Nghe vậy, a Tựu 'bùm' một tiếng quỳ xuống đất, "Vương phi tha mạng, nô tỳ không phải cố ý." a Tựu dập đầu cầu xin tha thứ, am thanh đụng đầu xuống đất giống như kim đâm vào tim Đường Tĩnh, đau đớn.

(Mũi đã thính, ngửi được cỗ âm mưu đây rồi)

Nàng tự hỏi nàng đối với a Tựu không tệ, bình thường mua gì về đều cho nàng một út. Nàng ấy tỉ mỉ, chu đáo hầu hạ, sự thật tình đó Đường Tĩnh có thể cảm nhận được không phải là giả, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

"Vì cái gì?" Đường Tĩnh nhẹ giọng như tận lực áp chế sự thất vọng, trong mắt vừa có bi thương vừa phẫn nội, nàng chưa bao giờ nghĩ a Tựu thành thật lại phản bội chính mình.

"Vương phi." Còn chưa mở miệng, a Tựu đã khóc thành tiếng, nàng biết, nàng làm cho Vương phi thất vọng rồi. Chính mình tuy là hạ nhân nhưng Vương phi chưa bảo giờ bày ra vẻ chủ tử, vẫn chân thành đối đãi như tỷ muội, không coi nàng như hạ nhân.

"Có thể gặp được Vương phi là phúc khí của a Tựu. Nếu như... Nếu như có kiếp sau, a Tựu nhất định báo đáp Vương phi." Nói xong liền trang trọng đập đầu ba cái rồi đâm đầu về phía cột cạnh cửa. 

Đường Tĩnh nhanh nhẹn ngăn nàng lại, "Ngươi tội gì phải như vậy."

"Ta, là ta có lỗi với Vương phi."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Tĩnh truy hỏi. " nếu có nỗi khổ tâm gì phải nói ra mới có thể giải quyết đúng không?" Đường Tĩnh dẫn dắt từng bước.

Nàng tình nguyện tin tưởng a Tựu vì có nỗi khổ riêng chứ nguyện không tin một người có trái tim trong sáng như vậy lại là một con sói mắt trắng.

"Vương phi không nên hỏi, cái gì nô tỳ cũng không nói." a Tựu bịt chặt miệng quyết chí nói.

Đường Tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng mãi không nhịn được cúi đầu thản nhiên mở miệng:"A Tựu, từ nhỏ nuôi tại khuê phòng, Vương gia cũng bị bệnh quấn thân suốt ngày không ra khỏi phủ. Ta tự nhận chúng ta không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, hẳn sẽ không có cừu hận với ngươi."

"Vương phi..." a Tựu bi thương mở miệng, đến bây giờ Vương phi vẫn cho nàng cơ hội "Chẳng lẽ Vương phi không kỳ quái nô tỳ sao?"

"Quái nhưng làm sao có thể trách, chẳng lẽ tình cảm mấy ngày nay là giả. Bất quá ta càng tin ngươi có nỗi khổ trong lòng, ngươi có bằng lòng với ta hay không?" Bi thương vì bị phản bội qua đi Đường Tĩnh dần bình tĩnh lại, đầu óc phần tích chuẩn xác mọi chuyện từ đầu tới cuối.

a Tựu cúi đầu, Đường Tĩnh cũng không ép nàng, có đôi khi càng làm cho mọi chuyện khẩn trương ngược lại sẽ phản tác dụng.

Do dự hồi lâu, a Tựu mới mở miệng: "Là Thái tử để cho nô tỳ hạ dược vào trong ly trà của người, hắn nói nếu ta không làm thì sẽ lấy tính mạng người thân của ta."

"Người thân, không phải ngươi không còn cha mẹ sao?" Đường Tĩnh hỏi, trước đó vài ngày nàng vẫn nghe nói a Tựu đơn độc một mình, không có bà con thân thích.

"Vâng... đúng vậy." Mặt a Tựu đỏ bằng.

"a.." Đường Tĩnh mỉm cười, "Là Thanh Phong sao?"

"Vương phi?" a Tựu giật mình mở to mắt nhìn nàng, nàng tự nhận bọn họ che giấy cực kỳ tốt, trong phủ hầu như không có ai phát hiện.

Khóe mắt Đường Tĩnh hiện lên ý cười, "Từ lúc hắn dẫn ngươi tới đây ta đã nhìn ra." Đường Tĩnh không dám nói tới chuyện khác nhưng quan sát người khác vẫn có mấy phần khả năng.

a Tựu ngại ngùng nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng: "Ta từ nhỏ sống nhờ ở phủ Thái thú, không có bằng hữu nào, Thanh Phong ca ca vẫn đối với ta rất tốt, hắn giống như ca ca chiếu cố ta."

"Cho nên Thái tử lấy hắn để áp chế ngươi?" 

"Vương phi, người và Vương gia là đại ân nhân của Đồng thành chúng ta, ta thật sự xin lỗi người." Nói xong lại trịnh trọng dập đầu.

"Nếu biết lỗi mà vẫn làm như vậy? Là vì ta không bằng Thanh Phong ca của ngươi sao?" Đường Tĩnh nâng a Tựu dậy.

"Vương phi người tha thứ có ta rồi hả?" a Tựu không tin.

"Ha ha, Thanh Phong ca của ngươi biết ngươi làm như vậy sao?"

"Hắn không biết." a Tựu lắc đầu, nếu hắn biết rõ sẽ không làm như vậy, còn có thể mắng nàng vong ân phụ nghĩa, nhưng nàng không muốn Thanh Phong ca chết, nàng không nỡ.

"Ta uống vào ly trà này rồi, ngươi muốn như thế nào?"

"Ta sẽ nhảy xuống giếng tự sát, báo đáp Vương phi đã đối tốt với ta.: "

"Ta nguyện để Thanh Phong ca có được hạnh phúc." Là nàng không có phúc khí ở cùng một chỗ với Thanh Phong ca.

Đường Tĩnh nở nụ cười, cầm lấy cốc trà đổ vào trong chậu hoa mẫu đơn đang nở sắc màu rực rỡ. "Tình cảm của ngươi đối với hắn, Thanh Phong đúng là hạnh phúc."

A Tựu bình thường trở lại, vài ngày nay đúng là không thể bằng tình cảm nàng và Thanh Phong hai mươi mấy năm qua.

Cây Mẫu Đơn đang tươi tốt sau khi đổ cốc trà xong lập tức héo rũ, có thể so với củi khô mười năm.  Tựu mở to mắt, "Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được?"

"Không tin?" Đường Tĩnh xoay người: "Lúc đó Thái tử nói với ngươi như thế nào?"

"Hắn nói hắn chỉ làm cho người ngủ say mấy canh giờ, hắn chỉ muốn dọa Vương gia." Sớm biết là độc dược thì nàng không bao giờ dám làm vậy.

"Thật đúng là ngốc." Đường Tĩnh sờ sờ khuôn mặt đang nhăn lại của a Tựu, "Người khác nói cái gì đều tin, sau này bị người ta bán cũng không biết."

"May mắn Vương phi không uống." trong lòng a Tựu vẫn cảm thấy sợ hãi. "Làm sao Vương phi biết trong trà có độc?"

"Chẳng lẽ ngươi quên ta là đại phu sao? ngươi vừa bưng lên ta đã ngửi thấy mùi thơm trong trà rồi." Chỉ là không ngửi ra được thứ gì, nhưng mỗi loại đều có thể chết người.