Không có Mộ Dung Thiên Thần, mỗi ngày của Đường Tĩnh trôi qua trong phủ rất nhàm chán cũng không có tâm tình ứng phó Vương Lan Nhược và Từ Tuệ Tú thỉnh an mỗi ngày, bảo các nàng nửa tháng tới một lần là được. Vương Lan Nhược cực kì vui vẻ, rốt cuộc không cần phải dậy sớm mỗi ngày.

Từ Tuệ Tú cũng cực kì vui vẻ, nhưng như vậy sẽ khong biết được tin tức của Vương gia, lại cảm thấy cực kì mất mát, “Vương phi, như vậy không thích hợp.”

Đường Tĩnh ngẩng đầu lườm nàng một cái, sẵng giọng ánh mắt làm cho Từ Tuệ Tú không hiểu sao lại chột dạ, bất quá nàng vẫn kiên trì tiếp tục nói: “Mỗi ngày tới thỉnh an là bổn phận của chúng ta, không thể vì Vương gia không có ở trong phủ mà chúng ta liền phá quy củ.”

“Không cần, trong phủ không có nhiều quy củ như vậy.” Đường Tĩnh phiền toái khoát tay, “Huống chi cho dù Vương gia ở đây cũng đồng ý chúng ta làm như vậy.”

Từ Tuệ Tú muốn nói thêm điều gì, Vương Lan Nhược lại giữ chặt nàng, cười nói: “Từ tỷ tỷ, Vương phi rộng lượng cho chúng ta nửa tháng thỉnh an một lần, chúng ta đồng ý là được. Đa tạ Vương phi, lúc thỉnh an ta lại nói tin tức bên ngoài phủ cho người, chúng ta cáo lui trước.” Vương Lan Nhược nhìn sắc mặt Đường Tĩnh không tốt lắm, lôi kéo Từ Tuệ Tú vội vàng ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Từ Tuệ Tú tránh khỏi tay Vương Lan Nhược, “Sao ngươi lại cản ta không cho ta nói chuyện?”

“Tỷ tỷ còn muốn nói gì nữa, mỗi sáng chúng ta không cần phải đi thỉnh an không tốt sao?” Vẻ mặt Vương Lan Nhược đầy vô tội, hỏi lại Từ Tuệ Tú.

“Ngươi.” Từ Tuệ Tú bị nói lại á khẩu không trả lời được, tức đến vặn khăn mang theo nha đầu rời đi.

Phương Lan nhìn bóng lưng của Từ Tuệ Tú rời đi chỉ thở dài một tiếng, thật sự là thương cảm, chẳng lẽ bây giờ còn nhìn không ra tình cảm của Vương gia với Vương phi sao, còn muốn cắt ngang. Nhìn chủ tử ở bên cạnh, Phương Lan chưa bao giờ thấy chủ tử may mắn nhà mình không thông suốt như vậy. Nhẹ nhàng xoa đầu Vương Lan Nhược: “Không phải người muốn chơi đá cấu sao, đi thôi, ta đi cùng người.”

“Ai? Phương Lan tỷ tỷ, không phải ngươi không cho ta chơi sao, làm sao hôm nay lại chơi với ta?”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, người có muốn chơi hay không?”

“Chơi, chơi.”

Trong phòng, Đường Tĩnh giở sổ sách của Đồng Thiện Đường, nhìn chữ nhỏ chi chit Đường Tĩnh càng cảm thấy phiền toái trong lòng, bỏ sổ sách xuống: “Xuân Ngọc, dọn dẹp một chút, chúng ta tới Hiên vương phủ.” Ngọc Tử Khâm sắp sinh, trong lòng luôn không yên, muốn Đường Tĩnh thường tới ở cùng nàng.

Đường Tĩnh ở trong phủ không có việc gì, mỗi ngày đều tới Hiên vương phủ một chuyến, Ngọc Tử Khâm thấy có chút xấu hổ vì Đường Tĩnh chạy tới chạy lui, “Dù sao Thần vương gia không có ở đây, không bằng muội ở lại mấy ngày, chạy tới chạy lui lại càng vất vả.”

“Thôi, ta nên hồi phủ thì hơn.” Mộ Dung Thiên Thần không có ở đây, nàng càng muốn quản phủ cho tốt, chờ hắn trở về.

