Tịch Khả Lam ngay từ đầu không nghĩ đến "cô gái" làm nổi bật trong tiệc mừng thọ là nam nhân, lấy hiểu biết của bà đối với con trai mình, hắn sẽ không để cô gái đó ở trong lòng, tuy rằng Chung Văn Thịnh là từ trong bụng bà rớt xuống, di truyền tính nết của bà, nhưng năm đó khi bà còn tuổi trẻ khí thịnh, cũng từng bị mặt hàng như Chung Gia Anh mê mắt. Mà Chung Văn Thịnh, từng có thiên kim đại tiểu thư cởi sạch quần áo, tuyết trắng thân mình mềm như bông mà ghé vào lòng hắn, mày hắn đều không thèm động một chút, thái độ lãnh đạm như Liễu Hạ Huệ, đại tiểu thư đó còn chưa kịp thu thập thể diện, ngược lại đem Tịch Khả Lam sợ tới mức đi khắp Trung Quốc tìm bác sĩ, năm lần bảy lượt hỏi bác sĩ, con trai bà có phải phương diện kia không được? Bác sĩ cứ việc nói thẳng, bà có thể chịu được.

Bà có thể chịu đựng được, nhưng Chung Văn Thịnh cũng không thể vô duyên vô cớ gánh lời đồn "không được", hắn dở khóc dở cười cùng bà giải thích rằng hắn không có chuyện gì. Tịch Khả Lam không tin, một hai phải bảo hắn tìm con dâu cho bà. Chung Văn Thịnh không mắc lừa, bảo bối của hắn kém hai tháng mới 18 tuổi, cách tuổi kết hôn luật pháp định ra còn kém một chút, đâu ra con dâu?

Không có con dâu, cũng phải có bạn gái đi? Nhóm nhị thế tổ cùng tuổi với Chung Văn Thịnh đều đã đến bước nào? Nên tìm đối tượng đều có đối tượng, nên kết hôn đều đã kết hôn, xuống tay nhanh một chút, con cái đều có.

Tịch Khả Lam có thể không vội sao? Làm con gái út Tịch gia, từ nhỏ đến lớn, không có thứ gì đứng sau người khác. Liền dùng chuyện sinh con trai tới nói, cái thai đầu tiên nếu không phải con trai mà là con gái, thì cho dù quốc gia lúc ấy hạ lệnh nghiêm khắc chấp hành kế hoạch hoá gia đình, liền tính là bà đổi danh tộc hộ khẩu của mình, di dân nước ngoài, đều phải đem con trai sinh ra.

Bà có tính dai, hơn nữa còn là hậu nhân Tịch gia, người khác nếu khiến bà ăn một chút ủy khuất, bà liền trả về gấp mười lần, trăm lần.

Chung Văn Thanh khiến bà té một cú đau.

Cùng Chung Văn Thịnh ở trên tiệc mừng thọ lộ mặt, lại nhảy một điệu múa, cuối cùng có khả năng trở thành nữ chủ nhân tương lai của Chung gia, thế nhưng là nam!

Này không khác gì ở trên mặt Tịch Khả Lam hung hăng tát một cái.

Mà phát hiện Chung Văn Thanh là nam nhân, là do trùng hợp. Chung Văn Thanh tháng 9 qua sinh nhật 18 tuổi, cậu không sửa họ, an an ổn ổn sống tới ngày nay, về tình về lý, Chung gia sẽ không lại can thiệp cuộc sống của cậu.

Đương nhiên, phiên diễn xuất này của Chung gia thập phần dối trá, Tịch Khả Lam trong lòng phỉ nhổ, lại không thể không tự mình đi xem đứa nhỏ này lớn thành bộ dáng gì.

Bà không có trực tiếp tìm Chung Văn Thịnh hỏi, cái nhóc con lúc trước con còn dưỡng sao? Hoặc là lại đổi cách hỏi, con còn nhớ rõ chuyện con có một cái đệ đệ sao? Đối với đứa con riêng chẳng quan trọng gì, thậm chí làm bà chán ghét, bà đều lười lấy cậu tới phiền con trai bà, phái người đi liền có thể đem cậu bắt tới.

Thật quá trùng hợp, người của Tịch Khả Lam cùng người mà Chung Văn Thịnh phái tới bảo hộ Chung Văn Thanh, hai bên không rõ nội tình, địch ta chẳng phân biệt mà làm một trận, phát hiện thế lực ngang nhau sau, liền có người đưa tin tức tới báo lại cho Tịch Khả Lam, nói đụng phải người của đại thiếu gia, bọn họ không dám động thủ.

