Bệnh Sủng

Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

"Bà xã, em nhớ kỹ nha, ngày hôm nay em kêu tên đầy đủ của anh bao nhiêu lần thì anh sẽ đòi hỏi em bấy nhiêu lần." Giản Chính Dương vừa cười vừa nhìn Tiểu Thỏ. Trông thấy ánh mắt không thể tưởng tượng được của cô, anh liền nói: "Anh nói rồi, em gọi tên anh một lần thì anh sẽ đòi hỏi em một lần đó, ha ha... Ông xã đi rửa chén đây, đợi anh rửa xong sẽ vào tìm tòi với em. Yên tâm, anh có mang bao tay, làm mấy việc nhỏ đó một chút là xong, anh không nỡ để bà xã mình làm việc nhà." 

Nhìn bóng lưng đắc ý của anh, Tiểu Thỏ tức giận đến mức hận không thể đập bể máy vi tính, cô mới không thèm quan tâm anh đó, tự nhiên kiếm chuyện. 

Giản Chính Dương đi vào nhà bếp, ngoan ngoãn đeo bao tay bằng da vào rồi bắt đầu rửa chén, thỉnh thoảng ngân nga hai ba câu hát. 

Anh dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi quay về phòng ngủ, nhìn Tiểu Thỏ vui vẻ với trò chơi "Đấu địa chủ" trên QQ, cô còn đang ở trong trận đấu. 

*Trò chơi này thực chất là chơi bài với nhân vật địa chủ trong game

Giản Chính Dương bước qua, ôm Tiểu Thỏ vào trong lòng, hôn lên cổ của cô, triền miên vô hạn.

Tiểu Thỏ không thích bị anh quấn lấy rồi nghiêng nghiêng ngả ngả ở mọi thời khắc như vậy, cô nhìn anh với vẻ ghét bỏ: "Anh không có việc để làm sao?" 

"Việc của anh chính là khiến bà xã vui vẻ." Giản Chính Dương cười và trả lời.

"Anh cách xa em một chút thì em mới vui." 

"Khó mà làm được."

"Anh..."

"Bà xã, anh cảm thấy miệng của em thật lắm lời, hay là em muốn ông xã khâu nó lại hả?" Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ với vẻ uy hiếp. 

Tiểu Thỏ nghe xong lập tức trợn mắt nhìn Giản Chính Dương: "Nếu anh còn dám hôn môi em một lần nữa, em nhất định không để anh yên đâu!" 

Mẹ nó, trước đó cô có soi gương, miệng sưng đỏ chắng khác nào ruột heo, ngay cả nói chuyện cũng đau, nếu lại hôn nữa chắc môi cô cũng không còn. 

"Vậy em để anh ôm đi." Giản Chính Dương bình thản nói ra điều kiện của mình. 

"Tùy anh."

Tiểu Thỏ biết tranh luận với anh không có hiệu quả, một khi anh đã nhận định điều gì thì anh phải làm cho bằng được, cô cũng chẳng hề muốn tranh luận với anh. Dù gì thì anh muốn ôm cứ để cho anh ôm, không mất thêm một miếng thịt nào.

Thành thật mà nói, tuy Tiểu Thỏ thích chơi “Đấu địa chủ” nhưng kỹ năng chơi bài của cô lại quá tệ. Giản Chính Dương ngồi bên cạnh xem cô mới chơi hai màn đã over. Anh nhìn dáng vẻ chu miệng đau khổ của cô khi chơi thua mà cảm thấy vô cùng đau lòng, kìm không được đưa tay ra chỉ điểm. Nhờ đó, Tiểu Thỏ thắng mấy màn liên tiếp, đi thẳng vào trận chung kết. 

Vì thế mà Tiểu Thỏ cao hứng, bắt đầu nghe theo sự chỉ huy của Giản Chính Dương một cách nghiêm túc. Kết quả là sau một ván, cô đứng ở hạng thứ ba. Bởi vì trước đó có một màn cô chơi rất tệ, địa chủ lại đánh quá hay, cho dù Giản Chính Dương có kỹ năng bốc bài tốt đến đây cũng khó mà thắng được. 

