Những thiếu niên kia không tình nguyện rời đi, lúc rời đi vẫn luôn không ngừng nuối tiếc. Có một thiếu niên trong số đó không nhịn được quay đầu lại, muốn xem xem vì sao bên cạnh một công tử hiền lành lại có một tảng băng lớn như vậy.

“!!!”

Thấy một màn ngoài dự kiến như vậy khiến hắn hô ra tiếng.

“Sao đột nhiên ngươi rống lên như vậy làm gì?” Bạn đồng hành của hắn bất mãn hỏi.

“Không phải, ta, bọn họ……” Thiếu niên vội đến nỗi nói năng lộn xộn.

Cuộc đối thoại của bọn họ khiến cho những người khác chú ý, tất cả sôi nổi dừng lại nói chuyện.

“Làm sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Các ngươi tự mình xem đi!” Thiếu niên chỉ vào hướng bọn họ vừa rời đi.

Thấy rõ một màn trong góc, mấy người đồng thời trợn to mắt.

Trong góc tường, thanh niên mặc y phục màu trắng đang được người có thân hình cao lớn hơn- nam tử mặc y phục đen ôm vào trong ngực. Từ góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy người nam tử kia đang vùi đầu vào bên cổ của thanh niên, còn thanh niên kia lộ ra vẻ mặt khó có thể thừa nổi.

Màu đen trắng đan xen vào nhau, dưới sự phụ họa của ánh sáng khiến cho bọn họ trông như là một thể.

Thật lâu sau, cuối cùng cũng có người tìm về thanh âm của mình.

“Chuyện này……” Hắn dường như đã hiểu được nguyên nhân bọn họ không được ưa thích.”

“Hoá ra quan hệ của hai vị công tử kia là như thế sao?”

“Phi lễ* chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, chúng ta vẫn nên coi như chưa từng nhìn thấy cái gì đi thôi.”(Những gì trái lễ nghĩa, vượt mức cho phép, không được nhìn.)

Ánh sáng loang lổ từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Thẩm Úc không nhịn được híp mắt, không biết là do bị ánh sáng kích thích, hay vì nguyên nhân nào khác.

Da thịt yếu ớt bị nghiến đến nỗi hồng lên nhưng Thương Quân Lẫm vẫn không chịu buông ra. Răng nanh hắn nhẹ nhàng dò hỏi, so với đau đớn thì lại càng có rất nhiều cảm giác khó có thể miêu tả khác.

Dưới lớp da thịt như bị người ta đốt lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa lan tràn, ngao du đến những nơi khác. Dưới sự đè ép đó, từng chút sức lực của Thẩm Úc dần bị tiêu tán.

Cánh tay đặt ở bên hông như giam cầm y, thế nhưng cũng tràn đầy sức mạnh khiến người ta tin cậy, có nó chống đỡ nên Thẩm Úc mới không đến mức ngã xuống.

Thẩm Úc không nhịn được vươn hai tay, mượn lực để đề phòng mình bị ngã.

Bọn họ ở trong góc hẻo lánh, bên ngoài người đến người đi nhưng dù trước hay sau thì vẫn không ai chú ý tới nơi này.

Nhưng, không ai để ý không đồng nghĩa với việc người trải nghiệm sẽ không để ý.

Thẩm Úc nghe thấy những giọng nói truyền đến, tiếc bước chân đi tới đi lui, cảm giác khẩn trương bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện khiến y càng thêm nhũn người.

Trên cổ dường như đã bị nam nhân đánh dấu chủ quyền bằng một đám ấn ký, mỗi chỗ đều có một đóa hoa xinh đẹp nở ra.

“Bệ hạ, sẽ có người tới đây……” Thẩm Úc khó khăn tìm về giọng nói của mình, lúc nói ra mới phát hiện giọng của mình đã trở nên ấm ức, không ra gì.

Mà giọng nói này đối với Thương Quân Lẫm mà nói, không khác gì lửa cháy còn đổ thêm dầu.

Trong nháy mắt cánh tay bên hông siết chặt, da thịt trên cổ lại truyền đến sự đau đớn.

Thẩm Úc suýt chút nữa đã không áp tiếng kinh hô xuống được, y cắn chặt khớp hàm, những ngón tay đang tựa vào y phục của nam nhân cũng chậm rãi cuộn lại.

“Ồ? Hình như bên kia có người phải không?”

“Hình như là có, chúng ta đi qua xem thử đi.”

