Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 13: 13 Rốt Cuộc Tôi Cũng Có Thể An Tâm Chờ Chết

Một quãng thời gian lâu sau đấy, mỗi khi rảnh rỗi tôi cũng thường hay lẩm bẩm cái câu mà Mao Đầu đã nói đêm hôm đó, ‘Yêu càng lâu bao nhiêu thì tiếc nuối càng sâu bấy nhiêu. Tôi nhiều lần cứ luẩn quẩn quanh câu chuyện oái oăm ‘như oán như tố’ này, rồi nội tâm tôi thì đong đầy hi vọng về một thứ gọi là tình yêu.

Tính ra tôi sống trên thế gian này được 16 năm ngắn ngủi, hai chữ ‘thân tình’ thì tôi chưa đủ may mắn được hưởng thụ, còn hai chữ ‘hữu nghị’ thì ít ra quan hệ giữa tôi và 345 cũng có thể coi là vậy.

Nhưng còn tình yêu, đây là thứ tình cảm kỳ diệu thiêng liêng nhất giữa người với người, nhưng với tôi thì ngay từ đầu đã chẳng có cơ hội mất đi, và cũng chẳng có cơ hội có được.

Rõ ràng tôi vẫn có thể cảm nhận được thứ xúc cảm với đàn ông...!hoặc thậm chí là với đàn bà, thế nhưng tôi vẫn không thể cảm nhận được thứ gọi là Tình yêu.

Đương nhiên, lúc ấy tôi còn tự cho là mình có bệnh tâm thần, làm sao tôi có thể nhận ra thứ tình cảm giữa mình và 424 chính là thứ tình yêu mà sâu trong tâm khảm vẫn luôn ao ước bấy lâu nay?

Sau khi ngừng suy nghĩ, vòm trời xanh u tối bên ngoài khung cửa sổ liền nhuộm vàng, chưa kịp chuẩn bị gì cho một ngày đông vội vã kéo đến tạo thành một lớp băng sương dày trên ô cửa sổ.

Mao Đầu không nhìn thấy mặt trời mọc ngoài cửa sổ, cả ngày bắt đầu không ngừng không nghỉ la hét om sòm.

Hòa phối cùng với tiếng khóc của Cổ Lệ, căn phòng bệnh này vẫn ồn ào náo nhiệt một cách hài hòa như thường lệ.

Tôi ngồi trên giường của mình, sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ, thì lại trông thấy 345 đi đến trước mặt của tôi.

Toàn thân của cậu ấy tỏa ra một mùi hôi thối, còn trong tay thì đang cầm một nắm tóc đưa cho tôi nói, "Ăn ngon."

Tôi nháy mắt, một tay thì chống cằm, "Vậy cậu ăn đi."

345 cười híp mắt liếm liếm bờ môi, bỏ nhúm tóc vào trong miệng của mình, không đầy một giây liền nuốt vào trong họng.

Tôi nheo mắt lại, nhìn xuyên qua mớ tóc rối xù của 345 thì trông thấy cánh cửa phòng bệnh đằng xa xa đã bị mở ra, một người mặc một bộ đồ bệnh nhân màu hồng phấn đang tiến lại đây như thể đang đi trên sàn catwalk.

Tôi còn tưởng rằng hôm nay bệnh viện tâm thần chúng tôi lại có bạn mới đến.

Tôi ngẩng đầu, trông thấy người phụ nữ mặc bộ đồ kia mang theo một vẻ mặt kinh hoảng, trông thì thật đoan trang nhưng lộ ra một khí sắc vô cùng ưu sầu trên mặt.

Chị ấy đang ôm một hộp cơm trong tay, dò xét bốn phía một hồi, cộng thêm có y tá Ngưu ở bên cạnh chỉ dẫn, chị ấy đi tới trước mặt Mao Đầu.

Người phụ nữ ngồi vào chỗ đối diện Mao Đầu, nhíu mày nhìn vào gương mặt già nua phía trước, nhưng ánh mắt cực kỳ kiên nghị của Mao Đầu, do dự một lát, giọng nói run rẩy gọi khẽ lên, "Ông nội?"

Lúc Mao Đầu trông thấy cô gái thì liền sững sờ, bãi bể nương dâu thế sự xoay vần, Bạch Thần của hiện tại quả thực không nhận ra Nhiên Nhiên của năm đấy.

Một Mao Đầu la hét om sòm giờ đã yên tĩnh, ông bình tĩnh nhìn vào một Bạch Nhiên trước mắt, người không hề giống với một Nhiên Nhiên mũm mĩm trước kia, trong đầu ông lại không khỏi nhớ lại cái ngày ông rời đi, Nhiên Nhiên còn đang liếm láp cây kẹo que rồi nói lời tạm biệt với ông ngày ấy.