Ngọc Tử Khâm không nói thêm gì, chỉ ở đó nghe tin tức tiền tuyến từ Mộ Dung Thiên Hiên nói cho Đường Tĩnh nghe.Nói là tin tức chiến đấu ở tiền tuyến, thật ra chỉ là mỗi ngày Mộ Dung Thiên Thần đóng quân có rời đi hay khong hay mỗi ngày báo bình an cho Đường Tĩnh. Mỗi lần Đường Tĩnh đều yên lặng nghe Ngọc Tử Khâm nói lời này mà cười trừ.

Ngọc Tử Khâm càng ngày càng khác bình thường: “Chẳng lẽ muội không lo lắng sao? Mỗi lần nghe ta nói chuyện này giống như đang nghe chuyện của người khác, không có chút phản ứng.”

“Ta nên có phản ứng gì, mỗi trận đánh của hắn đều rất tốt, ta tin tưởng hắn.”

“Nhưng cũng có thất bại, giống như lần đó, rất nguy hiểm.”

Đường Tĩnh nghĩ nghĩ, “Thất bại là chuyện thường nhà binh, người nào không từng thắng thua, huống chi lại thắng nhiều hơn bại.” Không biết vì sao tiềm thức của Đường Tĩnh luôn cảm thấy hắn nhất đính sẽ đánh thắng, có lẽ là tin tức mù quáng dành cho hắn. Mà lúc này loại tin tưởng mù quáng này lại giúp nàng chống đỡ, nàng không dám tưởng tượng nếu loại tín nhiệm này mất đi hắn nên làm gì bây giờ, nàng không dám nghĩ tới.

Ngọc Tử Khâm thấy bộ dạng này của nàng chỉ lắc đầu, thật sự không biết nàng ấy đang nghĩ gì, mặc kệ như thế nào thì trong lòng cũng không dễ chịu, cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài này.

“Mau đến xem đồ lót ta làm cho hài nhi.” Ngọc Tử Khâm phân phó nha đầu mang đồ lót từ trong rương ra.

“Nhiều như vậy, Ngọc tỷ tỷ, người làm từ khi nào?”

“Lúc được năm sáu tháng đã làm, không biết là nam hay nữ nên dùng màu vàng hơi nhiều.”

“Nghĩ thật chu đáo, cháu nhỏ của ta thật có phúc khí.” NOí xong còn sờ sờ bụng Ngọc Tử Khâm, nhẹ giọng nói: “Mau ra đây đi, chúng ta chờ không kịp rồi.”

Ngọc Tử Khâm yêu thương nhìn Đường Tĩnh yêu thích nhìn chằm chằm bụng mình, “Có phải rất thích đứa trẻ hay không? Chờ Ngũ đệ trở về cũng nhanh chóng sinh một đứa.”

“Sinh một bảo bảo sao?” Đường Tĩnh yên lặng nghĩ, trong lòng khẽ nhúc nhích, khẽ suy tư. Trước kia nàng cảm thấy thời gian còn dài cũng không gấp gáp, nghĩ lại đều là tùy duyên. Nhưng mà Mộ Dung Thiên Thần đi rồi, tâm tính lương thiện của Đường Tĩnh lại trỗi dậy, nhìn Ngọc Tử Khâm mỗi ngày hạnh phúc chờ một sinh mệnh mới chào đời nói không hâm mộ là giả.

Tới gần cuối năm, trong phủ công việc chất đống, vì Mộ Dung Thiên Thần không có trong phủ cho nên trong phủ cũng không có bầu không khí, Đường Tĩnh nhìn qua cửa sổ thấy mấy bông tuyết đang rơi, đây là năm mới đầu tiên Đường Tĩnh trải qua, không nghĩ lại thê thảm như vậy.

“Hoa Cẩm, ngươi nói chỗ Vương gia có tuyết rơi hay không?”

Ngoại trừ Ngọc Tử Khâm nói tin tức tiền tuyến cho nàng, Phong Vũ lâu cũng sẽ bẩm báo một ít tin tức ở tiền tuyến, nhưng luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, có lẽ Mộ Dung Thiên Thần đã phân phó từ sớm, chắc sợ nàng thương tâm.

“Vương phi, biên cương có chút ấm áp, có lẽ không có tuyết rơi.” Hoa Cẩm đáp lại.

Đường Tĩnh im lặng, Mộ Dung Thiên Thần đang ở phụ cận Tứ Xuyên, là ‘Thiên Phủ Chi quốc’ thì làm sao có tuyeert rơi.

“Tuyết rơi điềm báo sang năm dược mùa, sang năm thu hoạch nhất định tốt.”

