Cửa chính được quét sơn đỏ thẫm, biển treo trước cửa ghi thượng thư Tần Phủ, chữ viết tràn đầy phong độ của người trí thức, chỉ sợ người viết những chữ cũng là người phong độ, trí thức, thanh tú lịch sự.

Đây là lần đầu tiên Nhac Sở Nhân tới Tần gia, đứng từ xa xa nhìn vào rất khó tưởng tượng chủ nhân nơi này phú khả địch quốc, lại còn rèn ra vô số binh khí.

Một khe hở giữa tường rào của hai gian nhà trệt, ba người Nhạc Sở Nhân đứng ở đằng kia chờ trời tối.

Đương nhiên Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận đến vì nhiệm vụ, mà một người khác rõ ràng là tới tham gia náo nhiệt.

Tuy Diêm Cận rất cảnh giác Bùi Tập Dạ, nhưng mà Nhạc Sở Nhân không để ý, vậy nên hắn cũng không để ý tới. Luận võ công, Diêm Cận có thể hơi hơn hắn một bậc, nhưng lúc này không phải là lúc cùng hắn giao thủ, chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Nhạc Sở Nhân báo cho Trương thư sinh, để cho hắn phái người đi báo tin cho Phong Duyên Thương, chắc hẳn giờ này Phong Duyên Thương đã dẫn theo binh lính đi tới Ứng Thủy Linh rồi. Bao vây bất ngờ như vậy nhất định có thể tiêu diệt hết đám tử vệ của Tần gia ở Ứng Thủy Linh.

“Cửa chính đóng chặc, một người cũng không ra ngoài được, Tần gia cũng đã chuẩn bị xong cho trận chiến này rồi.” Chờ cho mặt trời lặn xuống núi, bọn họ đã đứng ở chỗ này gần một canh giờ rời, con đường trước mắt không có quá một người qua lại, cửa chính cũng chưa có dấu hiệu mở ra, cũng không nghe thấy tiếng động nào phát ra từ trong nhà, yên tĩnh giống như trong nhà không có một bóng người.

Diêm Cận đứng đối diện với Nhạc Sở Nhân, khe hở giữa hai bức tường rào không rộng lắm, hắn đứng ở đằng kia cách Nhạc Sở nhân không quá mười mấy centimet. Bùi Tập Dạ đứng bên cạnh Nhạc Sở Nhân, đối với tòa nhà bên kia không mấy hứng thú, lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt ngờ vực di chuyển qua lại giữa Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận.

“Bọn họ có ý lưới rách cá chết.” Diêm Cận khẽ gật đầu, không biết hôm nay trong ngôi nhà này có bẫy hay không, lần này hắn rất hoài nghi, đồng thời cũng rất cẩn thận.

“Cá có thể chết, lưới tuyệt đối không thể rách.” Lưới rách rồi, vậy tiểu kim khố cũng có thể bay đi mất.

Đôi môi mím chặt của Diêm Cận không thể không cong lên, trong nháy mắt cả khuôn mặt nhu hòa hẳn đi, nhìn nàng một cái, đôi con ngươi trong sáng như nước mùa xuân.

Đuôi mày Bùi Tập Dạ giơ giơ lên, nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, còn nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Tần gia, đứng ở vị trí của hắn chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai cùng cái cổ tuyết trắng của nàng.

“Họ Nhạc, ngươi định khi nào thì đi vào đó?” Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, khoảng cách đến trời tối còn rất lâu.

Nhíu chặt mày, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu lại nhìn hắn: “Họ Bùi, nếu cảm thấy nhàm chán ngươi có thể cút đi. Nếu không cút, vậy thì im lặng.” Gọi nàng là ‘họ Nhạc’? Hắn lại học cách nói chuyện của nàng rồi sao.

“Họ Nhạc, Bản thiếu ở đây với ngươi.” Nhìn nàng trợn mắt hắn cười thật rực rỡ, làm cho người ta căn bản không phát hỏa được.

“Đừng học lời nói của ta, trên đời này người có thể nói chuyện như vậy chỉ có một mình ta. Ngươi muốn có một phong cách nói chuyện riêng vậy tự mình nghĩ ra đi.” Nàng không vui lạnh giọng trách cứ, ánh mắt nhìn hắn không có thiện cảm.

Bùi Tập Dạ lơ đễnh: “Cho ngươi gọi Bản thiếu là ‘họ Bùi’, vậy đương nhiên cho phép Bản thiếu kêu ngươi là ‘họ Nhạc’. Nếu không ta kêu tên ngươi? Sở Sở ~”

Chán ghét nhíu chặt mày: “Bùi tiền hàng!”

Bùi Tập Dạ kinh ngạc, sau đó cười híp mắt, bởi vì ngạc nhiên nên mở to mắt: “Ngươi thật đúng là thiên tài lấy tên riêng!” Bùi tiền hàng? Bồi thường tiền! Hắn đều không cách nào phản bác.

Khóe mắt đuôi mày nhộn nhạo hài lòng, quay mặt qua, tầm mắt chống lại ánh mắt Diêm Cận, hắn luôn luôn nhìn hai người bọn họ không chớp mắt.

Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi.”

Diêm Cận không thể hơi gật đầu, tuy khuôn mặt lạnh lùng, nhưng mà trên mặt tràn đầy vẻ đồng ý.

