Lưu Thục Anh hân hoan thu xếp tìm người làm mai, vừa lúc tức phụ của bí thư chi bộ - bà Lâm Thúy Hoa là người nhiệt tình trợ giúp người khác, Lưu Thục Anh liền xách theo hai cân thịt tới nhà thỉnh bà ấy hỗ trợ.

"Lâm đại tỷ, lần này phiền chị. Chị cũng là người nhìn Đông Tử của em lớn lên, nhân phẩm không nói nữa, sau này khẳng định sẽ yêu thương tức phụ. Viê Viên cũng rất tốt, em thương con bé vô cùng, chờ con bé gả tới, em chắc chắn sẽ yêu thương con bé như con gái ruột."

Lâm Thúy Hoa giật giật khóe miệng, đúng là chỉ có mẹ ruột mới nói được Từ Hướng Đông nhân phẩm tốt đẹp mà mặt không đổi sắc. Đàn ông con trai mười tám tuổi rồi mà chẳng làm nên trò chống gì, ngày ngày chơi bời lêu lổng, nếu không có cái gương mặt tuấn tú kia, vậy tên nhóc đó có khác gì đám du côn cắc ké đầu đường xó chợ?

Chỉ là, bà cũng nghe nói hai đứa nhỏ đi lại khá gần, hẳn là hai bên đều có ý tứ. Cô thanh niên trí thức kia thật đẹp, nhưng mà cô ta cũng không biết làm việc a, điều kiện như thế ở trong thôn không dễ tìm đối tượng, nếu nghĩ vậy, hai người này cũng khá xứng đôi a!

Lâm Thúy Hoa nghĩ ngợi một hồi mới cười cười đồng ý. Bà cũng là người hấp tấp, thừa dịp trời còn chưa tối liền nhanh nhẹn thay quần áo tới điểm tập trung thanh niên trí thức tìm người. Hiện tại vừa mới qua giờ cơm chiều, chính là thời điểm nhàn nhã không có việc gì làm, chính thanh niên trí thức đều tụ tập trong sân thay nhau biểu diễn tiết mục, giống như chỉ có sinh hoạt sôi nổi muôn màu muôn vẻ như vậy mới có thể chương hiển sự khác biệt giữa bọn họ với những nông dân chấn lấm tay bùn trọn đời trong vùng này, bảo hộ chút kiêu ngạo cuối cùng trong lòng bọn họ.

Lâm Thúy Hoa thấy vậy cũng chẳng ngạc nhiên gì, vừa vào cổng đã cười cười: "Nha, ở đây náo nhiệt quá!"

Trâu Văn (*) đứng dậy nói: "Chúng cháu chỉ là nhàn rỗi tìm việc cho đỡ nhàm chán thôi, cô tới đây có việc gì sao?"

(*) Cho bạn nào không nhớ, Trâu Văn là tên thanh niên trí thức cưới Quý Lan, sau lại bỏ rơi cô ta để trở về thành phố

Mấy thanh niên trí thức khác cũng đứng lên sôi nổi chào hỏi. Lâm Thúy Hoa chỉ cười vui vẻ đi tới trước mặt Tô Viên Viên nắm lấy tay nàng, mở miệng chúc mừng, "Cô tới đây là vì nơi này sắp có hỉ sự nha, đồng chí Tô Viên Viên, cô Lưu nhờ cô tới hỗ trợ làm mai cho con trai thứ hai của cô ấy. Đông Tử là đứa nhỏ tốt, cô không nói phét đâu, dung mạo tuấn tú lại hiếu thuận, người thì cao lớn cường tráng, thời kỳ bây giờ, chỉ cần hiếu thuận lại có sức khỏe là tốt rồi. Hơn nữa, Lưu Thục Anh cũng có tiếng thương yêu con cái, điều kiện của Từ gia không tồi, tương lai gả vào đảm bảo có thể sống thực thư thái, con nghĩ xem có phải không?"

Nhìn bà mặt nghiêm trang nói chuyện linh tinh, Tô Viên Viên nhịn cười thực vất vả, tuy nàng biết rõ thư sinh nhà mình vô cùng tốt, nhưng từ miệng người khác nói ra, không biết sao nàng chỉ muốn cười? Nghĩ cô nương gia phải rụt rè một chút, Tô Viên Viên lập tức cúi đầu, tỏ vẻ mình thực ngượng ngùng.