Tịch Khả Lam vừa nghe liền cảm thấy có vấn đề, Chung Văn Thanh tính thứ gì? Yêu cầu Chung Văn Thịnh chuyên môn phái người bảo vệ?

Cậu ta thì có nguy hiểm gì? Mà phải yêu cầu có người bảo vệ?

Mà Chung Văn Thịnh dựa vào cái gì liền cam nguyện bảo hộ cậu ta?

Tịch Khả Lam không lại tăng thêm nhân thủ, bà đứng dậy bảo người hầu đổi quần áo cho bà, tính toán tự mình đi xem cái này Chung Văn Thanh có năng lực gì, có thể làm Chung Văn Thịnh bảo bối cậu như thế.

Lão thái thái đến, thật sự ngoài dự kiến của bọn bảo tiêu, bọn họ dám tấu những người khác, bất quá bởi vì Chung đại thiếu chống lưng cho bọn họ, hiện tại mẹ hậu trường tới, đối với mặt lạnh đầy băng sương lão thái thái, mọi người không ai dám ngăn đón, vạn nhất lão thái thái tính tình không tốt, tức giận mất lí trí, tính ai?

Tịch Khả Lam một đường đi vào nhà cũ mà bà từng ở, trong lòng kinh ngạc không thôi, Chung Văn Thịnh đem người tới nơi này dưỡng?

Hắn có ý gì?

Đương nhiên mặc kệ Chung Văn Thịnh có ý tứ gì, Tịch Khả Lam hiện tại chỉ nghĩ theo ý mình, khi bà đi vào đại sảnh, liền nhìn đến một cái bóng dáng quen thuộc, cô mặc giày cao gót, đi đường sẽ có tiếng vang, lúc cô vào cửa, đưa lưng về phía người mà quay đầu lại, Tịch Khả Lam bước chân một đốn, bà đã vì khuôn mặt này dừng lại bước chân, cũng vì khuôn mặt này khiến cho bà hoảng thần.

"Ngải Thanh." Tịch Khả Lam gắt gao nhìn chằm chằm mặt cậu, nhẹ giọng nói.

Nói thật, làm mẹ Chung Văn Thịnh, biểu tình cùng ngữ khí của họ khi tức giận đều cực kỳ tương tự, Chung Văn Thanh đứng lên, cúi đầu, cho dù hiện tại cậu cao hơn bà, nhưng khi thơ ấu bà biểu hiện cường thế lưu lại cho cậu sợ hãi đã thâm nhập cốt tủy.

Tựa như hôm nay, bà gọi cậu là Ngải Thanh, mà không phải Chung Văn Thanh.

Ở trong mắt bà, cậu chính là như thế nghèo hèn, vĩnh viễn không xứng với con trai bà dùng một cái họ.

"Thanh?" Tịch Khả Lam gọi tên xong, nháy mắt hiểu được, "Tiểu Thanh" còn không phải là "Văn Thanh" sao, con bà đem người tới tiệc mừng thọ, liền cái giả danh đều lười làm, chính đại quang minh cầm đao chọc vào tâm của bà.

Xem bà sinh con trai tốt!

"Mày ở nơi này? Chuyện khi nào?" Tịch Khả Lam ngay sau đó hỏi.

Chung Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Tịch Khả Lam, cảm thấy ánh mắt của bà có thể ăn thịt người, cậu trầm mặc, bên cạnh Lưu Hiếu Cầm cũng từ phòng bếp đuổi lại đây, nhìn thấy Tịch Khả Lam xuất hiện ở chỗ này liền cảm thấy tình huống không ổn, tiến lên thế Chung Văn Thanh trả lời: "Có nửa năm."

Vừa nói dứt lời, Tịch Khả Lam sắc bén tầm mắt liền xoay lại, không cần bà nói, phía sau liền có người đem Lưu Hiếu Cầm ngăn lại.

"Người câm? Tao hỏi mày," Tịch Khả Lam híp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, "Mày cùng Văn Thịnh là quan hệ gì?"

Quan hệ? Chung Văn Thanh nhìn Tịch Khả Lam, chính cậu đều thực mê mang, bọn họ nguyên bản là anh em, nhưng quan hệ này Tịch Khả Lam không thừa nhận, Chung Gia Anh không thèm để ý, Chung Văn Thịnh thậm chí ngay từ đầu liền không muốn, một bên tình nguyện chỉ có mình cậu.

Bọn họ là cái gì quan hệ, Chung Văn Thanh hơi hơi hé miệng, cuối cùng phát hiện chính mình không lời nào để nói.

