Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 180-2: Ngoại truyện 12 Hồng thạch 2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Lão phu nhân đây là không đồng ý chuyện của chúng ta sao?” Diêm Cận mở miệng hỏi, tuy biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra hắn rất lo lắng. Từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân đại sự không bỏ qua được ý kiến của bậc cha mẹ. Thế giới này không còn là kiểu xã hội cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng nếu như gia đình không đồng ý, không phải là sẽ rất khó hay sao?

“Đại Tướng quân, anh đang lo lắng sao? Anh yên tâm. Chuyện lão thái thái đang suy nghĩ chính là việc mà em từng nói với anh, bà lo lắng anh sẽ giống với đại đa số đàn ông thời xưa, thích ba vợ bốn nàng hầu, còn tình nhân tình báo linh tinh.” Cô cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Diêm Cận giật mình: “Thì ra là vậy, anh cảm thấy yên tâm hơn rồi.” Bả vai rộng lớn dường như cũng đã lơi lỏng hơn, khuôn mặt tựa như đang cười. Ba vợ bốn nàng hầu? Ha ha, hắn cam đoan rằng hắn chưa chạm vào bất kì một nữ nhân nào, cả thân và tâm hắn đều trong trắng. Không chỉ thân thể hắn, mà cả tư tưởng của hắn cũng vô cùng sạch sẽ.

“Anh đừng lo, để em cùng lão thái thái xuống xem đống thịt kia.” Dùng bả vai mình huých hắn, sau đó cô mới thống khoái rời đi. (MTLTH.dđlqđ)

Lầu một, lão thái thái đang nhìn ‘thi thể’ trong chậu mà trầm tư, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.

“Thế nào ạ? Có phải con rất lợi hại hay không. Mấy tảng đá này là nội tạng của lão. Vậy mà lại dùng mấy thứ này thay thế cho nội tạng, nếu như không có ngoại lực ngoài ý muốn, có phải lão sẽ trường sinh bất lão hay không?” Cô hứng thú hỏi. Loại năng lực này là một loại mê hoặc với rất nhiều người, cô cũng cảm thấy khá là hâm mộ.

Lão thái thái gật đầu: “Đúng vậy.”

“Lão thái thái, không bằng chúng ta cùng nghiên cứu đi. Nói không chừng chúng ta có thể trường sinh bất lão đó.”

Lão thái thái liếc cô, sau đó dùng sức vỗ một cái lên đầu cô: “Ai cũng có thể, trừ con ra.”

“Vì sao chứ?” Cô trừng mắt, khó tin hỏi.

“Hồng thạch còn, mệnh con không có gì thay đổi cả, con nên chết tâm đi.”

“Hồng thạch? Lão thái thái, con nói với người, hiện tại con cảm thấy rất khỏe. Con có thể nhớ được những gì mình nằm mộng đêm qua rồi.” Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực, đắc ý nói.

“Thật sao?” Lão thái thái vui vẻ: “Trương đạo trưởng nói đúng, mệnh của con quả nhiên đã thay đổi.”

“Là cái lão đạo có lỗ mũi trâu kia sao? Người tìm ông ta làm gì?” Nhạc Sở Nhân liên tục lắc đầu, cô cảm thấy rất phản cảm với nhưng câu hồ ngôn loạn ngữ về số mệnh con người.

“Mặc kệ con có tin hay không, ông ấy cũng đã tính đúng.” Lão thái thái nở nụ cười. Nhưng việc làm Nhạc Sở Nhân không vui, bà đều rất thích.

“Vâng, con biết ông ta có bản lĩnh. Có thể một tay nâng mâm lễ chạy như bay, người trẻ tuổi như con cam bái hạ phong. Nhưng việc có năng lực và việc tìm thấy tướng số là hai việc khác nhau, con ghét nhất chuyện người khác tìm thầy xem mệnh cho con.” Cô hung tợn nói, có thể thấy rằng cô thực sự rất ghét việc này.

Lão thái thái lại càng cảm thấy vui vẻ: “Ông ấy đã cứu mạng của con đấy, nên đối đãi với ân nhân thật khách khí vào. Khi nào có thời gian thì đi Hoa sơn đi, có thể ông ấy có thể giúp Diêm tiên sinh tìm được đường về.”

“Không được.” Nhạc Sở Nhân phủ định, cô mở to mắt trừng lão thái thái.

“Con đã đi vào ngõ cụt rồi đấy. Con thực ra đã biết đáp án rồi đúng không?” Lão thái thái lắc đầu, biểu tình có chút thất vọng.

“Con không nắm chắc, cứ đần độn chính ra lại rất tốt. Vậy chúng ta nghiên cứu mấy tảng đá này đi, nếu như có thể loại bỏ phần âm tà đi, giữ lại tảng đá thay thể nội tạng, vậy thì tốt quá.” Nhạc Sở Nhân đeo bao tay, với vào trong chậu, cầm lấy khối đá có hình lá gan ra.

Lão thái thái lùi về sau từng bước, tầm mắt vẫn đặt trên tảng đá kia: “Âm khí cực thịnh, hai người có thể giết được lão cũng là do may mắn.”

