Tìm được lý do "tồn tại" sẽ không khiến Quý Lan nghi ngờ, Tô Viên Viên trở về liền làm bộ từ từ khỏe lên, sáng hôm sau thì hạ sốt. Sau đó nghỉ ngơi khôi phục một ngày, ngoại trừ sắc mặt còn hơn nhợt nhạt thì cảm giác tốt hơn nhiều. Đương nhiên nàng nàng trực tiếp ném đám thuốc viên kia đi, tác dụng phụ quá lớn, uống vào không khéo còn mệt hơn.
Lại nghỉ ngơi thêm một ngày, nàng tới nhà đại đội trưởng báo cáo, cũng muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ. Đại đội tưởng không muốn nàng lại bệnh, dứt khoát giao cho nàng công việc thoải mái hơn, cắt cỏ cho heo, mỗi ngày 5 công điểm, ngang với đám nhóc choai choai nhà bình thường. Tô Viên Viên cảm thấy không sao cả, 10 công điểm mới tương đương 8 giác
(*) tiền mặt, nàng lại không cần thiết phải dựa vào số tiền ít ỏi này để sống qua ngày, vì thế "vui vẻ" cảm tạ đại đội trưởng, làm đại đội trưởng cảm thấy sau lần bệnh này nàng trưởng thành không ít.
(*) Đơn vị tiền tệ TQ, 1 nhân dân tệ = 1 nguyên = 10 giác = 100 phân. Tô Viên Viên nhanh chóng hoàn thành phần việc của mình, có vài người lắm miệng nghị luận sau lưng nàng, đại để là "nàng thực vô dụng, yếu đuối đến chút việc nhà nông cũng chẳng làm được", hay là "mặt đẹp thì có ích gì, có mài ra thành cơm được không",...... Tô Viên Viên căn bản không thèm phản ứng mấy bà cô lưỡi dài này, làm như bọn họ hâm mộ ghen tị, xong việc liền thảnh thơi trở về đun chút nước, lại lấy đường đỏ ra hòa vào nước ấm, đựng trong bình tráng men chuẩn bị đi tìm Lưu Thục Anh.
Đang một mình ngẩn ngơ trong điểm tập trung thanh niên trí thức "kháng nghị bất công", Trâu Văn nghe thấy động tĩnh liền mò ra chào hỏi, "Đồng chí Tô Viên Viên lại muốn đi ra ngoài sao? Cô mới vừa khỏi bệnh đại đội trưởng đã bắt cô đi làm nhiều việc như vậy à? Thực là quá đáng!"
Tô Viên Viên kinh ngạc nói: "Đâu có a, tôi đã hoàn thành công việc rồi, đại đội trưởng thông cảm tôi thân thể không tốt, quyết định đổi cho tôi một việc thoải mái hơn, đương nhiên công điểm cũng ít, chỉ có 5 điểm, khá công bằng mà. Giờ là tôi muốn đi tìm dì Lưu, nếu không nhờ dì đưa tôi tới trạm xá khám bệnh mua thuốc, không chừng tôi không còn nữa, dì ấy chính là ân nhân cứu mạng."
Trâu Văn nghe nàng nói thì cảm thấy không vui, gã tự nhận là nhờ mình phát hiện Tô Viên Viên hôn mê nên nàng mới có cơ hội chữa bệnh, liền làm như quan tâm mà nói một câu, "Cũng may mà ngày đó tôi có việc trở về sớm, nếu không cũng chẳng thể phát hiện đồng chí sốt cao, thân thể của mình vẫn nên cẩn thận chăm sóc thì hơn."
"Đúng vậy, dạo một vòng qua Quỷ môn quan, tôi nghĩ thông suốt cả rồi, tới đâu hay tới đó, tôi nhất định sẽ cố gắng thích ứng sinh hoạt." Tô Viên Viên "kích động" gật gật đầu, "thành khẩn" nói, "Còn phải cám ơn đồng chí Trâu Văn đã kêu người tới giúp đỡ, để hôm nào tôi mời đồng chí ăn màn thầu ha."
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đồng chí không cần nghĩ nhiều." Ân nhân cứu mạng cùng mời ăn màn thầu, khác biệt thực sự quá lớn, Trâu Văn xụ mặt, nhưng giờ nói thêm gì cũng không ổn, gã cứng ngắc khách khí một câu, rồi đành trơ mắt nhìn Tô Viên Viên bưng bình đựng nước đường đỏ ra cửa.
..................................................
Tô Viên Viên ra tới ruộng, nhìn thấy Lưu Thục Anh liền cao giọng gọi, "Dì Lưu! Dì Lưu! Dì làm việc cả ngày cũng mệt mỏi đi? Con ngâm nước đường đỏ, độ ấm vừa phải nha, giờ chúng ta tới bóng cây bên kia uống."