"Mày không nói, được, tao thấy mày là không có mặt mũi nói!" Tịch Khả Lam cất cao thanh âm, tiếp theo bà nắm cổ tay Chung Văn Thanh, hướng tới lầu hai đi lên.

Tịch Khả Lam qua tuổi 50, ngày thường nhu nhu nhược nhược, một bộ gió thổi qua liền phải bị bệnh, nhưng một khi bùng nổ lên, Chung Văn Thanh căn bản không phải đối thủ của bà, một đường cậu cơ hồ bị bà nhấc đi. Nơi này là nơi Tịch Khả Lam ở hơn nửa đời, bà đối với những bày biện ở đây rất rõ ràng.

Bà trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, vừa đi vào, liền nhìn thấy ảnh chụp Chung Văn Thanh bày biện trên tủ đầu giường, trước kia con bà thích phong cách cứng rắn, hiện tại bị sắc điệu mềm mại tràn ngập, bà hít sâu một hơi, quay đầu lại liền hướng vào mặt Chung Văn Thanh quăng một cái tát, đánh đến Chung Văn Thanh trở tay không kịp, bị đánh một cái vào mặt.

"Mẹ mày là kỹ nữ, thông đồng chồng tao, sinh ra cái dã loại như mày. Mày cũng học theo, bò lên trên giường ca ca, thật không hổ trong xương cốt lưu trữ máu đồ đê tiện." Tịch Khả Lam từng câu từng chữ, hung tợn nói.

Chung Văn Thanh cơ hồ bị cái tát này đánh ngốc, nhưng trên mặt đau xa xa không bằng ngôn ngữ công kích, cậu cảm giác hô hấp mình có chút tạm dừng, lửa giận trong mắt Tịch Khả Lam đâm vào làn da chui vào huyết nhục, quất đến cậu dơ bẩn cùng yếu đuối, giờ khắc này cậu chưa bao giờ có cảm giác khuất nhục cùng tự mình căm ghét như vậy.

Cậu có 100 lý do để phản bác, nhưng bà phẫn nộ như thế, phẫn nộ vì danh dự con bà bị cậu làm bẩn, cậu cơ hồ muốn cười ra tới, làm bẩn, cậu thế nhưng trở thành thi bạo giả.

Chung gia trở thành người bị hại, cỡ nào buồn cười.

Một bên mặt cậu nóng rát đau, Tịch Khả Lam nhìn bộ dáng này của cậu tựa hồ vẫn chưa giải hận, còn muốn tát cậu thêm một cái, cậu vừa định ngăn lại tay bà, một cái tay khác liền tới trước giúp cậu ngăn cản, tiếp theo cậu cảm giác phía sau lưng có cơ thể ấm áp dán lên.

Tịch Khả Lam dời đi tầm mắt, nhìn vào người phía sau, bà vẫn cứ ngẩng cằm, dùng một loại thất vọng ánh mắt nhìn Chung Văn Thịnh: "Con trai ta dưỡng thật tốt, thật có bản lĩnh, bên ngoài nhiều nữ nhân con không cần, cố tình muốn cái này tiện loại, con thật không làm ta thất vọng."

Chung Văn Thịnh nhìn thoáng qua Tịch Khả Lam không nói chuyện, hắn buông cổ tay bà, cúi đầu xem gương mặt bên trái của Chung Văn Thanh, bị một cái tát đến mặt không chỉ sưng đỏ lên, hơn nữa bị móng tay tỉ mỉ tu bổ cào ra vết máu, bộ dáng thoạt nhìn thập phần thê thảm, mà từ sau khi hắn tới, Chung Văn Thanh vẫn luôn rũ mắt nhìn mặt đất.

Hắn duỗi tay muốn sờ sờ mặt cậu, Chung Văn Thanh quay mặt, tránh tay hắn ra. Chung Văn Thịnh thật sâu nhìn cậu một cái, quay đầu nhìn về phía mẹ mình: "Sao mẹ lại đánh em ấy?"

Tịch Khả Lam cơ hồ bị khí cười: "Con cho rằng ta muốn đánh nó sao?"

Chung Văn Thịnh biết Tịch Khả Lam nhất định sẽ không đồng ý chuyện của hắn cùng Chung Văn Thanh, nhưng kia thì thế nào, Tịch Khả Lam đồng ý, mọi người vui mừng, không đồng ý, cũng sẽ không có bất luận cái gì thay đổi.

"Mẹ," Chung Văn Thịnh nhẹ giọng nói, "Đều là con sai, em ấy vô tội."

Tịch Khả Lam nếu là biết một vừa hai phải, liền sẽ không dứt khoát kiên quyết gả cho Chung Gia Anh, tới khi Chung Gia Anh không ngừng ngoại tình, vẫn cứ chết sĩ diện không ly hôn, đần độn sống tới ngày nay.