Những người còn lại đều kinh ngạc, họ chỉ nghe nói Từ Hướng Đông coi trọng Tô Viên Viên, nhưng nhanh vậy đã tới cầu hôn? Cầu hôn Tô Viên Viên? Cầu hôn một cô nàng yếu ớt không làm nổi việc gì? Mấy người trẻ tuổi hoàn toàn không thèm che dấu ý tưởng trong đầu, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Viên Viên, Trâu Văn khẽ liếc Tô Viên Viên một cái, lại đột nhiên đi tới một bước, cười nói: "Thím Lâm, đồng chí Tô Viên Viên sau này còn phải trở về thành phố, sao có thể làm mai ở đây được?"

Lâm Thúy Hoa mỉm cười, trong đáy mắt lại ẩn ẩn khó chịu, "Đồng chí Trâu Văn nói không sai, nhưng đây là chuyện riêng của đồng chí Tô Viên Viên, phải xem cô ấy nghĩ thế nào, thành phố có chỗ tốt của thành phố, nhưng nông thôn cũng có ưu điểm riêng a. Đồng chí Tô Viên Viên, cô Lưu Thục Anh đã nói rồi, chỉ cần cháu gả tới, cô ấy đảm bảo sẽ thương cháu như con gái mình."

Tô Viên Viên thấy Trâu Văn còn có ý xen miệng, vội nghẹn thở làm mặt mình ửng hồng, lí nhí nói, "Cháu, cháu cũng thích dì Lưu, có, có thể kết thân với dì ấy là phúc khí của cháu......"

"Ai u, vậy mới phải chứ! Con gả vào thôn chúng ta bảo đảm không sai. Được rồi, cô lập tức trở về nói cho Thục Anh tin tốt này, kêu nhà họ nhanh nhanh trù bị hôn lễ, khoảng thời gian này con cũng đừng ra ngoài nhiều, ở nhà chú ý bồi dưỡng thân thể, phải làm một tân nương xinh xinh đẹp đẹp." Lâm Thúy Hoa thuận miệng nói xong, lại nhìn Tô Viên Viên một lượt từ đầu đến chân, ai nha, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi tay tinh tế non mịn, dung mạo thì khỏi nói rồi, nhìn xa không thấy gì, ở gần thế này mới biết, quả nhiên là đẹp như tiên giáng trần a!

Lâm Thúy Hoa cũng không ở lại điểm tập kết quá lâu, bà chào một tiếng rồi lại hấp tấp rời đi. Bà vừa đi khuất, đám thanh niên trí thức lập tức vây tới nhao nhao hỏi han.

"Đồng chí Tô Viên Viên, cô và Từ Hướng Đông thực sự qua lại à? Chuyện từ bao giờ vậy?"

"Đồng chí Tô Viên Viên, có phải cô muốn gả vào thôn là để kiếm chô dựa không? Nhưng mà...... đồng chí Từ Hướng Đông không phải là một đối tượng tốt a!"

Trâu Văn cau mày, mở miệng lên giọng dạy dỗ, "Đồng chí Tô Viên Viên, cô gả chồng trong thôn thì còn trở về thành thế nào được nữa? Chỉ một thời gian ngắn mà cô đã sa đọa đến mức này sao? Cô muốn trở thành một thôn phụ thô lỗ? Cô đã quên hết những tri thức tân tiến mà chúng ta được học rồi sao?"

Tô Viên Viên buồn bực nói: "Đồng chí Trâu Văn, đồng chí thực kỳ quái, làm nông phụ là sa đọa? Chúng ta tới nông thôn là để học tập, đồng chí nói vậy là thế nào? Lại nói nữa, trở về thành phố có thực sự quan trong như thế sao? Tôi cảm thấy ở lại nơi này rất tốt."

"Cô!!! Người rảo bước lên cao, nước chảy về chỗ trũng, vậy mà cô chỉ biết vừa lòng với hiện trạng, thế còn không phải sao đọa à? Chúng ta phải phấn đấu, phải tự mình cố gắng tiến tới mỗi ngày."

Đám người bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa, "Đúng đấy, đồng chí Tô Viên Viên, cô nên nghĩ kỹ hơn đi, một khi gả vào trong thôn, tương lai có hối hận cũng muộn rồi."

"Đồng chí nói chí phải, đồng chí Tô Viên Viên, cô thử nghĩ tới những thanh niên trí thức trước kia đi, hiện tại bọn họ đâu còn chút phong thái người trí thức? Họ đã cúi đầu trước khó khăn, họ đã thỏa hiệp với vận mệnh, chúng ta không thể dẫm lên vết xe đổ!"