Giọng nói đột nhiên vang lên cùng tiếng bước chân không ngừng tới gần đã lay tỉnh được Thẩm Úc. Y đành nắm lấy một sợi tóc đang rũ xuống bên tay kéo thật mạnh.

Thương Quân Lẫm không vui dừng lại, hắn cởi áo choàng của mình xuống bao kín người Thẩm Úc.

Cùng lúc đó, người vừa rồi nói chuyện cũng đã đi tới đầu hẻm.

“Ồ? Thực sự có người.”

Thẩm Úc được Thương Quân Lẫm che ở phía sau, nghe thấy giọng nói có chút quen tai liền vén một góc áo choàng lên rồi nhô đầu ra từ phía sau lưng Thương Quân Lẫm.

Là hai người đã từng gặp mặt một lần, Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ.

“À, là Dư công tử và Lâm công tử.” Giang Hoài Thanh đặc biệt có cảm giác vừa gặp đã thân đối với Thẩm Úc. Thấy là hai người liền định chảy tới ôn chuyện.

Hạ Thừa Vũ thấy rất rõ không khí kì lạ giữa hai người, hắn muốn ngăn cản Giang Hoài Thanh nhưng không kịp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo phía sau.

Thẩm Úc cũng nhân lúc này để bình định lại hợp hấp của mình, y đi ra từ phía sau Thương Quân Lẫm.

Trên người y khoác áo choàng màu đen của Thương Quân Lẫm, một phần của áo choàng quệt xuống mặt đất nên ảnh hưởng đến bước đi của Thẩm Úc, vì vậy y đành vừa đi vừa nhấc áo choàng.

“Hôm nay trông sắc mặt của Dư công tử thật tốt.” Giang Hoài Thanh nhìn thấy Thẩm Úc, hai mắt liền sáng lên.

Da trắng như tuyết được tôn lên dưới mái tóc đen, trên mặt y còn có chút đỏ ửng nhàn nhạt, dưới màu đen của áo choàng lại càng nổi bật lên làn da trắng nõn của y.

Thương Quân Lẫm lạnh lùng nhìn người tới, hắn liếc bọn họ rồi duỗi tay đặt lên eo Thẩm Úc.

Giang Hoài Thanh không hiểu nổi liền nhỏ giọng nói thầm: “Sao trông Lâm công tử như là rất không vui khi nhìn thấy chúng ta vậy, hay là trong lúc vô tình chúng ta đã làm nên chuyện gì khiến hắn không vui sao?”

Hạ Thừa Vũ nghe thấy nghi ngờ của Giang Hoài Thanh liền không nhịn được xoa xoa thái dương.

Tâm của tên này lớn đến mức nào mới có thể không nhìn ra một chuyện rõ ràng như vậy?

Rõ ràng là do bọn họ đánh gãy “Chuyện tốt” của hai người họ nên mới phải chịu sự ghét bỏ của một trong hai vai chính mà.

Khác với Thương Quân Lẫm đang không vui thì Thẩm Úc lại thật sự cảm thấy may mắn vì Giang Hoài Thanh đã đến. Nếu hắn không đến không chừng cổ của y sẽ xảy ra chuyện mất.

Không cần nhìn Thẩm Úc cũng có thể tưởng tưởng được cổ của mình hiện tại khó coi đến mức nào.

Không ngờ tới lúc ghen Thương Quân Lẫm có thể làm ra chuyện thiếu lý trí như vậy.

Thẩm Úc cảm thấy sau này mình vẫn nên kiềm chế một chút. Y không thể nghĩ ở trước mặt công chúng thì không cần sợ gì hết, sự thật đã chứng minh một khi hắn phải chịu kích thích nặng nề thì hắn sẽ không còn lý trí.

Nếu đã gặp, Thẩm Úc muốn kết bạn với Giang Hoài Thanh nên từ hai người biến thành bốn người cùng đi.

“Này không phải hai vị công tử vừa rồi sao? Sách các ngươi muốn mua còn chưa chọn xong, muốn xem tiếp tục không? Hay là ta giữ nguyên chồng sách này, lần sau lại đến xem tiếp?” Ông chủ quán sách nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình chào hỏi.

Không trách hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra hai người bọn họ từ trong đám người. So sánh một đám thư sinh non nớt, khí chất của hai người này quá độc đáo. Ông vào nam ra bắc đã nhiều năm như vậy, thứ không thiếu nhất chính là mắt nhìn người.

“Còn có thể như vậy?” Thẩm Úc tò mò, “Làm sao ông chủ xác định được người tới lần sau sẽ chính là những người lần trước tới?”