Lưu Thục Anh sửng sốt, thấy nàng cầm bình nước liền vội vàng xua tay, "Ai nha, nha đầu con làm gì vậy? Dì không uống đâu, con để lại uống đi, con mới khỏi bệnh thân thể còn yếu, vừa lúc cần bổ dưỡng."
"Dì Lưu, dì là ân nhân cứu mạng của con, con cũng không có thứ gì tốt, chỉ còn chút đường đỏ mang từ thủ đô, dì ngàn vạn đừng cự tuyệt." Tô Viên Viên đưa ly nước cùng một bao đường đỏ còn chưa mở nhét vào tay Lưu Thục Anh, mấy người ở bên cạnh cũng đều khuyên bà nhận lấy, đường đỏ là thứ tốt a.
Lưu Thục Anh lại từ chối vài lần, thấy Tô Viên Viên thực sự kiên trì mới đành nhận lấy, cùng nàng đi tới bóng cây uống nước đường đỏ. Thường ngày thứ tốt trong nhà bà đều lưu trữ cho con gái dùng, thực đúng là đã lâu không hưởng thụ hương vị nước đường đỏ, thực ngọt ngào, đúng là rất dễ uống.
Uống xong nàng nhìn Tô Viên Viên nói: "Nghe nói đại đội trưởng đổi công việc cho con? Lần này phải chú tâm chăm chỉ làm việc, nông thôn tuy điều kiện không tốt bằng trong thành phố, nhưng chỉ cần kiên định làm việc liền có cơm ăn, các hương thân cũng đều khá tốt, con có chuyện gì cứ việc nói, đừng để trong lòng mà thành hậm hực như trước."
"Con đã biết, trước kia là vì chuyện trong nhà mà luẩn quẩn trong lòng, lần bệnh này...... con cũng nghĩ thông suốt rồi. Dì Lưu yên tâm, con nhất định chú tâm làm việc, về sau nhà dì có chuyện cần giúp thì cứ kêu con, giúp được con nhất định không chối từ."
"Ài, đứa nhỏ này, có chút việc nhỏ mà khách khí làm gì. Được rồi, được rồi, dì đi làm việc đây, con về sớm nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt này, còn chưa khỏe hẳn a."
"Vậy dì đi trước, hôm nào con lại đến thăm dì."
Tô Viên Viên lại đưa tiền thuốc cho bà, sau đó về nhà chia túi đường đỏ còn lại thành hai phần, dùng giấy bọc kỹ đưa cho hai người phụ nữ ngày đó hỗ trợ nâng đỡ nàng, đến tối còn lấy lương thực của mình cầu người làm màn thầu, công khai đưa cho Trâu Vân trước mặt mấy thanh niên trí thức khác, xem như hoàn trả ân tình.
Qua mấy chuyện này, mọi người đều biết đồng chí Tô Viên Viên thay đổi tính tình, cũng biết nàng là người tốt biết tri ân báo đáp, còn thái độ âm trầm hậm hực trước kia, đương nhiên là vì thân thể ốm bệnh khó chịu, không thấy nàng còn bệnh đến suýt nữa đi luôn sao?
Chỉ có Quý Lan kinh ngạc không thôi, đời trước Tô Viên Viên bệnh chết luôn cơ mà! Tại sao lại khỏe lên được? Ả cố ý làm bộ ngẫu nhiên gặp được Tô Viên Viên, vừa len lén đánh giá nàng vừa "vu vơ" hỏi, "Đồng chí Tô Viên Viên, cô là từ thủ đô tới, xin hỏi có mang theo tự liệu học tập không?"
Tô Viên Viên "nghi hoặc" hỏi lại, "Tư liệu học tập? Đương nhiên không, quốc gia hủy bỏ thi đại học rồi a, tư liệu học tập có mang theo cũng vô dụng, tôi còn giữ lại làm gì?"
Quý Lan chần chờ nói: "Thật sự vô dụng sao? Vậy đồng chí ở thủ đô có nghe được tin tức gì không? Chẳng lẽ thực sự không khôi phục thi đại học sao?"
"Không nghe nói qua, hẳn là không thể nào, đã hủy bỏ baao nhiêu năm như vậy, tôi nghĩ sẽ không khôi phục đâu." Tô Viên Viên "tò mò" nhìn ả, "Đồng chí muốn thi đại học sao?"
Thử ra kết quả bản thân muốn, Quý Lan cười cười, "Tôi chỉ cảm thấy không thể thi đại học thực quá đáng tiếc, nếu không có tin tức gì vậy thôi bỏ đi, tôi không làm phiền đồng chí nữa, tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt."