Tô Viên Viên mặc kệ đám người tối ngày chỉ biết hô hào khẩu hiệu này, có lệ mà nói một câu "Tôi sẽ ngẫm lại" liền chuồn êm ra ngoài.

Nàng nhàm chán đi trên đường mòn, giờ này trên đường gần như không còn người đi lại, nhưng xung quanh lại rộn ràng tiếng ve, tản bộ lúc này cảm giác cũng khá thú vị.

"Đồng chí Tô Viên Viên! Cô chờ một chút!"

Nhận ra thanh âm Trâu Văn, Tô Viên Viên nhướng mày quay đầu.

"Đồng chí Trâu Văn, đồng chí tìm tôi có việc gì sao?"

"Đương nhiên có!" Trâu Văn hít sâu một hơi, biểu tình trịnh trọng như muốn tuyên thệ, "Đồng chí Tô Viên Viên, tôi, tôi thực thưởng thức cô, chúng ta đều là người Thủ đô, cũng có duyên cùng đi vào nơi này, trải qua một thời gian ở chung, tôi biết cô là một đồng chí tốt, tôi tin cô cũng hiểu biết một phần về con người tôi. Cho nên, tôi muốn cùng đồng chí trở thành chiến hữu dưới lá cờ Cách mạng, chờ tương lai có cơ hội trở về thành, chúng ta cùng trở lại Thủ đô đoàn tụ với người nhà, nỗ lực phấn đấu trở thành thanh niên thời đại mới."

Ý gì?

Tô Viên Viên hơi ngơ ngẩn, vài giây sau mới phản ứng lại: Niên đại này + một nam một nữ + chiến hữu cách mạng, vậy chẳng phải vợ chồng sao?

Người ăn nhầm cái gì à? Đầu óc hỗn loạn? Không dưng chạy tới nói năng khùng điên!!!

Từ từ! Tên Trâu Văn này là kẻ trọng lợi. Gã ngọt nhạt với Quý Lan bởi ả có thể giúp gã sống thoải mái hơn trong thôn, cưới Tô Hiểu Lâm(*) là vì tiền tài của Tô gia...... vậy gã ta tìm nàng là vì cái gì? Danh ngạch trở về thành? Cái này thì có liên quan gì tới nàng?

(*) Chị kế của Tô Viên Viên, vợ Trâu Văn trước khi Quý Lan trọng sinh

Tô Viên Viên cau mày, "Tôi nghĩ đồng chí hiểu lầm rồi, tôi hoàn toàn không quan tâm tìm tòi hay hiểu biết gì về đồng chí, cũng không tính trở về thành. Đồng chí quay về đi, chuyện vừa nãy, tôi sẽ coi như chưa từng phát sinh."

Tô Viên Viên xoay người muốn đi, Trâu Văn lập tức nóng nảy, "Từ Hướng Đông bất học vô thuật, sao sánh được với tôi? Tôi đã tốt nghiệp cao trung, lại xuất thân Thủ đô, xét mặt nào cũng xứng đôi với đồng chí hơn là tên nông dân kia. Thời điểm đề xuất danh ngạch thanh niên trí thức trở về thành, đồng chí chỉ cần gửi thư bảo cha mình vận động một chút là chúng ta có thể cùng trở về Thủ đô, còn tên Từ Hướng Đông kia có thể đi cùng sao? Hộ khẩu của hắn là ở nông thôn!

"Tôi đã nói rõ ràng mình không có ý định trở về thành, và chúng ta, quá khứ, hiện tại, tương lai cũng chẳng có quan hệ gì hết, hy vọng đồng chí đừng tiếp tục dây dưa." Tô Viên Viên lãnh đạm trả lời, không hiểu vì sao mình lại dính tới tên khùng này.

"Cô nói dối! Cô rõ ràng đã có danh ngạch trở về thành, chỉ vài ngày nữa hạ quyết định chính thức là có thể lập tức trở về!" Trâu Văn tiến tới muốn túm lấy tay nàng, Tô Viên Viên nhanh nhẹn tránh thoát, "Anh muốn làm gì?"

"Phải a, mày muốn làm gì nữ nhân của lão tử?"

Một thanh âm lười nhác vang lên, Tô Viên Viên và Trâu Văn cùng quay đầu lại, Từ Hướng Đông đang nhẩn nha bước tới, thần thái lười biếng như không thèm để ý, nhưng ánh mắt kia lại sắc bén như sắp thực chất hóa thành con dao đâm thẳng tới Trâu Văn.