Trải qua buổi trưa hôm nay, hắn cũng nhìn ra Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ giống như rất thân quen, lúc này hắn càng thêm xác định. Nàng còn dám đặt biệt danh cho hắn, bộ dáng Bùi Tập Dạ lại còn rất thích, hai người giống như địch nhưng cũng giống như bạn, làm cho người ta đoán không ra.

Cuối cùng mặt trời cũng ngã về Tây, bầu trời cũng dần dần tối, cái nóng ban ngày cũng dần rút đi thay vào đó là sự mát mẻ.

Ban đêm, Tần gia vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ là mái hiên trên hành lang các nơi đã được đốt đèn lồng, có thể thấy được trong ngôi nhà này vẫn có người.

Diêm Cận ôm lấy cả người Nhạc Sở Nhân leo tường mà qua, Bùi Tập Dạ đi phía sau, ba người rơi vào bên trong tường, phóng tầm mắt nhìn tòa nhà tĩnh mịch được soi sáng bởi những ánh sáng của đèn lồng, nhưng mà không có một người nào, cũng không có âm thanh, tiêng động nào được phát ra.

Một hồi lâu sau, Nhạc Sở Nhân mở miệng, giảm thấp âm thanh nói: “Giống như là có ma quỷ, rốt cuộc là có người hay không?”

“Có người.”

“Có người.”

Bùi Tập Dạ và Diêm Cận đồng thời trả lời, bởi vì hai người đều nghe được tiếng người, không phải là âm thanh nói chuyện, mà là tiếng hít thở.

Liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Đều là người bình thường chứ?”

“Ừ.” Lần này Diêm Cận không trả lời, Bùi Tập Dạ đáp lại.

“Vậy thì đi thôi.” Nếu là người bình thường thế thì dễ nói chuyện rồi, dứt lời, Nhạc Sở Nhân liền bước ra một bước.

Diêm Cận đi song song với nàng, Bùi Tập Dạ đi theo sau.

Tần gia thật là rất kỳ quái, bọn họ đi men theo hành lang, hoàn toàn giống với thoải mái đi vào phủ, nhưng lại không có gặp gỡ một người nào. Diêm Cận cùng Bùi Tập Dạ nghe được người tiếng hít thở, bọn họ đều ở trong phòng, không có nghỉ ngơi, nhưng lại không ra khỏi phòng, giống như biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó vì vậy tất cả đều núp ở trong phòng của mình.

Vòng qua vườn hoa, hồ sen, Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ nghênh ngang lại đi, Diêm Cận vẫn cẩn thân như cũ, vẻ mặt nặng nề.

“Ta nghĩ có bảy phần là những người trong nhà này chờ các ngươi tới đấy.” Bùi Tập Dạ cười híp mắt, đôi tay bắt chéo sau lưng bước đi tự nhiên, giống như đang đi dạo ở vườn hoa nhà mình.

Tuy rằng Nhạc Sở Nhân không thích nói chuyện cùng hắn, nhưng mà nàng hoàn toàn đồng ý: “Sự xuất hiện của chúng ta không phải là bí mật nữa, người ta đã chờ chúng ta tới cửa từ sớm rồi.”

“Cái phòng kia.” Diêm Cận mở miệng, đưa tay chỉ vào một tiểu viện có cánh của hình vòm, đó chính là phòng của gia chủ Tần gia.

Nhìn căn phòng nơi đó mấy lần, sau đó Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn Diêm Cận: “Trực tiếp đi vào sao?”

“Đi thôi.” Nghe một lát, cũng không có bất kỳ điều gì không ổn, Diêm Cận bước lên trước một bước.

Đi vào cửa viện hình vòm, một con đường nhỏ được trải bằng những tấm đá xanh nối thẳng tới gian phòng, hai bên trồng cây phượng tiên hoa đang nở hoa, còn có vài cọng mỹ nhân tiêu trên bức tường kế bên. Trong sân bay mùi thơm thoang thoảng, rất dễ chịu.

Đi phía trước, Diêm Cận bước đi trầm ổn tiến về gian phòng có ngọn đèn dầu hắt ra kia, Nhạc Sở Nhân đi theo sát phía sau, Bùi Tập Dạ lại giống như tản bộ ngắm nhìn bốn phía, rất thanh thản.

Dừng lại trước của phòng, con ngươi Diêm Cận giật giật, sau đó giơ tay đặt trên cửa.

Nhạc Sở Nhân theo dõi tay hắn, bởi vì quá yên lặng, cảm giác có chút quỷ dị.

Tiến vào trong tầm mắt chính là một phòng khách nhỏ đơn giản, nhưng mà lúc này phòng khách nhỏ được bày trí ra sao đã không còn quan trọng, bởi vì trên ghế ngồi chủ tọa đang có một người. Một thân quần áo thư sinh màu trắng, trên người tản ra phong thái của một tri thức, hơn bốn mươi tuổi, trên cằm có một chòm râu, tóc dài được buộc lên sau gáy bởi một sợi dây màu trắng, rất đơn giản.

Người này nhìn tầm thường, nhưng bộ dáng của hắn vào lúc này lại không tầm thường, bởi vì đối với ba vị khách không mời mà đến như bọn họ, hắn không có một chút kinh ngạc nào, cặp mắt kia trấn tĩnh hồ nước cứ như vậy nhìn bọn họ, cũng không có bất kỳ cử động nào.