“Vương phi.” Mặc thúc ở ngoài phòng gọi.

“Đi ra xem có chuyện gì?”

Hoa Cẩm nghe xong từ từ lui về sau rổi ra ngoài, một lúc sau trở lại: “Vương phi, trong cung phái người tới hỏi người đón giao thừa trong phủ hay đi vào cung?”

Đường Tĩnh nhìn bốn phía, “Ở trong phủ mình.” Nơi này giống như vẫn còn hơi thở của hắn, “Còn nữa, nói hai vị Lương viện một tiếng, xom bọn họ cần gì thì nhanh chóng đặt mua.”

Vừa mới nói xong thì một nha đầu đi vào bẩm báo: “Vương phi, Hiên vương phủ tới báo tin, Vương phi sinh hạ mộ tiểu thế tử.”

“Thật sao?” Đường Tĩnh vui mừng, “Đúng là đại hỉ, mai, chuẩn bị quà cho tốt, ta phải đi xem Ngọc tỷ tỷ.”

“Vương phi, Hiên vương phi vừa sinh xong, nên nghỉ ngơi, mấy ngày nữa đi cũng không muộn.”

“Đúng vậy, là ta cao hứng đến hồ đồ.” Đường Tĩnh vui vẻ nói, đừa nhỏ này cũng coi như mỗi ngày nàng nhìn hắn lớn lên, cực kì mong chờ hắn được sinh ra.

“Nhất định Ngọc tỷ tỷ sẽ vui vẻ, đừa nhỏ này sinh ra vào ngày tuyết rơi, cũng là có phúc khí.” Lâu sau Đường Tĩnh mới nói.

Không đợi đến lúc Đường Tĩnh đi thăm Ngọc Tử Khâm thì một tin tức quan trọng từ tiền tuyến truyền đến.

“Ngươi nói cái gì, là thật sao?” Đường Tĩnh túm chặt quần áo Hoa Cẩm, sắc mặt không thể tin.

“Vương phi, là thật, Vương gia bại chiến, bị thương nặng hôn mê bất tỉnh.” Hoa Cẩm cúi đầu khó khăn nói tin tức này cho Đường Tĩnh, Đường Tĩnh kiềm chế bi thống trong lòng, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì nô tì không rõ, chỉ biết Vương gia trọng thương hôn mê bất tỉnh.”

“Xuân NGọc, Xuân NGọc.” Đường Tĩnh giữ chặt Xuân Ngọc.

“Nhanh, chúng ta đi Hiên vương phủ.” Nhất định Mộ Dung Thiên Hiên biết rõ tin tức từ tiền tuyến.

Đi tới HIên vương phủ, Đường Tĩnh không để ý gọi thẳng muốn gặp Mộ Dung Thiên HIên.

“Thần vương phi, Vương gia của chúng ta đang ở trong phòng của Vương phi chờ người.” Quản gia Vương phủ cung kính nói với nàng.

“Chờ ta? Xem ra là thật rồi.” Đường Tĩnh vội vàng đi tới phòng Ngọc Tử Khâm, Mộ Dung Thiên HIên đang ngồi nghiêm chỉnh ở bàn gỗ, Ngọc Tử Khâm cũng ngồi trên giường lo lắng nhìn Đường Tĩnh.

Đường Tĩnh đi thẳng đến chỗ Mộ Dung Thiên Hiên đang ngồi, run rẩy hỏi: “ Nhị ca, là thật sao?”

Mộ Dung Thiên HIên ngẩng đầu nhìn Đường Tĩnh một cái lại cúi đầu.

Phản ứng của Mộ Dung Thiên HIên xác minh cho Đường Tĩnh

“Đều là thật.” Đường Tĩnh lại nói: “Ta không tin, ta không tin.”

“Muội muội, muội bình tĩnh một chút.” Ngọc Tử Khâm từ trên giường đi xuống đỡ Đường Tĩnh, bọn họ đều cảm thấy khó tin, hai ngày trước có tin chiến thắng liên tiếp, làm sao lại bị thương nặng như vậy.

“Ngọc tỷ tỷ, không phải là thật, không phải là thật.” Đường Tĩnh rơi nước mắt cầu nhìn nhìn Ngọc Tử Khâm, nàng cảm thấy thế giới như đen tối, cho tới hiện tại niềm tin bị sụp đổ, rõ ràng trước khi đi hắn còn nói cười nàng chờ hắn bình an trở về.