Từ Hướng Đông chậm rãi bước tới trước mặt Trâu Văn, hắn cao hơn Trâu Văn tới hơn chục phân, lúc này hơi nghiêng đầu liếc xuống, thái độ khinh bỉ rõ ràng. Trâu Văn trắng mặt, đẩy đẩy mắt kính, gắng gượng thẳng lưng ngẩng đầu, "Đồng chí Từ Hướng Đông, hiện tại đồng chí Tô Viên Viên còn chưa định ra bất cứ quan hệ gì với anh, anh không được nói những lời làm tổn hai danh dự cô ấy như vậy. Hơn nữa, đây không phải xã hội phong kiến thối nát cổ hủ kia, cô ấy có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc."

Từ Hướng Đông cười khẩy, khẽ huých vai Trâu Văn một cái, thiếu chút thì đẩy gã ngã lăn quay, "Đừng nói mấy cái đạo lý rỗng tuếch đấy, theo đuổi hạnh phúc? Toàn là cái cớ của đám tiểu nhân các người? Mày có dám nói mày không có mục địch khác? Tao nói cho mày biết, cô ấy là người của tao, mày còn dám tới trước mặt cô ấy nói vớ nói vẩn, tao có hàng ngàn cách khiến mày bốc hơi khỏi cái thôn này. Mày tin hay không?"

Trâu Văn mặt tái mét, tay chân run lẩy bẩy, hơi nghiêng đầu liếc qua Tô Viên Viên, nhưng trên mặt nàng hoàn không có ý chán ghét Từ Hướng Đông, người này thực sự coi trọng một tên du thủ du thực? Vậy nghĩa là mình vừa mới thổ lộ với một nữ nhân mắt mù? Trâu Văn chán nản, ai thán chính mình cũng có lúc nhìn làm người, im lặng không nói gì nữa, gục đầu rời đi.

"Chờ chút." Tô Viên Viên lạnh giọng kêu gã, "Anh luôn nói tôi có danh ngạch về thành, ai nói? Từ khi tới thôn tôi chưa liên hệ với cha, đương nhiên càng không có chuyện trở về thành, loại tin tức nhảm nhí này là ở đây ra?"

Trâu Văn khẽ cắn môi, "Đến lúc này rồi cô còn muốn gạt tôi làm gì? Danh ngạch là của cô, tôi đoạt thế nào được! Cô cần gì phải giấu diếm!"

Từ Hướng Đông đá gã một cái, "Ít nói nhảm, tức phụ tao hỏi gì thì mày trả lời cái đó, lải nhải lải nhải vớ vẩn!"

Trâu Văn siết chặt nắm tay, sắc mặt đổi đổi, thực lâu sau mới mở miệng, "Tôi vô tình nghe thấy, hình như có mấy người đứng sau một thân cây nói chuyện, nói cô làm thanh niên trí thức xuống nông thôn chỉ là giả bộ, cha cô đã vận động sẵn danh ngạch thời điểm gần nhất, chỉ cần chờ vài ngày nữa là có thể rời đi."

"Ai nói? Mấy người? Là nam hay nữ?"

Trâu Văn sửng sốt, "Tôi không lưu ý, chỉ nghe thấy một thanh âm, là nữ, có vẻ khá trẻ." Gã dừng lại một chút, lại nói tiếp, "Tôi thấy khá quen, hình như là giọng Quý Lan, chứ nếu không tôi cũng không tin chắc như vậy, ba của cô ấy là Đại đội trưởng, chắc chắn cô ấy biết được gì mới nói như vậy."

Tô Viên Viên và Từ Hướng Đông liếc nhau, thực không hiểu mục đích Quý Lan làm vậy.

Từ Hướng Đông phất phất tay, "Được rồi, mau đi đi, mày nên nhớ cái gì nên nói, cái gì không nên nói ra, nếu tao nghe được bất cứ lời đồn đãi nào không tốt, mày cứ chờ đó."

Trâu Văn hoảng hốt chạy biến, không dám nói nữa chữ.

Tô Viên Viên gãi gãi đầu, "Một đống cừu hận bỏ đó không để ý, cứ nhắm vào ta là có ý gì?" Nàng và Quý Lan từng có xung đột sao? Không có a! Nhưng giờ thì có rồi, dám tính kế lên đầu nàng, Quý Lan đừng hòng yên ổn ngủ ngon!