Bạch Nhiên trông thấy Mao Đầu có đáp lại, khóe miệng giương lên một nụ cười ôn hòa.

Cũng như Mao Đầu, trong trí tưởng tượng của tôi, cái cô bé búp bê mũm mĩm kia hoàn toàn khác biệt, Bạch Nhiên hiện đã trưởng thành, tóc của chị ấy được búi gọn gàng đoan trang đằng sau ót cũng như viện trưởng, chiếc cằm nhọn cong cong, đôi mắt không lớn nhưng lại rất là trong sáng, bộ quần áo màu đỏ càng tôn thêm cho nước da trắng nõn.

Chị ấy mở ra hộp cơm đang cầm trong tay trước mặt Mao Đầu, mấy miếng bánh Trung thu vàng óng liền hiện ra trong mắt Mao Đầu "Ông nội, con là Nhiên Nhiên đây, ông nhìn này, con mang cho ông loại bánh Trung thu mà ông thích ăn nhất, là bánh nhân hạt sen đấy ông, con nhớ được trước kia, chẳng phải ông rất thích ăn bánh Trung thu hạt sen sao?"

Mao Đầu mở hai con ngươi trừng trừng, đột nhiên giống như vừa nhớ ra cái gì.

Nhưng ông ấy sửng sốt nửa ngày, rồi gương mặt lại xịu xuống.

Bạch Nhiên thở dài, đem hộp đồ ăn để ở một bên, trong ánh mắt chị ấy tựa như chất chứa một loại luyến lưu của quá khứ, rồi mở miệng lầu bầu nói:

"Con nhớ được cái thời khi ông nội cùng bà nội còn ở nhà, mỗi khi đến tết Trung thu, đều sẽ đích thân làm bánh Trung thu, bởi vì ông nội nói, tết Trung thu là sinh nhật bà nội không phải sao? Hồi xưa lúc con còn nhỏ, ông nội đối xử với con rất tốt, thế nhưng là do con lúc ấy không hiểu, chỉ biết nghe mẹ nói tránh xa ông nội ra, thật lòng con xin lỗi, ông nội ơi, tất cả là do lỗi của mẹ con."

Mao Đầu trầm tĩnh một lát, rốt cục lại hỏi Bạch Nhiên một câu "Phương Khả Di hiện tại thế nào?"

Bạch Nhiên có chút hưng phấn ngẩng đầu, gương mặt khi vừa nghe Mao Đầu hỏi liền trở nên vui vẻ: “Từ hồi mẹ gửi ông nội vào đây, thì đã gả cho một vị cảnh sát, thế nhưng về sau, bọn họ lại ly hôn.

Mấy tháng trước, mẹ được chẩn đoán bị tắc nghẽn cơ tim, cũng như bà nội đã rời khỏi nhân thế."

Mao Đầu không nhúc nhích, ông ngồi trên giường, đầu vẫn nhìn ra hướng cửa.

Thân thể gầy còm cộng thêm cái lưng đã khọm xuống, cùng với màu da vàng vọt già nua càng khiến ông trông như một cây củi đã mục nát.

Thế nhưng dường như chẳng có gì có thế khiến ông lay động, cho dù là biết lúc trước người đàn bà kia hại mình, còn mang nỗi hận giết con trai mình, nhưng ông cũng không biểu đạt bất kì một cảm xúc dư thừa nào.

Bạch Nhiên nhìn lên Mao Đầu đằng trước mặt, một người không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên liền co quắp lại.

Chị ta đưa tay chùi chùi những giọt lệ đang hoen trên khóe mắt, hít mũi một cái: "Từ lúc nhỏ đến giờ, con đã cho rằng, là do ông giết bố con, thế nhưng là...!thế nhưng mãi đến khi mẹ sắp mất, bà rốt cục mới nói cho con, bà nói là bà đã hại chết bố, bà muốn sống cùng đàn ông bà thương yêu, sau đó liền đổ hết mọi tội tình cho ông nội, thế nhưng về sau chú Trương, chính là vị cảnh sát kia, ông ta cũng bỏ mẹ, từ đó cả ngày mẹ chỉ biết hút thuốc uống rượu, cuối cùng rốt cục...!thân thể không còn chống đỡ nổi, mẹ mới gọi con đến cạnh giường bà, nói cho con biết chuyện năm đó"

Mao Đầu nhắm mắt lại, giống như ông cũng không quan tâm đến lời Bạch Nhiên nói cái gì, mà có lẽ, thật ra ông cũng chẳng còn quan tâm nữa.

