Edit + Beta: Vịt

Thật sự là vô cùng mệt, giấc này của Hà Quyền ngủ tới quay cuồng. Nếu không phải Kiều Xảo gọi điện thoại tới đánh thức cậu, còn không biết phải ngủ đến mấy giờ.

"Cậu ở đâu thế? Không nói một câu đã nghỉ làm." Âm thanh Kiều Xảo không khỏi lo lắng.

"Em ở nhà ngủ —" Sau khi ý thức được mình ở đâu, Hà Quyền đột nhiên ngừng âm thanh.

"Cậu ở nhà cái rắm á! Chị đang ở nhà cậu đây, trên giường cả cọng lông cũng không có!"

"Em ở chỗ ông cụ." Bị tiếng Kiều Xảo làm cho to đầu, trước tiên hơi cách xa vị trí ống nghe tự mình xoa thái dương ngồi dậy, "Đêm qua mệt quá, liền ngủ ở phòng trước đây của em."

Kiều Xảo giật mình hỏi: "Cậu hơn nửa đêm không về nhà, đến chỗ ông Tề làm gì?"

"Chút chuyện nát của Tề gia, lát đến viện em nói tỉ mỉ với chị hơn."

"Đừng đến nữa, nghỉ ngơi cho tốt, việc hôm nay của cậu quy cho chị và Cảnh Tiêu." Trong ống nghe truyền đến tiếng thở phào, "À đúng rồi, gọi lại cho Trịnh Đại Bạch cú điện thoại, nó gọi điện thoại cậu cũng không nhận, gấp muốn chết, hận không thể từ từ Thái Bình Dương bơi về."

"Biết rồi, giờ gọi lại."

Lật nhật ký điện thoại, Hà Quyền vừa nhìn có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Trịnh Chí Khanh, lông mày vừa để ngang lại cau lại. Kết quả không đợi cậu gọi lại, đối phương lại gọi tới, nghe tiếng thật sự gấp tới mức sắp treo cổ.

"A Quyền! Em vừa nãy sao không nhận điện thoại của anh!?"

"Để im lặng, ngủ sâu quá không có cảm giác điện thoại rung." Chỉnh điện thoại đến loa ngoài, Hà Quyền cầm lấy đồng hồ đặt ở tủ đầu giường đeo lên tay, do dự một chút nói: "Em ở chỗ ông cụ mà, không cần lo lắng."

"Tề lão không sao chứ?"

"Hẳn là không, dù sao em hôm qua trước khi về phòng ngủ vẫn đang thở."

Trịnh Chí Khanh nghe ra lạnh nhạt của Hà Quyền, cẩn thận hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chờ anh về lại nói."

"Anh bây giờ đang trên đường đến sân bay, A Quyền, em ở chỗ Tề lão đợi, anh sau khi về đi đón em."

"Gấp gáp gì chứ, anh không phải lịch trình đều sắp xếp đến thứ 3 sao?"

"Em không nhận điện thoại, anh có thể không vội sao?"

"Hiện tại không sao rồi, làm việc của anh đi, khỏi phải về."

"Anh đã hỏi mượn máy bay tư nhân của bác Lạc, em đàng hoàng ở đấy chờ anh."

Hà Quyền vừa định khuyên anh đừng về đột nhiên bị Tiểu Bạch đạp một cái, đành phải bất đắc dĩ cau mày.

"Anh đến rồi trực tiếp về nhà đi, em lát rửa mặt xong liền đi."

"Nghe lời, ở đó chờ."

"Em không ở đây được, anh cũng không phải không biết — ** mẹ!"

"A Quyền!?"

"Không sao đâu, Tiểu Bạch đạp em." Hà Quyền cúi đầu làm khẩu hình "Tiểu bạch nhãn lang", "Cũng không nghĩ xem ai nuôi nó, khuỷu tay xoay ra bên ngoài."

"Ha, rốt cục có người có thể quản em rồi." Trịnh Chí Khanh thở phào nhẹ nhõm, "Trước không nói nữa, anh phải nhanh chóng thông báo với người hẹn gặp anh phải về nước."

"Ừ, trên đường bình an."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Cúp điện thoại, Hà Quyền cử động vai, chống mép giường đứng lên đi đánh răng rửa mặt. Đi ngang qua thư phòng, cậu nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói của Âu Dương và Tề Gia Tín. Suy nghĩ đến Tề Khải nói rõ muốn đối phó với Âu Dương, lúc Hà Quyền đánh răng suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định tiêm mũi phòng bị cho Âu Dương. Cậu một chút cũng không muốn chen vào tranh giành phe phái của Hoa Y Đường, nhưng Âu Dương dù sao cũng là bạn bè.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Âu Dương đứng dậy đi mở cửa, để Hà Quyền vào thư phòng.

