Yến Tư Thành mất bao công sức tìm kiếm, lúc lần tới dấu vết chỗ tảng đá,
Yến Tư Thành rẽ sang bên trái, sườn núi tuy càng lúc càng đỡ dốc, thế
nhưng lại có vết máu trên một nhánh cây gãy, rồi càng về sau vết máu
càng nhiều, chắc hẳn là máu của Lý Viện Viện.
Yến Tư Thành hoang mang trống rỗng, tâm trạng khó mà diễn tả thành lời.
Vết máu bỗng chợt biến mất giữa một lùm cây.
Có lẽ người đó rơi xuống lùm cây, rồi băng bó qua vết thương mới đi tiếp.
Song Yến Tư Thành không biết người đó đi về hướng nào. Trong rừng thẳm
giữa đêm khuya, quá khó để lần theo dấu chân. Yến Tư Thành cân nhắc một
lát, rồi lộn về chỗ tảng đá tìm kiếm dấu vết theo hướng còn lại.
Lúc nhìn thấy vách núi, trong lòng anh còn tuyệt vọng hơn cả khi phát hiện ra vết máu.
Cho nên Lý Viện Viện không thể tưởng tượng nổi, lúc nghe thấy giọng nói của cô, Yến Tư Thành cảm thấy biết ơn Ông Trời tới mức nào.
Yến Tư Thành giắt đèn pin vào hông, nhờ ánh sáng leo lét mà nhìn thấy được
gương mặt nhếch nhác của Lý Viện Viện. Anh bất thần cau chặt mày. Quần
áo cô khá bẩn thỉu, mặt mũi cũng vậy, lại còn một bên tay buông thõng
xuống!
Yến Tư Thành bỗng nhiên sợ hãi, vội vã tới gần cô: "Viện Viện, tay trái em..."
Lý Viện Viện cười nhăn nhó: "Hình như bị trật khớp."
Yến Tư Thành nhíu mày, anh nắm chặt lấy bả vai cô, tay còn lại giữ chặt
phần cùi chỏ, nói: "Sẽ đau đấy, em cố chịu nhé." Nói rồi nhẹ nhàng xoay
cánh tay cô, rồi đột nhiên kéo mạnh, Lý Viện Viện kêu ối lên, "rắc" một
tiếng, Yến Tư Thành liền thả tay cô ra. Lý Viện Viện cử động nhẹ, cười
bảo: "Anh lợi hại thật đấy."
"Đây là thuật nối xương tương truyền đấy hả?"
Lý Viện Viện bỗng nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói đầy mệt mỏi.
Yến Tư Thành bấy giờ mới nhìn thấy Trương Nam ở đằng sau: "Là anh chảy máu à?" Ngữ khí nghe có vẻ... hơi có phần nhẹ nhõm.
Trương Nam mỉm cười, gượng dậy: "Vết thương nhẹ thôi, đã băng bó qua rồi."
"Không nên nán lại chỗ này thêm nữa." Lý Viện Viện cất tiếng. "Chúng ta đi
thôi, Tư Thành, anh cõng Trương Nam nhé, chân anh ấy đang bị thương,
không tiện cử động mạnh."
Yến Tư Thành liếc Lý Viện Viện, rồi lại nhìn sang Trương Nam, trầm ngâm một lát, rồi tỏ ra cực kỳ không bằng lòng cõng Trương Nam lên.
Không phải anh có thành kiến với Trương Nam, mà vì không nỡ để Lý Viện Viện phải tự mình đi hết quãng đường dài như thế.
Yến Tư Thành có mang theo đèn pin. Anh xác định phương hướng giỏi hơn Lý
Viện Viện, ba người vừa đi vừa nghỉ, đến bốn giờ sáng thì về tới khu cắm trại.
Khu cắm trại toàn là con gái ở lại, thấy bọn họ xuất hiện, ai nấy đều mừng
rỡ, có người thở phào nhẹ nhõm, bật khóc: "Doạ tôi sợ chết khiếp. Chỉ sợ không tìm được mấy người thôi."
Có cô bạn lập tức gọi cho nhóm con trai, bảo rằng Yến Tư Thành đã đưa
người trở về, để bọn họ cũng mau chóng trở lại, không cần tìm nữa.
Có người thấy chân Trương Nam bị thương, bèn vội vã mang tấm nệm tới cho
anh ta ngồi, song mọi người đều chuẩn bị đồ đạc để đi chơi, ngoại trừ
vài miếng băng dán, còn thì chẳng ai mang theo thuốc men cả. Cũng may
đám con trai dẫn về mấy người dân bản xứ. Mọi người không nghỉ ngơi thêm nữa, mau mắn thu dọn lều trại, rồi nhờ cậy dân bản xứ khiêng Trương Nam xuống núi, xe cứu thương cũng tới kịp lúc.
