“Lại là một đôi uyên ương số khổ, hiện tại hắn ở đâu? Nói không chừng ta có thể giúp được ngươi.” Từ áy náy đối với nàng ấy, Đường Tĩnh cố gắng hết sức để bù lại.

“Đa tạ ý tốt của Vương phi, chỉ là cha mẹ không đồng ý thì không có cách nào.” Trà Hương lắc đầu, “Cho dù không lấy Thanh Phong ca, cha cũng sẽ không gả ta cho hắn.”

Đường Tĩnh nhìn trời, lệnh cha mẹ, lời mai mối, người cổ đại chính là chú ý tới những điều này.

“Vậy không nghĩ gả cho hắn rồi hả?”

Nghe Đường Tĩnh hỏi vậy, Trà Hương ngẩng đùa muốn nói lại thôi. Có muốn hay không, nàng đương nhiên muốn, nằm mở cũng muốn trở thành tân nương.

Đường Tĩnh cười nhẹ: “Cha ngươi vốn vì hắn nghèo khó không đành lòng ngươi theo hắn chịu khổ, nếu hắn không còn nghèo khó nữa thì cha ngươi vẫn không đồng ý sao?”

Trà Hương cúi đầu suy nghĩ, nếu nhà Tử Nhiên có bạc, tất nhiên cha sẽ xem trọng hắn, cũng đồng ý để nàng gả cho hắn. Hắn không cần mỗi ngày phải bôn ba kiếm sống, dành nhiều thời gian đọc sách thành hiền để tương lại thi khảo lấy công danh, làm rạng rỡ tổ tông.

“Vương phi?” Trà Hương ngẩng đầu nhìn nàng đầy hy vọng, hiện tại người duy nhất có thể giúp chỉ còn Đường Tĩnh.

“Nếu người có thể giúp dân nữ, dân nữ dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp người.” Nói xong liền quỳ rạp trước mặt Đường Tĩnh, Đường Tĩnh vội vàng kéo nàng. “Đây cũng không thể coi là giúp đỡ, người nhìn xem ta phá hủy việc hôn sự của ngươi nên gặp báo ứng, vậy nên cũng sẽ giúp ngươi thúc đẩy mối hôn sự, cũng coi như bù nhau.”

“Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, ta cũng không phản đối.” a Tưu nhẹ giọng nói: “Thôi, không cần tranh cãi nữa.” Đường Tĩnh nghĩ nghĩ: “Như vậy đi, không bằng ngươi nhận Chung thúc làm nghĩa phụ, các ngươi cũng xem như là thân thích. Ta nghe nói các ngươi trọng tình nghĩa, hy vọng trở thành thân thích, cho nên ban trăm lạng hoàng kim cho các ngươi thành hôn thì như thế nào?”

Nhìn Chung thúc và Chung thẩm lạnh lùng bên cạnh, Đường Tĩnh cười hỏi: “Chung thúc, ngươi xem như thế nào? Có con dâu như vậy lại có thêm một con gái, ngươi có thể xem như buôn bán lời.”

Chung thúc và Chung thẩm liếc nhìn nhau, Chung thúc bất đắc dĩ chấp tay nói: “Tất cả đều nghe theo Vương phi quyết định, lão nô không có gì để nói.”