Phòng nghỉ ngơi Lan Trai cung cấp cho khách là loại phòng rất cao cấp, thiết kế theo phong cách có sân nhỏ, bên trong là dãy phòng khá tiện nghi, ngay cả nhà bếp cũng có, nếu tâm trạng không tốt có thể đến đây thư giãn cả tháng luôn cũng được, nơi này nhằm mục đích tạo cho khách cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà.

Mỗi một cái sân đều có suối nước nóng, những vị khách có thể tự do ở trong sân của mình thoải mái ngâm suối nước nóng.

Dịch vụ này hoàn toàn xứng đáng với giả cả đắt đỏ của nó.

Trang Duyên dẫn Tạ Ninh đi vào phòng.

Dọc đường đi đều có vài người đến chào hỏi, Tạ Ninh vẫn có thể tự nhiên gật đầu chào lại bọn họ.

Không hề nhìn ra bộ dáng say xỉn của cậu.

Nếu không phải ánh mắt của cậu trước sau đều mờ mịt, Trang Duyên không nhịn được hoài nghi có phải là cậu đang giả vờ say hay không.

Trang Duyên không biết Tạ Ninh đã uống bao nhiêu rượu, cúi đầu ngửi ngửi cổ áo cậu một cái, vẫn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.

Con người có muôn vàn kiểu khi say, Tạ Ninh chắc hẳn là thuộc về kiểu bình thường nhất, yên lặng ngồi ngây ngốc ở một chỗ, bạn không để ý tới cậu, cậu cũng sẽ không thèm để ý tới cậu.

Nếu như bạn đến gần cậu, cậu sẽ mềm mại nhìn bạn một cái---sau đó mặc kệ bạn muốn làm gì thì làm.

Cái kiểu muốn làm gì thì làm này khiến cho tâm can của Trang Duyên nhộn nhạo hết cả lên.

Anh nhìn Tạ Ninh, từ từ đưa móng vuốt ra.

Tay đặt lên trên tóc Tạ Ninh, ngón tay luồng vào trong mái tóc mềm mại, cảm giác mềm mại ấy khiến cho Trang Duyên cong môi lên, không nhịn được xoa xoa đầu cậu.

Tạ Ninh nghiêng đầu, mặc kệ anh tùy ý vò tóc cậu bù xù như cái ổ chim.

Trang Duyên cười khẽ một tiếng, đưa tay nhéo nhéo má của cậu, thậm chí còn giơ ngón tay chọt vào cái lúm đồng tiền của cậu.

Lần này Tạ Ninh có phản ứng, cậu chậm rãi mở miệng: “Anh làm cái gì đó?”.

Trang Duyên nở nụ cười: “Em thật là đáng iu”.

Tạ Ninh khi say rượu phản ứng rất chậm, qua một lúc mới nói: “Ò”.

Lúc Trang Duyên chịu buông tay, mặt của Tạ Ninh đã bị anh làm cho đỏ ửng.

Trang Duyên phát hiện sau khi Tạ Ninh uống say chọc ghẹo còn vui hơn lúc bình thường nữa.

Tạ Ninh mở to mắt, ánh mắt mông lung nhìn anh.

Trang Duyên đột nhiên nhớ tới một kiểu hình dung, thuần khiết và quyến rũ.

Cách hình dung mâu thuẫn như vậy, đặt ở trên người Tạ Ninh lại có chút không thích hợp.

Câu hồn đoạt phách.

Trang Duyên đến gần cậu, không nhịn được đưa tay nắm lấy cằm cậu nâng lên, nhìn cậu một lúc, rồi dời ánh mắt xuống, đảo qua sống mũi thẳng tắp, lại rơi vào đôi môi đang hé mở.

Màu đỏ, còn có chút ướt át.

Rất thích hợp để anh hôn lên.

Hôm nay Trang Duyên được hôn, bây giờ ăn tủy rồi mới biết tủy ngon, trong lòng lại bắt đầu rục rà rục rịch.

Nhưng nhìn trạng thái của Tạ Ninh lúc này, anh liền không nhịn được mà phỉ nhổ chính mình.

Người cũng đã say rồi, lợi dụng lúc người ta say xỉn mà giở trò cầm thú thật đúng là không biết xấu hổ.

Tạ Ninh đột nhiên mở miệng: “Anh muốn hôn tôi đúng không?”.

