôn Hạc Xuyên quay đầu đi hướng ngược lại: "Thôi không thử nữa."

"Này? Đừng đi nha! Không phải muốn yêu đương sao? Thử đi, xem ai sợ ai!"

"Tôi sợ cậu không được!"

"Chờ tôi với! Anh không sợ lạc mất tiểu tổ tông mới vừa tìm được sao! Anh phải nâng niu tôi trong lòng bàn tay nha! Rất thú vị phải không?"

"Mau im đi đồ ngốc!".