Edit + Beta: Vịt

***** Chương mới chào đón năm mới *_*

Chỗ tốt của bệnh viện là, có kho máu, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bác sĩ sản khoa lúc trước của Hòa Vũ đề cử cậu tới Đại Chính. Nhưng nhóm máu AB chỗ nào cũng thiếu, nhất là máu lúc ứng đối xuất huyết nhiều cần lượng sử dụng lớn. Hà Quyền sợ đến lúc đó không đủ dùng, buổi chiều lúc nhận Hòa Vũ nằm viện cậu đã xin trạm máu thành phố, yêu cầu điều 20 túi máu tới đây. Bên kia hẹn nói sáng hôm sau đưa đến, không nghĩ tới buổi tối đã xảy ra chuyện.

Kiểm tra chứng thực, phần trên vách tử cung bị cuống rốn đâm vào bởi vì mạch máu mảnh nhỏ vỡ dẫn tới xuất huyết. Hà Quyền cho rằng không thể đợi thêm nữa, vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Xảo gọi người về, lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa can dự của bệnh viện Trung trâm đến xuống dao.

Trong kho chỉ có 6 túi máu, trong lòng Hà Quyền không chắc chắn, giục trạm máu thành phố khẩn cấp điều phối. Lúc trừ độc cậu đột nhiên nhớ tới Trịnh Chí Khanh là nhóm máu AB, lập tức chạy đến ngoài phòng giải phẫu hô to: "Trịnh Đại Bạch, anh không phải nhóm máu AB? Nhanh lên, trước đi rút 400 ml dự bị."

"Tôi cũng nhóm máu AB." Trịnh Chí Kiệt nói, "Thiếu bao nhiêu, rút của tôi."

Hà Quyền vừa thấy hắn đã tức, hận không thể cầm dao giải phẫu găm người lên tường: "Thiếu 8 ngàn! Rút sạch anh cũng mẹ nó không đủ dùng!"

Trịnh Chí Kiệt chán nản, không chờ nói ra đã bị em trai kéo đi rút máu. Rút xong 400 hắn thấy hộ sĩ muốn rút kim, nhanh chóng nắm lấy tay tiểu cô nương người ta, nói: "Tiếp tục rút, tôi cao, chịu được."

Hộ sĩ đâu dám tiếp tục chứ, nhưng không rút người này lại không buông tay, khiến cô nàng gấp đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn. Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh khoát khoát tay, nói: "Rút thêm 200, tôi cũng vậy."

Lấy thêm ra mấy túi máu, Hà Quyền lúc này tính toán trong lòng chút. Không đủ cũng không sao, Trịnh Chí Kiệt không phải đã nói sao, rút, rút sạch là được. Kiều Xảo thấy cậu đắc ý râu ria cũng vểnh lên, hỏi: "Uống lộn thuốc? Phẫu thuật lớn như vậy cậu còn cười?"

Hà Quyền vừa đeo bao tay vừa nói: "Đây gọi là quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, hôm nay em vặc lại Trịnh Chí Kiệt mấy lần nghẹn không ra lời, sướng!"

"Hiện tại chú trọng quân tử báo thù, ngay tại chỗ liền báo, cậu không xem phim truyền hình đều motif này?"

"Em đâu có thời gian xem phim, đi toilet cũng phải mấy giây."

"Ầy, 2 vị, buôn dưa làm xong hẵng buôn, ta trước tiên thảo luận phương án phẫu thuật?" Chủ nhiệm Tiết khoa can dự mà bệnh viện Trung tâm mời tới cười cười với bọn cậu, "Chủ nhiệm Hà, lâu lắm không gặp, cậu vẫn hoạt bát như vậy."

"Coi như ngài khen tôi." Hà Quyền đeo khẩu trang, nhìn độ cong mắt là biết cười có bao nhiêu vui vẻ, "Kế hoạch của tôi là như này, chủ nhiệm Kiều mổ, ngài cắt động mạch, còn lại giao cho tôi."

Chủ nhiệm Tiết khiêu mi nói: "Nói ra thật là đủ đơn giản."

"Ngài là chuyên gia, không cần tôi nói nhảm nhiều."

"Chủ nhiệm Hà, cậu hồi ở bệnh viện trung tâm cái miệng này chính là ngọt có tiếng."

Kiều Xảo âm dương quái điều mà tiếp một câu: "Ha ha, sau khi tới Đại Chính biến thành cay độc có tiếng rồi."