Trương Nam nhanh chóng được đưa tới bệnh viện địa phương.
Bấy giờ mọi người mới thoáng an tâm.
Mọi người quay sang nhìn nhau. Ai nấy đều kiệt sức.
Chiều hôm sau, bác lái xe theo hẹn tới đón mọi người về trường, ai nấy đều
mệt mỏi ngóng đợi mãi. Bác lái xe thấy Trương Nam chống nạng lên xe liền cười trêu: "Mới hơn một ngày không gặp, tiểu tử leo núi bị ngã à?"
Trương Nam liếc qua Lý Viện Viện ngồi ở hàng sau, cô đang uống thuốc chống
say, Yến Tư Thành chăm chú dõi theo, coi Lý Viện Viện như bảo bối, tựa
hồ có nuốt viên thuốc cũng sợ cô bị mắc nghẹn nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Nam tươi cười đáp: "Đúng vậy, ngã đau lắm."
Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện uống thuốc xong, mới dời mắt: "Phải ngồi xe hơn hai tiếng đấy, em có muốn ăn thêm gì không?"
Lý Viện Viện lắc đầu, quay lại nhìn ngọn núi bọn họ từng nán lại gần một
ngày. Xe khách từ từ khởi động, Lý Viện Viện hơi choáng, bèn quay lại,
chốc lát sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, cô tự nhiên ngả đầu lên vai Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành ngắm nhìn cô, rồi anh giữ thẳng người, không dám nhúc nhích.
"Tư Thành." Lý Viện Viện nhẹ nhàng gọi anh.
"Ừ?"
Cô chớp mắt mơ màng: "Khoảnh khắc lăn từ triền dốc xuống, em cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa."
Yến Tư Thành thầm căng thẳng.
"Cũng may Ông Trời đầy đức hiếu sinh. Để cây cối giữ lại mạng em." Lý Viện
Viện thở dài, nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên đầu gối: "Nếu không Tư
Thành sẽ thấy thương tâm tới mức nào."
Đúng vậy, nếu như Lý Viện Viện gặp chuyện xấu số, anh sẽ đau lòng tới nỗi
nào đây, nếu như trên đời này không có Lý Viện Viện, anh quả thực không
thể tưởng tượng nổi, anh sẽ phải đối mặt với ngày mai thế nào.
Không phải anh bảo vệ cho cô, mà kỳ thực, có lẽ chính cô mới là người che chở cho anh, là ý nghĩa để anh sống tiếp.
Yến Tư Thành trầm mặc, bỗng thấy Lý Viện Viện siết chặt tay thêm: "Tư
Thành, cuộc đời này luôn có những chuyện đột nhiên ngoài ý muốn bất ngờ
xảy ra, chẳng ai đoán trước được, anh phải hứa với em, bất luận xảy ra
chuyện gì, cũng không được nghĩ quẩn."
"Viện Viện?" Anh không rõ tại sao tự dưng cô nói vậy.
"Hứa với em đi."
"Anh hứa."
Lý Viện Viện bấy giờ mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Yến Tư Thành cẩn thận quay sang nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, nghe tiếng hít
thở đều đều của cô, bỗng chốc thất thần. Công chúa đang gối lên vai anh
say giấc nồng, bình an tĩnh lặng. Chỉ cần thấy cô như vậy, anh liền kiên định.
Đột nhiên xe khách thắng gấp, ai nấy đều bổ nhào về phía trước, Yến Tư Thành tức thì giữ chặt lấy vai cô.
Lý Viện Viện uống thuốc, do hôm qua cũng khá kiệt sức, nên bây giờ say sưa tới nỗi mắt nhắm nghiền, mơ màng lầm bầm, rồi lại gục lên vai anh, tìm
tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Yến Tư Thành nhìn tình hình đường xá trước mặt, hình như bị tắc đường, xe
khách cứ đi một chút rồi lại dừng, khiến mọi người lắc lư liên tục, Yến
Tư Thành nắm chặt tay cô, không dám buông ra.
Anh vẫn cầm tay cô, cho tới tận lúc về tới trường.
Dọc đường kẹt xe, về tới trường thì trời đã tối sầm, mọi người lục tục
xuống xe, Yến Tư Thành lặng lẽ rút tay về: "Viện Viện." Anh gọi cô dậy.
Lý Viện Viện mơ màng, tỉnh dậy: "Đến rồi à?"
"Ừ, về ký túc rồi ngủ tiếp.