Tiểu Thỏ thích khiêu chiến trò chơi “Đấu địa chủ” vì sau khi vào được vòng chung kết sẽ có thưởng, đương nhiên là phần thưởng không nhiều, nhưng nó lại khiến cô có cảm giác đã ghiền làm sao. Kết thúc một ván, cô lập tức chơi ván thứ hai, chơi từ lúc thức dậy đến giờ, quên hẳn việc mình đang giận dỗi Giản Chính Dương. Cứ như thế, hai người ở chung trong bầu không khí hòa thuận, mới chớp mắt mà Tiểu Thỏ đã chơi ba tiếng đồng hồ đến tận bảy giờ tối. 

Giản Chính Dương buông cô ra để đi nấu mì. Hai người ăn xong, anh nhận việc rửa chén. Đúng lúc đó, di động bỗng nhiên ngân vang, Tiểu Thỏ vừa cầm lên đã thấy trên màn hình hiện ra chữ “mẹ”. 

"Ông xã, anh có cuộc gọi.” Trải qua một hồi dạy dỗ vào giữa trưa, cách xưng hô của Tiểu Thỏ đã trở lại như trước. Từ cổ của cô vòng xuống, đâu đâu cũng có dấu hôn khiến cô ngại gặp người khác biết bao. Mỗi khi nghĩ đến cách xử phạt mà Giản Chính Dương áp dụng với mình, Tiểu Thỏ vừa giận lại vừa buồn cười, chẳng biết anh đã học chiêu thức của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình bằng cách nào nữa. 

Chỉ là sau khi chịu chiêu thức của anh, từ khinh bỉ bản thân cho đến thừa nhận mình giống một sắc nữ, cô đã hoàn toàn thờ ơ với việc đó rồi. 

"Ai vậy?"

"Mẹ anh."

"Em nghe đi.” 

“Em không nghe."

"Vậy thì thôi." Giản Chính Dương biết Tiểu Thỏ buồn bực, anh nhanh chóng ra nghe điện thoại: “Chuyện này... Không cần... Cho dù... Trừ khi mẹ xin lỗi Tiểu Thỏ, ngoài ra sau này không được làm cô ấy khó xử... Con không cho mẹ nói vậy, con không muốn nói chuyện với mẹ nữa! Hừ...” 

Tiểu Thỏ chỉ nghe thấy Giản Chính Dương nói vài câu như vậy và nổi giận đùng đùng, cắt ngang điện thoại. 

Cô dồn sự chú ý của mình vào máy vi t ính, không quan tâm đến anh nữa. 

Ngược lại, Giản Chính Dương hầm hừ một hồi, thấy cô không chú ý tới mình thì có hơi buồn bực: “Tiểu Thỏ, em không muốn biết anh và mẹ nói gì sao?” 

Tiểu Thỏ hỏi lại với vẻ hờ hững: “Hai người nói gì với nhau?”

"Hôn anh đi rồi anh nói cho biết.” Giản Chính Dương lập tức đeo bám. 

Đáp lại anh là một cái liếc mắt của Tiểu Thỏ, cô tiếp tục chơi trò chơi của mình.

"Được thôi, em hôn anh một cái đi rồi anh sẽ nói cho em biết.” Giản Chính Dương nói xong liền ấn môi lên chiếc cổ nõn nà không vết nứt của Tiểu Thỏ, bàn tay to của anh còn vén áo ngủ cô một cách xấu xa. Tuy rằng trưa nay không bị anh chiếm lấy nhưng mỗi khi anh nhích gần lại mình, cô đều cảm thấy chân mềm cả đi. 

"Giản Chính Dương, con sói háo sắc này, anh mau buông tay cho em!” 

Miệng mắng nhưng giọng nói của cô lại hoàn toàn không có sức đuổi anh đi. 

Giản Chính Dương mặc kệ, anh nhất định phải chơi cho trọn. Tiểu Thỏ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Giản Chính Dương, tay anh vừa mới rửa chén mà lại chạm vào em à?” 

"Anh đeo bao tay cơ, bà xã ạ.” Giản Chính Dương nhắc nhở: “Xem ra hai chữ ông xã vẫn chưa khắc sâu vào lòng bà xã, anh thấy hồi chiều dạy em chưa đủ nên mới khó đến vậy, có điều anh phải nhắc nhở em, tuy rằng anh nguyện ý nhắc nhở, nhưng nếu em kêu tên đầy đủ của anh ra như vậy, anh sẽ mất vui đấy.” 