“Chúng ta có thẻ bài chuyên môn,” ông chủ lấy ra một chồng thẻ bài được làm bằng bạch ngọc, “Trước lúc rời đi vị khách lần trước sẽ lấy đi một khối thẻ bài, lần sau họ lại đến thì có thể thông qua thẻ bài mượn mấy cuốn sách lần trước chưa đọc xong.”

Thẻ bài dài dài khoảng chừng một lóng tay, toàn thân màu trắng ngọc, Thẩm Úc cầm một khối lên đặt trong tay ước lượng: “Không phải ngọc.”

“Cái này thường gọi là đá ngọc, trông vẻ ngoài rất giống bạch ngọc,” Thương Quân Lẫm giải thích, “Chúng khá giống nhau nên những nữ tử trong các gia đình không quá giàu có sẽ thích dùng chúng để làm đồ trang sức.”

“Vị công tử này nói không sai, loại đá này rất hiếm khi xuất hiện ở các gia đình giàu có, nhưng nó lại rất được yêu thích trong các tầng lớp bình dân.” Ông chủ tiệm sách phụ họa thêm.

“Tuy là nói như thế, nhưng đá này của ông chủ cũng thuộc hàng cao cấp, những loại đá ngọc khác không mang đến cảm giác như vậy.” Thương Quân Lẫm sờ sờ thẻ bài trong tay Thẩm Úc rồi đưa ra kết luận.

“Công tử rất có mắt nhìn, những thứ này đều được đặc biệt chế tác ra, trên bề mặt được khắc lên hoa văn chìm, vì vậy có thể tránh trường hợp những sản phẩm mô phỏng xuất hiện.” Ông chủ nói.

Thẩm Úc cầm lấy thẻ bài rồi đưa nó ra dưới ánh mặt trời, quả nhiên ở bốn góc của nó đều được khắc những hoa văn khác nhau.

“Cái này rất thú vị.”

Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ vừa tới, thời gian lại còn sớm, Thẩm Úc cũng không quá vội nên y quyết định ở lại thêm một lát.

Mấy chuyện này trước nay Thương Quân Lẫm đều để Thẩm Úc quyết định, cho dù hắn không vui khi thế giới hai người bị quấy rầy nhưng cũng không nói gì thêm.

Thẩm Úc cảm thấy khá hứng thú đối với những cuốn sách nói về các vụ án tử mà những thiếu niên lúc nãy đã đưa ra, vì vậy y đã kêu ông chủ lấy ra rồi chậm rãi đọc.

Xem vài trang Thẩm Úc liền nhận ra những thứ được viết trong sách không giống với hồ sơ được Đại Lý Tự viết mà giống với thể loại truyện hơn. Tất cả những vụ án đều dùng ngòi bút thương xuân bi thu để miêu tả, còn lồng thêm rất nhiều những mẩu chuyện xưa vào.

Thấy Thẩm Úc dường như cảm thấy hứng thú với những loại sách được viết như truyện, ông chủ vẻ mặt thần bí mà lấy ra một cái hộp gỗ, “Công tử có muốn xem thử những cuốn trong này hay không? Bảo đảm công tử sẽ thích.”

Thẩm Úc bị khơi dậy sự tò mò, y thò lại gần cùng ông chủ lẩm nhẩm.

“Những thứ này là cái gì?”

“Có phải công tử có chút hứng thú với các loại truyện không hay không? Trong này tất cả đều là truyện, hơn nữa…” Ông chủ cố ý tạm dừng một chút, tạo nên cảm giác thần bí, “Tất cả đều viết về hai vị nam tử đó.”

Thẩm Úc không rõ vì sao ở trong mắt ông chủ mình lại trở thành người có hứng thú với thể loại truyện viết về hai nam tử.

“Công tử và vị công tử mặc y phục màu đen kia là một đôi đúng không?” Ông chủ bày ra vẻ mặt “Ta hiểu hết”, “Chuyện này cũng không có gì, đến cả bệ hạ cũng thích năm tử mà. Đúng rồi, trong hộp này còn có truyện về tình cảm của bệ hạ và quý quân đó, đấy là truyện được bán chảy nhất đấy!”

Ông có thể thấy rõ ràng, nam tử mặc y phục màu đen kia luôn bảo hộ thanh niên kia rất kĩ. Ngoại trừ loại quan hệ này thì còn có ai lại đi che chở cho một người có cùng giới tính với mình như vậy?

Thẩm Úc không ngờ tới có một ngày những cuốn truyện về mình và bệ hạ lại được đẩy mạnh tiêu thụ như vậy, vừa buồn cười lại có chút mới lạ. Vì thế y liền kêu bệ hạ tới: “A Lẫm, ngươi lại đây một chút.”