“Là nhờ Diêm Cận đấy ạ. Anh ấy dùng súng, đoàng một cái bắn trúng tim lão. Lão ta ôm ngực, sau đó ngực lão cứ xèo xèo như bị đổ axit, da thịt cứ rơi xuống dần, cuối cùng thành cái đống này đây.” Nâng trên tay tảng đá bẩn bẩn kia, Nhạc Sở Nhân hoa chân múa tay vui sướng kể lại mọi chuyện.

Lão thái thái lắc đầu nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Được rồi, cậu ta có gì tốt mình con biết là được, bà già này không có hứng thú. Mấy thứ này nên để cho khác đi, để chỗ này thối thật.”

“Vâng, con sẽ sắp xếp sau. Hiện tại chủ yếu vẫn là Đại Tướng quân, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng. Trên ngực vẫn còn có một dấu tay đen thùi lùi, rất giống hiện trạng trong phim kiếm hiệp, lúc nhìn thấy làm con sợ muốn chết. Nếu như chưởng kia chụp trêm người con, có thể lão thái thái người không gặp được con nữa rồi.” Cô liên tục than thở, cô thật sự bị dọa. Cô không có năng lực tránh thoát, tưởng tưởng nếu như cô ở trong tình hình của hắn, khẳng định chết không kịp ngáp.

“Con sợ về sau nếu như hai người cái nhau, cậu ta có thể làm một chưởng chụp chết con à?” Lão thái thái chậm rì rì lại gần sô pha ngồi xuống, giọng nói này rõ ràng là đang cười. (MTLTH.dđlqđ)

“Anh ấy rất có năng lực. Con trần như nhộng mà anh ấy vẫn không đụng đến một ngón tay của con, người cảm thấy khi cãi nhau anh ấy sẽ động thủ động cước với con sao? Người cũng đừng soi mói nữa, con sống cũng hơn hai mươi năm rồi, mắt nhìn người con vẫn có. Không bằng người quan tâm chính bản thân mình đi? Có phải người nên tìm một người sống nốt phần đời còn lại hay không?” Nhạc Sở Nhân giương cằm, cười đến mắt cũng không thấy đâu.

Lão thái thái hừ một tiếng: “Đi, ta mặc kệ mấy đứa. Nhưng hai đứa cũng nên kiềm chế lại, dù sao mới có một thời gian, không thể kết hôn luôn được. Cậu ta là cổ nhân, con nên lên kế hoạch để cậu ta nhanh chóng thích ứng được cuộc sống hiện đại. Về sau nếu có chuyện gì, cậu ta cũng có thể giúp con, ấy mới là vợ chồng.”

Nhạc Sở Nhân đảo mắt, gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng là con nên lập một kế hoạch thật. Cứ làm cổ nhân không biết gì, không thể được.”

“Được rồi, làm đi, ta nên đi rồi.” Lão thái thái đứng dậy, tiêu sái rời đi, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại.

Nhạc Sở Nhân đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn. Lão thái thái đến đây làm cái gì vậy?

Thế nhưng hồng thạch kia…lão đạo lỗ mũi trâu kia không phải nói đây chính là song sinh thạch hay sao? Hiện tại chỉ có một khối có năng lượng, khối khác hoàn toàn bình thường, song sinh thạch cái gì, độc sinh thạch thì có.

Sửa sang lại mọi thứ rồi mới lên lầu, Diêm Cận không ở phòng khách, có mùi thức ăn từ phòng bếp truyền ra. (MTLTH.dđlqđ)

Cô đi qua, ló đầu vào phòng bếp liền nhìn thấy Diêm Cận đang nấu ăn.

Cô nhướn mày, nhìn hắn thuần thục làm cơm. Một bộ dạng người đàn ông của gia đình, cô không nhịn được mà khẽ cười.

“Đại Tướng quân, hiện tại anh chẳng giống cổ nhân gì cả.” Đi vào, khoanh tay trước ngực, thịt bò hầm nấm hắn nấu nhìn rất ngon, lại còn cực kỳ thơm.

Hắn quay đầu nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy nhu hòa: “Có thể ăn cơm được rồi, em nên lên kế hoạch dần đi. Thế giới này nam nữ đều bình đẳng, có những việc gì cần chú ý, em nói cho anh biết đi.”

“Hửm? Anh nghe thấy em nói chuyện với lão thái thái?” Thính lực người này tốt thật đấy.

“Ừ, anh cũng hiểu được, lão phu nhân nói rất đúng. Về sau phàm là việc anh có thể làm, em đều giao cho ta.” Hắn gật đầu, thanh âm rất dễ nghe.

Nhạc Sở Nhân chớp mắt, thở dài: “Có rất nhiều, nhưng trước hết phải làm thẻ căn cước công dân cho anh đã. Về sau, nếu như anh đã quen với việc dùng sản phẩm công nghệ cao, chúng ta lại đi làm hộ chiếu. Nhà ta có hai người, đi mô tô mãi cũng không tiện. Chuyện muốn làm có rất nhiều, em sẽ suy nghĩ cẩn thận, rồi làm một bản danh sách cho anh xem.”

Diêm Cận gật đầu, những việc cô nói, hắn đều nguyện ý làm.