"Anh muốn làm gì?" Thấy Tiểu Thỏ sợ hãi như vậy, Giản Chính Dương vực cô ngồi dậy đối diện với mình khiến cô đỏ hết cả mặt, ngay cả giọng nói cũng phải thay đổi: “Giản... ông... ông xã, anh đừng có làm bậy đó, eo của em còn mỏi... mỏi lắm.” 

"Bây giờ mới chịu gọi ông xã à? Muộn rồi.” 

Giản Chính Dương nở nụ cười quỷ quái, anh không để ý đến việc Tiểu Thỏ phản đối mà chỉ lo bắt đầu sự trừng phạt độc đáo của mình... 

(Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa...) 

Trải qua tình cảm mãnh liệt một hồi, Tiểu Thỏ nhìn ghế dựa dưới thân mình bằng ánh mắt không thể tin, cô không tin nổi mình làm chuyện như thế trên một cái ghế, nhất là khi “làm” ở trên ghế mang lại cảm giác rất đặc biệt, cô càng nghĩ càng nổi lửa giận dữ. Tiểu Thỏ nhìn ra khắp bốn phía, không dám nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc, càng không dám đối diện với ánh mắt của anh. 

“(Thở hổn hển)...” Giản Chính Dương buông lỏng cánh tay đang ôm Tiểu Thỏ, anh thở ra một hơi dài, hoàn hồn sau cơn kích tình. Vuốt mái đầu của cô gái nhỏ đang nằm trong lòng, anh xuýt xoa vì thỏa mãn: “Bảo bối, em thật là... á!!!” 

Tiểu Thỏ biết anh sắp nói lời quá đáng, xấu hổ nên cô véo mạnh vào eo anh một cái, kế tiếp chính là tiếng hét thảm của ai đó: “Anh còn dám nói nữa thì em véo chết anh!” (nếu bạn có đọc Ý xuân hòa hợp – quyển 2 thì có thể đoán mấy lời quá đáng này là gì, rất là... ba chấm)

"Phụt... Được.” Giản Chính Dương nhìn dáng vẻ thẹn quá thành giận mà Tiểu Thỏ dùng để uy hiếp mình, anh chỉ cảm thấy cô quá đáng yêu. Mỗi khi thẹn thùng, bà xã anh đều gầm lên để che giấu sự xấu hổ của bản thân. Trong mắt anh, sự xấu hổ đó càng đáng yêu hơn hết. Nghĩ như vậy, thân thể anh lại bắt đầu... có cảm giác... 

Hai thân thể dán vào nhau khiến Tiểu Thỏ cảm giác được có gì đó bất thường ở Giản Chính Dương, cô kinh hãi: “Anh, anh, anh đừng có làm bậy! Em hết sức rồi!” 

Ai mà ngờ được dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Thỏ lại trở nên đáng yêu trong mắt Giản Chính Dương. Anh càng phấn khởi hơn, muốn chà đạp cô nhiều hơn, ánh mắt anh nhìn cô cũng bốc lửa nóng rực. 

Tiểu Thỏ bị ánh mắt của anh dọa sợ, cô hít hà một hơi: “Đừng... đừng có làm bậy!” 

Giản Chính Dương dùng một tay ôm ngang người cô rồi đứng dậy, hai người cứ dán sát vào nhau mà bước vào nhà tắm: “Bà xã, em ra nhiều mồ hôi quá, ông xã giúp em lau rửa một chút nhé.” 

Tiểu Thỏ bám vào người Giản Chính Dương, cô chẳng còn sức lực nữa, đành lắc đầu: “Em không muốn tắm.” 

"Như vậy sao được? Không phải em nói với anh rằng anh thích người sạch sẽ sao? Em cũng phải sạch sẽ! Chúng ta cùng nhau tắm!” 

"Chân em không thể tiếp xúc với nước.” Tiểu Thỏ hoảng loạn tìm lý do. 

"Yên tâm, anh tuyệt đối không để chân em chạm vào nước.” 

"Tay anh cũng không thể."

"Được."

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ vào nhà tắm, mở vòi hoa sen nhưng lại chẳng tắm rửa. Anh để nước chảy như vậy rồi đặt Tiểu Thỏ ngồi lên trên bệ tắm. Nhìn hình hai người trong gương, sắc màu trong mắt anh càng trở nên đậm hơn: “Trước khi tắm... Bà xã à, chúng ta vận động thêm một lần nữa nhá!”