Thẩm Úc được ông chủ quán sách gọi qua một bên, dù Thương Quân Lẫm không muốn nhưng vì e ngại mình vừa làm việc xấu nên không dám qua đó cùng y. Giờ nghe thấy Thẩm Úc kêu hắn liền bỏ cuốn sách đang cầm trong tay xuống rồi đi qua.

Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ đứng cách đó không xa đọc sách xem, nhìn thấy một màn này Giang Hoài Thanh liền ghé sát vào tai Hạ Thừa Vũ nói: “Thừa Vũ huynh có cảm thấy dường như Dư công tử nói gì Lâm công tử liền nghe nấy hay không?”

“Bọn họ là chồng chồng.” Hạ Thừa Vũ cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nhắc nhở.

“À nhỉ, suýt chút nữa ta đã quên mất,” Giang Hoài Thanh gãi gãi tóc, bỗng nhiên ý thức được, “Hừm? Có phải vừa rồi chúng ta đã quấy rầy bọn họ hay không?”

“Ngươi nói xem?” Cuối cùng Hạ Thừa Vũ cũng rời mắt khỏi cuốn sách, ban phát cho tên ngốc phản ứng trì độn kia một ánh mắt.

“Khó trách……”

Khó trách hồi nãy Lâm công tử nhìn hắn bằng ánh mắt khủng bố như vậy.

“Có phải ta nên đi nói lời xin lỗi hay không?” Tuy rằng không biết cụ thể mình đã chặt đứt cái gì nhưng trực giác nói cho Giang Hoài Thanh biết hắn vẫn không nên tìm hiểu quá sâu.

Hạ Thừa Vũ ngẩng đầu nhìn hai người đang mắt thân mật đứng chung một chỗ kia, thành khẩn đưa ra ý kiến: “Ta cảm thấy ngươi không đi quấy rầy bọn họ là tốt rồi.”

Giang Hoài Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vẫn là sau này nhân cơ hội nói chuyện đơn độc với Dư công tử để xin lỗi thì tốt hơn. Còn Lâm công tử thì hắn cảm thấy có chút sợ.

Không chịu nổi sự nhiệt tình của ông chủ, lúc Thương Quân Lẫm đi tới trong tay Thẩm Úc đã có vài cuốn sách. truyện kiếm hiệp hay

Thấy Thương Quân Lẫm đứng ở bên người Thẩm Úc, ông chủ cũng nhiệt tình đưa cho hắn mấy quyển sách.

Thương Quân Lẫm mở sách ra lật vài tờ liền yên lặng quay đầu nhìn Thẩm Úc.

Dù trong sách dùng dùng tên giả nhưng vẫn có nhiều chuyện liên hệ hắn và Thẩm Úc, không khó để nhận ra hai nhân vật chính trong sách chính là hắn và Thẩm Úc.

Thẩm Úc nhìn những hộp chứa các loại truyện kia của ông chủ liền nói:”Ông chủ, thật ra ông chuyên bán các loại truyện đúng không?”

Ông chủ ngượng ngùng cười: “Công tử thật là hoả nhãn kim tinh*, dù sao các loại sách bán cho các thư sinh ba năm mới bán một lần, còn truyện thì ngày nào cũng bán được. Những cuốn trong tay công tử có rất nhiều người mua.”(Nói chung là nhìn thấu tất cả.)

Thẩm Úc không còn gì để nói.

Y quay đầu lại nhìn Thương Quân Lẫm, vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ hắn không những không dấu hiệu tức giận mà còn bày tỏ sự hứng thú với những cuốn sách đó. Còn không ngừng thảo luận với ông chủ.

Cuối cùng, Thương Quân Lẫm mua hết tất cả những cuốn lấy hai người họ là hình mẫu của tiệm. Ông chủ thấy thế mặt mày hớn hở, còn đặc biệt tặng cho hắn một cuốn sách nhỏ có bìa màu đen,ông cười ha ha nói: “Đây chính là thứ tốt đó, nói không chừng hai người các ngươi có thể sử dụng được ~~~”

Lực chú ý của Thẩm Úc đều đặt vào trong những cuốn sách vì vậy không hề để ý Thương Quân Lẫm đã nhanh chóng cất cuốn sách vào tay áo.

“Bệ hạ mua những cuốn đó làm gì?”

“Quan sát, học tập.” Thương Quân Lẫm lời ít ý nhiều trả lời.