Bà chưa nói hai lời, tiến lên một bước, tát Chung Văn Thịnh một cái, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay hắn bị bà đánh.

"Con làm ta quá thất vọng rồi, Chung gia cho ta cái gì? Con cho rằng ta để ý Chung gia mặt mũi?" Tịch Khả Lam nói, "Mẹ là quan tâm con! Nhưng con nhìn xem chuyện mà con đã làm, cậu ta không biết liêm sỉ, con liền sạch sẽ? Tuy rằng mẹ mặc kệ chuyện của con, nhưng con không phải muốn như thế nào lừa gạt liền lừa gạt mẹ!"

Chung Văn Thịnh bị bà tát một bạt tai, cũng không tức giận, hắn đã sớm qua tuổi non trẻ, trên đời này người có thể khiến hắn tức giận chỉ có Chung Văn Thanh mà thôi, hắn nhìn Tịch Khả Lam cười nói: "Liêm sỉ, con muốn những cái đó làm gì?"

Tịch Khả Lam tức giận cứng lại.

Chung Văn Thịnh nâng lên cổ tay, một bên sửa sang lại nút tay áo, một bên không nhanh không chậm mà tiếp tục nói: "Con có cách sống của riêng mình, mẹ có cách sống của mẹ, con chưa từng xen vào chuyện của mẹ, chuyện của con về sau cũng liền không cần mẹ nhọc lòng."

"Con——" Tịch Khả Lam chưa nói xong, ngoài cửa liền tiến vào người bà mang tới cùng hai người phụ nữ dáng người cường tráng, hai người đó đi đến bên cạnh bà, không màng bà phản kháng, giam giữ cánh tay, đem bà "đỡ" ra ngoài.

Khi đi qua chỗ Chung Văn Thịnh, hắn lơ đãng nói: "Cậu* hiện tại là đối tác của con, mẹ, có một số việc không hiểu liền hỏi cha nhiều chút, ông ấy sẽ nói cho mẹ."

* cậu ở đây là anh trai của Tịch Khả Lam

Tịch gia hỗn chính trị có vài người, nhưng cho bà nhân thủ, giúp bà tác oai tác phúc cũng chỉ có một cái anh trai, Chung Văn Thịnh cùng hắn hợp tác? Bọn họ hợp tác cái gì? Tịch Khả Lam quả thực không dám nghĩ nội dung hợp tác của bọn họ. Mà nếu hắn cùng anh trai của bà hợp tác rồi, kia Chung gia tài sản tính cái gì?

Hắn xác thật không cần để ý mặt mũi Chung gia, hắn thao Chung Văn Thanh, chỉ sợ Chung Gia Anh một chữ cũng không nói.

Hiện tại, bà bất quá đánh tâm can bảo bối của hắn một cái tát, hắn liền uy hiếp mẹ ruột mình.

Luận tàn nhẫn, bà xác thật không bằng con trai bà, bà nghĩ, nếu bà đủ tàn nhẫn, năm đó nên đem tiểu tiện loại đó hoàn toàn giải quyết, nào còn đến phiên giao cho Chung Văn Thịnh xử lý.

Chính là, hiện tại tất cả đều đã muộn.

Sau khi Tịch Khả Lam rời đi, Chung Văn Thịnh liền muốn nhìn vết thương trên mặt Chung Văn Thanh một chút, Chung Văn Thanh giống như quần chúng nghe xong tiết mục trở mặt của hai mẹ con, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng, Tịch Khả Lam vừa đi, không khí sền sệt lên, cậu nghẹn một bụng khí, cậu không thể lại ở lại nơi này, nơi này không thuộc về cậu, Chung gia càng sẽ không chấp nhận cậu tồn tại, bọn họ chưa bao giờ muốn cậu, Chung Văn Thịnh......

Chung Văn Thịnh cũng chưa bao giờ muốn làm ca ca của cậu.

Chung Văn Thanh nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, cậu nhìn Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thịnh bị cậu nhìn đến trong lòng bực bội, hắn tới gần Chung Văn Thanh, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: "Rất đau?"

Chung Văn Thanh gật gật đầu, nước mắt vẫn luôn chảy.

"Lần sau sẽ không, không có người dám đối với em như vậy."

Chung Văn Thanh nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu.

Không phải, Chung Văn Thịnh.

Anh không phải ca ca của tôi, tôi cũng không phải em trai của anh, chúng ta rốt cuộc không còn quan hệ.

( cắt đứt quan hệ với ca ca, có chút xíu ngược, thụ trưởng thành lên)