Trang Duyên giật mình, đối diện với đôi mắt trong sáng của cậu, không hiểu sao anh lại cảm thấy suy nghĩ của bản thân đúng là quá mức xấu xa.

Anh mặt không đổi sắc hỏi: “Có được không?”.

Tạ Ninh suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu: “Không được.”

Trang Duyên tự nhận mình là một người lịch sự và phong độ hơn người, cực kỳ tôn trọng ý muốn của Tạ Ninh, cho nên khi Tạ Ninh nói không được, anh liền thất vọng buông lỏng tay ra.

Sau đó hỏi: “Vậy em có thể hôn tôi được không?”.

Lần này thời gian Tạ Ninh suy nghĩ dài hơn một chút.

Lúc Trang Duyên định mở miệng nói bỏ đi, Tạ Ninh lại mở miệng: “Có thể nha.”

Hô hấp của Trang Duyên ngưng trệ.

“Có thật không?”

Tạ Ninh trả lời rất nhanh, có lẽ là đã nghĩ tới nguyên nhân rồi: “Thật mà”.

Sau đó cậu nhón chân lên, hôn nhẹ lên gương mặt Trang Duyên một cái.

Như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, như bươm bướm đậu lên cánh hoa.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, không mang theo chút dục vọng nào.

Trang Duyên dở khóc dở cười.

Đây giống như là cử chỉ thân mật mà những đứa trẻ dùng để thể hiện tình cảm với người thân.

Mà Trang Duyên coi như cũng được lợi, dù sao đây cũng là Tạ Ninh chủ động thân mật với anh.

Anh cười khẽ một tiếng, không bắt nạt Tạ Ninh nữa.

Tạ Ninh khi say vẫn đi theo Trang Duyên, Trang Duyên đi đến đâu cậu liền đi theo đến đó, giống y như là cái đuôi nhỏ.

Trang Duyên để cậu ngồi trên ghế sofa, dự định đi vào bếp nấu cho cậu chén canh giải rượu.

Đi được hai bước, phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, Tạ Ninh chậm rãi đi theo phía sau anh, vẻ mặt cực kỳ vô tội.

Trang Duyên: “...”

Trang Duyên cúi đầu dỗ cậu: “Em lên ghế sofa ngồi có được không?”.

Tạ Ninh mở to mắt nhìn anh: “Không được”.

“...” Trang Duyên hỏi: “Tại sao?”

Qua một lúc Tạ Ninh mới nói: “Tại vì không được”.

Trang Duyên bị cậu chọc cho không biết phải làm thế nào.

Y như dỗ trẻ con vậy dỗ hết nữa ngày, Tạ Ninh mới cực kì đáng thương ngồi trên ghế sofa, Trang Duyên lấy cái gối cho cậu ôm ôm, sau đó mở ti vi lên.

Anh không biết Tạ Ninh thích xem cái gì, tùy tiện chọn một kênh chiếu phim hoạt hình.

- ----nhìn Tạ Ninh hiện tại giống y như là trẻ con vậy.

Tạ Ninh mím mím môi, cũng không xem ti vi, cậu không chớp mắt nhìn theo Trang Duyên đang bước đi vào trong bếp, vẻ mặt oan ức đến mức khiến người ta đau lòng.

Lúc Trang Duyên đi ra, Tạ Ninh đã đổi chỗ rồi, cậu thu mình vào trong góc sofa, ôm gối cuộn mình lại thành một cục.

Trang Duyên bưng canh giải rượu gọi cậu: “Tạ Ninh.”

Không có trả lời.

Trang Duyên lại gọi thêm một tiếng: “Tạ Ninh?”

Hình như là giật mất rồi, Trang Duyên bật cười.

Thì ra khi uống say Tạ Ninh cũng sẽ tức giận?

Anh đặt canh giải rượu lên trên bàn, suy nghĩ một chút, thấp giọng gọi: “...!Ninh Ninh?”

Lần này Tạ Ninh có phản ứng.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Duyên, đáp một tiếng: “Ừm!”

Trang Duyên không nhịn được hỏi: “Đây là biệt danh của em à?”.

Tạ Ninh nghiêng đầu: “Đây là tên của tôi mà”.

Trang Duyên trầm giọng nói: “Vậy từ nay về sau tôi gọi em như vậy có được không?”.

Tạ Ninh khi uống say tự bán mình sạch sẽ: “Được luôn!”.