Quý Lan nhìn theo bóng lưng nàng bật cười lắc lắc đầu, thật là trông gà hóa cuốc, trên đời này nào có nhiều người may mắn đến vậy? Có thể khẳng định là do tên cặn bã Trâu Văn kia trở về cứ điểm đúng lúc mới cứu được Tô Viên Viên, đời trước không có chuyện Trâu Văn trở về, Tô Viên Viên mới bệnh chết, đến khi có người phát hiện ra thì đã muộn.
Nói vậy, lỳ thực chính ả mới là ân nhân cứu mạng Tô Viên Viên, lại làm lão bà bà Lưu Thục Anh kia lãnh mất công lao. Nghĩ đến đây, Quý Lan khẽ nhíu mày, Lưu Thục Anh tuổi trẻ thủ tiết, một mình nuôi lớn ba đứa con, trước nay đanh đá cường thế, mà hình như cũng không quá thích mình, sau này gả qua liệu có bị mẹ chồng tra tấn hay không?
Đời trước cũng vì mẹ của tên què kia đối xử khắc nghiệt mình mới dính phải ung thư dạ dày. Đời này, có thế nào cũng không thể để mẹ chồng đè đầu cưỡi cổ được! Bất quá, nam nhân kia bản tính yêu chiều vợ, khẳng định sẽ không đến mức để mình chịu thiệt, đúng không? Quý Lan vui vẻ cười rộ lên, đi được vài bước lại đổi ý xoay ngược lại, cũng đã tới lúc tiếp xúc vị hôn phu rồi, tuy rằng hai người có hôn ước, nhưng trước tiên bồi dưỡng cảm tình mới tốt nha!
Tô Viên Viên xảo diệu giải trừ lòng nghi ngờ của Quý Lan, liền an tâm mà làm việc, thuận tiện dạo quanh toàn thôn, đáng tiếc mãi mà không tìm được thư sinh. Hỏi 001, tên kia lại nói cho nàng, cái gì mà thân ở nơi nào phải tích cực dung nhập thể nghiệm, không thể quá ỷ lại hệ thống, muốn tìm người vậy nên tự mình đi tìm.
Thế thì có khác gì biển rộng tìm kim, nhưng Tô Viên Viên có sốt ruột cũng chỉ đành tạm thời nhẫn nại, mà trong thời gian này quan hệ giữa nàng và Lưu Thục Anh cũng càng ngày càng tốt. Từ những lần chuyện phiếm, nàng biết được con trai cả của Lưu Thục Anh tên Từ Hướng Tiền, con thứ hai tên Từ Hướng Đồng, con gái út tên Từ Hiểu Na. Từ Hướng Tiền năm nay hai mươi tuổi, rất giỏi việc nhà nông, tính tình thành thật, an phận thủ thường, Lưu Thục Anh có chuyện gì trên cơ bản đều kêu anh ta làm.
Từ Hướng Đông năm nay mười tám, ghét nhất làm ruộng, cả ngày lượn lờ không biết đi đâu, không học vấn không nghề nghiệp, bị không ít người nói là tên du thủ du thực, chỉ biết lêu lổng đầu đường xó chợ. Nhưng Lưu Thục Anh nói hắn đặc biệt thông minh, khi còn nhỏ học tập cực giỏi, kỳ thi nào cũng giành đệ nhất, nhưng tốt nghiệp sơ trung liền nhất quyết không chịu đi học nữa, cả ngày ở bên ngoài không biết làm gì, thời gian gần đây cũng đã chạy ra đi rất lâu không về nhà, thực làm bà rầu thúi ruột.
Con út Từ Hiểu Na mồ côi cha từ trong bụng mẹ, thời gian ấy Lưu Thục Anh thương tâm quá độ không dưỡng tốt thân mình, làm cho Từ Hiểu Na sinh ra tới liền yếu ớt hơn người khác, bà vẫn luôn cảm thấy vì mình mà con gái phải chịu thiệt thòi, vậy nên vô cùng cưng chiều con. Hiện tại Từ Hiểu Na mười lăm tuổi, đang học sơ trung trong huyện, cũng ở nội trú trong ký túc xá, một tháng mới trở về hai ba lần.
Tô Viên Viên đã gặp qua Từ Hướng Tiền, cao cao tráng tráng, làn da hơi đen, mặt chữ điền, hiền lành chất phác, làm việc xác thực vừa nhanh vừa tốt, nhưng cảm giác không quá giống loại người có thể bắt lấy cơ hội làm giàu. Bất quá Từ Hướng Tiền không liên quan đến nhiệm vụ, nàng cũng chẳng cần quan tâm anh ta là loại người gì, ngoại trừ thư sinh, nàng thực sự không có lòng hiếu kỳ với nam nhân khác.
Hôm nay Tô Viên Viên nhặt được một ổ trứng gà rừng ở sau núi, được chừng bảy tám quả, nhanh tay giấu vào trong túi áo đi tới Từ gia. Nàng nghe nói Từ Hiểu Na vừa về nhà, vừa lúc tới nhận thức một chút.