Bạch Nhiên ngồi cạnh lau lau nước mắt, lại tiếp tục không biết mệt mỏi gì nói tiếp:

"Con không nghĩ tới năm đó sẽ xảy ra chuyện như thế, mà cũng phải nói, lúc trước nếu như không phải mẹ đối xử với ông nội như vậy, ông nội cũng sẽ chẳng phải vào bệnh viện tâm thần, ông nội chắc hẳn là người bình thường, nơi này không phải là chỗ dưỡng lão của ông, đều tại mẹ con, là do bà ấy quá ích kỷ.

Ông nội ơi, thật xin lỗi, con thật lòng xin lỗi người."

Bạch Nhiên khóc một hồi lâu, trông thấy dáng vẻ vẫn như cũ của Mao Đầu và hình như là ông đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, Bạch Nhiên không yên tâm vỗ vỗ vào bả vai Mao Đầu trong có vẻ rất lo lắng.

Mao Đầu mở to mắt, há mồm lại bắt đầu cái giọng thét chói tai: "Ahhhhh! Ahhhh! Ahhhhh! Bất hiếu! Cái bọn bất hiếu! Ahhhh"

Bạch Nhiên si ngốc nhìn Mao Đầu, cuối cùng tán thành gật đầu:

"Ông nội con thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi.

Nhưng ông có thể không oán hận mẹ con được không? Bà ấy sớm đã gặp báo ứng, mà con cũng đã gặp phải báo ứng rồi đây"

Mao Đầu lúc này ngẩng đầu, nhìn Bạch Nhiên ngơ ngẩn.

Bạch Nhiên nỗ lực giương lên một nụ cười đượm buồn: “Ông nội người biết gì không? Con biết bây giờ con nói những lời này ngừơi nghe không hiểu, nhưng trừ ông nội ra, con thật không biết nên tới tìm ai.

Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ an bài gả con cho con trai của một vị thương nhân trong vùng, anh ta không yêu con, tôi cũng không yêu anh ta.

Nhưng tốt xấu thế nào, bởi vì anh ta cứ tưởng mẹ có tiền, đối xử với con cũng rất tốt.

Tôi đã sớm biết anh ta ở bên ngoài có những người đàn bà khác, thế nhưng mẹ nói với con, chỉ cần anh ta đối xử tốt với con là được rồi, thế nên cuộc sống vẫn diễn ra như vậy, con thì vẫn an tâm sinh sống tiếp cùng anh ta.

Thế nhưng từ ngày mẹ mất, anh ta phát hiện con không có tiền, liền … liền đuổi cổ con ra khỏi nhà, anh ta nói muốn ly hôn với con, anh ta còn đem con đàn bà kia về nhà.

Con thật không biết nên làm gì bây giờ, rõ ràng người sai là anh ta, nhưng bởi vì anh ta có tiền có thế, con cũng chỉ có thể bị anh ta hung hăng vứt bỏ."

Bạch Nhiên nói đến đây cúi đầu xuống, cả người đột nhiên trở nên tiều tụy vạn phần, giống như một viên pha lê đã vỡ nát: "Ông nội, người biết không? Kể từ khi biết chuyện của người, con đã cảm thấy hết thảy đều là báo ứng.

Là con sai rồi, và mẹ con cũng đã sai rồi.

Hiện tại con không còn có cái gì nữa, nhưng con xin thề, nếu như lúc trước con biết sớm một chút, con nhất định sẽ bảo lạnh ông ra khỏi nơi này, con làm sao lại để người chịu nhiều khổ nhục như vầy?"

Nghe đến đó, tôi cười lạnh một tiếng, tự nhiên thấy được sơ hở bên trong.

Nếu như mấy tháng trước Phương Khả Di đã chết rồi, lúc ấy đáng lẽ ra Bạch Nhiên đã phải chạy đến đây ôn lại chuyện cũ từ máy tháng trước rồi chứ? Lúc ấy chị ta còn có tiền, cũng có đầy đủ nguồn lực có thể bảo lãnh Mao Đầu ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Thế nhưng mãi cho tới bây giờ, khi đã bị bị thằng đàn ông đấy đuổi cổ thì chị ta mới chạy đến tìm Mao Đầu khóc lóc kể lể, thì có ích lợi gì đâu?

Mao Đầu ngẩng đầu, cực kì đau lòng mà nhìn đứa cháu gái, ông dừng một chút, ông dành lòng tin vào đứa cháu nội mà ông thương yêu nhất mà nói: "Đi tìm một người mình yêu đi, như vậy thì dù không có tiền, con cũng sẽ hạnh phúc."