Ngọc Tử Khâm đau lòng kéo nàng ngồi xuống giường, dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt nàng, “Muội bình tĩnh một chút, nghe Vương gia nói xem.”

Mộ Dung Thiên Hiên đến bên cửa sổ, đôi môi mở ra giống như không muốn nói, lâu sau, có lẽ tâm trạng đã bình phục mới mở miệng: “Mấy ngày trước toàn quân trúng độc, quân địch đột kích, hắn mang binh ra vây chặt, chiến bại đến bản thân cũng trọng thương, là thủ hạ kéo hắn ra ngoài.”

Mộ Dung Thiên Hiên nói rất đơn giản, nhưng Đường Tĩnh lại nghe ra lúc đó nguy hiểm đến mức nào, nàng không phải tên ngốc, hơi động não một chút liền biết đây là âm mưu của Tinh Lang quốc.

“Vậy hắn hiện tại như thế nào, còn hôn mê sao?” Đây là điều Đường Tĩnh quan tâm nhất.

“Theo tin tức mới báo lại, trong cơ thể hắn còn dư lại độc nay thêm độc mới nên vẫn hôn mê.”

“Để cho ta đi, để cho ta đi.” Đột nhiên Đường Tĩnh đứng dậy, “ Là ta giải độc cho hắn, ta biết nên làm cái gì bây giờ. “

“ Không được. “ Mộ Dung thiên Hiên kiên quyết cự tuyệt. “ Muội ở lại trong phủ cho tốt. “

“Nhị ca, độc trong cơ thể hắn ta hiểu rõ, để cho ta đi đi.” Đường Tĩnh cầu xin.

Mộ Dung Thiên Hiên trầm mặc, hắn biết biện pháp tốt nhất hiện tại là để cho Đường Tĩnh đi giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần. Nhưng mà nhìn thần tình khổ sở và cầu xin của Đường Tĩnh, đây là nữ nhân mà đệ đệ của hắn dùng cả sinh mệnh để quý trọng, hắn không đồng ý cũng không biết làm sao.

“Ta sẽ không đồng ý, muội về phủ chờ đi.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Đường Tĩnh về phủ đứng ngồi không yên, trong đầu đều là những cảnh về bọn họ hiện lên.

“Vương phi, người ăn này nọ một chút đi, nô tì cầu xin người.” Hoa Cẩm bưng thức ăn vào cầu xin.

Đường Tĩnh nhìn qua một chút, “Ta ăn không vô, mang đi thôi.”

Xuân Ngọc đi tới, Hoa Cẩm lắc đầu nhẹ với nàng, Xuân Ngọc mang bát đũa qua: “Vương phi, ăn một chút gì đi, người xem đã yếu đến như thế này rồi.”

“Bưng xuống đi, ta thật sự ăn không vô.” Hắn còn chưa biết sống chết như thế nào, nàng làm sao còn có khẩu vị để ăn cơm.

Ngoài cửa sổ, gió gào rít thổi qua, thổi vào lòng người lạnh giá. Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ mỗi ngày ngồi ở đây chờ tin tức truyền đến không biết là tốt hay xấu sao?

“Không được.” Không biết Đường Tĩnh nghĩ gì, đột nhiên đứng lến.

“Xuân Ngọc, thu thập vài thứ, ta muốn lập tức tới biên cương.’

“Vương phi?” Xuân Ngọc buông bát đũa trong tay giữ chặt Đường Tĩnh.

“Trước hết chúng ta nói với HIên vương gia một tiếng, muốn đi cũng nên để Hiên vương gia phái vài người bảo vệ người chứ.”

“Đúng thế.” Hoa Cẩm cũng gật đầu đồng ý, “Vương phi, người không cần phải kích động như vậy.”

“Không cần, nhất định nhị ca sẽ không đồng ý, chúng ta phải lặng lẽ rời đi.”

“Còn thất thần làm cái gì, nhanh thu thập này nọ.”

“Vương phi.” Hai người vẫn chưa động, cầu xin nàng thay đổi chủ ý.

“Nhanh đi.” Đường Tĩnh tức giận. “Nói không nghe phải không?”

“Vương phi, mặc kệ như thế nào, người cũng nên dùng bữa trước.”

“Không cần, nhanh thu thập đi, không cần quá nhiều, chỉ cần mang thêm mấy tấm ngân phiếu, chuẩn bị thêm một con ngựa tốt.”