Lưu Thục Anh thấy trứng gà rừng liền hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Tô Viên Viên dặn dò: "Nha đầu con, lần sau đừng một mình vào núi nữa, dù muốn đi cũng chờ lúc mọi người cùng vào núi đào rau dại hẵng đi, đi một mình như thế nhỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?"
Tô Viên Viên cười nói: "Dì Lưu yên tâm, con không đi vào sâu, hôm nay là vận khí tốt."
Từ Hiểu Na đi ra khỏi phòng, tò mò nhìn Tô Viên Viên, "Mẹ, đây là thanh niên trí thức mới tới sao?"
"Đúng vậy, Na Na mau tới đây, đây là Viên Viên tỷ của con, Viên Viên, đây là con gái dì, Từ Hiểu Na." Lưu Thục Anh cười vui vẻ giới thiệu hai người, nhìn trời không còn sớm, bà bảo hai người ngồi xuống, lại nói, "Hai đứa trò chuyện đi, Viên Viên, hôm nay con nhất định phải ở lại dùng cơm đấy, dì đi nấu canh trứng gà."
Tô Viên Viên cũng không khách khí từ chối, nắm lấy cơ hội hàn huyên với Tô Hiểu Na. Từ Hiểu Na được cưng chiều từ nhỏ, có chút yếu đuối mong manh, tính tình nội hướng có hơi sợ người lạ, không biết cùng người xa lạ nói cái gì, nhìn qua thì có vẻ lãnh đạm, nhưng tiếp xúc một chút liền biết cô rất lễ phép, cũng không hề kiêu căng.
Tô Viên Viên cười cười, dẫn dắt Từ Hiểu Na nói nói những chuyện thú vị ở trường học, cũng kể lại những gì mình thích ở thủ đô, chỉ một lát liền hấp dẫn lực chú ý, làm Từ Hiểu Na liên thanh "ồ, òa,..." thích thú. Hai người đang nói hăng say, bỗng nhiên ngoài cửa lớn truyền tới thanh âm, "Đồng chí Tô Viên Viên? Tại sao đồng chí lại ở đây?"
Tô Viên Viên quay đầu nhìn qua, là Quý Lan và Từ Hướng Tiền, hai người bọn họ đang trong thời kỳ tìm hiểu, Quý Lan tay xách đồ vật, chắc là nghe nói cô em chồng tương lai về nhà, vội vàng tiến đến giao hảo?
Tô Viên Viên đứng dậy cười cười: "Đồng chí Quý Lan, đồng chí Từ Hướng Tiền, tôi nghe nói Hiểu Na trở về liền qua thăm, dì Lưu bảo tôi ở lại cùng cả nhà dùng cơm."
Từ Hướng Tiền nhìn nàng gật gật đầu, "Na Na khó lắm mới gặp được bạn bè hợp ý, hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi."
Quý Lan thầm giật mình, hai người này quen biết từ khi nào? Ả lại liếc liếc đánh giá Tô Viên Viên, nữ nhân này trước kia thực âm u, cả ngày cúi đầu nhìn không rõ mặt mũi ra sao, nhưng hiện giờ nét mặt tỏa sáng, làn da trắng nõn, ngũ quan minh diễm, chỉ đứng đó thôi liền tản ra khí chất đặc biệt, còn xinh đẹp hơn cả mấy minh tinh điện ảnh......
Lưu Thục Anh có ý gì? Mấy lần mình hạ mình lấy lòng mà lão bà bà kia chẳng tỏ vè gì, nhưng tại sao lại đối xử với người ngoài tốt như vậy? Còn không phải một "đại tiểu thư" yếu đuối chỉ kiếm được 5 công điểm sao? Cô ta có gì tốt?
Quý Lan hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Từ Hướng Tiền, dịu dàng quan tâm: "Anh làm việc cả ngày mệt mỏi rồi, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi một lát, em đi giúp bác gái nấu cơm."
Từ Hướng Tiền thấy có người nhìn, có chút xấu hổ ậm ừ vài tiếng rồi cúi đầu đi vào sân nhà. Quý Lan đặt bánh táo lên bàn, nắm tay Từ Hiểu Na nói: "Hiểu Na, đã lâu không gặp, em ở trường học thế nào? Đã thích ứng chưa?"
Từ Hiểu Na xấu hổ rụt tay về, lí nhí trả lời, "Em...... em...... quen rồi...... cũng khá tốt."
Quý Lan tức khắc khó chịu, vừa nãy rõ ràng nhìn thấy Từ Hiểu Na và Tô Viên Viên vui vẻ nói cười, sao mình vừa tới lại thành bộ dạng này? Đây là không thích mình? Hừ, chẳng khác nào con em gái của tên què quặt đáng chết kia, chẳng phải đứa tốt lành gì!