"Ừ."
Lý Viện Viện dụi mắt, chân bước loạng choạng, xuống xe, Yến Tư Thành thấy
cô vẫn đang uể oải, bèn khom lưng xuống: "Anh cõng em về, em leo lên
lưng anh ngủ thêm lát nữa đi."
Lý Viện Viện gật đầu, ngoan ngoãn lên lưng anh.
Yến Tư Thành không bận tâm tới những lời trêu ghẹo "Phu thê tình thâm" của
mọi người, Lý Viện Viện thì mỉm cười khách sáo, rồi nhắm chặt mắt lại.
Trương Nam tạm biệt từng người, cất lời xin lỗi vì làm liên lụy tới mọi
người, không chơi vui vẻ được.
Tất nhiên không ai trách anh ta.
Mọi người giải tán, trở về ký túc xá.
Trương Nam dõi mắt theo bóng lưng Yến Tư Thành và Lý Viện Viện, không cần nhờ ai giúp, tự mình chống nạng đi về.
Phòng của Lý Viện Viện cách cổng trường khá xa, dọc đường Yến Tư Thành cõng cô về, bao người quay lại ngó nghiêng.
Gần đến nơi, trước khi Yến Tư Thành buông cô xuống, chợt nghe thấy cô nhẹ
giọng thì thầm: "Tư Thành, cảm ơn anh luôn ở bên em." Yến Tư Thành vô
thức mỉm cười.
"Đúng vậy, Tư Thành, cảm ơn anh vì đã luôn bên em."
"Tư Thành."
"Anh đây."
"Em thích anh."
Yến Tư Thành chợt dừng lại, bỗng chốc như cảm thấy Lý Viện Viện trên lưng nặng tựa nghìn cân, khó lòng cõng nổi.
Lý Viện Viện ôm chặt cổ anh, duỗi dài trên lưng anh, lặp lại: "Em thích anh."
Lý Viện Viện tự nhủ, hiện giờ chắc chắn là lúc thích hợp nhất để bày tỏ,
bọn họ vừa trải qua nguy hiểm, Yến Tư Thành chắc chắn đang buông lỏng
cảnh giác. Giờ là lúc dễ dàng đột phá phòng tuyến trong lòng anh, hơn
nữa cô đang ở trên lưng anh, Yến Tư Thành muốn cắt cổ tự sát cũng không
dễ dàng.
Lý Viện Viện càng suy nghĩ, tay chân càng gắng sức quấn lấy anh. Song thấy Yến Tư Thành không có phản ứng gì, cô hơi vội, lại nói: "Tư Thành, lúc ở trên xe anh đã hứa với em rồi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không
được nghĩ quẩn, cho nên, mặc kệ bây giờ anh đang kinh hãi thế nào, anh
cũng tuyệt đối không được tự sát."
Hoá ra... Cô bóng gió vì chuyện này đây.
Yến Tư Thành nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Lý Viện Viện lại sợ anh tự sát...
"Tư Thành nào có tài đức gì..."
Lý Viện Viện cắt ngang: "Tư Thành, nếu nói anh không tài không đức, không
xứng với em, vậy e rằng trên đời này chẳng còn ai xứng đáng với em hết." Cô khẽ cười: "Tư Thành muốn em phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại
ư?"
Yến Tư Thành im bặt.
Cuối cùng anh vẫn không có hành động gì bất thường.
Lý Viện Viện tự thấy mình quá giỏi, bắt quá đúng thời cơ. Cô từ từ buông
tay khỏi cổ anh, tỏ ý đặt cô xuống. Yến Tư Thành lập tức buông cô ra. Lý Viện Viện đứng trước mặt anh, sửa lại trang phục bị cô làm cho xộc
xệch. Xong xuôi, tay vẫn đặt nguyên trên ngực anh, nấn ná không rời.
"Tư Thành, ban nãy em đã nói lúc rơi xuống núi, em thật sự đã tưởng sẽ
không được gặp lại anh nữa. Lúc đó em cảm thấy hối tiếc nhất, là chuyện
không thể bày tỏ rõ lòng mình cho anh..." Cô xoa nhẹ lồng ngực anh, dừng lại ở chỗ trái tim, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh.
"Em muốn thổ lộ rằng, em rất thích anh. Cùng nắm chặt tay, bạc đầu chẳng xa nhau."
*Nguyên văn là "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão"
Trái tim cô đập dồn như trống bỏi, mãnh liệt vô ngần.
"Anh thì sao? Có thích em không? Có yêu em không?" Lý Viện Viện nhìn anh không chớp: "Nếu có, vậy chúng ta hãy yêu nhau đi."