Anh đúng thật đã đào ra được một đại bảo bối!

Trang Duyên cười thầm trong bụng, nếu sau này để cho cậu say thêm mấy lần nữa, vậy không phải lúc đó anh muốn làm cái gì cũng được hay sao.

Suy nghĩ một chút, nếu như Tạ Ninh say rượu ở bên ngoài, vậy không phải là tùy tiện để cho người ta bắt cóc hay sao?

Vừa nghĩ tới chuyện bộ dáng này của Tạ Ninh bị kẻ khác nhìn thấy, dục vọng chiếm hữu của Trang Duyên nhất thời bộc phát, nhíu mày lại.

Sau này không thể để cho cậu tùy tiện uống rượu được.

Nếu như muốn uống, vậy chỉ có thể uống ở trước mặt anh mà thôi.

“Lạnh không?” Trang Duyên nhìn bộ dáng cậu cuộn thành một cục, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên một chút.

Tạ Ninh rất thành thật gật gật đầu: “Lạnh”.

Trang Duyên vẫy tay với cậu: “Lại đây uống chén canh là hết lạnh liền”.

Trang Duyên sợ cậu uống nhanh quá, sẽ bị bỏng miệng, cố ý để trên bàn một lúc, bây giờ canh giải rượu nhiệt độ vừa phải, để lát nữa sẻ nguội mất.

Tạ Ninh ngoan ngoãn xuống ghế sofa, đến gần uống, hình như cảm nhận được mùi vị cũng không tệ lắm, vươn lưỡi liếm nhẹ lên miệng chén.

Ánh mắt Trang Duyên hơi tối sầm lại, trong lòng trở nên điên cuồng chỉ còn một suy nghĩ đó là phải đem Tạ Ninh say rượu giấu đi không thể để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

Trang Duyên thu chén lại, đưa tay xoa xoa môi Tạ Ninh, lau đi vệt nước bên khoé miệng của cậu.

Hình như Tạ Ninh cảm nhận được có gì đó kì lạ, cậu theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm nhẹ lên ngón tay một cái.

Cảm giác mềm mại, ướt át thoáng lướt qua rồi biến mất, Trang Duyên: “...”

Lực ngón tay đề trên môi Tạ Ninh không khỏi tăng lên, ánh mắt thâm trầm.

Tạ Ninh nghi hoặc nhìn anh.

Trang Duyên đối diện với cậu một hồi, thở dài, lúc lên tiếng nói chuyện, không hiểu sao âm thanh lại vừa thấp vừa khàn khàn: “Còn lạnh không?”

Tạ Ninh: “...!lạnh.”

Trang Duyên cảm thấy cậu vẫn còn khá tỉnh táo, chắc phải dằn vặt một hồi mới ngủ được, đứng dậy đi vào trong phòng lấy chăn cho cậu.

Thuận tiện tìm chỗ để ‘dập lửa’.

Anh còn chưa kịp bước đi, góc áo đã bị Tạ Ninh kéo lại.

Trang Duyên: “Làm sao vậy?”

Tạ Ninh từ khi còn bé đã sinh sống ở phía Nam, khi say rươu, khẩu âm càng trở nên mềm mại: “Anh ôm tôi một cái đi”.

Trang Duyên hít sâu một hơi, trái tim sắp bị Tạ Ninh chọc ghẹo đến điên rồi.

Tại sao khi uống say cậu lại mê người như vậy chứ a a a a a a a a a a a a a!

Tạ Ninh nói tiếp: “Ôm một cái sẽ không lạnh nữa”.

Anh có cảm giác cậu đang xem anh thành công cụ sưởi ấm.

Trang Duyên nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng đành nhận mệnh ngồi lên ghế sofa, đưa tay ôm Tạ Ninh vào lồng ngực của mình.

Tạ Ninh sau khi được toại nguyện thì rất yên tĩnh, tay ôm lấy eo của anh, đầu dụi dụi vào cổ anh, cuối cùng mới an tâm nhắm mắt lại.

Lửa không những không dập tắt được, ngược lại ngày càng cháy dữ hơn.

Tạ Ninh có cảm giác bản thân như được ngã vào lò sưởi ấm áp, loại cảm giác quen thuộc này khiến cho cậu cực kỳ an lòng.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở trầm thấp, thỉnh thoảng lại nghe thấy có người gọi mình là “Ninh Ninh”, cậu tùy tiện gật đầu, không nhịn được ôm chặt hơn nữa.