"Bệnh viện Trung tâm toàn là trâu lớn, em tổn thương được người ta sao." Hà Quyền phản đối. Cậu xoay người nói với Hòa Vũ: "Giải phẫu là bán tê, mổ ra có thể nhìn thấy con, ngàn vạn đừng ngủ mất nhé!"

"Cám ơn......" Hòa Vũ đeo mặt nạ dưỡng khí, nói chuyện có chút mơ hồ.

Hà Quyền vỗ vỗ vai y tỏ ý mình nghe thấy.

Cửa phòng giải phẫu vừa mở, Trịnh Chí Kiệt xoạt cái đứng lên, khiến Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh bởi vì rút 600 ml máu mà buồn ngủ kinh hãi trong nháy mắt thanh tỉnh.

"Ai là người nhà của Hòa Vũ?"

Kỳ thực ở cửa là hai anh em Trịnh gia chờ ở đó, hộ sĩ quen loại phương thức báo tin vui này: "Con gái, 5 cân 7 lạng." (~ 2,3kg)

Thấy ông anh đứng trời trồng, Trịnh Chí Khanh đẩy đẩy cánh tay hắn: "Anh, đi ôm con đi, ngơ cái gì?"

Trịnh Chí Kiệt chợt phản ứng lại, bước chân dài hai bước xông tới, giơ tay lên đón lấy em bé quấn trong tã lót. Hắn người cao lớn, nhóc con hơn 5 cân trực tiếp được đặt trong lòng bàn tay. Hắn không dám động, sợ làm bị thương sinh mạng nhỏ này, chỉ là cúi đầu tỉ mỉ nhìn ngũ quan rất giống mình kia. Hồi lâu sau hắn chớp mắt, giọt nước mắt trực tiếp nện vào trong vải vóc mềm mại.

"Hộ sĩ, Hòa Vũ sao rồi?" Trịnh Chí Kiệt căn bản không ý thức được mình khóc, lúc nói chuyện mới nghe thấy giọng mũi của mình nồng đậm.

Hộ sĩ đối với một người cha ôm con sẽ khóc thành mít ướt thấy nhưng không thể trách: "Chủ nhiệm Hà nói, còn phải 2-3 tiếng nữa, bảo các anh trước chăm sóc đứa nhỏ."

"Chí Khanh, em trước mang đứa nhỏ về phòng bệnh, gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ nhanh tới đây." Trịnh Chí Kiệt cẩn thận mà giao con gái tới trong tay em trai, "Anh ở đây chờ Hòa Vũ đi ra."

Trịnh Chí Khanh nhận lấy đứa nhỏ, cẩn thận nhìn nhìn, nói: "Ừm, cháu gái mình xinh thật."

"Nói nhảm, con gái của anh!"

Trịnh Chí Kiệt lau mắt, nhân tiện trước khi cửa phòng giải phẫu đóng lại nhìn quanh bên trong một cái.

Vợ chồng Trịnh gia một giờ sau chạy đến bệnh viện, có vài nhân viên y tế ở trong cuộc họp thường niên từng gặp vợ chồng chủ tịch, nhìn thấy hai người Trịnh Kiến Bình và Hứa Viện nửa đêm xuất hiện đều tỏ vẻ kinh ngạc. Trịnh Kiến Bình nhìn xong cháu gái, tới bên ngoài phòng giải phẫu cùng đợi với Trịnh Chí Kiệt. Lại đằng đẵng 2 tiếng trôi qua, cửa phòng giải phẫu vẫn chưa mở ra.

Trịnh Kiến Bình chặn một hộ sĩ từ trong phòng giải phẫu nhanh chóng đi ra hỏi: "Cô nương, bên trong tình huống thế nào."

Hộ sĩ không biết ông, cũng không rảnh giới thiệu lẫn nhau, chỉ là vội vã nói một câu "Tôi phải đi lấy túi máu" liền gấp gáp chạy vào thang máy. Trái tim Trịnh Chí Kiệt chập chờn một chút liền nhấc lên, bắt đầu ở khu chờ đi qua đi lại. Trịnh Kiến Bình bị thân hình cao lớn của con trai lắc lư tới quáng mắt, trầm giọng nói: "Ngồi xuống, Chí Kiệt, nhớ, bất luận gặp gặp bất cứ chuyện gì cũng phải giữ bình tĩnh."

"Ba! Hòa Vũ ở bên trong mạng treo một đường, con không bình tĩnh được!"