"A Quyền, sao con không ngủ thêm một lát?" Trong mắt Tề Gia Tín đều là tia máu, ông nhìn qua mới là nên nghỉ ngơi hơn.

"Bị điện thoại đánh thức."

Hà Quyền ngay cả mí mắt cũng không ngẩng. Không biết ông cụ còn giấu bao nhiêu bí mật, nhưng tốt nhất đừng để cậu biết.

"Đói rồi nhỉ, bảo A Vân chuẩn bị cho con ít đồ ăn." Tề Gia Tín nói, chống gậy đi về phía cửa.

Âu Dương vội vươn tay ngăn cản ông, nói: "Tề lão, ngài nói chuyện với Hà thiếu, cháu đi tìm chị Vân."

"Tôi không đói, cũng không vội." Hà Quyền khoát khoát tay, "Âu Dương, tôi chính là đến tìm anh."

"Huh?" Âu Dương hơi sững sờ.

Hà Quyền chậm rãi nói: "Tề Khải chuẩn bị đối phó anh, anh để ý chút."

"Tề Khải?" Âu Dương xùy cười, "Hắn nếu thật sự có quyết đoán đó, hồi đó cũng sẽ không đập xe tôi."

Hà Quyền mở miệng thở dài: "Thỏ nóng còn cắn người đó, tự anh suy nghĩ."

"Ừ, cám ơn, trong lòng tôi biết." Âu Dương liếc nhìn Tề Gia Tín bị Hà Quyền ngó lơ, vẻ mặt hơi lúng túng, chuyển đề tài, hỏi Hà Quyền: "Ngày sinh dự tính tháng mấy?"

"Tháng 9."

Hà Quyền nói, đè lại bụng kéo kéo khóe miệng. Tiểu Bạch lúc này tỉnh ngủ rồi, đang tập thể dục đó, duỗi cánh tay cẳng chân hành hạ cậu.

"Vậy tôi khả năng không kịp tặng quà cho nhóc con rồi, ngày sinh dự tính của Quân Hàm cuối tháng tám, tôi phải đi Mỹ." Biểu tình Âu Dương có chút đắc ý, "Mấy hôm trước vừa nói xong, tư bản Thiên Hoa mà Lạc Phượng Nghi quản lý cùng với 3 công ty đầu tư lúc trước đã quyết định hùn vốn chung thu mua Hoa Y Đường, chậm nhất là tháng sau bắt đầu tiến hành tổ chức lại vốn."

"Nói tiếng Trung Quốc, cám ơn." Hà Quyền giơ tay lên.

"Hoa Y Đường rất nhanh có thể đưa ra thị trường rồi." Tề Gia Tín tiếp lời, cũng không có chút vui mừng nào, "A Quyền, con thật sự không quay về sao?"

Hà Quyền lạnh lùng đáp lại ông: "Con ngay cả lãi suất cho vay cũng không tính toán được, không quản lý được công ty niêm yết. Cũng không thở được với người Tề gia các ông, đấu đá nhau, diễn phim 8h chắc."

Biểu tình Tề Gia Tín cứng lại trên mặt. Âu Dương vừa nhìn nhanh chóng giảng hòa: "Hà thiếu, còn có 2 công ty ủy thác chờ gặp mặt nói chuyện với cậu, cậu xem lúc nào tiện, tôi hẹn bọn họ giúp cậu."

"Không gặp nữa, nghe không hiểu, Trịnh Chí Khanh nói điều kiện bọn họ cho ra đều tương đương nhau, nếu không thì ủy thác Hoa Kì đi, dù sao cũng chỉ là làm ra vẻ chút thôi, cuối cùng cũng phải cầm đi làm từ thiện."

Âu Dương lại quăng ánh mắt về phía Tề Gia Tín, Tề Gia Tín gật gật đầu: "Dựa theo ý A Quyền làm, ta dù sao cũng không thể mang theo tiền vào quan tài."

"Được, vậy tôi giục bọn họ ra hợp đồng." Âu Dương nói.

"Các người tiếp tục, tôi về phòng ở đây." Hà Quyền trở tay kéo cửa thư phòng ra, do dự một chút, giương mắt nhìn về phía Tề Gia Tín, "Ông ngoại, Trịnh Chí Khanh nói đến đây đón con, chắc là nửa đêm mới có thể đến, tối nay bọn con khả năng đều ngủ ở đây, ngài bảo chị Vân sắp xếp cho anh ấy phòng khách nhé."

Trên mặt Tề Gia Tín đeo đầy mừng rỡ: "Muốn ở bao lâu cũng được, ông đã bảo A Vân chuẩn bị xong phòng sơ sinh cho các con, con lát đi xem nhé, nếu không thích, vẫn đổi lắp đặt."

"Con thế nào cũng được."

Hà Quyền xoay người sau đó lập tức trợn mắt trắng, trong lòng nói trang trí thành hoàng cung con mẹ nó cũng không đưa con đến căn nhà này được.