Cậu quyến luyến cảm giác được anh ôm như thế này.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, toàn thân Trang Duyên từ trên xuống dưới có chút tê dại, hai vai dường như đã mất đi cảm giác, chỉ còn một chỗ là tinh thần mãnh liệt thể hiện anh vẫn còn tồn tại.

Gân trán của anh nảy lên thình thịch, không nhịn được phải thở dài.

Tạ Ninh bị tiếng thở dài này đánh thức, dường như là ôm đủ rồi, chớp chớp mắt, chậm rãi bò xuống khỏi người Trang Duyên.

Không biết có phải chén canh giải rượu lúc nãy có tác dụng hay không, ánh mắt của Tạ Ninh so với lúc nảy đã thanh tỉnh hơn một chút, cũng không còn mê mang nữa.

Trang Duyên thăm dò gọi cậu: “Ninh Ninh?”.

Tạ Ninh đáp một tiếng.

Phản ứng cũng nhanh hơn rồi.

Nhưng mà mùi rượu trên người cậu vẫn chưa có tan hết, phỏng chừng chỉ là tỉnh táo hơn một chút mà thôi.

Bạn nhỏ Ninh Ninh từ ba tuổi đã lớn đến mười tuổi rồi, cũng không đinh người nữa, ngồi ở bên cạnh suy nghĩ đến ngẩn người.

Trang Duyên nhướng mày, hỏi cậu: “Có phải em rất thích được tôi ôm đúng không?”.

Nếu lúc này Tạ Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhất định sẽ đỏ mặt rồi né trái tránh phải, còn Tạ Ninh khi say sẽ thành thật hơn nhiều.

Cậu gật gật đầu.

Trang Duyên tò mò hỏi: “Tại sao?”

Tạ Ninh nhíu mày lại, hình như là đang suy nghĩ.

Cậu bị vấn đề này gây khó dễ mất rồi.

Trang Duyên đứng lên sờ sờ tóc của cậu: “Nếu không nghĩ ra thì thôi đừng nghĩ nữa”.

Tạ Ninh ngước mắt nhìn anh, đáp: “Được anh ôm, cảm giác rất an toàn”.

Giống như là gia đình.

Trang Duyên bật cười: “Vậy em biết tôi là ai không?”

“Biết chứ” Cái vấn đề này rất đơn giản, Tạ Ninh đáp rất nhanh: “Anh là Lam Kình tiên sinh”

Trang Duyên dừng một chút, lại hỏi: “Còn gì nữa không? Có biết tên thật của tôi không”.

Còn nữa hả?

Tạ Ninh nhíu mày thật sâu, suy tư nói: “Trang, trang...”

Cậu “Trang Trang” nửa ngày, nhưng chữ cuối cùng không sao nhớ ra được.

Trang Duyên cười nhẹ một tiếng, áp sát bên tai cậu, nói: “Nhớ kỹ, tôi tên là Trang Duyên”.

Tạ Ninh bừng tỉnh, nghiêm túc gật gật đầu, lập lại một lần: “Trang Duyên.”

Trang Duyên hài lòng, sự cầm thú trong xương tủy lại bộc phát ra: “Vậy sao này tôi có thể ôm em nữa không?”.

Tạ Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, một lần nữa bán đứng chính mình, vẻ mặt vậy mà có chút vui mừng.

Trang Duyên không nhịn được bật cười.

Tạ Ninh say rượu đúng thật là thú vị, anh thậm chí suy nghĩ tới, đợi sau khi Tạ Ninh tỉnh táo lại, anh nhất định phải dùng dáng dấp say rượu này để chọc ghẹo cậu.

Nếu không trêu chọc cậu một chút, thì thật sự quá có lỗi với cái tên “Trang Duyên” này.

Dằn vặt một trận, Trang Duyên thấy cậu không còn tinh thần như trước, sắc mặt cũng có chút mệt mỏi, liền hỏi cậu: “Buồn ngủ rồi sao?”.

Tạ Ninh: “Có hơi buồn ngủ.”

Trang Duyên nói: “Tôi dẫn em đi ngủ nhé?”

Tạ Ninh đầu tiên là gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.

Trang Duyên nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Còn muốn làm cái gì sao?”.

Tạ Ninh nghiêm túc nói: “Trước khi đi ngủ phải tắm rửa”.

Trang Duyên: “...”.