"Sớm biết hôm nay, cớ gì hồi đó!" Trịnh Kiến Bình khẽ nhíu mày, "Ly hôn rồi mới làm đứa bé xuất hiện, còn làm tới thảm hại như vậy, hồi đó sống tốt với Hòa Vũ không phải chuyện gì cũng không có? Trịnh Chí Kiệt, con nghe kỹ cho ba, không mang cháu gái của ba và Hòa Vũ về Trịnh gia, anh cũng đừng về!"

Trịnh Chí Kiệt không phản bác được. Hòa Vũ đối với vợ chồng Trịnh gia giống như cha mẹ ruột của mình, nhưng mà hắn, đối với cha vợ và mẹ vợ mặc dù tiền bạc không nói, nhưng cũng không từ chân chính trong lòng coi đối phương là người nhà của mình. Cũng bởi vì như vậy, hắn với tại lúc Hòa Vũ đề xuất để cho cha mẹ tới nhà đón giao thừa nói ra lời như vậy, còn thự cho là sắp xếp ổn.

Hắn thừa nhận mình phạm lỗi, nguyện ý đón nhận tất cả trừng phạt, nhưng hiện tại nằm ở trong phòng giải phẫu đổ máu lại là Hòa Vũ, cái này không công bằng!

Hộ sĩ từ trong thang máy đi ra, xách 2 túi máu vọt vào phòng giải phẫu. Một lát sau, Kiều Xảo lại lao ra, cầm lấy điện thoại ồn ào với bên kia: "Không phải nói kho máu thành phố cho 6 túi! Sao vẫn chưa tới?! Cái gì? Bệnh viện Phụ Chúc xin mất rồi? Đại Chính xin trước, sao có thể để bọn họ nửa đường cuỗm đi?! Người bị thương tại nạn xe cộ?! Mạng người của chúng tôi không phải mạng sao!?"

Trịnh Chí Kiệt tuốt tay áo lên đưa cánh tay tới trước mặt Kiều Xảo: "Rút tiếp của tôi."

"Gây loạn cái gì!?" Kiều Xảo hung dữ lườm hắn một cái, cô nghe nói hai anh em Trịnh gia rút 600 rồi, rút tiếp không chừng lát nữa phải cấp cứu ai đấy. Cô đột nhiên thấy Trịnh Kiến Bình cũng ở đây, nhanh chóng gật đầu với đối phương một cái: "Giám đốc Trịnh."

Trịnh Kiến Bình giơ tay lên: "Chủ nhiệm Kiều, tình huống thế nào?"

"Lượng xuất huyết đã đạt tới 2800 ml, hiện tại chỉ còn lại 2 túi máu, chỗ chủ nhiệm Hà vẫn chưa hoàn toàn bóc cuống rốn cũng không dám tiếp tục động." Chân mày Kiều Xảo vặn vào nhau.

"Đừng vội, tôi nghĩ cách." Trịnh Kiến Bình lấy điện thoại ra, gọi cú điện thoại ra ngoài, "Tần lão, là tôi, Kiến Bình đây, nửa đêm quấy rầy thật xấu hổ quá...... Là chuyện như vậy, con dâu tôi sinh con, xuất huyết nhiều, máu không đủ, ông xem có thể điều giúp mấy túi tới không?"

Ông che ống nghe, hỏi Kiều Xảo: "Nhóm máu gì? Muốn bao nhiêu?"

"Nhóm AB RH+, 5-6 túi khá đảm bảo."

Gật gật đầu, Trịnh Kiến Bình tiếp tục câu thông với đối phương, chờ cúp điện thoại, ông nói với Kiều Xảo: "Một tiếng nữa sân bay máy bay trực thăng tầng thượng nhận túi máu."

"Tốt quá rồi!"

Kiều Xảo rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vội vàng về phòng giải phẫu tìm Hà Quyền báo tin vui."

Trải qua chiến đấu hăng hái 6 giờ, Hà Quyền từ phòng giải phẫu đi ra ngoài trời đều sắp sáng rồi. Máu toàn thân Hòa Vũ cơ hồ được thay một lần, còn không tính máu y tự thân vận chuyển lại. Hà Quyền từng xử lý ca bệnh nguy hiểm hơn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện phương án giải phẫu cũng chưa định đã phải liên hợp phẫu thuật, khoản nợ này cậu định trở về tính toán với Trịnh Chí Kiệt.