Bạch Nhiên sững sờ, trong nháy mắt tựa như có ai tạt thẳng một gáo nước lạnh vào trong họng.

Sắc mặt của chị ta cực kì khó coi, nhàn nhạt liếc qua y tá Ngưu đang đứng ở đằng xa còn đang loay hoay làm việc, thừa dịp chị ta liền nện hộp bánh Trung thu trên mặt đất "Ai da! Ông nội ơi, ông lại điên rồi, tốt, vậy con lần sau trở lại đến thăm người nhé, con liền...!thôi con đi trước." Bạch Nhiên nói xong, đứng dậy vội vàng rời đi.

Tôi tò mò nhìn hết thảy mọi thứ vừa xảy ra, quả thực nhìn không ra âm mưu hay mánh khóe gì.

Là do tôi đã bỏ qua chi tiết gì hả? Vừa rồi chẳng phải chính Bạch Nhiên ném hộp bánh Trung thu trên mặt đất đấy sao? Tại sao chị ta lại phải làm như vậy? Chị ấy vì cái gì...!cứ phải gượng ép quy chụp coi Mao Đầu là một bệnh nhân tâm thần? Rõ ràng Mao Đầu vừa nãy cũng đã tốt bụng mở lời khuyên chị ấy rồi đấy thôi?

Về sau tôi mới đi thọc mạch lại hết mọi chuyện với 424, người cũng đang len lén nhiều chuyện như tôi, quả thật tôi không ngờ lại nhận được đáp án rằng: "Từ nhỏ đã bị người đàn bà tham lam ham hư vinh như Phương Khả Di nuôi lớn, thì cô ta có thể trở thành cái loại gì tốt đẹp được đây? Bạch Nhiên bây giờ không có tiền, nhưng nếu như cô ta nguyện ý gánh vác nuôi dưỡng ông nội mình, cô ta có thể sẽ nhận được một số tiền viện trợ của chính phủ chu cấp, cũng chỉ vì cái số tiền trợ cấp kia, cô ta ắt hẳn sẽ nguyện ý bảo lãnh cho ông nội mình, nhưng với tiền đề, ông nội cô ta nhất định phải mắc bệnh tâm thần."

Nghe đến đó, tôi trầm mặc nửa ngày.Tiếng nói yếu ớt phát lên trong không trung như tiếng muỗi, "Cho nên Mao Đầu phải rời khỏi nơi này à?"

424 không nói lời nào, anh vẫn dùng đôi mắt ôn nhu tuấn tú kia nhìn qua tôi, tựa như anh đang muốn nhìn những cảm xúc sâu thẳm trong lòng của tôi.

Tôi chợt cảm thấy rét run, há miệng run rẩy càng bám chặt vào cái áo bông trên người mình hơn, "Cho nên bệnh nhân tâm thần ra viện, đều sẽ trở thành kẻ có tiền sao?"

"Tiền nắm giữ trong tay người khác, không thể coi là của mình.

Hơn nữa nhìn điệu bộ đóng kịch của người đàn bà Bạch Nhiên vờ vịt kia, đoán chừng đến khi ông nội cô ta ra viện, cũng sẽ không đối xử tốt lành gì với ông ấy, ông nội nói rất đúng, chẳng thà ông ấy sống qua ngày ở nơi này còn hơn."

Mà qua vài ngày nữa, quả thật như lời 424 nói, Mao Đầu đã bị Bạch Nhiên bảo lãnh rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Trước khi đi, tôi mới ngồi cùng Mao Đầu ngắm nhìn mặt trời mọc thêm lần cuối.

Chiêm ngưỡng ánh nắng đang len lỏi qua một tầng sương dày, Mao Đầu lẳng lặng nói một mình, "Rốt cuộc thì tôi cũng có thể an tâm chờ chết."

Thế nhưng có thật là Mao Đầu sẽ an tâm mà chờ chết không? Quả thực là ông ấy đã rửa sạch oan khuất của mình, thế nhưng đến khi ông bước vào thế giới thực, nhìn thấy đứa cháu gái Bạch Nhiên mà mình luôn lo lắng lại biến thành một người đàn bà tâm cơ trùng điệp.

Vì tiền tài mà nhốt ông nội mình vào căn phòng chật hẹp ẩm mốc, tôi không thể tưởng tượng được, một cụ già đã chịu nhiều tủi nhục, trong lòng sẽ lại càng chua xót thế nào?

Huống chi, ông cụ khi còn sống trong bệnh viện tâm thần đã từng thanh thản biết bao..