Nhìn chằm chằm Hòa Vũ từ phòng giải phẫu đi ra ngoài chuyển vào ICU, Hà Quyền xoay mặt đi kiểm tra tình huống đứa nhỏ. Vào phòng gia đình nhìn thấy Trịnh Chí Khanh nằm trên ghế salon phòng khách nhỏ ngủ mất, cậu đi tới một cước đá trên tay vịn đạp cho người tỉnh dậy.

"Trong phòng nhiều người như vậy đều là ai hả?" Hà Quyền tâm nói ông đây con mẹ nó đứng 6 tiếng cũng không nói buồn ngủ đây anh ngược lại ngủ ngon quá.

Trịnh Chí Khanh rút máu đương nhiên sẽ buồn ngủ, ngáp nói: "Ba tôi, mẹ tôi, kia là chị Mai, bảo mẫu của nhà tôi."

"Ô, chủ tịch cũng tới? Vậy tôi lát lại tới."

"Không sao, tôi gọi bọn họ ra ngoài, em kiểm tra trước, kiểm tra xong nhanh về ngủ."

"Không vội, tôi hiện tại rất phấn khích, không buồn ngủ." Hà Quyền nói, ngáp khẽ - Vụ ngáp này lây truyền, cậu là thấy Trịnh Chí Khanh ngáp không ngừng, không nhịn được.

"Còn nói không buồn ngủ." Trịnh Chí Khanh một cách tự nhiên mà nâng tay giúp cậu lau ẩm ướt khóe mắt, "Đừng cậy mạnh, ban ngày còn phải đi làm đấy."

Hà Quyền ban đầu không kịp phản ứng, mấy giây sau mới ý thức được Trịnh Chí Khanh sờ mặt mình. Trên mặt đột nhiên nóng lên, cậu lui về sau nửa bước, ánh mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm đối phương. Trịnh Chí Khanh cũng phát hiện hành động của mình có chút thất lễ, vội nói: "Ngủ lơ mơ, xin lỗi."

"Được rồi anh ngủ tiếp, tôi đi kiểm tra phòng."

Hà Quyền xoay người đi vào phòng bệnh. Đến Đại Chính nhiều năm như vậy, cậu một lần họp thường niên cũng không tham gia, cũng chưa tham dự hội nghị thường kỳ của ban giám đốc, đương nhiên không nhận ra Trịnh Kiến Bình. Nhưng chỉ cần nhìn một cái cậu biết ngay đây là ba Trịnh Đại Bạch, thật sự ngay cả DNA cũng không cần nghiệm.

"Chủ nhiệm Hà, lần này làm phiền cháu." Trịnh Kiến Bình nắm tay Hà Quyền dùng sức lắc lắc, "Sau này trên công việc sinh hoạt có bất kỳ cần hỗ trợ nào cháu cứ việc nói, Chí Kiệt Chí Khanh bọn nó không giải quyết được, trực tiếp tìm ta."

"Nên vậy, giám đốc Trịnh, về phần đề nghị của ngài, nói thật, cháu đây không thích phiền toái người khác."

Hà Quyền ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng lười xếp, cũng không thể trách cậu, thật sự quá mệt. Lại nói, ấn tượng của cậu đối với Trịnh Kiến Bình từ lúc nghe Trịnh Chí Khanh nói để anh tiếp nhận Lạc Quân Hàm đã suy giảm lớn, đâu có làm cha như vậy!

Trịnh Kiến Bình hơi sửng sốt, ông chưa từng thấy sau khi biết thân phận của mình còn có thể cự tuyệt đề nghị của ông, huống chi ngay cả tiếng "Cám ơn" cũng không có. Bất quá ông sớm nghe viện trưởng nhắc tới Hà Quyền, nói cậu trình độ nghiệp vụ cao tính khí lớn, thường nổi xung đột với người nhà bệnh nhân.

Hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền.

Bà Trịnh không để lại dấu vết mà đánh giá Hà Quyền một phen, lúc đối phương gật đầu với mình tỏ ý cáo từ bày ra một khuôn mặt tươi cười. Chờ sau khi Hà Quyền ra khỏi phòng bà đi tới phòng khác, lại làm tỉnh con trai thứ 2 vừa nằm xuống.

"Chí Khanh, Hà Quyền này có phải cái người mà con hồi đại học qua lại hay không?"

================

Ui ui hay quá lần đầu tiên tui gặp được bộ sinh tử sinh ra bé gái ^^